Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 121
Mạc Bắc Hồ khó hiểu nhìn về phía Tạ Hào: “Thật sao? Vậy có cần chụp ảnh không?”
“Không cần.” Tạ Hào cười rộ lên: “Dùng tạo hình kinh điển năm nay của mọi người làm là được rồi.”
“Thật biết tiết kiệm tiền.” Lộ Trưng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú, hỏi Tạ Hào: “Năm nay có định cùng ăn bữa cơm tất niên không?”
Trước đây lúc Tạ Chấn Phong chủ trì đại cục, mỗi năm mọi người rảnh rỗi, đều cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên ở nhà ông ấy.
Lộ Trưng cảm thấy, với phong cách của Tạ Hào, có tiếp tục hay không đều không có gì kỳ lạ.
“Đương nhiên mời.” Tạ Hào cười cười: “Mặc dù mời, nhưng đến hay không đều tùy ý.”
“Nếu như người ta càng muốn ở bên cạnh người nhà hơn thì sao?”
“Cũng phải.” Lộ Trưng thẳng thắn gật đầu: “Bận rộn cả năm trời, nên về thăm một chút rồi.”
“Năm nay nay tôi sẽ về nhà, Tô Tiểu Ngọc chắc cũng muốn đi tìm sư phụ của cậu ấy, Chúc Thanh Y có lẽ phải đến buổi dạ hội, ăn Tết cũng không về nhà được.”
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Chúc Thanh Y là vị ca sĩ kia của công ty chúng ta sao?”
Lúc trước cậu xem tài liệu của công ty từng nhìn thấy, còn vô cùng kinh ngạc vì giải trí Thiên Hỏa cũng có ca sĩ, hơn nữa cũng chỉ có ca sĩ này mà thôi.
“Cũng xem như ngoài ý muốn.” Tạ Hào cười cười, giải thích cho cậu: “Trước đây Chúc Thanh Y được ba tôi nhìn trúng với tư cách là diễn viên, chẳng qua sau này kỹ thuật diễn của bà ấy bình thường, nhân vật đã diễn hầu như không được bao nhiêu phản ứng.”
“Nhưng sau này nhận cho bà ấy một bộ phim có nhân vật là ca sĩ tân binh, để suy diễn nhân vật thật tốt, bà ấy mời một giáo viên thanh nhạc…”
Tạ Hào mặt không cảm xúc xòe tay ra: “Được suy đoán là thiên tài ca hát.”
“Chuyện tốt lành lại bị cậu nói thành cái gì rồi.” Lộ Trưng không nhịn được cười: “Lão Tạ phải gọi là tùy tài mà dạy, sau này thấy Chúc Thanh Y cũng có hứng thú với ca hát, dứt khoát giúp bà ấy phát hành album, không ngờ kéo theo bộ phim kia cùng hot luôn.”
“Đó cũng là bộ phim cuối cùng bà ấy đóng, sau đó cùng lắm cũng chỉ diễn xuất trong MV của bản thân thôi.”
Hắn ta chỉ chỉ đạo diễn Đặng: “Vốn dĩ Lão Đặng muốn mời bà ấy hát bài chủ đề cho chúng ta, đáng tiếc lịch trình quá đầy, không thể điều chỉnh kịp.”
“Nhưng mà…”
Mặt hắn mang theo ý cười: “Cũng không nhất định là không hát.”
Mạc Bắc Hồ khó hiểu chớp chớp mắt: “Có ý gì? Phim sắp chiếu rồi, còn có thể mời bà ấy đến hát à?”
“Bà ấy cũng thích đu phim.” Lộ Trưng vỗ vai cậu: “Xem phim thấy hay thì tìm người viết nhạc đồng nhân mà hát.”
Mạc Bắc Hồ ngây người: “A?”
Lộ Trưng hoàn toàn không bận tâm mà vạch trần thói hư tật xấu của đồng nghiệp cũ trước mặt Mạc Bắc Hồ, lấy điện thoại ra cho cậu xem một tài khoản gọi là “Hôm Nay Rảnh Rỗi”: “Đây là tài khoản phụ của Chúc Thanh Y, tài khoản phụ mà mọi người đều biết.”
“Phim, tiểu thuyết, hoạt hình gì đó mà bình thường bà ấy thích xem, cảm thấy hứng thú thì muốn viết bài hát cho bọn họ, sau đó đăng lên tài khoản này.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ há miệng th* d*c: “Anh biết thật rõ ràng.”
“Đương nhiên.” Lộ Trưng kiêu ngạo: “Trước đây lão Tạ chỉ không cho tôi nói nhiều trên mạng, chứ đâu nói không cho tôi xem trên mạng.”
“Tôi xem lung tung khắp nơi, các loại tin đồn đều biết vô cùng rõ ràng, tôi chỉ là không ra mà thôi -- cậu muốn biết cái gì, cứ việc hỏi tôi.”
Hắn ta bày ra bộ dáng bách khoa toàn thư tin tức mạng xã hội.
Tạ Hào duỗi một ngón tay, chọc Lộ Trưng khiến hắn ta tách ra khỏi Mạc Bắc Hồ, ném điện thoại cho hắn ta: “Nhìn xem có kiêng ăn món nào không, tôi gọi gần xong rồi.”
Hắn cũng tìm một vị trí, kéo Mạc Bắc Hồ ngồi xuống.
“Khụ.” Đạo diễn Đặng hắng hắng giọng, hỏi bọn họ: “Đều gọi gần xong rồi chứ? Tôi nhấn phát sóng đây.”
“Phát đi phát đi.” Lộ Trưng vừa xem điện thoại vừa vẫy tay ra hiệu ông ấy bắt đầu.
“Chẳng phải cậu vẫn chưa gọi xong sao!” Đạo diễn Đặng tức giận trừng hắn: “Đợi gọi xong rồi nói!”
“Chậc.” Lộ Trưng buồn cười ngẩng đầu: “Chúng ta chỉ là tổng kết, cũng không phải buổi học tập nghiêm túc gì.”
“Không khí thoải mái một chút, lão Đặng, cảm giác thư giãn, biết không? Chú đang quá căng thẳng rồi.”
“Vớ vẩn.” Đạo diễn Đặng trợn trắng mắt với hắn ta một cái: “Tôi thấy cậu chính là cần căng da rồi.”
Lộ Trưng cười “ha ha” hai tiếng, trả điện thoại lại cho Tạ Hào, giống như hoàn toàn không nhìn thấy hắn cố ý tách mình ra khỏi Mạc Bắc Hồ, nghênh ngang đi sang bên kia của Mạc Bắc Hồ ngồi xuống, khoác vai cậu nói: “Nào, Tiểu Hồ, hai thầy trò chúng ta xem bộ phim này.”
Tạ Hào mặt không cảm xúc “hừ” một tiếng.
Mạc Bắc Hồ nhìn thoáng qua Tạ Hào, hạ giọng ghé lại tai Lộ Trưng nói: “Anh Lộ, bây giờ anh đừng trêu chọc Tạ Hào.”
Lộ Trưng phối hợp hạ giọng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh ấy vừa lên mạng, phát hiện chúng ta có siêu topic CP mới.” Mạc Bắc Hồ vỗ vỗ vai đối phương: “Không phải cái hài hước mà Phó Hoan xây, có một ‘Tổ thầy trò Lộc Hồ’, nói chúng ta rất xứng đôi.”
Cậu chỉ chỉ vào Tạ Hào, hạ giọng nói: “Anh ấy rất không phục.”
“Ồ--” Lộ Trưng lập tức có hứng thú, cố ý dí sát đến trước mặt Tạ Hào hỏi: “Ấy, sẽ không cắn nát răng hàm rồi chứ? Nào, a một tiếng há miệng to ra, để tôi xem xem!”
Tạ Hào: “…”
Tạ Hào nhìn hắn ta thật sâu, cười lạnh một tiếng: “Lần sau tôi nhận giúp anh một nhân vật mỹ nam tóc dài vậy, chính là loại cần phải học nhảy múa.”
Lộ Trưng nghẹn lại một chút: “Nói hươu nói vượn gì đấy, đó giống nhân vật tôi có thể đóng à?”
“Đột phá một chút mà.” Tạ Hào cười híp mắt nói: “Đến lúc đó mánh lới nhất định sẽ đủ.”
Lộ Trưng thấy hắn cười như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi sợ sợ, hắng hắng giọng: “Không hợp không hợp, có đánh ch//ết tôi cũng sẽ không khiêu vũ đâu, bắt tôi để tóc dài thì có thể hành hạ tôi đến ch//ết.”
“Cũng phải.” Tạ Hào lại thay đổi lời thoại khác: “Năm nay anh thật sự muốn về nhà sao? Không đến ăn cơm à?”
“Ừm.” Lộ Trưng tưởng chuyện này đã qua rồi, thoải mái dựa vào ghế nói: “Mẹ tôi nói nhớ tôi rồi, tôi phải về nhà xem.”
“Ồ--” Tạ Hào mỉm cười nhìn hắn: “Lần này quay về có cho anh xem mắt không?”
Lộ Trưng nghẹn lại, có chút giận dữ: “Bà ấy dám!”
Tạ Hào mỉm cười hỏi: “Bà ấy không dám sao?”
“Bà ấy thật sự dám.” Lộ Trưng hít một hơi khí lạnh: “Làm sao bây giờ?”
Hắn ta cắn răng quyết tâm: “Bà ấy dám giới thiệu, tôi dám chạy.”
Tạ Hào đang định mở miệng lần nữa, Lộ Trưng đã vội vàng kéo tay Mạc Bắc Hồ, bịt miệng hắn lại nhận thua: “Thôi thôi thôi, đừng nói nữa được không? Chúng ta bắt đầu xem!”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao lại dùng tay của tui?”
Lộ Trưng đúng tình hợp lý nói: “Dùng tay của chính tôi, tôi sợ hắn cắn tôi.”
Mạc Bắc Hồ nhìn Tạ Hào.
Tạ Hào cười cong mắt: “Yên tâm, tôi không cắn em.”
“Xem đi.”
Đạo diễn Đặng nhìn xung quanh một vòng, thấy phần lớn mọi người đều chuẩn bị xong rồi, ngồi xuống nhấn nút phát sóng.
Đoạn mở đầu được làm lại bằng số tiền lớn xuất hiện trước mặt mọi người, Lộ Trưng quên mất nhạc đệm vừa rồi với Tạ Hào, hòa mình vào tập phim trước mắt, cười nói: “Rất có cảm xúc... Ôi, tôi thấy có người nói ‘Quả không hổ danh là đạo diễn quay phim điện ảnh, rất có khuynh hướng cảm xúc điện ảnh’, ha ha, lão Đặng! Đây có phải là định kiến không?”
Đoạn mở đầu mà đạo diễn Đặng chuẩn bị lúc trước còn mộc mạc hơn, phiên bản mở đầu này, thực ra là sửa theo yêu cầu của bên nền tảng.
Đạo diễn Đặng quay đầu trừng hắn một cái: “Chậc.”
Mạc Bắc Hồ nhìn làn đạn chi chít trên màn hình TV, hơi hơi há to miệng: “Nhiều bình luận thật!”
Vừa mới cập nhật vào buổi trưa, lúc này vẫn chưa đến tám giờ, thời gian vàng xem phim cũng chưa trôi qua, không ngờ đã có nhiều người đến xem như vậy rồi.
Bình luận của khúc nhạc mở đầu gần như không có ý nghĩa gì, gần như đều là “lọt hố” sau đó báo tên.
Mạc Bắc Hồ không lãng phí sức lực đi phân biệt lượng lớn thông tin này, nghiêm túc nghiên cứu màn hình -- lúc ba chữ “Mạc Bắc Hồ” xuất hiện bên trên, không hiểu sao cậu lại nhếch khóe miệng, cảm nhận được một loại cảm giác thành tựu nào đó.
Cậu từng cảm thấy, chính mình đã sắp mất quên vai diễn Vu Tiểu Giang này rồi.
Cậu cảm thấy mình diễn xuất, chính là từ nhân vật này bước sang nhân vật khác, cậu đã bước ra khỏi nhân vật Vu Tiểu Giang thật lâu rồi, nhưng hình như cho dù ngăn cách bao lâu đi chăng nữa, dưới bầu không khí như thế này, cậu vẫn có thể lập tức tìm lại Vu Tiểu Giang.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc Lộ Trưng vẫn còn là võ sĩ quyền anh ngầm, mở đầu chính là một trận đấu quyền anh ngầm.
Diễn xuất của Lộ Trưng không có gì để bắt bẻ, đặc biệt là ở những cảnh hành động mà hắn vô cùng am hiểu, gần như có thể nói là nước chảy mây trôi, cộng thêm cộng tác cũ vô cùng hiểu hắn, giữa những cảnh quay chuyển đổi, rõ ràng không có nhiều ảnh kh//oả th//ân, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy máu nóng sôi trào.
Đạo diễn Đặng chỉ dùng năm phút kể lại chuyện quá khứ, sau đó, sau một màn hình đen ngắn ngủi, Lộ Trưng mặc áo khoác, để tóc dài, chỉ thay một bộ trang phục, nhưng lại giống như thay đổi lớn, dẫn theo Mạc Bắc Hồ bước xuống từ một chiếc xe việt dã, tiến về phía hiện trường án mạng.
Mạc Bắc Hồ lúc này chia ra một chút tầm nhìn thừa để xem bình luận.
“Ôi? Hồ Hồ không hề lùn chút nào! Tôi cứ tưởng cậu ấy bé xíu xiu cơ.”
“Thật kỳ diệu, có phải đã thêm lớp filter chính phái nào đó không? Cảm giác anh Lộ và Tiểu Hồ đều trở nên rất chính trực.”
“Cảnh sát nhỏ Tiểu Hồ giáng lâm, tất cả tránh ra!”
Bầu không khí vẫn xem như vui vẻ.
Mạc Bắc Hồ khẽ gật đầu, làm ngơ một số lời soi mói không chút lý lẽ.
Hệ thống đã dặn dò cậu trước rồi, làm nghệ sĩ, ngoài thực lực vững vàng, quan trọng nhất chính là tâm lý tốt.
Tâm lý tốt quyết định cả đời nghệ sĩ tốt!
Mạc Bắc Hồ có không ít ưu điểm, hơn nữa còn vô cùng nghe lời khuyên, lại phóng khoáng.
Tạ Hào ghé mắt, quan sát vẻ mặt của Mạc Bắc Hồ, cũng lộ ra một chút ý cười.
Hắn hỏi: “Thế nào?”
Mạc Bắc Hồ tự hào ngẩng đầu: “Em cảm thấy, em diễn vẫn tương đối ổn!”
Tạ Hào đang định cười, đạo diễn Đặng ngồi trước bọn họ đã quay đầu lại.
Mạc Bắc Hồ giật mình, lo lắng đạo diễn Đặng cảm thấy cậu không đủ khiêm tốn, vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng vẫn còn chỗ có thể tiến bộ…”
“Nói gì vậy!” Đạo diễn Đặng đã mở miệng, ông ấy khịt mũi khinh thường: “Cái gì mà ‘tương đối ổn’? Rõ ràng chính là rất tốt!”
Ông ấy chỉ vài bình luận vô cớ tìm chuyện: “Cậu sẽ không tin mấy lời bới lông tìm vết này chứ?”
“Đừng nghe bọn họ, nghe tôi này.”
Đạo diễn Đặng vỗ tay xuống tay vịn ghế: “Cậu chính là Vu Tiểu Giang phù hợp nhất! Lúc này nên diễn như vậy, chính là trạng thái như thế này!”
“Ha ha.” Lộ Trưng không nhịn được cười lớn: “Lão Đặng lại bắt đầu rồi.”
“Mỗi lần phim điện ảnh bị người khác mắng không được, ông ấy còn buồn bực suy nghĩ có phải mình không tốt hay không, nhưng nếu như mắng diễn viên mà ông ấy coi trọng, ông ấy đều hận không thể trực tiếp mắng lại.”
“Vẫn là tôi khuyên can -- tôi chỉ ông ấy mở tài khoản phụ.”
Mạc Bắc Hồ mắt chữ O mồm chữ A.
Lộ Trưng quay đầu nhìn về phía Tạ Hào: “Anh cũng vậy.”
“Anh không được mắng lại đâu, mở tài khoản phụ cũng không được, cái miệng tiện của anh quá có phong cách, dễ bị bại lộ.”
Tạ Hào: “…”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
