Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 119
Phải biết rằng, Chu Vân Thượng không phải người nổi tiếng nhờ quay đại chế tác.
Ông ấy từ trước đến nay luôn là danh từ sống của ly kinh phản đạo, theo đuổi cái tôi, bộ phim trắng đen kinh phí nhỏ đầu tiên của ông ấy, cho đến bây giờ vẫn là một huyền thoại thành công khó có thể tái hiện được.
Nghe nói lần này để ông chỉ đạo cũng là vì tác giả nguyên tác vô cùng thích tác phẩm đầu tiên của ông, khăng khăng muốn ông làm.
Trước đó, Chu Vân Thượng đã từ chối vài lần.
-- Ông ấy có d*c v*ng kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ với phim của mình, từ trước đến nay không chấp nhận sự khống chế của nhà đầu tư, bằng lòng so đo tính toán tiết kiệm ngân sách để quay vài bộ kinh phí nhỏ.
Cho nên, “Chu Vân Thượng” và , sự hợp tác của nhà văn huyền thoại và đạo diễn thiên tài đã khiến rất nhiều người đặt trọn chờ mong.
Tuy nhiên, mọi việc luôn luôn có mặt tốt mặt xấu, trên mạng đã sớm lan truyền kế hoạch dự định quay của là mười năm.
Các fan điện ảnh của Chu Vân Thượng khóc trời khóc đất, cảm thấy có lẽ phải chuẩn bị tâm lý mười năm không được xem phim mới của ông, không ngờ ông lại dự định quay một bộ phim, ngay trước cả !
Ít nhất thì đối với các fans điện ảnh của Chu Vân Thượng, đây là một tin tốt tuyệt vời.
Chu Vân Thượng đã đăng thanh minh, liên lạc với trợ lý của mình, dặn cậu ta chú ý dư luận một chút, sau đó trực tiếp liên hệ với Tạ Hào.
-- Bây giờ ông cảm thấy, chuyện liên quan đến Mạc Bắc Hồ, thay vì tìm người đại diện của cậu, tìm Tạ Hào cũng như nhau.
“Tôi đã thấy rồi.” Ngoài dự đoán của ông, Tạ Hào thoạt nhìn không hề bận tâm: “Không phải tin tức cần phải phản hồi giữa đêm khuya, bên công ty sẽ không ra tuyên bố gì đâu, cá nhân tôi sẽ đăng một bài.”
“Cá nhân?” Chu Vân Thượng có một loại dự cảm không lành, nhưng còn chưa kịp đợi ông hỏi cho rõ, Tạ Hào đã chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Tạ Hào: “Tên bộ phim mới của chú đã quyết định chưa? Hay là rèn sắt khi còn nóng, đăng tên phim mới lên, cũng đừng lãng phí thiện ý của một số người nào đó, cố tình mua hot search vị trí cao như vậy.”
Chu Vân Thượng bất ngờ hỏi lại: “Cậu đã biết ai làm rồi?”
Loại chuyện như thế này trước giờ rất khó tìm được độc thủ phía sau màn, không ai biết được, mình đã đắc tội với ai vào lúc nào, sẽ quạt gió thêm củi vào chuyện này.
“Ừ.” Tạ Hào cười một tiếng: “Tôi có một vị thám tử có thể điều tra theo đường truyền mạng để phá án.”
“Có vẻ như lúc đầu bọn họ muốn phỉ báng trình độ chuyên môn của Tiểu Hồ, cũng như đạo đức của chú, công kích Tiểu Hồ không biết tự lượng sức mình, sau đó tấn công chú sắc lệnh trí hôn*…”
*Sắc lệnh trí hôn: mất suy nghĩ và lý trí vì sắc đẹp, d*c v*ng.
“Là diễn viên cảm thấy mình có khả năng tranh giành nhân vật 'Phi Tinh' kia.”
Chu Vân Thượng đang suy nghĩ xem người nào tương đối có khả năng hơn, Tạ Hào đã nói: “Nhưng mà, chú không cần bận tâm, bên tôi sẽ xử lý.”
Chu Vân Thượng im lặng một lát, cũng không cố chấp khăng khăng phải nhọc lòng chuyện này.
Ông hỏi: “Tiểu Hồ thì sao? Đã nhìn thấy hot search chưa?”
Hiếm khi ông quan tâm đến người khác.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, sự ngây thơ của Mạc Bắc Hồ đã để lại cho ông ấn tượng sâu sắc, ông có hơi lo lắng loại ác ý đột ngột này sẽ khiến cậu khó chấp nhận.
Tạ Hào gửi đến một bức ảnh.
Mạc Bắc Hồ đang ôm một con thú bông béo ú, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào TV, nhìn khung hình quen thuộc kia, hình như là…
Tạ Hào: “Đang xem Tây Du Ký.”
“Yêu quái ở đây xinh đẹp, không có thời gian để ý đến yêu ma quỷ quái bên ngoài.”
Chu Vân Thượng: “…”
“Hai người ở chung một phòng?”
“Đây là trọng điểm à?” Tạ Hào cảm thấy buồn cười: “Sao ngay cả chú cũng nhiều chuyện như vậy.”
Chu Vân Thượng nhìn dáng vẻ vô cùng thoải mái của hắn, cũng bớt căng thẳng theo, mỉm cười phản bác: “Nhìn có vẻ như không phải lần đầu tiên.”
“Phòng xem phim nhà tôi thích hợp để xem phim, làm sao vậy?” Tạ Hào đúng tình hợp lý: “Có ý kiến gì?”
“Cậu ấy không phải lần đầu tiên đến.” Chu Vân Thượng cười khẩy một tiếng: “Lâu như vậy rồi, cậu vẫn là trai tân.”
Tạ Hào: “…”
“th* t*c! Hoang đường! Khốn nạn!”
“Tôi muốn tố cáo chú truyền bá nội dung đ//ồi tr//ụy để khoá tài khoản chú!”
Chu Vân Thượng hừ cười một tiếng, đặt điện thoại xuống, có người nóng nảy rồi.
Tạ Hào tức muốn hộc m//áu, hít sâu, lầm bầm một tiếng: “Tốt xấu gì cũng phải xác định quan hệ trước rồi tính sau!”
Hắn liếc trộm Mạc Bắc Hồ.
Cậu đang chuyên chú nhìn chằm chằm TV, những lời vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy.
Tạ Hào chần chờ một chút, sâu kín thở dài một hơi, nói: “Tiểu Hồ--”
“Ưm?” Mạc Bắc Hồ chia cho hắn một chút chú ý.
Tạ Hào chống cằm, dựa vào ghế sofa nhìn cậu: “Buồn bã.”
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ, thuần thục biến thành bạch hồ lông xù xù mềm mại, vô cùng hào phóng gác một chân hồ ly lên đùi hắn.
Tạ Hào: “…”
Hắn không chịu nổi cám dỗ, nhéo nhéo đệm thịt trên móng vuốt sau của đối phương, lúc này mới mở điện thoại ra.
Dư luận mạng trên xã hội vừa rồi, hệ thống đã phát hiện trước cả Chu Vân Thượng, cũng sớm thông báo với hắn -- Để Chu Vân Thượng ra mặt quả thật là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng Tạ Hào có chút chuyện cần tự mình ra mặt.
Hắn lật lật album ảnh của mình, chọn ra vài tấm ảnh, sau đó soạn Weibo.
@Tạ Hào: “Phần không đúng sự thật đạo diễn Chu đã làm rõ, bây giờ trọng điểm xác nhận phần đúng sự thật một chút -- Bọn tôi quả thật có ‘quan hệ cá nhân thân thiết’, đạo diễn Chu gặp Tiểu Hồ rồi, bây giờ đã là bạn tốt của chúng tôi, nhưng bản thân ông ấy sẽ không thừa nhận đâu, cho nên đặc biệt thông báo chuyện này, mọi người nhớ chạy đi bẩm báo cho nhau nghe. Còn nữa, du lịch, tụ tập ăn uống bọn họ không phải chỉ đi riêng hai người, tôi với Đồng Hi còn chưa tắt thở đâu! Không được tùy tiện cắn loạn!”
Ảnh đính kèm là tấm ảnh Chu Vân Thượng ngã gục trên đường leo núi lúc trước, Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào đang cho ông ấy hô hấp oxy, hệ thống cười hì hì tự sướng chụp ảnh.
Còn có ảnh liên hoan ăn khuya, Tạ Hào cười tủm tỉm thêm thịt vào chén Mạc Bắc Hồ, Chu Vân Thượng mặt mày kinh hãi nhìn đống thịt gần như chồng chất trong chén Mạc Bắc Hồ, hệ thống săn sóc đưa cho Mạc Bắc Hồ chén thịt thứ hai.
@Chỉ vì cơm này thơm: “? Không phải chứ anh trai, bây giờ là mười hai giờ rồi, anh nói chuyện thì nói chuyện đi anh đừng có đăng đồ ăn mà! Quán nào đây quán nào đây! Thịt nhìn thơm quá đi!”
@Anh hỏi tôi Tạ Sâm Mạc: “Cảm ơn, tôi đã cắn được rồi.”
@Tín đồ danh dự Hồ Hồ giáo: “Bạn tốt muôn năm! Đạo diễn Chu minh oan cho Tiểu Hồ, đạo diễn Chu tốt! Ba Hồ Hồ đăng ảnh đẹp Tiểu Hồ ăn cơm, Ba Hồ Hồ tốt! Tiểu Hồ cái gì cũng tốt! Hồ môn!”
@Trương Tuần Quang: “Dựa vào cái gì các cậu có thể quang minh chính đại ăn bữa khuya chứ! Nhiều thịt như vậy a a a chia tôi một miếng!”
@CP của tôi lạnh cậu nhường tôi một chút: “Hì hì, Tiểu Hồ ra ngoài kết bạn ba Hồ Hồ cũng đi cùng à?”
Tạ Hào làm lơ những nhân vật kỳ quái xen lẫn bên trong, đặt điện thoại xuống xem phản hồi bên phía Đồng Hi, nó không chỉ tìm được kẻ đứng sau màn ra tay, thậm chí đã soạn sẵn kế hoạch khiến đối phương tự làm mình xấu mặt rồi.
Tạ Hào không can thiệp, chỉ suy nghĩ một lát, hỏi Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, cậu biết dùng máy tính không?”
“Ưm?” Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Không biết.”
“Nhưng mà A Thống sợ em bị lộ, tạm thời dạy em một chút, nếu có khi nào cần em diễn cao thủ máy tính thì chắc sẽ cho em một dữ liệu…”
Mạc Bắc Hồ suýt chút nữa đã buột miệng nói ra “gói dữ liệu”, lâm thời phanh gấp, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.
Cậu chột dạ nhìn về phía Tạ Hào.
Quả nhiên Tạ Hào lộ ra vẻ mặt trầm ngâm: “Vậy sao Đồng Hi lại giỏi máy tính như vậy? Gà và hacker cũng đâu có điểm chung đặc điểm?”
Mạc Bắc Hồ mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Người, mỗi người mỗi chí hướng, yêu quái cũng vậy.”
“Cậu ấy chỉ là tương đối am hiểu phương diện này thôi.”
“Thật sao?” Tạ Hào cười cười: “Được rồi, vậy cứ xem như thế đi.”
Hắn dễ dàng chấp nhận như vậy, Mạc Bắc Hồ lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Mạc Bắc Hồ liếc trộm sắc mặt của Tạ Hào -- cậu cảm thấy Tạ Hào thông minh như vậy, thực ra nên nhận ra chút gì đó không đúng rồi.
Tuy nhiên, cũng giống như A Thống đã nói, khoa học và huyền học khó có thể cùng tồn tại, không có người nhắc nhở, có lẽ hắn cũng rất khó nghĩ đến chuyện hồ ly tinh sẽ kết bè kết phái với một hệ thống dạng người.
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: “Thực ra không đúng.”
“Hửm?” Tạ Hào ngạc nhiên nhướng mày, nhìn về phía cậu.
Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn hắn: “Nhưng mà, đây là bí mật của A Thống, em không thể thay cậu ấy nói cho anh.”
Tạ Hào cười gật gật đầu: “Tôi biết.”
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu lông xù xù của Mạc Bắc Hồ: “Tôi đơn phương cảm thấy, quen biết lâu như vậy, chúng ta cũng được xem như bạn bè rồi.”
“Tôi tôn trọng bí mật của bạn bè.”
Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng vẫy vẫy chóp đuôi, cậu nhìn vào mắt Tạ Hào.
Cậu đột nhiên hỏi: “Anh đã từng nghĩ muốn sống bao lâu chưa?”
“Hửm?” Tạ Hào chống cằm: “Tôi cảm thấy sinh tử là một vấn đề vô cùng triết học, thuộc về vấn đề chung cực vô cùng nan giải, vĩnh viễn không thể có được câu trả lời chân thực, chỉ có thể khơi dậy những đạo lý hữu ích cho hiện tại, cho nên tôi thường không suy nghĩ những chuyện này.”
Hắn trầm ngâm v**t v* lông nhung của Mạc Bắc Hồ từng chút từng chút một: “Tôi thật sự chưa từng nghĩ muốn sống đến bao nhiêu tuổi.”
“Đối với yêu quái mà nói, tuổi thọ của nhân loại hẳn rất ngắn ngủi nhỉ?”
“Ưm--” Mạc Bắc Hồ hưởng thụ sự v**t v* từng chút từng chút một của hắn, thoải mái ngáp, nheo mắt lại mơ mơ màng màng nói: “Cũng không nhất định.”
“Ở bên chỗ em, hiếm có yêu quái nào có thể sống thọ đến khi ch//ết già được, không biết khi nào sẽ bị một tia sét đánh ch//ết, hoặc bị yêu quái khác đánh ch//ết, thật sự mà nói, cũng chưa chắc đã sống lâu hơn nhân loại.”
Tạ Hào có chút kinh ngạc: “Đến thời đại này rồi, yêu quái các cậu vẫn sống hung hiểm như vậy sao?”
“Vậy bây giờ cậu thì sao, tiến vào xã hội nhân loại còn gặp phải những nguy hiểm này không?”
Hắn đột nhiên cảnh giác hẳn lên, nghi ngờ xung quanh mình cũng có không ít yêu quái.
Cơn buồn ngủ của Mạc Bắc Hồ dâng lên, mơ hồ nói: “Bây giờ không có, bây giờ em giả làm người sống rất tốt.”
Tạ Hào thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Nếu không tôi còn phải suy xét tìm một đại sư chân chính làm vệ sĩ cho cậu.”
“Đừng mời đại sư.” Mạc Bắc Hồ đã nhắm hai mắt lại: “Em cũng là yêu quái mà.”
Tạ Hào cười thầm một tiếng, đang định nói chuyện với cậu về quan hệ thuê mướn, có tiền có thể mua tiên có thể sai khiến ma quỷ, cũng có thể mời đại sư bảo vệ hồ ly tinh, Mạc Bắc Hồ đã thoải mái duỗi tứ chi một chút, mơ mơ màng màng nói: “Nếu như anh cũng vừa vặn muốn sống lâu hơn thì tốt quá.”
“Là có thể…”
Nửa câu còn lại của cậu, mơ hồ, giống như tan chảy vào cơn buồn ngủ rồi.
Tạ Hào không nghe rõ, nhưng hình như cũng không cần nghe rõ.
Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo móng vuốt của Mạc Bắc Hồ, không làm phiền giấc mộng đẹp của cậu.
Hắn nhỏ giọng nói: “Ừm, vừa vặn.”
Hắn dừng lại một chút, thay đổi tư thế, ôm móng vuốt của cậu nói: “Ừm, tôi đồng ý.”
Tạ Hào ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cảm xúc không đúng, vốn dĩ hắn muốn trả lời một cách trịnh trọng hơn, chỉ là khóe miệng hắn bây giờ không thể đè xuống được, ý cười trong mắt cũng không giấu nổi.
Hắn bất đắc dĩ nhún vai, từ bỏ quản lý biểu cảm: “Dù sao cũng đồng ý.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
