Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 140: Ngoại truyện hai - Đón Năm Mới:
Tết âm lịch đến rồi.
Tiệc tất niên của giải trí Thiên Hỏa tổ chức một cuộc bỏ phiếu nội bộ, do nhân viên quyết định tổ chức ở đâu, khi nào, làm như thế nào. Đuổi kịp trước khi nghỉ lễ chính thức, bọn họ tìm một ngày làm việc để tổ chức tiệc, Tạ Hào liền dẫn theo Mạc Bắc Hồ, nghênh ngang đuổi người trong tòa nhà văn phòng, bắt tất cả bọn họ nghỉ lễ về nhà.
Cuối cùng, hai người cùng nhau đóng cửa lớn của tòa nhà văn phòng lại, Tạ Hào ném chìa khóa cho Tiểu Hồ, nói với hai thánh cày cuốc đang ôm máy tính sau lưng: "Được rồi, cửa lớn công ty khóa lại rồi, chìa khóa Tiểu Hồ nuốt, năm nay không cho phép đi làm nữa, về đi về đi."
Thánh cày cuốc sắc mặt đại biến: "Tiểu Hồ đừng nuốt thật nha!"
Sau một hồi tay chân luống cuống, Tạ Hào đuổi được mấy người này đi, sau đó lái xe về nhà cùng Mạc Bắc Hồ.
Tạ Hào cười nói: "Năm nay không về nhà cũ ăn Tết, sẽ không đông người lắm đâu."
"Ừm." Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: "Được, không đông."
"Nhưng mà, vào ngày mùng một Tết, chúng ta phải đi chúc Tết." Tạ Hào cười hỏi cậu: "Em có đi không? Tôi đoán sẽ náo nhiệt lắm, bà nội cũng cho bao lì xì, nhưng nếu em không muốn đi cũng không sao, ở nhà chơi với Khả Khả."
Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu nhìn hắn: "Đi hay không đi đây?"
"Em hỏi tôi?" Tạ Hào bật cười: "Rõ ràng là tôi đang hỏi em mà."
"Nhưng em không biết có nên đi hay không." Mạc Bắc Hồ mắt long lanh nhìn hắn: "Đi hay không đi đây?"
Tạ Hào bình tĩnh nhìn một lát, thấp giọng nói: "Đi đi."
"Muốn khoe khoang một chút."
Hắn cười rạng rỡ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng: "Muốn khoe em với bà nội một chút, cũng muốn khoe với em một chút, người nhà tôi rất thoáng."
"Vậy thì đi thôi!" Mạc Bắc Hồ lập tức đồng ý: "Đi thăm bà nội."
Tạ Hào hơi gật đầu, dẫn theo Mạc Bắc Hồ cùng về nhà.
Gần đến Tết, người trên đường trên phố dần vắng hẳn, không ít cửa hàng đã đóng cửa, chỉ có những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cột đèn đường là đung đưa, tô điểm cho sự náo nhiệt.
Trong xe bật máy sưởi, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với không khí lạnh giá bên ngoài, Mạc Bắc Hồ hà hơi lên cửa kính xe, sau đó vẽ lên trên một nhóc hồ ly nhỏ có đôi tai nhòn nhọn.
Vốn dĩ Tạ Hào định bật chế độ hút ẩm trong xe, nhưng ngón tay đã đưa ra lại rụt về, hắn vờ như không nhìn thấy hành động nhỏ của Mạc Bắc Hồ, mãi cho đến khi về đến nhà, dừng xe lại, mới ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Ôi chao, sao trên xe tôi lại có một nhóc hồ ly nhỏ thế này?"
"Hì hì." Mạc Bắc Hồ tự hào chỉ vào hình vẽ: "Em vẽ đó!"
Tạ Hào cố tình hỏi: "Sao hồ ly nhỏ lại chỉ có một mình vậy?"
Hắn tháo dây an toàn, ghé sát vào bên cạnh cửa sổ: "Sao không vẽ tôi lên cùng?"
"Em chưa nghĩ ra phải vẽ thế nào." Mạc Bắc Hồ làm như có thật mà nói: "Con người khó vẽ lắm."
"Vậy để tôi." Tạ Hào vừa định đưa tay ra, Mạc Bắc Hồ đã vội vàng đè tay hắn lại: "Không được không được, em muốn tự mình làm! Anh đợi em nghĩ đã!"
Cậu bày ra dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc, một lát sau thì vỗ tay một cái nói: "Em nghĩ ra rồi!"
Cậu vô cùng nghiêm túc đưa ngón tay ra, vô cùng nghiêm túc vẽ một người que tứ chi thon dài đầu không lớn bên cạnh nhóc hồ ly nhỏ, trên cái đầu tròn vo, còn có hai dấu X.
X_X
|
/|\
/ \
"Đây là người que của tôi à?" Tạ Hào quay đầu nhìn cậu: "Thầy Tiểu Hồ ơi, người que của tôi hình như ch*t thẳng cẳng rồi thì phải."
"Phủi phui phui, xúi quẩy." Mạc Bắc Hồ trừng hắn: "Ch*t đâu mà ch*t! Vẫn đang sống rất tốt mà!"
Tạ Hào chỉ vào hình vẽ: "Nhưng trên mặt nó..."
Mạc Bắc Hồ đúng tình hợp lý nói: "Để phân biệt anh với những người que khác, em đã viết tên của anh lên người que rồi."
Tạ Hào nhướng mày: "Cái dấu nhân này?"
Mạc Bắc Hồ nghiêm mặt: "Là tên của anh mà! Sao anh đến cả tên của mình cũng không nhận ra vậy!"
* - Tạ Hào, chữ trong giống hai dấu X chồng lên nhau =))
Tạ Hào xoa cằm, dường như rơi vào trầm tư.
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi hắn: "Sao thế ạ?"
"Tôi đang nghĩ." Tạ Hào lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn: "Từ nhỏ đến lớn, sao không có người nào đặt cho tôi biệt danh xấu như ‘Tạ Chéo Chéo’ (Tạ X-X), thật không thể tin nổi."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Tạ Hào cười cười gọi cậu xuống xe: "Đi thôi, ba tôi hầm canh cá rồi."
"Được!" Mạc Bắc Hồ lập tức quên mất "Tạ Chéo Chéo" là gì, vội vàng đi theo.
Cậu đến nhà họ Tạ đã quen cửa quen nẻo, trên đường đi miệng lưỡi ngọt ngào chào hỏi, từ người đến chó ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
"Dì còn đang lo lắng Tiểu Hồ ăn Tết không có ai bên cạnh đây." Triệu Vân Kỳ hiển nhiên biết tình hình gia đình của Mạc Bắc Hồ, hài lòng liếc nhìn Tạ Hào: "May mà thằng nhóc này còn hiểu chuyện một chút, biết đưa con về đây."
Tạ Hào vừa mới vào bếp ăn vụng một miếng sườn xào chua ngọt, thuận tay mang theo một miếng nhét vào miệng Mạc Bắc Hồ, buồn cười nói: "Con không hiểu chuyện bao giờ?"
"Con trước giờ vẫn rất nghe lời mà."
"Hừ." Triệu Vân Kỳ liếc xéo một cái: "Năm mới tết đến đừng có mà nói nhăng nói cuội."
Bà kéo Tiểu Hồ: "Lại đây nào Tiểu Hồ, ngồi xuống ăn chút hạt dưa trước, dì còn bảo nó hỏi xem con thích ăn món gì, con biết cái thằng nhóc không nên thân này nói gì không? Nó lại dám bảo con cái gì cũng thích ăn, ngoài việc không ăn được quá cay lắm thì gần như chẳng kiêng gì cả."
"Nghe có được không? Chắc chắn là trả lời cho có lệ!"
Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt, vô tội nói: "Con thật sự ăn được hết mà."
Triệu Vân Khởi ngẩn ra một chút, có hơi trở tay không kịp nói: "Vậy thì... Cũng bớt lo quá nhỉ."
"Thằng nhóc nhà dì kén ăn lắm, đồ không tươi là không thích ăn, mùi vị hơi không đúng một chút là không thèm động đũa..."
Bà nói xong, đột nhiên nhận ra chuyện gì đó.
-- Mạc Bắc Hồ được một cặp vợ chồng người nước ngoài nhận nuôi.
Đối phương qua đời từ rất sớm, chỉ để lại cho cậu một đống nợ nần.
Nghĩ như vậy, hình như cũng chưa từng nghe Tiểu Hồ nhắc về cha mẹ nuôi của mình, nếu đối phương đối xử tốt với cậu, với tính cách của Tiểu Hồ, chắc chắn sẽ thỉnh thoảng nhắc tới, nhưng bây giờ lại không hề đề cập gì...
Dường như Triệu Vân Khởi đã nhận ra chuyện gì.
Tiểu Hồ e rằng bởi vì từ nhỏ không được sống những ngày tốt đẹp, cho nên để được ăn no, món nào cũng ăn được, đâu giống như thằng nhóc trời đánh được nuông chiều từ bé nhà bà.
Trong mắt Triệu Vân Khởi hiện lên một tia đau lòng, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện gì, cười cười nắm một vốc hạt dưa nhét cho Tiểu Hồ: "Ăn nhanh ăn nhanh nào."
Tạ Hào không ngồi bên cạnh Triệu Vân Khởi, chen vào đẩy bà dịch qua một bên, hỏi bà: "Câu đối các thứ đã dán hết chưa mẹ?"
"Vẫn chưa." Triệu Vân Khởi cười rộ lên: "Tết nhất rồi, mẹ cho mọi người về hết, trong nhà không có ai."
"Mẹ định làm trước một ít, nhưng ba con lại bảo, mọi người cùng nhau làm mới có không khí tết nhất."
Bà chỉ vào góc phòng khách: "Đồ vật đã mua đủ hết rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau dán."
"Toang rồi." Tạ Hào cố tình tựa vào Mạc Bắc Hồ nói: "Có lẽ lát nữa còn phải tổng vệ sinh, Tiểu Hồ, hay là chúng ta chuồn đi?"
"A?" Mạc Bắc Hồ khó hiểu chớp chớp mắt.
"Thằng nhóc thối này!" Triệu Vân Khởi cười mắng một tiếng: "Dì Lưu đã tổng vệ sinh một lượt rồi mới quay về, chúng ta chỉ cần lau sơ những nơi hay sử dụng thôi, và phủi bụi bốn góc nhà, đều là làm lấy lệ một chút, ai bắt hai đứa đầu tắt mặt tối tổng vệ sinh thật đâu?"
Tạ Hào chỉ cười.
Mạc Bắc Hồ vội vàng ưỡn ngực: "Con có thể giúp mà! Con có thể làm được!"
Triệu Vân Khởi không biết đã nghĩ tới chuyện gì, lại một trận đau lòng, vội vàng xoa đầu cậu nói: "Không cần lo chuyện này, lát nữa Tiểu Hồ cứ để Tạ Hào làm, chúng ta vừa cắn hạt dưa vừa xem nó làm."
"Gâu!" Cũng không biết có phải Khả Khả đã nghe hiểu không, hưng phấn hưởng ứng một tiếng.
Mấy người đang nói chuyện thì Tạ Chấn Phong ung dung trở lại.
Cũng không biết hôm nay ông bị làm sao, đột nhiên bày ra dáng vẻ nghiêm túc, giữ hình tượng mà hắng giọng một cái: "Khụ, đến cả rồi à."
Tạ Hào nhìn chằm chằm ông ấy một lúc, quay đầu hỏi Triệu Vân Khởi: "Ông ấy bị sao vậy? Ngồi điều hòa nhiều quá nên liệt mặt à?"
"Thằng nhóc thối!" Tạ Chấn Phong tức giận lườm hắn một cái, hậm hực quay đầu đi vào bếp.
"Ôi đúng rồi." Tạ Hào quay đầu hỏi ông: "Mặt hồ bên ngoài đã đóng băng chưa ba? Con xem dự báo thời tiết nói, tối nay có tuyết rơi."
"Đóng băng rồi, một lớp mỏng thôi." Tạ Chấn Phong biết đức hạnh của hắn, vội vàng nói: "Bây giờ vẫn chưa cứng đâu! Con nhịn một chút đừng có mà quậy phá! Tết nhất đến nơi rồi, nếu như rơi xuống dưới, ba không tìm được người vớt con lên đâu."
Mạc Bắc Hồ khó hiểu nhìn Tạ Hào: "Vớt anh?"
Tạ Hào chỉ về phía sân sau: "Cái hồ kia của Lão Tạ, đến mùa đông sẽ đóng băng, trượt băng được."
"Tôi đang nghĩ, nếu như băng đủ chắc, có thể dẫn em đi trượt băng, tôi còn mang theo giày trượt băng về rồi đây."
Mạc Bắc Hồ có hơi tò mò hỏi: "Giày trượt băng?"
Cậu cũng không phải chưa từng nhìn thấy tuyết, cũng không phải chưa từng nhìn thấy mặt hồ đóng băng.
Trước kia ở trong núi, những ngày tuyết lớn cậu cũng từng thử đục một cái lỗ trên mặt hồ đóng băng, thò móng vuốt xuống dưới vớt cá, cũng từng trượt chân lăn thành một cục tuyết trên mặt hồ...
Chỉ mong trượt băng của nhân loại không phải là lăn thành cục tuyết.
Mạc Bắc Hồ lòng còn sợ hãi nghĩ.
"Đáng tiếc, mặt hồ vẫn chưa đủ chắc." Tạ Hào hạ thấp giọng, ghé sát tai Mạc Bắc Hồ nói: "Tiểu Hồ, có cách nào làm cho mặt hồ đóng băng chắc hơn một chút không?"
Mạc Bắc Hồ còn chưa trả lời, Tạ Chấn Phong đã vô cùng cảnh giác thò đầu ra từ nhà bếp: "Nói gì đó? Tôi đã bảo anh không được quậy phá rồi."
Tạ Hào khẽ "chậc" một tiếng.
Tạ Chấn Phong lẩm bẩm một câu: "Muốn trượt băng như vậy thì lên thế giới băng tuyết chơi đi!"
"Tết người ta không mở cửa." Tạ Hào xòe tay: "Con không phải là hết cách rồi sao?"
"Vậy thì anh cũng đừng bày vẽ nữa." Tạ Chấn Phong lườm hắn một cái: "Thành thật ở trong nhà không có gì chơi à? Không thì chúng ta đánh bài, xem ti vi, bớt làm mấy cái trò dễ thương gân động cốt này đi."
"Vâng vâng vâng." Tạ Hào gật đầu cho có lệ, lười biếng cuộn người vào sô pha, thuần thục tựa vào Mạc Bắc Hồ, nắm một vốc đậu phộng nhét vào tay cậu, thuận tiện quay đầu nói với Triệu Vân Khởi: "Mẹ đừng cho con chó ăn nhiều đậu phộng quá!"
Triệu Vân Kỳ đang dỗ Khả Khả ăn, nghe vậy phẫn nộ ngẩng đầu lên nói: "Nó là em gái của con!"
Tạ Hào biết nghe lời phải mà đổi giọng, không quan tâm nói: "Đừng cho em gái con ăn đậu phộng! Đây là loại rang muối mà."
Hắn nói xong, đột nhiên dừng lại một cách khả nghi, nhìn sang Mạc Bắc Hồ đang ăn đến mức hai má phồng phồng bên cạnh.
Đột nhiên cảm thấy, chắc không phải đây cũng là một loại di truyền nào đó chứ?
Mẹ hắn cho chó ăn, hắn cho hồ ly ăn, cả nhà đều cưng chiều họ nhà chó một cách rõ rành rành.
Vốn dĩ Mạc Bắc Hồ đang nhìn chằm chằm ti vi, chú ý đến ánh mắt của Tạ Hào, khó hiểu quay đầu nhìn qua.
Tạ Hào đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Không có chuyện gì, em có thể ăn được, ăn nhiều vào."
Mạc Bắc Hồ không hiểu nguyên nhân gật gật đầu, cảm thấy bản thân cũng không ăn ít, chỉ là trước mặt người khác thì có hơi khiêm tốn lại một chút, chẳng lẽ đã trở thành ăn vô cùng ít rồi sao?
Triệu Vân Khởi tiếc nuối cất đậu phộng đút Khả Khả lại, quay đầu nhìn thấy Mạc Bắc Hồ, cười tủm tỉm đẩy Tạ Hào qua một bên, quay sang đút cho Tiểu Hồ.
Mí mắt Tạ Hào giật một cái, túm bà ấy: “Đút cho chó xong thì đi rửa tay trước rồi mới đút cho cậu ấy!”
Trong căn nhà to lớn chỉ còn lại năm người nhà bọn họ, trong đó bao gồm một chó một hồ ly, vậy mà lại không hề có chút vắng lặng nào.
Tạ Hào còn dẫn Mạc Bắc Hồ đến kho đông lạnh trong nhà xem một lượt, trưng bày các món ăn đã chuẩn bị sẵn mà đầu bếp làm trước khi đi, cùng với một vài món chính cần thiết cho ngày Tết, tương đối tốn thời gian và công sức như bách diệp bao, sủi cảo trứng, mì căn tiện cất giữ, cũng được đầu bếp làm xong từ sớm sau đó bỏ vào tủ lạnh.
“Oa--” Mạc Bắc Hồ há to miệng, kinh ngạc nhìn nguyên liệu trong kho lạnh và cả đồ ăn trong tủ lạnh trước mặt, phát ra tiếng cảm thán từ trong tận đáy lòng.
Tạ Hào nhìn biểu cảm của cậu, một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng -- hắn hơi hiểu được một chút tâm lý của mấy người thích khoe của rồi.
Hắn cười nói: “Ba tôi luôn thích kết bạn với người khác, các cô các chú giúp việc trong nhà cũng có thể trở thành bạn bè, ngày Tết không nỡ nhìn mọi người phải xa cách gia đình, lần nào cũng chuẩn bị sẵn bao lì xì cho bọn họ từ trước, đuổi người ta về nhà.”
“Ông ấy cảm thấy mình cũng không phải không biết nấu cơm, chỉ là mấy ngày trong nhà không có ai giúp đỡ, cũng không đến mức không thể tự lo cho cuộc sống.”
“Cho nên mỗi khi đến Tết, trong nhà lại là lúc ít người nhất.”
Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh không thích à?”
“Tôi? Tôi thì sao cũng được.” Tạ Hào nhìn vào mắt Mạc Bắc Hồ, thành thật nói: “Thôi được rồi, lúc tôi còn nhỏ thì những món ba tôi biết làm vẫn chưa nhiều như bây giờ, những lúc ăn ngán rồi sẽ nhớ đến đầu bếp.”
“Nhưng mà bây giờ đồng chí lão Tạ cũng có tiến bộ, người ta vẫn luôn làm việc ở nhà tôi, cũng khó có được dịp đoàn tụ với gia đình -- quản gia Trương cũng vậy, một năm mới được nghỉ mấy ngày phép như thế này.”
“Dù sao cũng phải để người ta nghỉ ngơi đúng không.”
“Được rồi, nhìn những món trong tủ lạnh này đi, tất cả đều là của cậu.”
Tạ Hào khoác vai cậu, thấp giọng nói với cậu: “Lúc chúng ta đi thì dọn sạch chỗ này.”
Mạc Bắc Hồ nhìn không chớp mắt vào những món ăn đa dạng phong phú kia, ngây ngốc gật đầu như thể bị nhấn chìm trong kho lương thực, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: “Dùng cái gì để đựng?”
Tạ Hào lập tức cười cong mắt, chỉ vào bụng cậu, cố ý chọc một cái rồi nói: “Dùng bụng của em.”
Mạc Bắc Hồ rụt rè hắng giọng: “Như vậy không hay lắm đâu... Để lại cho bọn họ một ít đi?”
“Yên tâm, bọn họ chắc chắn ăn không hết đâu.” Tạ Hào vươn vai: “Ngày Tết chú trọng ‘niên niên hữu dư’, lúc nào cũng sẽ làm nhiều một chút, phải ăn không hết mới tốt.”
“Ba tôi lại không thích phô trương lãng phí, đến lúc đó có khi phải xanh mặt ăn cùng một món suốt mấy ngày liền, nhưng đến cuối cùng, phần lớn vẫn phải lãng phí...”
Hắn cười nhìn Mạc Bắc Hồ: “Nếu em có thể ăn hết thì đúng là giúp được một việc lớn rồi.”
“Chẳng qua, ăn mãi một món cũng dễ ngán, nếu như em không muốn ăn...”
“Muốn ăn muốn ăn!” Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Nhưng chúng ta phải tìm cách, không thì để bọn họ nhìn thấy em ăn nhiều như vậy, sẽ lo lắng không biết em có ăn đến mức đau bụng không.”
“Để tôi nghĩ xem.” Tạ Hào vừa nhướng mày thì lại có một ý xấu: “Nói là có nhân viên đi làm sớm, mang cơm cho bọn họ một ít?”
“Nói với mẹ tôi một tiếng, chắc bà ấy sẽ phối hợp với chúng ta.”
Mạc Bắc Hồ gật đầu lia lịa, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn tủ lạnh, hít mạnh một hơi hương thơm của thức ăn -- mặc dù bị đông lạnh nên không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có.
Tạ Hào đang định cười thì thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi của đồng chí Tạ Chấn Phong, hắn thuận tay nghe máy, liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong bếp từ đầu dây bên kia, giống như tiếng dầu nóng “xèo xèo” và tiếng máy hút mùi gầm vang hỗn tạp lẫn vào nhau, ngoài ý muốn mà tạo ra một loại âm thanh mộc mạc, giống như âm thanh mang tên “nhà”.
Tạ Chấn Phong gân cổ hỏi: “Hai đứa các con thoáng cái lại chạy đi đâu mất? Sắp ăn cơm rồi!”
“Nguyên liệu hôm nay vẫn còn tươi lắm, ba nói cho con biết sau này đều là đồ bán đông lạnh cả đấy!”
Tạ Hào lười biếng trả lời một tiếng, ra hiệu cho Mạc Bắc Hồ theo mình quay về: “Con đang cho Tiểu Hồ xem kho vũ khí trong kho lạnh.”
Tạ Chấn Phong không hiểu gì cả: “Vũ khí gì?”
“Nhà chúng ta đâu làm ăn cái này.”
“Là mấy món ăn kia.” Tạ Hào cười một tiếng: “Cho Tiểu Hồ xem một chút, chọn xem cậu ấy thích món nào.”
“Thế còn tạm được.” Tạ Chấn Phong vui mừng lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng cũng ra dáng một chút, biết chăm sóc người khác rồi.”
Ông ấy đột nhiên hạ thấp giọng, hỏi hắn: “Con tránh ra xa chút đi, ba nói với con chuyện này.”
Tạ Hào vẻ mặt kỳ lạ: “Ba mà cũng biết nói chuyện riêng tư...”
“Này này này!” Tạ Chấn Phong la lên ở đầu dây bên kia: “Con đừng có nói ra!”
Tạ Hào nhún vai, phối hợp quay đầu lại nói với Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, có thể giúp tôi kiểm tra xem cửa tủ đông đã đóng kỹ chưa được không?”
“Được!” Mạc Bắc Hồ không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn chạy về kiểm tra.
Tạ Hào lúc này mới nói vào điện thoại: “Nói đi.”
“Khụ.” Tạ Chấn Phong hiếm khi có chút ngượng ngùng: “Thật ra thì, quan hệ giữa con và Tiểu Hồ, ba và mẹ con cũng biết cả rồi.”
“Ba nhìn ra được, con cũng không hề che giấu.”
“Sau đó thì, ừm, ba và mẹ con, cũng đã chuẩn bị tâm lý một chút rồi, ba vốn còn đợi con thuyết phục ba, kết quả là, tự mình diễn tập tới diễn tập lui, đã tự thuyết phục chính mình luôn rồi.”
Tạ Hào không nhịn được bật cười một tiếng.
“Con cười cái cục cứt!” Tạ Chấn Phong cảm thấy hơi mất mặt, tức muốn hộc m//áu mắng hắn một câu: “Dù sao thì, ba thấy Tiểu Hồ cũng là một đứa nhỏ ngoan, vốn đã chuẩn bị tinh thần con sẽ cô độc đến già, có người ở bên cạnh bầu bạn cũng tốt thôi.”
“Vâng.” Vẻ mặt của Tạ Hào hiếm khi trở nên dịu dàng, nhìn bóng dáng bận rộn loay hoay với cửa tủ của Mạc Bắc Hồ, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Tạ Chấn Phong hừ lạnh một tiếng: “Thế thôi? Con cũng không biết nói thêm vài câu!”
Tạ Hào rất tự biết mình biết ta: “Hiếm khi không khí tốt như vậy, con sợ con vừa mở miệng, bầu không khí ấm áp sẽ không còn lại bao nhiêu.”
“Nói cũng đúng.” Tạ Chấn Phong lẩm bẩm một câu: “Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa.”
Ông ấy hắng giọng nói: “Dù sao thì ba mẹ cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, con nhớ lúc nào có thời gian thì nói với cậu ấy một tiếng, khi nào cậu ấy bằng lòng...”
“Trực tiếp sửa miệng cũng được.”
Tạ Hào im lặng một lúc.
Tạ Chấn Phong lặp lại một lần: “Nghe hiểu chưa?”
“Vâng.” Tạ Hào thở ra một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nhưng nếu cậu ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, con cũng không cần thúc giục.” Tạ Chấn Phong dặn dò một câu như không quá yên tâm: “Cứ để nước chảy thành sông là được, dù sao chỉ cần hai đứa sống tốt, ba và mẹ con đều...”
Mắt thấy ông sắp bật chế độ lải nhải, Tạ Hào liếc nhìn Tiểu Hồ đã hoàn thành nhiệm vụ, đang ngẩng đầu ưỡn ngực chạy về phía mình, hắn cười nói: “Biết rồi, ba yên tâm đi, con có nhịp điệu của con.”
“Tiểu Hồ đến rồi, bọn con vào ăn cơm đây.”
Cái Tết này, Mạc Bắc Hồ đã ở lại nhà họ Tạ, còn theo Tạ Chấn Phong học được chút tay nghề trong bếp.
Sau đó đúng lý hợp tình ăn vụng.
Bởi vì Tạ Chấn Phong đã nói với cậu, từ xưa đến nay, đầu bếp ăn vụng là chuyện đương nhiên, phụ bếp cũng là đầu bếp.
Cứ như vậy cho đến đêm giao thừa, trong tiếng đếm ngược hân hoan trên ti vi, trong màn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, Tạ Hào nghiêng đầu, nói với Mạc Bắc Hồ đang bịt tai: “Năm mới vui vẻ, Tiểu Hồ.”
Đây là cái Tết đầu tiên bọn họ đón cùng nhau, là khởi đầu cho mỗi một năm về sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong rồi! Truyện này vốn đã rất đời thường rồi, tôi cảm thấy cũng chẳng có ngoại truyện gì muốn viết nữa! Hehe, cho nên đến đây thôi! Nếu còn linh cảm, có thể sẽ bất chợt trồi lên để đăng một chương phúc lợi nho nhỏ vụn vặt gì đó, cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt chặng đường! Yêu các bạn chụt chụt chụt!
Đã viết đến đây rồi, vậy thì cho phép tui chúc mọi người trước, năm mới tốt lành! (Giọng như chuông hồng)
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
