Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 123

vẫn luôn giữ vững độ hot ổn định cho đến tập tám, đón chào cao trào nhỏ kết thúc vụ án đầu tiên, lại một lần nữa rầm rộ thành một trận náo nhiệt trên mạng xã hội.

Tuyến trưởng thành của nhân vật của Mạc Bắc Hồ mới vừa được trải ra: “Tiểu cảnh Hồ ngây ngô” ở giai đoạn đầu đã nhận được độ hot ngoài dự kiến, được rất nhiều khán giả yêu thích.

Thậm chí Mạc Bắc Hồ có cả một gói meme hồ ly mặc đồng phục cảnh sát.

Đáng tiếc là hồng hồ ly.

Mạc Bắc Hồ cũng từng tò mò hỏi hệ thống và Tạ Hào, tại sao mọi người đều mặc định vẽ một con hồng hồ ly làm cảnh sát.

Theo lời của Tạ Hào, là bởi vì cậu có một vị tiền bối hồng hồ ly là cảnh sát vô cùng xảo quyệt, sau này bọn họ có thể chứng kiến phong thái anh dũng của vị tiền bối đó, ở phòng chiếu phim.

Còn hệ thống thì phân tích nhiều hơn -- nhân vật lần này cậu diễn, so với bạch hồ tiên khí phiêu phiêu thì tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, trông có vẻ càng nhiệt tình hơn, mà nhân loại thường thích dùng màu đỏ để thể hiện sự nhiệt tình.

Mạc Bắc Hồ vô cùng hài lòng với từ miêu tả phía trước dành cho bạch hồ -- “Tiên khí phiêu phiêu”.

Gần đây giá trị tình yêu của cậu dồi dào, theo một loại ý nghĩa nào đó, cũng có thể nói là yêu lực dồi dào, tín đồ đông đúc, hồ sinh tràn ngập hy vọng.

Biết đâu một ngày nào đó sẽ được vị liệt tiên ban thôi!

Cho nên, Tạ Hào đã đặc biệt hỏi Mạc Bắc Hồ, rốt cuộc vị liệt tiên ban phải như thế nào mới tính.

Mạc Bắc Hồ dẫn theo hắn, cùng nhau đứng yên trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt ngắm nhìn phong cảnh thành phố lúc hoàng hôn buông xuống, vẻ mặt trông mong nói: “Thật ra em cũng chưa từng gặp qua, nhưng em chỉ nghe nói thôi.”

“Vị liệt tiên ban, chính là thần tiên trên trời phái người xuống đón anh, mời anh lên trời làm thần tiên.”

“Đợi bọn họ phong quan chức cho anh, ban cho tiên gia pháp bảo, anh sẽ có thể dùng được phép thuật tiên gia không phải của bản thân -- chẳng hạn như, nếu em được phong làm Phong thần, Vũ thần, tất nhiên cũng sẽ có được năng lực của quan chức tương ứng.”

“Ồ--” Tạ Hào bừng tỉnh đại ngộ: “Giống như Tôn Ngộ Không được phong Bật Mã Ôn chính là…”

“Chính là không cho pháp bảo gì cả.” Mạc Bắc Hồ đồng cảm nắm chặt nắm đấm: “Quá bắt nạt yêu rồi!”

Tạ Hào không nhịn được cười: “Vậy nếu bọn họ cũng như vậy thì sao? Em có thể không đi không?”

“Ưm.” Mạc Bắc Hồ lộ ra vẻ mặt khó xử, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhỏ giọng nói: “Thật ra, em nghi ngờ có lẽ nơi này không có thần tiên.”

“Hửm?” Tạ Hào kinh ngạc nhướng mày: “Vậy người kể câu chuyện này cho em đã lừa em à?”

“Ờmm.” Mạc Bắc Hồ nghẹn lại một chút: “Nơi em đến có hơi đặc biệt! Chỗ bọn em vẫn có thần tiên!”

“Nhưng nơi này không có… Hoặc đã từng có, dù sao cũng có không ít thần tiên đã để lại dấu vết trước kia, giống như tượng thần tài được thờ, táo quân được bái, linh tinh, nhưng dường như bọn họ đã không còn hiển linh nữa.”

Thời đại này linh lực mỏng manh, nếu không phải hệ thống cho một loại hình thức khác của “giá trị tình yêu”, Mạc Bắc Hồ cũng không có cách nào vận dụng được yêu lực.

Tạ Hào sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy nếu thật sự không có…”

Mạc Bắc Hồ tiếc nuối nhìn lên bầu trời: “Vậy thì không thể làm thần tiên được rồi.”

“Thật ra trước kia em còn từng muốn đi đường tắt, chính là làm linh sủng toạ kỵ gì đó cho một số thần tiên.”

Cậu uể oải thở dài một tiếng: “Hồ ly bọn em, không giỏi làm tọa kỵ lắm, hình như cũng chỉ có con đường linh sủng này thôi.”

“Nhưng đi lên thiên giới làm linh sủng, so với đi lên thiên giới làm thần tiên, vẫn vô cùng khác biệt!”

“Ừm--” Tạ Hào thử lấy ví dụ: “Cũng giống như nhân viên công chức và nhân viên hợp đồng ngoài biên chế? Thiên Giới cũng có chuỗi khinh thường?”

Mạc Bắc Hồ ngẩn người, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, chính là ý này!”

Tạ Hào cười rộ lên: “Ồ--”

“Vậy đối với yêu quái mà nói, lên thiên giới chính là lên bờ.”

*Lên bờ: có lẽ tương tự như thành công

Mạc Bắc Hồ nhớ tới một vài fans hâm mộ xem hộp thư riêng của cậu là cây ước nguyện, cậu mơ hồ nhớ lại, hình như đã từng thấy không ít lời cầu xin “lên bờ”…

Cậu vô cùng đồng cảm gật gật đầu: “Cũng không biết bây giờ ở nơi này có bờ hay không.”

“Thì ra là vậy.” Tạ Hào hơi gật đầu: “Nếu thật sự không có… tự phong có được không?”

“A?” Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nhìn về phía đối phương.

Tạ Hào đúng lý hợp tình nói: “Tề Thiên Đại Thánh cũng là tự phong mà, em bắt chước một chút.”

Mạc Bắc Hồ: “……”

“Hoặc là để tôi phong cho em.” Hai mắt Tạ Hào sáng lên: “Tôi mua cho em một cây cờ thêu, em muốn làm thần tiên về phương diện nào?”

“Thật ra em cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.” Mạc Bắc Hồ hơi ngượng ngùng, mặc dù cậu cảm thấy suy nghĩ của Tạ Hào có chút vô cùng táo bạo, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng chẳng sao.

Cậu cùng với Tạ Hào mặc sức tưởng tượng về tương lai: “Thật ra trước kia em cũng từng mơ mộng, em đánh nhau không được giỏi lắm, cho nên chắc chắn không thể làm nguyên soái hay tướng quân gì được.”

“Nhưng mà, sau khi quan sát nơi này, diễn vai cảnh sát, còn học được một chút võ cùng anh Lộ, em cảm thấy…”

Tạ Hào cười nói: “Đánh nhau có tiến bộ?”

“Không có.” Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Đánh nhau không có tiến bộ, nhưng có mộng tưởng.”

Cậu siết chặt nắm tay: “Vì chính nghĩa, trừng phạt người xấu, bảo vệ nhân dân vô tội!”

Tạ Hào hơi gật đầu: “Rất có chí khí.”

“Vậy ngày trước em từng muốn làm thần tiên như thế nào?”

“Tốt nhất ấy, chắc chắn là đi theo thần tài rồi.” Mạc Bắc Hồ nói đến những chuyện này thì vô cùng hưng phấn: “Nhà bọn họ hương hỏa thịnh vượng nhất, cho dù là ở nơi này, hương hỏa của Thần Tài cũng vô cùng thịnh!”

“Chuyện này thì đúng.” Tạ Hào tán đồng gật đầu: “Đối với rất nhiều người hiện đại mà nói, không có chuyện gì bằng phát tài.”

“Ngoài nhà Thần Tài, em còn từng cân nhắc đến nhà Nguyệt Lão.” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: “Anh xem, chuyện xưa về hồ ly tinh bọn em đều thường liên quan đến tình yêu, cũng xem như thích hợp phải không? Hơn nữa nhà bọn họ cũng không đánh nhau.”

“Nhưng bây giờ người bái Nguyệt Lão hình như đã giảm xuống…”

Mạc Bắc Hồ lộ ra vẻ mặt khó xử, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch nghề nghiệp tương lai của mình.

Tạ Hào không nhịn được nghẹn cười.

Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu có thể để A Thống nhìn thấy em được vị liệt tiên ban rồi mới đi thì tốt quá, cậu ấy sẽ không còn lo lắng như vậy nữa.”

“Ừm.” Tạ Hào xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ: “Chúng ta cùng nghĩ cách xem sao.”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cái này thì nghĩ cách làm sao được ạ.”

Tuy nhiên, cậu vẫn tiếp nhận thiện ý an ủi của Tạ Hào.

Đợi Mạc Bắc Hồ vào phòng ngủ, Tạ Hào đứng bên cạnh cửa sổ, chần chừ một chút, gửi một tin nhắn cho Đồng Hi: “Nghỉ ngơi chưa?”

“Chưa.” Hệ thống luôn trả lời ngay lập tức: “Có chuyện thì nói thẳng đi.”

Tạ Hào cũng không chào hỏi xã giao: “Tôi muốn cho Tiểu Hồ vị liệt tiên ban.”

Hệ thống gửi đến một dấu chấm hỏi ngắn gọn rõ ràng.

Nó cảm thấy hình như phàm nhân này đã phát điên rồi.

Tuy rằng từ chức vụ mà nói, Tạ Hào cũng có thể được gọi là “Bá đạo tổng tài”, nhưng hệ thống vẫn luôn cảm thấy hắn không đạt tiêu chuẩn, không thể dùng cái nhãn này để đại diện. Bá đạo tổng tài tiêu chuẩn phải giống như Thẩm Độc, đáng tiếc hắn ta sớm đã bay xa tám khối gạch, nên không có sau đó nữa.

Bằng không, là một “hệ thống vạn nhân mê thu thập giá trị tình yêu”, vốn dĩ hệ thống đã định cho Tiểu Hồ xem Thẩm Độc là mục tiêu đầu tiên.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, hệ thống cũng có chút thổn thức, không biết tại sao lại xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bước đường như hiện tại.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cho dù quá trình hoàn toàn sai, Mạc Bắc Hồ cũng vô cùng thuận lợi thu thập được nhiều giá trị tình yêu như vậy, mắt thấy nhiệm vụ của nó cũng sắp hoàn thành rồi.

Hình như đã suy nghĩ quá xa.

Hệ thống thu hồi suy nghĩ lan man của mình, trả lời đối phương: “Anh là một người phàm, làm sao khiến cậu ấy vị liệt tiên ban được!”

“Chẳng phải Thần tiên đều bởi vì người phàm mới thành thần tiên à?” Tạ Hào đúng tình hợp lý trả lời: “Nếu không thì bọn họ còn cần tín đồ làm gì?”

Hệ thống: “…Tôi không muốn nói những chuyện này với anh.”

Nó căn bản không có tư liệu về phương diện này, cho nên mới lười đấu võ mồm với Tạ Hào.

“Hơn nữa, tôi cũng không phải nói thật sự đại diện cho thiên đình phong thần cho Tiểu Hồ.” Tạ Hào cười cười: “Thời đại này thiên đình còn hay không cũng khó nói.”

“Ý tôi là, chúng ta chuẩn bị cho Tiểu Hồ một bảng phong thần nhân tạo, dùng để bày tỏ sự yêu thích của chúng ta.”

Hắn như thể thuận miệng hỏi: “Cậu có cần không? Dù sao làm một phần cũng là làm, làm hai phần cũng là làm, hay là cũng chuẩn bị cho cậu một phần?”

“Tôi không cần.” Hệ thống từ chối đề nghị của hắn: “Nhưng với tính cách của Tiểu Hồ, cho dù cậu ấy biết anh làm một bảng phong thần giả để dỗ cậu ấy, cũng sẽ rất vui.”

“Anh cứ làm đi.”

Tạ Hào đồng ý, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài phòng, khẽ “chậc” một tiếng: “Không thích đồ ăn, cũng không thích vị liệt tiên ban, chậc, rốt cuộc thích cái gì đây.”

Hắn nhẹ giọng oán giận một câu: “Sao lại kén chọn như vậy, khiến cho Tiểu Hồ nhà chúng ta khó xử.”

Hắn lắc đầu, trở lại phòng mình.

……

xu hướng tốt, số liệu phát sóng mỗi ngày đều tạo ra đỉnh cao mới, theo lời của Lộ Trưng mà nói, đó chính là -- đạo diễn Đặng mỗi ngày mở mắt ra đều là cười tỉnh.

Kịch bản chắc chắn cộng thêm diễn xuất xuất sắc, thành tích của tác phẩm vô cùng có tâm này không tồi, nên cũng xem như trong dự liệu.

Chỉ là, giới giải trí có một câu nói -- “Đại hồng dựa mệnh.”

Ở nơi này cũng không thiếu những tác phẩm ưu tú không người quan tâm, ngoài chất lượng của bản thân tuyệt vời, cũng không thể không nói, vận may rất tốt.

Mạc Bắc Hồ bước ra khỏi sân bay, nhìn những fans hâm mộ đón cậu gần như chen chúc thành một khối, có chút ảo giác không chân thật.

-- Lần trước cậu ra ngoài cũng gặp không ít fans hâm mộ, còn vô cùng vui vẻ bắt tay từng người một, nhiệt tình chào hỏi từng vị khách đến.

Lần này…

Nếu mỗi người đều bắt tay, có lẽ cậu sẽ không kịp công việc mất.

Mạc Bắc Hồ căng thẳng vén tay áo lên, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Nhân viên an ninh đang định chỉ huy fans hâm mộ lùi về sau, yểm hộ cho Mạc Bắc Hồ nhanh chóng rời đi, không ngờ tới vừa quay đầu lại, cậu đã xông ra ngoài rồi.

Nhân viên an ninh đại kinh thất sắc, nhưng Mạc Bắc Hồ đã hắng hắng giọng, giọng nói không quá lớn nhưng vang lên rõ ràng bên tai mỗi người: “Xếp hàng! Giơ tay ra! Sờ xong thì lùi về sau nhường hàng sau lên, nghe rõ chưa!”

Nhân viên an ninh đã có kinh nghiệm lắc đầu không tán thành -- nào có chuyện nghe lời như vậy! Người khó khăn lắm mới chen được lên hàng đầu làm gì có chuyện dễ dàng nhường chỗ của mình như vậy!

Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, fans hâm mộ của Mạc Bắc Hồ cùng với người qua đường dường như chưa từng nhìn thấy trận chiến như thế này ở bên cạnh, nhanh chóng xếp thành đội hình.

-- Là huyễn hoặc chi thuật! Tui đã sử dụng một chút huyễn hoặc chi thuật!

Mạc Bắc Hồ kiêu ngạo lộ ra gương mặt tươi cười, hớn hở vui vẻ vươn hai tay ra, sờ từng người một: “Chào cậu chào cậu! Cậu phát tài! Cậu khỏe mạnh! Cậu vui vẻ!”

Cậu chạy đi chạy lại mấy lượt, đảm bảo mỗi người đều được chạm một lần, lúc này mới lưu luyến không rời quay đầu lại tạm biệt bọn họ: “Hôm nay tui có công việc! Tui phải đi trước đây! Mọi người về nhà chú ý an toàn nha!”

Cậu quay đầu lại, cong tay thành một hình trái tim thật lớn.

Không ngoài dự đoán, tối hôm đó, “Phúc lợi fans kiểu huấn luyện quân sự của Mạc Bắc Hồ” lại một lần nữa lên hot search.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 123
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...