Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 125

“Lâu rồi không gặp!” Mạc Bắc Hồ đầu tiên là nhiệt tình chào hỏi cô ấy, sau đó nghiêm túc nhíu mày nhìn đối phương: “Sao có thể nghe lén được!”

Thẩm Nhạc Tâm cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thi Hiểu Mạn để chuồn ra ngoài, Thi Hiểu Mạn không buông tay, trực tiếp đẩy cô vào phòng, thuận tay đóng cửa lại: “Có cần bắt lại nghiêm hình thẩm vấn không?”

“Làm gì?” Thẩm Nhạc Tâm bày ra tư thế: “Các người còn định dùng tư hình?”

“Hơi ấm trong phòng thật thoải mái.” Thi Hiểu Mạn thở ra một hơi, cởi áo khoác ra, để lộ một khuôn mặt tươi cười: “Các cậu cứ thẩm vấn trước đi, tôi chỉnh lại tóc một chút đã.”

“Tự mình làm được không?” Lộ Trưng hỏi một câu: “Hay là gọi chuyên viên trang điểm tới?”

“Không cần.” Thi Hiểu Mạn vuốt vuốt tóc: “Sao không thẩm vấn đi?”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn về phía Thẩm Nhạc Tâm: “Thẩm vấn thế nào?”

Lộ Trưng hắng hắng giọng: “Dưới công đường là người nào?”

Thẩm Nhạc Tâm ôm quyền: “Người qua đường.”

Cô ấy chậm rãi lùi về sau, cố gắng rút khỏi căn phòng, nhưng đã bị Phó Hoan chặn lại.

Phó Hoan đột nhiên cười hỏi: “Khà khà, bên mọi người, có kế hoạch gì không?”

“Đúng đúng đúng!” Lộ Trưng vội vàng vỗ tay: “Tôi vừa rồi chính là muốn hỏi cái này.”

“Không có, tuyệt đối không có.” Thẩm Nhạc Tâm liên tục lắc đầu: “Bọn tôi đang định tùy cơ ứng biến, thi đấu là trên hết, hữu nghị là thứ hai!”

Mạc Bắc Hồ thở dài một hơi, nhắc nhở đối phương: “Lỡ miệng nói ra rồi.”

Ánh mắt cậu đầy vẻ thương hại -- đứa bé đáng thương, không cẩn thận nói ra lời thật lòng rồi.

Thẩm Nhạc Tâm nghẹn họng, ánh mắt né tránh: “Vậy, vậy thì muốn thắng cũng rất bình thường mà đúng không? Có chút tâm hiếu thắng cũng rất bình thường mà đúng không?”

“Bây giờ cô có hai lựa chọn.” Thi Hiểu Mạn sửa soạn xong tóc tai, cười tủm tỉm quay đầu lại, choàng vai cô ấy: “Thứ nhất, làm nội ứng của bọn tôi.”

“Đến lúc đó bọn tôi thắng, giải thưởng cũng có một phần của cô.”

Thẩm Nhạc Tâm theo phản xạ phản bác: “Ai thèm để ý chút giải thưởng này!”

“Nghe tôi nói hết đã.” Thi Hiểu Mạn vỗ vỗ vai cô ấy: “Thứ hai, trả lời tôi một câu hỏi -- Nhan Thâm và Đinh Hữu Thụ, cô thích ai hơn?”

Biểu cảm của Thẩm Nhạc Tâm trở nên hơi kỳ quặc: “Sao cô cũng hóng chuyện như vậy?”

“Tò mò mà.” Thi Hiểu Mạn cười nói: “Trong phim truyền hình thì cuối cùng cô với Nhan Thâm cũng nên duyên vợ chồng, tôi chỉ tò mò ngoài đời thật…”

Thẩm Nhạc Tâm do dự một chút, trả lời: “Đinh Hữu Thụ.”

Cô ấy “chậc” một tiếng: “Nhan Thâm thuộc kiểu bá đạo tổng tài, dễ khiến tôi nhớ tới anh trai mình.”

“Được, tha cho cô.” Thi Hiểu Mạn buông tay ra, quay đầu lại xòe tay về phía đồng đội: “Xem ra cô ấy không chịu hợp tác rồi, thả cô ấy đi thôi.”

Tròng mắt Mạc Bắc Hồ chuyển động: “Hay là để tui khuyên nhủ thêm một chút thử xem?”

Thẩm Nhạc Tâm đã ra đến cửa, cảnh giác quay đầu lại: “Làm gì! Vừa rồi không phải đã nói chọn một trong hai rồi sao!”

“Không phải ép buộc, tui chỉ muốn khuyên nhủ thôi.” Mạc Bắc Hồ cười tủm tỉm ghé sang: “Cậu nghĩ lại xem.”

“Cậu muốn thắng, đúng không?”

Thẩm Nhạc Tâm nhìn Mạc Bắc Hồ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Tiểu Hồ, cậu đừng có học theo người khác chơi trò tâm cơ nữa.”

Cô sờ sờ đầu Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ: “…”

Tui dù sao cũng là hồ ly tinh mà!

Mạc Bắc Hồ kiềm chế tâm trạng phẫn nộ, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tui là muốn nói với cậu, cậu chỉ cần đảm bảo mình ở trong trận doanh chiến thắng là được rồi đúng không! Làm nội ứng của bọn tui, phần thắng của bọn tui sẽ lớn hơn so với ba đấu ba bình thường, cậu tính là người bên bọn tui, chẳng phải là cậu đã thắng rồi sao?”

Thẩm Nhạc Tâm ngây ngẩn cả người.

Cô khiếp sợ mở to hai mắt: “Cũng có chút hợp lý!”

“Đúng không!” Mạc Bắc Hồ vui vẻ vỗ tay một cái: “Thế nào? Lần này cậu…”

Thẩm Nhạc Tâm nâng cằm: “Nhưng mà tôi từ chối!”

Mạc Bắc Hồ nghẹn họng.

“Nghe cho kỹ đây, Tiểu Hồ.” Thẩm Nhạc Tâm nghiêm túc nói: “Trong show tạp kỹ liên quan đến đoàn phim như thế này, chúng ta không chỉ là chính mình, trên người chúng ta còn mang theo hào quang của nhân vật!”

“Nếu tôi diễn vai phản diện, vậy thì tôi giở bất kỳ trò bẩn nào cũng sẽ không có gánh nặng, nhưng mà!”

“Tôi là nữ chính.”

Cô khoanh hai tay trước ngực: “Chuyện gì cũng nên có giới hạn, đây là sự kiên trì của nhân vật của tôi, là phẩm cách của nữ chính.”

“Tôi sẽ không thua đâu!”

Cô ấy nói xong, nhanh chóng vặn tay nắm cửa, vèo một cái chuồn ra ngoài.

“Chạy trốn nhanh thật.” Thi Hiểu Mạn cười cười, nhìn ra bên ngoài: “Có vẻ như đã quay lại bên cạnh đồng đội của cô ấy rồi.”

Cô chỉ chỉ vào túi của mình: “Lát nữa hoạt động chắc sẽ không lạnh lắm đâu, nhưng ai có nhu cầu dùng túi sưởi thì có thể tự lấy nhé.”

“Không cần.” Lộ Trưng xua xua tay: “Trời lạnh rồi, lần này cũng không phải quay hoàn toàn ở ngoài trời, tính là một nửa trong nhà -- chúng ta đến vườn bách thảo mà, cũng chỉ có đoạn đường tiến vào đó là lạnh thôi.”

“Ừm.” Thi Hiểu Mạn cười cười: “Gần đây tôi hơi sợ lạnh.”

Mạc Bắc Hồ quan tâm nhìn cô ấy một cái: “Sao vậy? Là khí huyết không đủ ạ?”

Thi Hiểu Mạn không nhịn được bật cười, bắt chước động tác của Thẩm Nhạc Tâm sờ sờ đầu Mạc Bắc Hồ: “Sao c** nh* tuổi mà lại giống như lão trung y vậy.”

Mạc Bắc Hồ bất đắc dĩ thở dài một hơi, vô cùng tự nhiên vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Chúc chị khỏe mạnh.”

“Cảm ơn.” Thi Hiểu Mạn chân thành cảm ơn: “Vậy tôi chúc cậu… tâm tưởng sự thành.”

Cô chỉ xem đây là một lời chúc cát tường thuận miệng.

“Biên kịch đạo diễn tới rồi.” Phó Hoan cũng tham đầu tham não: “Đi thôi, chúng ta nên đi rồi.”

Cậu ấy quay đầu lại dặn dò một câu: “Lát nữa từ bên ngoài đi vào vườn bách thảo, cũng không cần quá cố tình tỏ ra không lạnh, không sao đâu.”

“Ồ.” Lộ Trưng gật đầu, nhưng lại nở nụ cười: “Nhưng tôi thật sự không lạnh mà.”

“Dựa theo nói của Tiểu Hồ, tôi đây gọi là khí huyết dồi dào, hừng hực.”

“Chậc.” Thi Hiểu Mạn cười khẽ một tiếng: “Bây giờ tôi cảm thấy quỷ hỏa trong người bốc lên ngùn ngụt, bắt đầu nóng rồi đây.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng kéo hai người bọn họ lại: “Đừng lục đục nội bộ!”

Nhân viên công tác hô lên một tiếng: “Mấy vị diễn viên của tổ ! Đến giờ bắt đầu quay rồi!”

“Tới đây.” Phó Hoan đáp lại đầu tiên, quay đầu lại gọi bọn họ: “Lên thôi nào!”

Lộ Trưng tiến lên một bước, đột nhiên nói: “Xếp hàng!”

Mạc Bắc Hồ theo bản năng nghe lời đứng thẳng người.

Lộ Trưng hài lòng gật đầu: “Mở đầu là phải có khí thế! Không được thua!”

Thi Hiểu Mạn nhịn cười: “Được, tôi phối hợp.”

Mạc Bắc Hồ căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi Thi Hiểu Mạn: “Chị ơi, chị là ngoại viện ạ?”

“Không.” Thi Hiểu Mạn vỗ vỗ vai cậu: “Tôi là nội hoạn.”

“A?” Mạc Bắc Hồ ngơ ngác mở to hai mắt.

Thi Hiểu Mạn nở nụ cười: “Tôi biết Lộ Trưng lên show tạp kỹ là một phiền phức lớn.”

“Nhưng hình như tôi quên nói với cậu, tôi không có một chút tế bào vận động nào cả.”

Mạc Bắc Hồ: “…”

Cư dân mạng có câu nói thế nào nhỉ.

Trước mắt tối sầm không nhìn thấy tương lai của .

Mạc Bắc Hồ lắp ba lắp bắp nói: “Không, không sao đâu, nghe nói cũng có trò chơi dùng đầu óc mà.”

Lộ Trưng lùi về sau hai bước, nói với bọn họ: “Tôi có một kế.”

Hắn ta nhìn về phía Thi Hiểu Mạn: “Nếu đến lúc đó chúng ta sắp thua rồi, cô lập tức nằm xuống.”

“Thu hút sự chú ý của đối thủ, sau đó chúng ta nhân cơ hội…”

Cánh cửa bên cạnh hành lang mở ra, Nhan Thâm động tác cứng đờ, xấu hổ chạm phải ánh mắt của bọn họ.

Lộ Trưng: “…”

Nhan Thâm: “…”

Lộ Trưng phá vỡ sự trầm mặc trước: “…Đồng đội của cậu đâu?”

Nhan Thâm ngại ngùng chỉ chỉ về phía trước: “Bọn họ đi trước rồi, mic của tôi không ổn lắm, đến để điều chỉnh lại một chút.”

“Ồ-- Vậy chỉ có một mình cậu.” Lộ Trưng nheo mắt lại: “Vậy thì tôi--”

Nhan Thâm cảnh giác lùi về sau một bước: “Camera cũng ở đây.”

Anh ta để lộ ra người quay phim sau lưng.

Lộ Trưng: “Chậc.”

Hắn ta tiếc nuối quay đầu đi: “Đổi kế tiếp theo.”

Thi Hiểu Mạn cảm thấy hứng thú hỏi: “Kế tiếp theo là gì?”

“Tôi đang suy nghĩ.” Lộ Trưng xua xua tay: “Nghĩ ra rồi nói sau.”

Nhan Thâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi bọn họ đi xa một chút mới giữ khoảng cách mà theo sau.

Mạc Bắc Hồ quay đầu lại nhìn một cái, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh ấy hình như coi chúng ta là nhân vật nguy hiểm rồi.”

“Chúng ta chính là vậy mà.” Lộ Trưng đúng lý hợp tình nói: “Khiến kẻ địch sợ hãi, là khởi đầu của chiến thắng.”

“Bọn họ đã thua khí thế rồi, như vậy không được.”

Mạc Bắc Hồ: “…”

Phó Hoan đi ở phía trước, dò xét tình hình trước, mấy người vừa mới ra ngoài, liền thấy cậu ấy vẫy vẫy tay, chỉ vào nhà kính khổng lồ cách đó không xa: “Chỗ đó chính là lần này của chúng ta…”

Lời cậu ấy còn chưa dứt, đạo diễn đột nhiên cầm loa hô lớn: “Tổ viên đoàn phim đã đến đầy đủ, bây giờ, bắt đầu tính giờ, chạy!”

Ông ấy bấm vào đồng hồ bấm giờ trong tay, Lộ Trưng là người đầu tiên phản ứng lại, vèo một cái chạy vọt ra ngoài mới hỏi: “Chạy tới đâu đây!”

Phó Hoan vội vàng nhấc chân đuổi theo, nhắc nhở hắn ta: “Nhà kính! Chắc chắn là nhà kính!”

Mạc Bắc Hồ nhìn thấy Thi Hiểu Mạn bên cạnh cũng chạy theo, chẳng qua bước chân của cô ấy ít nhiều gì cũng có vẻ hơi vụng về, cộng với tiếng gào thét thảm thiết “sao mới bắt đầu đã chạy bộ rồi”, thảm thương đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mạc Bắc Hồ vẻ mặt không đành lòng: “Để em giúp chị!”

Chữ “Được” của Thi Hiểu Mạn vừa mới ló ra khỏi cổ họng, đã cảm thấy hai chân bay lên không, Mạc Bắc Hồ vác cô lên nhanh chân chạy đi, nhanh chóng đuổi kịp Phó Hoan đang hơi tụt lại phía sau, cùng cậu ấy tiến vào trong nhà kính.

Lộ Trưng hứng thú bừng bừng hỏi nhân viên công tác bên trong: “Thế nào? Bọn tôi đến trước!”

Thi Hiểu Mạn khó khăn chạm đất, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên đồng hồ bấm giờ xuất hiện bốn con số, sau đó cộng dồn lại với nhau, hiển thị ra tổng thành tích.

Cô linh quang chợt lóe: “A, cái này không phải xem ai đến trước đâu nhỉ, hẳn là xem tổng thành tích của cả đội.”

“Vậy thì chúng ta chạy trước sẽ không chiếm ưu thế.”

Cô ấy quay đầu lại liếc nhìn tổ bên kia đã bày sẵn tư thế: “Bọn họ sẽ để Nhan Thâm đợi trước, đợi bọn họ chuẩn bị xong rồi mới ra, cùng nhau chạy.”

“E rằng sắp thua rồi.”

Lộ Trưng sững sờ, vội vàng bám vào cửa nhìn ra ngoài: “Hỏng rồi, đúng là như vậy thật!”

“Nhưng mà chúng ta cũng có chỗ tốt.” Thi Hiểu Mạn cười cười xoa xoa tay: “Dù sao thì chúng ta cũng vào nhà kính trước.”

Tổ người bên kia gần như đồng thời chạy vào nhà kính, Lộ Trưng nhìn con số trên bảng tính giờ cộng lại với nhau, nhẹ nhàng “chậc” một tiếng.

Bọn họ thua.

“Thắng rồi!” Thẩm Nhạc Tâm vui mừng phấn khởi giơ hai tay lên: “Phần thưởng là gì!”

“Chúc mừng giành được thắng lợi vòng đầu tiên!” Đạo diễn cầm loa nói: “Phần thưởng là -- là không có phần thưởng! Đây chỉ là một hoạt động khởi động nho nhỏ thôi!”

Nụ cười trên mặt Thẩm Nhạc Tâm cứng đờ.

“Ha ha ha!” Lộ Trưng không kiêng nể gì mà chỉ vào cô ấy cười phá lên.

Mạc Bắc Hồ và Phó Hoan một trái một phải bịt miệng hắn ta lại: “Anh, khiêm tốn một chút đi, có hơi ngông cuồng rồi.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 125
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...