Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 122
Phần lớn người có mặt ở đây đều không phải lần đầu tiên xem .
Không nói đến buổi xem phim nội bộ mà mọi người cùng nhau tổ chức lúc trước, bọn họ đều đã xem kịch bản ít nhất vài lần rồi, góc nhìn chắc chắn khác với khán giả bình thường.
Hai tập phim truyền hình được phát sóng kết thúc, Lộ Trưng vô cùng hài lòng với hai tập mở đầu, nhưng chỉ liếc mắt nhìn đạo diễn Đặng, không lên tiếng, chờ ông ấy bình luận trước.
Đạo diễn Đặng yên lặng nhìn danh sách nhân viên ở cuối phim đang cuộn xuống, không quay đầu lại ngay.
Lộ Trưng không nhịn được, gọi ông ấy một tiếng: “Lão Đặng, kêu một tiếng đi, cảm giác thế nào?”
Đạo diễn Đặng chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng lộ ra chút ý cười trừng hắn: “Xem cậu kìa, hoàn toàn không kiên nhẫn được, không thể đợi nhạc cuối phim phát xong à?”
Lộ Trưng cười cười chỉ ông ấy: “Thấy chưa? Khóe miệng cũng không đè xuống được, xem ra vô cùng hài lòng.”
“Trước đó lăn lộn đủ kiểu, bây giờ lại cảm thấy bản thân được rồi đúng không?”
Đạo diễn Đặng khịt mũi khinh thường, nhưng vẫn chậm rì rì mở miệng: “Cũng tạm thôi.”
Ông mang theo chút ý cười: “Không uổng phí công sức, không làm hỏng nỗ lực của mọi người.”
Cho dù là quay phim tại hiện trường hay cắt ghép hậu kỳ, ông ấy đều đã mài dũa vô số lần rồi, bây giờ xem ra, vẫn có được một chút thành quả.
Mặc dù đạo diễn Đặng đã lên tiếng, bảo bọn họ cứ việc tìm lỗi, nhưng mọi người cơ bản không nhìn ra vấn đề gì.
Tự Mạc Bắc Hồ không tìm ra vấn đề, nên cậu lén lút mở điện thoại ra, định xem trộm câu trả lời của mọi người một chút, xem có câu trả lời nào đáng để tham khảo không.
Cậu lướt nhanh một chút, các loại bình luận bay qua trước mặt, có thèm muốn cơ thể Lộ Trưng, kinh ngạc cảm thán khuôn mặt kia của hắn, tò mò diễn biến cốt truyện suy đoán hung thủ, kinh ngạc nữ chính vậy mà thật sự là Thi Hiểu Mạn diễn…
Mạc Bắc Hồ còn nhìn thấy tài khoản chính thức của rèn sắt khi còn nóng, tung lên một đoạn hậu trường -- chính là cảnh lần đầu tiên Lộ Trưng làm mẫu động tác né tránh chướng ngại vật cho cậu.
Mạc Bắc Hồ bắt chước Lộ Trưng, phục chế động tác gọn gàng của hắn một cách hoàn hảo, nhưng đạo diễn lại dở khóc dở cười, bởi vì cái ông cần là phản ứng non nớt hơn.
Cuối cùng, mấy người bọn họ không thể không mời thêm vài diễn viên mới không quá xuất sắc ở mảng hành động tới, để Mạc Bắc Hồ bắt chước hành động của bọn họ.
Mạc Bắc Hồ nhìn thấy Phó Hoan rầu rĩ ngồi xổm sang một bên, quay đầu đối diện camera nói: “Cái này được tính là tai nạn lao động.”
“Mấy người gầy gò tay chân linh hoạt này, cái loại thiên phú vận động này đã tổn thương tinh thần của người bình thường như chúng tôi, tất cả đều phải tính là tai nạn lao động!”
Mạc Bắc Hồ không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cậu nhìn quanh một vòng, có hơi hoài niệm -- tiếc là hôm nay Tiểu Béo không đến.
Nhưng trên mạng thì cậu ấy hoạt động cực kỳ tích cực, đã nhanh chóng chia sẻ đoạn hậu trường này, đăng kèm một chuỗi icon khóc lóc : “Có ai thương tui không?”
Khu vực bình luận cũng là một mảnh hi hi ha ha vô cùng hài hòa, thậm chí Mạc Bắc Hồ còn không cần nhìn giá trị tình yêu của mình, chỉ nhìn vào lượng fans tăng vọt trên các tài khoản mạng xã hội khác nhau đã đủ hiểu rồi.
Cậu vội vàng gửi tin nhắn cho hệ thống: “A Thống! Nhìn giá trị tình yêu của tui chút!”
Vừa nãy cậu muốn xác nhận nên liếc mắt nhìn một cái, nhưng bốn chữ số cuối cùng đang thay đổi nhanh như bay, từng chút từng chút đẩy giá trị tình yêu tiến về mục tiêu mười triệu của A Thống.
-- Vốn dĩ hôm nay cậu đã mời A Thống, nhưng hình như dạo này A Thống đang cố tình tạo cơ hội cho cậu và Tạ Hào ở riêng với nhau, đến cả Mạc Bắc Hồ cũng cảm nhận được, cậu tin tưởng Tạ Hào cũng nhận ra rồi.
“Thấy rồi thấy rồi!” Hệ thống vẫn trả lời rất nhanh chóng: “Tôi đã làm cho cậu một bảng hiệu mới! Là bảng hiệu đếm ngược mười triệu giá trị tình yêu! Hì hì, nhưng mà bây giờ nhìn không rõ lắm, chỉ có thể thấy hai bảng hiệu đang cùng nhảy vùn vụt!”
Thoạt nhìn nó cũng rất vui vẻ: “Cái đang quay cuồng này nào phải giá trị tình yêu, đây là đồng hồ đếm ngược kỳ nghỉ dài của tôi!”
Tuy rằng Mạc Bắc Hồ cũng rất vui, nhưng nghe nó nói như vậy, hình như cậu có một loại dự cảm nào đó.
Cậu chần chừ một chút, hỏi nó: “Có phải đồng hồ đếm ngược về không, thì cậu phải rời đi rồi không?”
“Ừm.” Hệ thống trả lời khẳng định: “Nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng.”
“Trước khi đi tôi sẽ giúp cậu thiết kế xong hệ thống phiên bản ngoại tuyến, gắn mức giá cho một số gói dữ liệu có thể sẽ dùng đến rồi bày biện trong trung tâm mua sắm!”
“Đến lúc đó tôi sẽ để lại khung hệ thống này cho cậu, tuy rằng tôi không ở đây thì sẽ không còn quá linh hoạt nữa, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng nhất định!”
Vốn dĩ Mạc Bắc Hồ muốn bày tỏ sự lưu luyến của mình, nhưng nghĩ lại -- đây là kỳ nghỉ mà nó đã mong đợi từ lâu, Mạc Bắc Hồ cũng không thể không cho nó nghỉ mát được.
Mạc Bắc Hồ do dự một lát, vẫn trả lời: “Được!”
“Cậu không cần lo lắng, tui cảm thấy bây giờ tui đã rất quen thuộc với thế giới này rồi!”
Tạ Hào nhỏ giọng hỏi Mạc Bắc Hồ: “Có chuyện gì vậy?”
Mạc Bắc Hồ do dự, nở một nụ cười tươi: “Không có gì!”
“Em xem đánh giá trên mạng rồi, mọi người đều rất thích chúng ta.”
Tạ Hào hơi nghiêng nghiêng đầu: “Thật sao? Nhưng em không giỏi nói dối.”
Mạc Bắc Hồ lập tức ủ rũ mặt mày, sờ sờ hai má mình, nhỏ giọng nói thầm: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Có.” Tạ Hào thành khẩn gật đầu, cười nói: “Nhưng tôi cũng rất săn sóc, nếu em yêu cầu tôi giả vờ không nhìn thấy, tôi cũng có thể phối hợp.”
Mạc Bắc Hồ thở dài một hơi, cậu lấy lại tinh thần rồi nói: “Ông chủ, em muốn làm cho A Thống một món quà.”
“Nhưng em không biết nó thích gì, anh có kiến nghị gì không?”
“Ừm--” Tạ Hào nghiêm túc sờ cằm: “Em vừa nói, quả thật, cậu ấy thật sự rất thần kỳ, chúng ta đã ăn khuya cùng nhau nhiều lần như vậy, mọi người ít nhiều đều để lộ một chút khẩu vị, nhưng cậu ấy thì hình như cái gì cũng ăn, mà cái gì cũng không quá thích.”
Mạc Bắc Hồ: “……”
A Thống nói nó căn bản không nếm được mùi vị.
Nếu không phải muốn hòa đồng với tập thể, thật ra A Thống còn muốn để hết cho cậu ăn.
“Xem ra, ít nhất đồ ăn sẽ không quá thích hợp.” Tạ Hào hơi gật đầu: “Tặng một món quà mang ý nghĩa kỷ niệm?”
Hắn nhìn Mạc Bắc Hồ, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy định rời đi à?”
Mạc Bắc Hồ giật mình: “Sao anh lại biết?”
“Tôi có một loại dự cảm.” Tạ Hào cười cười: “Cậu ấy cũng không hề che giấu chuyện đang chuẩn bị cho tương lai của em.”
“Mấy hôm trước, cậu ấy còn đưa cho tôi một bản kế hoạch năm năm, nói với tôi sắp xếp trong tương lai của Cát Minh và kế hoạch của cậu ấy có sự khác biệt khá lớn, bảo tôi nên cân nhắc lại một lần nữa.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người: “Rất vinh hạnh, hình như cậu ấy đã định phó thác em cho tôi.”
Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt: “Em tự mình làm cũng được mà!”
Cậu đã không còn là hồ ly tinh vừa mới đến thế giới này nữa, một mình cậu cũng có thể thích ứng rất tốt!
“Tôi biết.” Tạ Hào thả nhẹ giọng, cúi đầu ghé sát hơn một chút, nâng mắt nhìn cậu: “…… Nhưng tôi rất cần.”
“Ưm?” Mạc Bắc Hồ như thể không nghe rõ.
“Khụ.” Tạ Hào lén lút nhìn những người xung quanh, xác nhận bọn họ dường như đang đắm chìm trong dư âm đại thắng của bộ phim , không chú ý đến động tác nhỏ bên này của bọn họ, lúc này mới mở miệng: “Tôi muốn được em cần đến.”
Hắn dừng lại một chút, càng nhỏ giọng hơn: “Tôi cũng rất cần em.”
Dường như hắn mang theo chút bất an mơ hồ, không như thường ngày nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ nâng mắt nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Một ngày nào đó em cũng sẽ rời đi sao?”
Mạc Bắc Hồ ngẩn ra một lát, ý thức được Tạ Hào đang lo lắng chuyện gì.
-- Trong mắt hắn, A Thống cũng giống cậu, là yêu quái.
Không biết vì nguyên nhân gì, hệ thống đã để lại rất nhiều sắp xếp cho Mạc Bắc Hồ, sau đó định tự mình rời đi.
Mà nói không chừng một ngày nào đó, Mạc Bắc Hồ cũng sẽ làm chuyện tương tự.
Mạc Bắc Hồ vội vàng an ủi hắn: “Không cần lo lắng, em không định rời đi.”
“Bọn em… không giống nhau lắm.”
Tạ Hào dựa sát về phía cậu thêm một chút, vai kề vai, gắt gao dính chặt vào nhau: “Em hứa đi.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Em hứa.”
“Không thể chỉ nói mỗi câu này.” Tạ Hào lại sát gần cậu hơn một chút, không để cậu lọt một chút sơ hở ngôn ngữ nào: “Em phải nói -- tôi đảm bảo, sẽ không âm thầm biến mất mà không báo cho anh biết.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh đảm bảo.”
Tạ Hào ngắt lời cậu: “Em.”
Mạc Bắc Hồ ngây người một lát, chải chuốt lại mối quan hệ tôi anh nị ngộ, lúc này mới lại lần nữa mở miệng: “Em đảm bảo, sẽ không âm thầm biến mất mà không báo cho… anh biết.”
Cậu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng nói đúng rồi!
Tạ Hào lộ ra chút ý cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài, giả vờ thành bộ dáng vẫn chưa được vui vẻ lắm, được một tấc lại muốn tiến một thước mà yêu cầu: “Còn nữa, nếu bình thường có chuyện gì không vui, cũng không được lén lút giận dỗi tôi, phải nói hết cho tôi biết.”
Mạc Bắc Hồ nghe lời gật đầu lặp lại, lần này cậu đã học được cách suy một ra ba, không còn nhầm lẫn mối quan hệ nị ngộ nữa.
Tạ Hào tiếp tục bổ sung: “Còn nữa, gặp được đồ ăn ngon phải ăn cùng tôi, cho dù ăn cùng với người khác trước rồi, sau đó cũng phải đi cùng tôi…”
“Này này!” Lộ Trưng đột nhiên nhảy đến trước mặt hai người bọn họ: “Hai người đang thì thầm chuyện gì đó? Đã xem hot search chưa?”
“Hì hì.” Hắn ta cười vô cùng tự đắc: “Khán giả đang ồn ào đòi thêm tập kia.”
“Bây giờ cách thức hối thúc thêm tập của mọi người thật sự là muôn hình vạn trạng, tôi tích trữ được không ít, định mỗi ngày giúp mọi người gửi một đoạn cho lão Đặng.”
Tạ Hào tiếc nuối thở dài một tiếng, cau mày nhìn đối phương: “Anh không thể đến đây trễ một lát được à?”
“Làm sao vậy?” Lộ trưng đúng lý hợp tình: “Cản trở anh lừa đảo à?”
Tạ Hào: “…… Anh nghe thấy rồi?”
“Không có.” Lộ Trưng kinh hãi: “Cậu thật sự đang lừa đảo à?”
“Lừa gạt Tiểu Hồ nhà bọn tôi cái gì?”
Hắn ta vội vàng che chở Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ mà cũng lừa, cậu có còn là con người nữa không!”
Tạ Hào: “……”
Trước kia sao hắn lại không phát hiện ra, Lộ Trưng phiền phức như vậy.
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi Lộ Trưng: “Tại sao lại thúc giục đạo diễn Đặng?”
Bây giờ phim đã quay xong rồi, hình như thúc giục đạo diễn Đặng cũng không có tác dụng gì.
“Không biết ai nghe được tin phong thanh.” Lộ Trưng khoác bả vai Mạc Bắc Hồ nói: “Bọn họ nói kết thúc cuối cùng của chúng ta là kết thúc mở, chính là vì chuẩn bị cho phần hai.”
“Kịch bản này tôi cũng khá thích, tôi cũng hy vọng có phần hai, thúc giục thử lão Đặng xem, biết đâu ông ấy linh cảm bùng nổ làm ra phần hai luôn.”
“Chậc, nhưng mà cũng không chắc chắn.”
Lộ Trưng lộ vẻ mặt khó xử: “Kết thúc của phần một cũng tương đối hay, nếu có thêm phần hai thì dễ bị thiếu gấm chắp vải thô.”
“Ồ?” Tạ Hào kinh ngạc cực kỳ: “Anh cũng biết sử dụng thành ngữ?”
Lộ Trưng trợn trắng mắt: “Tôi cũng không phải thất học! Ai mà chẳng từng đi học chứ?”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Tui?”
Lộ Trưng nghẹn một chút, bênh vực cậu nói: “Cậu chỉ là chưa từng đi học ở trong nước thôi!”
Mạc Bắc Hồ thầm nghĩ, thật ra cậu chưa từng đi học ở nơi nào cả.
Nhưng chuyện này Lộ Trưng không biết, cậu chỉ có thể chột dạ nâng mắt nhìn lên, tùy tiện “Ừm ừm” hai tiếng, giả vờ mình là một con hồ ly tinh đã từng đi học.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
