Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 124
Lần này Mạc Bắc Hồ tham gia một chương trình tạp kỹ cùng đoàn phim .
Là một chương trình tạp kỹ trực tuyến phát sóng vào khung giờ vàng mỗi cuối tuần, mời hai đoàn phim đang hot gần đây làm đội đối kháng, cùng nhau chạy nhảy chơi trò chơi ngoài trời, cuối cùng trao một giải thưởng tượng trưng.
Vốn dĩ Lộ Trưng không tham gia những hoạt động như thế này, sẽ dễ để lộ tính cách thật của hắn ta.
-- Tuy nói lần hoạt động livestream lúc trước đã lộ ra một chút rồi, nhưng trong mắt đại đa số mọi người, hắn ta vẫn là ảnh đế nghiêm túc kín tiếng không thường xuất hiện trước mặt công chúng.
Lúc Lộ Trưng nói như vậy trước mặt Tạ Hào, Tạ Hào không nhịn được cười nửa phút.
Nhưng thời đại đã thay đổi, Thiên Hỏa có một vài thay đổi, đạo diễn Đặng cũng đã có một vài thay đổi, Lộ Trưng…
Bản thân hắn ta, dường như cũng muốn có một vài thay đổi.
Hắn ta bảo người đừng vội vàng từ chối chương trình tạp kỹ này, dẫn theo người đại diện của mình, cùng đi đến nhà họ Tạ, tìm Tạ Chấn Phong trò chuyện một chút.
-- Không để Tạ Hào tiếp khách.
Mặc dù Tạ Hào giả vờ đau lòng dựa vào người Mạc Bắc Hồ nói, Lộ Trưng và lão Tạ có bí mật nhỏ không muốn cho hắn biết, nhưng Mạc Bắc Hồ cảm thấy, Lộ Trưng không để Tạ Hào đi, hoàn toàn là vì bị hắn cười phiền rồi.
Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ như vậy, Mạc Bắc Hồ vẫn ngoan ngoãn an ủi Tạ Hào.
Nhân loại mà mình nuôi dưỡng, dù sao vẫn phải dỗ dành.
Cũng không biết Lộ Trưng đã nói chuyện gì với Tạ lão gia, dù sao cuối cùng bọn họ quyết định, để Lộ Trưng kiềm chế tính cách một chút, tham gia thử chương trình tạp kỹ để thử nước xem sao.
-- Chính là chương trình tạp kỹ này.
Mạc Bắc Hồ còn nhờ đó mà gặp được người đại diện của Lộ Trưng, một người phụ nữ mặc tây trang công sở, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ thành thị tiêu chuẩn bước ra từ phim truyền hình công sở.
Lộ Trưng nói gọi cô ấy là “Tiểu Mỹ”, Tiểu Mỹ nói gọi cô ấy là “Mei”.
Mạc Bắc Hồ cảm thấy khác biệt không lớn, chỉ là âm điệu không giống nhau.
Mei nhờ Mạc Bắc Hồ chăm sóc Lộ Trưng trong chương trình một chút - nói là chăm sóc, thực chất là canh giữ.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong, ngăn hắn phun mấy câu rác rưởi vào nghệ sĩ bên đối diện, cấm hắn buôn chuyện trong chương trình, giúp chắn camera khi hắn không ý thức được mình đang vén áo cởi áo, nếu như không cẩn thận không kịp ngăn cản, thì đè đầu hắn ta xuống bắt hắn nhanh chóng xin lỗi.
Lộ Trưng vô cùng bất mãn về chuyện này, kháng nghị: “Cô trực tiếp nói với chính chủ không được làm những chuyện này không phải xong rồi sao!”
Mei ưu nhã uống một ngụm cà phê, hỏi hắn ta: “Tôi bảo anh đừng làm, anh có thể đảm bảo không làm không?”
Lộ Trưng im lặng một lát, vô cùng thành thật nói: “Cái này cũng khó nói.”
“Nếu lý trí của tôi còn ở lại thì có thể sẽ nhớ, nhưng nếu máu nóng lên đầu thì sẽ…”
“Hừ.” Mei cười lạnh một tiếng, quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa nói với Mạc Bắc Hồ: “Cậu cũng không cần áp lực.”
“Vốn dĩ tên này đã nghĩ đến chuyện rời khỏi giới giải trí rồi, lần này tham gia chương trình tạp kỹ cũng là quyết định của chính hắn ta, nếu thật sự xảy ra ngoài ý muốn gì, cùng lắm thì để hắn rút khỏi giới giải trí.”
Lộ Trưng cố gắng chen lời: “Không phải, tôi…”
Mei cũng không thèm quay đầu lại, nhét miếng bánh ngọt nhỏ trên bàn vào miệng hắn, ôm mặt nói với Mạc Bắc Hồ: “Đến lúc đó, tôi sẽ chuyển hết tài nguyên của hắn ta cho cậu.”
“Ha ha, dù sao cũng là hậu bối nhà mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Mạc Bắc Hồ kinh hãi nhìn Lộ Trưng một cái.
Lộ Trưng tập mãi thành thói quen, vừa nhai bánh ngọt trong miệng vừa nói với Mạc Bắc Hồ: “Ừm, đúng, nhớ viếng hoa trên mộ tôi nha.”
Mạc Bắc Hồ: “……”
Cậu khó khăn mở miệng: “Tội, tội sẽ chăm sóc tốt cho anh Lộ, đừng từ bỏ vội mà! Anh ấy vẫn chưa chắc phải ch//ết mà!”
Lộ Trưng không nhịn được cười rộ lên, chỉ vào Mạc Bắc Hồ nói với Mei: “Tôi đã nói với cô là đứa nhỏ này không tệ mà? Có lương tâm lắm.”
Mei bất đắc dĩ nhìn hắn ta: “Tôi đương nhiên biết.”
“Tôi sợ anh gây thêm quá nhiều phiền phức cho người ta.”
“Cho dù cùng công ty, người ta chăm sóc anh cũng không phải là chuyện thuộc bổn phận -- tôi còn sợ một mình cậu ấy không trông được anh, phải nhờ vả thêm người của công ty khác.”
Cô ấy quay đầu lại cười với Mạc Bắc Hồ: “Ồ đúng rồi, gần đây có một bộ phim tìm Lộ Trưng, có vài cảnh đánh nhau, muốn hắn đóng vai sinh viên đại học khoảng hai mươi tuổi.”
“Lão Lộ nhà bọn tôi tuổi già sắc tàn, tôi đã bảo bọn họ tìm cậu thử, cậu có thể thử vai xem sao, mặc dù đạo diễn kia là người mới, nhưng tôi đã xem phim trước kia của đối phương rồi, nền tảng không tồi, nếu kịch bản cũng được thì, hẳn là một cơ hội không tệ.”
“Vâng.” Mạc Bắc Hồ nghe ra đối phương đang giúp cậu tìm việc, cảm kích gật gật đầu.
“Đạo diễn mới từ nơi nào chạy ra vậy?” Lộ Trưng dựa vào lưng ghế, một bộ bệnh ngôi sao: “Tiểu Hồ nhà chúng ta bây giờ nổi tiếng nửa bầu trời rồi, cho đối phương cơ hội đưa kịch bản đến trước mặt Tiểu Hồ nhà chúng ta, vậy xem như là… Úi da!”
Mei mặt không cảm xúc dùng giày cao gót giẫm lên chân Lộ Trưng một cái, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Chính bởi vì cái miệng bép xép này của anh! Tôi mới không cho anh nói năng lung tung ở bên ngoài!”
Cô ấy giải thích với Mạc Bắc Hồ: “Vừa rồi hắn chỉ đang nói đùa, tuyệt đối không có ý âm dương quái khí, cũng không thật sự muốn thay cậu lên mặt ngôi sao đâu.”
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt ngơ ngác: “Còn có nhiều thâm ý như vậy nữa ạ?”
Mei bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Hỏng rồi.”
“Đứa nhỏ này cũng là một đứa không có tâm cơ.”
“Không sao.” Lộ Trưng nhe răng trợn mắt xoa chân: “Không phải chị còn tìm thêm một viện trợ từ bên ngoài à, bảo đối phương đến đây vớt hai đứa tôi.”
Mei đau đớn kịch liệt mà vỗ trán, nhét cho Mạc Bắc Hồ một chồng bánh macaron: “Ăn ở đây đi, đừng để Cát Minh nhìn thấy -- đứa nhỏ đáng thương, vóc người giữ gìn tốt như vậy, chắc chắn bình thường ăn không ít cỏ đâu nhỉ?”
Mạc Bắc Hồ chột dạ cúi đầu.
“Ăn đi.” Vẻ mặt của Mei trở nên hiền từ: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao đâu, lát nữa bảo Lộ Trưng đến phòng gym tiêu hao hết calo cùng cậu là được.”
Lộ Trưng không nhịn được lẩm bẩm: “Sao mỗi lần tôi gặp Tạ Hào, cũng đều là lúc hắn dẫn cậu đi ăn vụng vậy nhỉ?”
“Đừng, đừng nói bậy.” Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng phản kháng: “Cũng đâu thường xuyên như vậy…”
Hồi ức kết thúc.
Mạc Bắc Hồ không nhịn được suy nghĩ, hình như cậu đã quên hỏi Mei viện trợ từ bên ngoài mà cô ấy tìm là ai…
Hệ thống dẫn cậu đến địa điểm ghi hình, mơ màng sắp ngủ mà trang điểm và tạo hình xong, suýt chút nữa đã há miệng ngửa ra sau thì cửa phòng hóa trang bị gõ vang.
Mạc Bắc Hồ nháy mắt bừng tỉnh, theo phản xạ trả lời: “Tui không có ngủ!”
Cậu ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Lộ Trưng ở cửa, giật mình hỏi hắn ta: “Anh đến đây lúc nào vậy? Sao đã trang điểm và tạo hình xong rồi?”
Ngụ ý bên trong là -- sao lại không đến đây làm cùng với cậu?
Nhưng ở đây có chuyên viên trang điểm, Mạc Bắc Hồ cũng không nói quá rõ ràng.
“Không cần lo lắng, có ngoại viện mà.” Lộ Trưng cười rộ lên, quay đầu lại gọi một người khác: “Ra trình diện đi nào.”
Phó Hoan cũng thò đầu ra theo, vui vẻ hớn hở chào hỏi cậu: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Hồ!”
Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực, suýt nữa thì bắn lên khỏi ghế, lại bị chuyên viên trang điểm đè xuống lại.
Cậu chỉ có thể ngồi trên ghế, cố gắng xoay đầu qua chào hỏi đối phương: “Tiểu Béo! Lâu rồi không gặp!”
Vốn dĩ Phó Hoan cười vẫn có hơi khách sáo, thấy thái độ của Mạc Bắc Hồ không có gì thay đổi so với trước đây, không rõ ràng mà thở phào một hơi, lập tức chen vào bên trong, nụ cười cũng chân thành hơn vừa rồi: “Chuyện đó chị Mei đã nói với tôi rồi, hai người cứ yên tâm!”
Cậu ấy vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Tiểu Béo tôi hôm nay chính là thị vệ mang đao, thề sống thề ch//ết bảo vệ danh dự của hai người!”
Mạc Bắc Hồ khó hiểu chớp chớp mắt: “Hai người tụi tui?”
Cậu nhìn về phía Lộ Trưng, không phải chỉ cần bảo vệ đối phương là được rồi sao?
“Đừng chỉ nhìn tôi.” Lộ Trưng đúng lý hợp tình: “Bản thân cậu cũng là một nhân vật nguy hiểm.”
Mạc Bắc Hồ: “…”
Cậu đã biết từ trước, lần này đội của bọn họ có bốn người, cậu với Lộ Trưng, Thi Hiểu Mạn, và Phó Hoan.
Đối diện cũng có người quen.
Hệ thống đã sớm thăm dò tình báo cho bọn họ, xác nhận tuyển thủ đối diện có Thẩm Nhạc Tâm, và ba diễn viên khác trong đoàn phim của cô ấy.
Nam chính Nhan Thâm, nam hai Đinh Hữu Thụ, nữ hai Khương Diệu.
Ngoài Thẩm Nhạc Tâm ra, Mạc Bắc Hồ và những người khác đều không quen, nhưng cậu biết, nơi có Thẩm Nhạc Tâm ở, cạnh tranh nhất định sẽ kịch liệt -- cô ấy vẫn luôn rất hiếu thắng.
Thật ra Mạc Bắc Hồ cũng không nhất định phải thắng…
Để cho chắc chắn, cậu hỏi hai vị đồng đội một chút: “Mọi người có muốn thắng không?”
Phó Hoan còn chưa trả lời, Lộ Trưng đã ra vẻ đương nhiên: “Đương nhiên, chuyện này còn phải hỏi sao?”
“Lần đầu tiên tôi ra mắt show tạp kỹ, chẳng lẽ lại phải thua à?”
Mạc Bắc Hồ khó xử nhíu nhíu mày, nhìn đông ngó tây rồi nói sang chuyện khác: “Chị Hiểu Mạn đến chưa ạ?”
“Chị ấy vốn đang ở trong đoàn phim khác.” Phó Hoan vui vẻ trả lời: “Lịch trình phim của chị ấy xếp kín lắm, diễn xuất tốt lại không quá để tâm phiên vị, rất nhiều người thích tìm chị ấy cứu nguy.”
“Lần này tham gia show tạp kỹ, cũng là thời gian cố gắng chen ra, chị ấy phải tự trang điểm xong trên đường đi, tới là lên luôn, chắc khoảng một tiếng trước khi bắt đầu quay mới tới được.”
“May mắn không đến trễ.” Lộ Trưng cười rộ lên: “Nếu không thì…”
Phó Hoan giật mình, vội vàng nhảy dựng lên ngăn hắn ta lại: “Phi phi phi, miệng quạ đen!”
“Sao lại mê tín như vậy.” Lộ Trưng lẩm bẩm một tiếng, nhưng cũng phối hợp không nói nữa.
“Thật ra loại trò chơi này, thắng thua đều không quan trọng lắm.” Phó Hoan liếc mắt nhìn Lộ Trưng một cái, nhớ kỹ nhiệm vụ chị Mei giao cho mình, cố gắng răn dạy đối phương: “Quan trọng không phải thắng, quan trọng là mọi người cùng nhau chơi vui vẻ, tốt nhất là có thể khiến người xem cũng vui vẻ.”
Lộ Trưng vẻ mặt kỳ lạ, dường như đang nghiêm túc suy tư, nhưng không biết là đang suy tư về phương diện nào.
Chuyên viên trang điểm đã hoàn thành lớp trang điểm và tạo hình cho Mạc Bắc Hồ, chu đáo rời khỏi phòng hóa trang, để lại nơi này cho ba người bọn họ.
“Đương nhiên, anh là lần đầu lên show tạp kỹ, bọn tôi không có yêu cầu như vậy với anh.” Phó Hoan đặt hai tay lên vai Lộ Trưng, nghiêm túc nói: “Mục tiêu của chúng ta, chính là để anh bình an kết thúc buổi quay chụp.”
“Không để lại quá nhiều nhược điểm cho người khác công kích, không để lại quá nhiều meme xấu xí, cũng không gây ra quá nhiều trò cười…”
Phó Hoan dừng lại một chút: “Trò cười khiến mọi người vui vẻ thì có thể, nhưng loại thật sự mất mặt thì không được.”
Lộ Trưng sờ cằm: “Cái này còn phân loại nữa?”
“Cũng không cần quá lo lắng.” Mạc Bắc Hồ cũng an ủi Lộ Trưng: “A Thống nói rồi, lần này vì để chăm sóc đoàn phim chúng ta, rất nhiều hoạt động mà tổ chương trình sắp xếp đều là loại vận động, dùng đầu óc không nhiều lắm.”
“Nhưng mà nhược điểm của tôi cũng đâu phải đầu óc.” Lộ Trưng mở to mắt: “Tôi chỉ là không biết nói chuyện, tôi lại không phải đồ ngốc.”
“Cũng xêm xêm nhau mà…” Phó Hoan theo phản xạ buột miệng nói ra, sau đó vội vàng sửa miệng: “Ý của em là, khụ, dù sao thì đến lúc đó anh đừng xúc động! Chúng ta không cầu nổi bật, trước tiên phải cầu ổn!”
Lộ Trưng thở dài một hơi: “Tôi cảm thấy các cậu có hơi khoa trương rồi…”
Hắn ta và Mạc Bắc Hồ gần như đồng thời quay đầu lại, nói về phía cửa: “Ai?”
Người bên ngoài vốn định gõ cửa, nhưng người bên trong cũng đã lên tiếng, cô ấy liền trực tiếp mở cửa ra.
Thi Hiểu Mạn đeo kính râm mặc áo khoác gió, trong lòng ôm một cô gái đang quay lưng về phía bọn họ, cười nói: “Tôi bắt được một gián điệp nghe lén ngoài cửa, đại ca, giải quyết thế nào?”
Thẩm Nhạc Tâm ngại ngùng quay đầu lại, cười gượng hai tiếng: “Ha ha, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
