Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 120
Mùa đông của nhân gian đã đến rồi.
Tạ Hào nhạy bén phát hiện, lúc Mạc Bắc Hồ hóa thành nguyên hình, lông nhung hình như trở nên dày hơn một chút, khiến hắn thỉnh thoảng lại có một loại ảo giác hạnh phúc như rơi vào trong đám mây.
Không chỉ vậy, hình như...
Hình thể cũng trở nên lớn hơn một chút?
Dựa theo lượng ăn bữa khuya thường ngày mà nói, sự thay đổi này hoàn toàn không chút bất thường.
Tuy nhiên, lúc hoá thành hình người thì hoàn toàn không nhìn ra được.
Hơn nữa, tuy rằng biết không có tác dụng gì, nhưng Mạc Bắc Hồ luôn ngoan ngoãn tiếp nhận các loại huấn luyện thể hình giảm cân, hoàn toàn không chút lười biếng. Không chỉ vậy, hình như vì muốn bản thân được thoải mái thưởng thức món ngon trong khi những bạn bè nghệ sĩ khác đều phải ăn kiêng nghiêm ngặt để giữ dáng, cậu cảm thấy có chút áy náy, nên lúc huấn luyện lại càng thêm hăng say.
Tạ Hào không tìm Mạc Bắc Hồ, chỉ tìm Đồng Hi xác nhận: “Em ấy ăn bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến hình thể dạng người à?”
“Có ý gì?” Hệ thống vô cùng cảnh giác: “Chẳng lẽ anh đang chê Tiểu Hồ nhà chúng tôi ăn nhiều à!”
“...Đương nhiên không phải.” Tạ Hào nhướng mày nhìn nó, đột nhiên có ảo giác như nhìn thấy nhà mẹ đẻ đang bao che con mình.
Hắn không nhịn được cười một tiếng: “Cậu cho rằng tôi là người thế nào? Tôi không đủ tiền mời em ấy ăn cơm à? Hơn nữa với thu nhập hiện tại của Tiểu Hồ, muốn ăn món gì thì ăn món đó chắc chắn không thành vấn đề.”
Hệ thống “hừ” một tiếng: “Vậy anh lầm bầm cái gì?”
“Bởi vì tôi thấy em ấy rất thích công việc diễn viên này.” Tạ Hào cười rộ lên: “Mà thật không may, công việc này yêu cầu về vẻ ngoài vô cùng nghiêm ngặt, cho nên tôi cần xác nhận một chút.”
“Gần đây hình như nguyên hình của em ấy lớn hơn một chút -- xin chú ý cách dùng từ của tôi, tôi đang nói em ấy lớn hơn một chút, không chỉ đơn thuần là mập lên.”
Hệ thống suy nghĩ một lát, nhìn khuôn mặt Tạ Hào, hình như đang phán đoán hắn có thật sự đáng tin cậy hay không.
Tạ Hào mặt mang nụ cười, mặc kệ nó đánh giá.
Cuối cùng, Hệ thống mở miệng: “Sẽ không ảnh hưởng dạng người.”
“Hơn nữa, nguyên hình mà anh nhìn thấy của cậu ấy, thực ra cũng không phải nguyên hình thật sự.”
“Hửm?” Tạ Hào có chút kinh ngạc: “Ý của cậu là, dưới thân phận diễn viên, Mạc Bắc Hồ là Hồ Hồ Tiểu Hồ Thần dự bị, mà bên dưới này, còn có thân phận khác?”
Hệ thống: “...Không phải ý này.”
“Anh chưa từng xem những yêu quái trong truyền thuyết à? Đại yêu quái thật sự, nguyên hình che trời lấp đất, thật sự muốn đánh nhau thì, vừa hiện nguyên hình đã có thể nhìn ra tu vi cao thấp từ thể trạng lớn nhỏ.”
“Bình thường vì muốn thuận tiện, cậu ấy ở nhân gian đều thu lại.”
-- Vốn dĩ hệ thống cũng không biết những chuyện này, dù sao nó là một hệ thống ứng dụng cho vị diện công nghệ hiện đại, những tài liệu quái lực loạn thần này, không nằm trong quyền hạn của nó.
Này vẫn là lúc trước Tiểu Hồ nói với nó.
Theo giá trị tình yêu tăng lên, Tiểu Hồ cũng tương đương với việc có được một nhóm tín đồ vô cùng thành kính, tu vi cũng nước lên thì thuyền lên, nếu lúc này trở về thế giới ban đầu thì đã có thể quyền đánh lang yêu, chân đá hổ quái, chiếm lấy ngọn núi làm Hồ Đại Vương rồi.
Tạ Hào trầm ngâm gật gật đầu: “Thì ra là như vậy, cho nên Hồ Hồ lớn hơn không phải ảo giác của tôi.”
“Đúng vậy.” Hệ Thống khẽ gật đầu: “Tuy nhiên hình thể của cậu ấy so với hồ ly hiện đại vốn dĩ đã rất lớn rồi, hây, lúc sau tôi sẽ nhắc nhở cậu ấy một chút.”
“Tại sao?” Tạ Hào vẻ mặt kỳ lạ nhìn nó: “Chỉ cần biết không ảnh hưởng dạng người, không cần thiết phải bảo em ấy cố ý biến nhỏ lại đâu?”
Lông xù xù đương nhiên càng lớn càng tốt.
“Anh không hiểu đâu!” Hệ thống hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc dạy dỗ hắn: “Đối với yêu quái mà nói, lớn tức là mạnh, lớn tức là tốt, cho nên Tiểu Hồ cho dù hiện nguyên hình, cũng sẽ cố tình biến lớn hơn hồ ly bình thường!”
“Nếu anh không nhắc nhở cậu ấy, cậu ấy có thể sẽ không kiềm chế được, lại biến lớn hơn một chút.”
Hệ thống nghiêm túc nói: “Bây giờ có lẽ chỉ bị người ta nhận nhầm thành chó trắng lớn, sau này sẽ bị người ta nhận nhầm thành bò trắng lớn đấy!”
“Nhưng bình thường em ấy hoàn toàn không dùng nguyên hình gặp người.” Tạ Hào hai tay khoanh trước ngực, cũng vô cùng nghiêm túc trả lời: “Tôi cũng hoàn toàn không ngại em ấy lớn hơn một chút.”
Hệ thống lườm lại: “Cậu ấy còn biến lớn hơn một chút, ghế sofa kia sẽ không nằm vừa!”
Tạ Hào không hề dao động: “Tôi có thể đổi một cái ghế sofa lớn hơn.”
Hệ thống: “…”
Nó mở miệng th* d*c, tức giận chỉ vào hắn nói: “Anh cứ chiều hư cậu ấy đi!”
“Đương nhiên rồi.” Tạ Hào không coi đây là chuyện đáng xấu hổ, ngược lại còn thấy vinh quang: “Hơn nữa cậu nói Tiểu Hồ vẫn còn nguyên hình khác... tìm một sân bãi đủ lớn, có phải sẽ có thể cho em ấy biến thành dáng vẻ che trời lấp đất không?”
Hắn sờ cằm, nghiêm túc suy ngẫm: “Nhưng mà, lỡ như bị camera giám sát hoặc vệ tinh nhìn thấy thì không dễ giải thích lắm, tốt nhất vẫn nên dùng sân bãi kín…”
Miệng hệ thống chậm rãi mở ra, cố gắng đánh thức lý trí của hắn: “Đủ rồi, anh đừng suy nghĩ chuyện nguy hiểm như vậy nữa!”
Tạ Hào mắt điếc tai ngơ, tự mình xoay người đi: “Tiểu Hồ tan học rồi, tôi đi tìm em ấy uống trà chiều.”
Hệ thống: “…”
...
Sát cuối năm, cuối cùng cũng chính thức phát sóng.
Ngày đầu tiên phát sóng, số liệu lượt xem đã bỏ xa các bộ phim truyền hình cùng thời điểm một con phố, đạo diễn Đặng vừa run tay uống trà vừa an ủi bản thân cũng như an ủi những người khác: “Giai đoạn tuyên truyền đầu chúng ta đã bỏ vốn đủ rồi, thành tích này là nên có.”
“Về sau vẫn phải xem kỹ năng, đừng áp lực quá lớn, cũng không cần kỳ vọng quá cao…”
Lộ Trưng liếc mắt nhìn ông ấy, vươn tay vỗ vào lưng ông ấy một chưởng: “Lão Đặng, sao vẫn mắc tật cũ này vậy? Lúc nên vui vẻ thì không dám vui vẻ.”
“Ngày đầu tiên phát sóng ngầu như vậy, không đáng kiêu ngạo một phen à? Bên Phó Hoan đã gửi vài tờ giấy báo thắng lợi rồi, chú còn ở đây kiềm chế gì nữa! Vui vẻ lên!”
Đạo diễn Đặng hắng hắng giọng: “Tôi sợ lúc sau…”
Lộ Trưng biết rõ còn cố hỏi: “Chậc, số liệu giai đoạn đầu của một bộ phim xem tuyên truyền, vậy lúc sau xem cái gì?”
“Đương nhiên là xem chất lượng của phim.” Đạo diễn Đặng theo bản năng trả lời: “Nếu như chất lượng không đạt, cho dù lôi kéo người lúc mở đầu, cũng không giữ được đến lúc sau.”
“Vậy chẳng phải được rồi sao?” Lộ Trưng cười hì hì nói: “Tự tin vào bản thân kém như vậy sao lão Đặng? Chất lượng của chúng ta không được à?”
“Làm sao có thể!” Đạo diễn Đặng đanh mặt lại trừng mắt nhìn hắn, lầm bầm một tiếng: “Tôi vậy mà bị cậu dắt đi, cái này thật là…”
“Làm sao vậy? Có ý gì?” Lộ Trưng không phục ồn ào lên: “Tôi không thể thỉnh thoảng dùng chút mưu kế sao?”
Lúc này, chuông cửa phòng làm việc vang lên, Lộ Trưng vừa phản bác vừa đi về phía cửa: “Tôi đoán là Tiểu Hồ đến rồi.”
Mấy người bọn họ đều vô cùng quan tâm ngày đầu phát sóng như thế nào, hẹn mấy người rảnh rỗi cùng đến phòng làm việc đạo diễn Đặng tụ tập, cùng nhau xem tập phim phát sóng ngày đầu tiên, cũng cùng nhau xem số liệu.
Hiện tại xem ra, sợ rằng hôm nay sẽ biến thành tiệc khánh công.
Chỉ hơi tiếc là, nữ chính Thi Hiểu Mạn của bọn họ lúc này đang ở trong đoàn phim khác, mà Phó Hoan đang kết nối tuyên truyền thương mại với bên hợp tác, bận rộn đến mức chân không chạm đất, cũng không có cách nào đến được.
Ngoại trừ Mạc Bắc Hồ và mấy diễn viên phụ quen biết, còn có nhân viên hợp tác lâu năm của đạo diễn Đặng cũng đến xem -- cơ bản đều là người trong nhà.
“Đến rồi đến rồi.” Lộ Trưng cười mở cửa, thuận tay s* s**ng đầu đang đội mũ lông xù của Mạc Bắc Hồ: “Tôi biết ngay, là cậu đến rồi.”
“Ôi, còn mang theo linh hồn sau lưng của cậu đến luôn à?”
Tạ Hào đứng sau Mạc Bắc Hồ, cười, nheo mắt lại: “Sao vậy, không hoan nghênh tôi đến ăn chực cơm à?”
“Ăn chực không được.” Lộ Trưng cười cười để bọn họ tiến vào trong nhà có máy sưởi: “Tự mình gọi đồ ăn ngoài, muốn ăn gì ăn nấy.”
“Gửi hóa đơn cho lão Đặng thanh toán.”
“Ừm.” Đạo diễn Đặng lên tiếng, chào hỏi bọn họ vào ngồi, hỏi bọn họ: “Xem phim chưa?”
“Chưa đâu.” Tạ Hào nói được nửa câu, Mạc Bắc Hồ đã lập tức nhảy dựng lên vạch trần hắn: “Anh ấy xem rồi! Nói là cùng nhau xem, anh ấy lại lén lút xem trộm sau lưng bọn mình!”
“Tốt lắm, ở đây có một tên phản bội chạy trước!” Lộ Trưng vô cùng hợp tác, vén tay áo lộ ra cánh tay cơ bắp đẹp mắt: “Xét xử!”
Tạ Hào nép vào sau lưng Mạc Bắc Hồ: “Tôi không xem! Tôi chỉ xem tiêu đề phim một chút! Đảm bảo không xem nội dung bên trong…”
Hắn quay đầu lại, cố gắng họa thủy đông dẫn: “Tôi nghi ngờ đạo diễn Đặng đã tự mình xem trộm rồi.”
*Họa thủy đông dẫn: giá họa người khác, cho người khác gánh tội thay.
“Tôi!” Lão Đặng nghẹn lại một chút: “Tôi cũng đâu đảm bảo với các cậu là không xem trước! Lúc tôi cắt thì đã xem vô số lần rồi!”
“Hơn nữa bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi xem trước hướng gió một chút cũng rất bình thường mà!”
Lộ Trưng cười hì hì vỗ vỗ Tạ Hào: “Không được, không thoát được đâu, phải chịu phạt.”
“Giúp tôi gọi cơm đi, món nhiều quá tôi hoàn toàn không chọn được, nhìn mà đau cả đầu rồi.”
“Trước giờ anh đều biết ăn uống.”
Tạ Hào miễn cưỡng lắm mới chấp nhận: “Cho anh ăn chút thịt vụn còn sót lại của Tiểu Hồ đi.”
“Khụ.” Đạo diễn Đặng thấy từng người bọn họ đều vô cùng thoải mái, cũng lộ ra chút ý cười, nhắc nhở bọn họ: “Lát nữa chúng ta mở làn đạn lên xem nhé.”
“Không chừng có người chỉ vào mặt mà mắng đấy, các cậu chuẩn bị tâm lý tốt một chút.”
Lộ Trưng cười hì hì nói: “Tâm lý vô cùng mong manh thì có thể chuẩn bị khăn giấy.”
Tạ Hào nhướng mày.
Lộ Trưng giải thích một câu: “Thói quen cũ của lão Đặng rồi.”
“Trước đây lúc phim điện ảnh chiếu rạp, ông ấy vô cùng nghiêm túc lật xem các loại bài bình luận trong phim -- cũng chính là thói hư tật xấu này của ông ấy, anh xem người này vô cùng thích so đo, rõ ràng đánh giá gì cũng đều để trong bụng, còn cứ nhất định phải xem hết.”
“Ông ấy lại còn rất phấn khích, nói bình luận điện ảnh cho dù chi tiết bao nhiêu cũng chỉ là cảm nhận sau khi xem, không trực quan như bình luận của phim truyền hình, có thể cho ông ấy nhìn thấy sự khác biệt của mỗi một khung hình trong lòng đạo diễn và trong lòng khán giả.”
Đạo diễn Đặng đã chọn vị trí xem phim tốt nhất xong: “Tôi cũng là lần đầu tiên chuyển mình làm đạo diễn phim truyền hình, phải học hỏi nhiều hơn.”
“Đúng đúng đúng, học không ngừng nghỉ.” Lộ Trưng phụ họa gật đầu: “Đạo diễn đã đi học rồi, chúng ta cũng phải đi học theo thôi.”
Mạc Bắc Hồ thành thật thật gật đầu.
“Nhưng mà nha.” Lộ Trưng liếc cậu một cái, khoác bả vai cậu nói: “Cũng không cần lời của ai cũng để trong lòng.”
“Thời đại này cũng không ít bình luận không có dinh dưỡng.”
Hắn ta hơi hơi lo lắng.
Dù sao trước đó Mạc Bắc Hồ và Chu Vân Thượng ồn ào lên hot search một lần, còn liên lụy đến tuyển vai , lúc đó thật sự có không ít người nói lời mỉa mai.
Mặc dù lúc đó không gây ra sóng gió lớn bao nhiêu, nhưng Lộ Trưng nhiều năm nay cũng xem như đã nhìn thấy không ít chuyện, hắn vô cùng rõ ràng, lần này phát sóng , chắc chắn có không ít người mang theo tâm lý tìm lỗi mà đến.
Nếu như Tiểu Hồ thật sự có sai sót gì, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ làm lớn chuyện.
Lo lắng Tiểu Hồ bị tình huống này làm cho sợ hãi, Lộ Trưng tiêm cho cậu một mũi th//uốc phòng ngừa.
Hắn còn liếc mắt nhìn Tạ Hào một cái, ra hiệu lát nữa hắn nên ngăn thì ngăn, nên khuyên thì khuyên.
Tạ Hào nhận được ánh mắt của đối phương, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gật đầu: “Tôi biết.”
Hắn vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: “Ai dám nói xấu em, tôi giúp em mắng lại.”
“Sau đó chúng ta sẽ không phù hộ cho đối phương nữa.”
Lộ Trưng vẻ mặt mơ hồ: “Phù hộ gì?”
“Bao phí vận chuyển.” Tạ Hào thuận miệng nói bậy: “Cuối năm rồi, công ty dự định làm một bộ lịch kỷ niệm, nói người nói xấu nghệ sĩ công ty chúng ta đều không bao phí vận chuyển.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
