Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 99
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, vừa bước vào tiệm bida, Đàm Nghiên lập tức nhận ra nơi này bất bình thường.
Khách trong tiệm trông như đang chơi, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác. Vừa thấy Đàm Nghiên, vẻ mặt thả lỏng liền căng thẳng. Hai gã đàn ông cường tráng, hai cánh tay xăm hình rồng, ngậm thuốc lá bước tới: “Chơi không?”
Đàm Nghiên nghiêng tai lắng nghe, âm thanh mơ hồ truyền đến giúp anh nhận ra nơi này là sòng bạc ngầm; ở tầng hầm dưới tiệm bida có một đám con bạc đang say sưa sát phạt.
Ở đâu có ánh sáng thì ở đó có bóng tối. Dù ở một thành phố lớn như thế này, vẫn tồn tại vài chốn ánh sáng không thể soi tới.
Đàm Nghiên thầm thở dài, không khách khí mà nói thẳng: “Tôi đến tìm người.”
“Ồ?” Một gã phun vòng khói vào mặt Đàm Nghiên, cười ác ý: “Tìm người à? Ở đây không có ai cậu muốn tìm đâu.”
Đàm Nghiên nhớ đến dấu tay sâu hằn ở cửa, chắc chắn Chương Hoa đã giãy giụa kịch liệt, chống cự điên cuồng, cuối cùng vẫn bị đưa vào. Đám người này nhất định biết manh mối!
Anh tung một cước vào bụng gã. Giống y như miêu tả trong tiểu thuyết, cả người gã bay ra, nện mạnh vào tường.
“Tôi ghét có người hút thuốc trước mặt mình.” Đàm Nghiên lạnh nhạt nói.
“Chà, không phải hạng vừa.” Một gã khác chứng kiến thực lực của anh chẳng sợ hãi tí nào, “Cứng đấy, nhưng chỉ một mình mày thì có thể…”
Lời còn chưa dứt đã bị Đàm Nghiên bóp cổ, cướp lấy điếu thuốc.
Anh ấn mạnh gã xuống bàn bida, dí điếu thuốc vào sát mắt gã: “Tôi đến tìm người.”
Các vị khách đang chơi bida đồng loạt đặt gậy xuống, không biết lôi từ đâu ra các loại gậy sắt, chậm rãi vây quanh anh.
Trong tiệm có hơn hai mươi người, đều cao lớn vạm vỡ, Đàm Nghiên ở giữa thoạt nhìn càng thêm gầy gò nhỏ bé.
“Đụ má! #%@%…” Gã bị anh đè trên bàn bida chửi ầm lên, toàn là lời th* t*c khó nghe.
Đàm Nghiên nhanh tay lẹ mắt dí điếu thuốc đang cháy vào lưỡi gã: “Không muốn nói thì câm miệng lại.”
“Á!!!” Lưỡi bị bỏng, gã hét như lợn bị chọc tiết. Đàm Nghiên nắm đầu gã đập xuống bàn bida, gã lập tức bất tỉnh, không kêu nổi nữa.
“Hai ngày trước, vào khoảng từ rạng sáng 2 giờ đến 8-9 giờ sáng, có người đến nơi này. Chắc chắn không chỉ một người. Trong đó có một người từng bấu chặt khung cửa, để lại dấu tay.” Đàm Nghiên giữa vòng vây chậm rãi nói, giọng đều đều, “Đêm đó ai trực, có ấn tượng gì không?”
Ngày thường anh ôn hòa lễ độ, quan tâm chăm sóc các đội viên dị năng, độ bao dung rất cao, trông như một người anh cả vô hại. Còn giờ phút này, trước đám người sòng bạc ngầm có thể đã tham gia vào vụ bắt cóc Chương Hoa, Đàm Nghiên để lộ một gương mặt khác.
Quyết đoán, lạnh lùng, nguy hiểm, đồng thời tràn ngập sức hút.
Ở đầu dây bên kia của thiết bị nghe lén, cơn sóng kích động dâng trào khắp cơ thể Lương Hiển, như thể công tắc nào đó trong người bị Đàm Nghiên bật mở.
“Sao lại liều lĩnh thế chứ!” Chiến sĩ trẻ Cố Minh tức giận đấm tường, “Đối phương đông như thế, khả năng cao là chủ mưu vụ mất tích này, thậm chí có khả năng là cường giả từ dị giới, mà anh ấy định một mình đối đầu hết cả đám?”
“Bộ trưởng Vu đã điều động lính vũ trang đi rồi,” A Tam nói, “chắc chắn sẽ nhổ tận gốc cái ổ này.”
“Đàm Nghiên sẽ không sao đâu.” Trong lòng Lương Hiển máu nóng sôi trào, hận không thể cùng anh xông pha, “Tôi có dự cảm, anh ấy nhất định sẽ lấy được tin tức về.”
“Tao cũng nghĩ thế.” Thôi Hòa Dự hiếm hoi đồng tình với Lương Hiển, “Các anh không hiểu đâu, đi theo anh ấy sẽ có dũng khí vô địch thiên hạ.”
“Dù môi trường khắc nghiệt thế nào, nhiệm vụ gian nan ra sao, chỉ cần có anh ấy, sẽ không còn gì đáng sợ.” Tần Lực đặt tay lên ngực, lẩm bẩm.
Chính niềm tin vững chắc này đã giúp họ kiên cường sống sót trong các thế giới khủng khiếp.
Thiết bị nghe lén truyền đến âm thanh ầm ầm; chỉ ba đấm hai cước, Đàm Nghiên đã hạ gục toàn bộ.
Anh cầm một thanh sắt đã bị mình đá cong, ấn lên đầu một người, chân đạp mạnh lên ngực gã, giọng lạnh băng: “Mày là đầu sỏ phải không? Câu hỏi của tao, chắc mày nghe rõ rồi. Người đâu?”
“Tôi… tôi không biết…” Gã kia sợ đến mức tè cả ra quần. Đây còn là người hả? Một người, tay không, vậy mà hạ gục hơn hai mươi thằng đàn ông cao lớn vạm vỡ hơn. Hơn nữa, đám canh giữ bên ngoài sòng bạc có không ít là vệ sĩ được huấn luyện, vậy mà không một ai chịu nổi nổi một chiêu của anh.
Vũ khí trong tay bọn chúng hoặc bị Đàm Nghiên bẻ cong, hoặc bị bóp nát. Khẩu súng duy nhất vừa rút ra chưa kịp bắn, đã bị anh thuận tay giật lấy, bóp ngay trước mặt mọi người, chỉ hai lần vặn là biến thành một cục sắt méo mó.
“Ngày 10 tháng 3, từ rạng sáng 1 giờ đến 9 giờ sáng, ai trực ca? Tao thấy ở đây có camera giám sát, mở cho tao xem.” Trong mắt Đàm Nghiên không có chút cảm xúc nào. Một chân anh từ từ đè lên ngón tay tên cầm đầu, giọng lạnh lẽo: “Còn dám nói không biết nữa thì đừng mơ giữ được bàn tay này.”
Anh không hề đùa, ánh mắt rất nghiêm túc!
“Bức cung là vi phạm quy định!” Cố Minh kích động kêu lên, “Anh ấy làm vậy thì phải viết kiểm điểm đấy!”
“Cái gì mà bức cung.” Lương Hiển cau mày, “Đàm Nghiên một mình tiến vào ổ tội phạm, sau khi nêu rõ mục đích thì bị bọn tội phạm chống trả, bất đắc dĩ mới phải tự vệ. Còn vụ dọa chặt tay, chỉ là hù dọa thôi, có làm thật đâu mà lo.”
Cố Minh: “…”
Lương Hiển nói xong liền túm lấy Khâu Tề Chính: “Năng lực tự lành của Tần Lực và năng lực chia sẻ của ông, có chữa được bàn tay của thằng đó không? Không chứng cứ thì coi như không có việc gì!”
Khâu Tề Chính: “…”
“Gã không có dị năng, hơi khó.”
Lương Hiển: “Ồ, vậy tôi nghĩ cách khác.”
Cố Minh: “…”
Cán bộ Từ đâu rồi? Mau quay về đi, hắn ta không quản nổi đám dị năng này!
Tên cầm đầu nhát hơn dự liệu của đội dị năng. Chân Đàm Nghiên còn chưa dùng lực, gã đã cuống quýt kêu: “Tôi nói, tôi nói! Hôm đó boss đưa về sáu người, bảo sau này có thể đều là người của chúng tôi. Trong số đó có một người bấu chặt lấy khung cửa không buông, chúng tôi định kéo ra, boss bảo khỏi cần. Một lát sau, cậu ta tự buông tay.”
Đàm Nghiên lại hỏi: “Có hai người chết, chết thế nào?”
“Chuyện đó tôi không biết!” Giọng tên cầm đầu run rẩy, “Trong sáu người, một người nhanh chóng nghe lời, boss để nó đi theo mình. Sau đó có hai người cũng thuận theo, không biết bị sắp xếp đi đâu. Còn lại ba người, nhìn qua đã thấy không giống người thường. Boss dặn phải trông thật kỹ. Ba người ngày nào cũng toan tính bỏ trốn. Một lần chạy trốn, bị tên đầu tiên thuận theo…”
“Triệu Thiên Minh.” Giọng Đàm Nghiên càng thêm lạnh.
“Đúng, đúng! Boss gọi nó là Tiểu Triệu. Rõ ràng là người bình thường, vậy mà có thể bắt được hai thằng lính về. Sau khi bị đưa về, không biết boss làm thế nào mà hai người đó chết. Boss bảo chúng tôi nhân đêm tối nhét xác vào bao tải, quẳng ra đường lớn…”
“Người còn lại thì sao?”
“Còn một người điên rồi! Không ăn, không uống, không nói, ngày nào cũng đập đầu vào tường. Boss nói chuyện với nó thì nó chịu nghe vài phút, rồi lại phát điên. Boss bảo trói lại, nhốt trong phòng tối dưới hầm, nói nhốt vài ngày thì sẽ ổn, chắc chưa chết đâu, tạm thời không cần quan tâm.”
Tên cầm đầu không hiểu tại sao. Gã từng lăn lộn, không ít lần bị đưa về đồn cảnh sát, đối mặt điều tra viên cũng chưa từng khai nửa câu về boss. Thế mà chỉ cần Đàm Nghiên liếc một cái, hắn đã khai tuồn tuột như đổ đậu.
“Boss là ai?”
“Boss…” Ánh mắt gã đảo sang trái, tìm cách ứng phó.
Đàm Nghiên túm cổ gã, lôi vào nhà vệ sinh, nhấn đầu xuống nước. Giữ một lát rồi kéo lên: “Nói.”
Giọng điệu không hề có cảm xúc, thậm chí không tức giận, tựa như một cỗ máy băng lạnh.
Tên thủ hạ run rẩy, cả người nổi da gà, ý chí tan vỡ hoàn toàn dưới khí thế của Đàm Nghiên, hoảng loạn đáp: “Boss tên là Thẩm Phiêu, ngoài mặt là ông chủ một công ty giải trí nhỏ, thực chất tay rất đen. Vị… đại ca, anh có thể đưa tôi đến đồn cảnh sát không? Tôi nói nhiều thế này, boss sẽ giết tôi mất.”
Đàm Nghiên không để ý: “Câu hỏi cuối cùng, người bị trói ở đâu?”
“Dưới, dưới tầng hầm… Trong sòng bạc có vài gian phòng nhỏ, chuyên nhốt con bạc không trả nợ.”
“Dẫn đường!”
Tên thủ hạ run lẩy bẩy, hai chân nhũn ra, chỉ có thể bị Đàm Nghiên kéo đi. Gã chỉ cho anh một cánh cửa ngầm, bề ngoài là bức tường, thực ra có thể mở ra. Phía sau là cầu thang, đi xuống chính là tầng hầm sòng bạc.
Tên thủ hạ run lẩy bẩy mò tìm công tắc, thì thấy Đàm Nghiên giơ chân đạp mạnh vào cửa ngầm. Không chỉ cánh cửa bật tung, mà mảng tường bên cạnh cũng bay theo.
Cmn đây còn là người hả? Có thể coi là người hả?
Hơn hai mươi tên vừa bị hạ gục nằm rải rác trên mặt đất, mắt nhắm nghiền. Dù có ngất hay không thì cũng gắng giả chết, sợ bị Đàm Nghiên để mắt tới rồi chịu kết cục thảm như tên thủ hạ kia.
Đàm Nghiên kéo lê gã bước xuống cầu thang. Hai chân gã va đập vào bậc thang, mỗi bước đều đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng không dám kêu một tiếng.
Đi hết ba tầng cầu thang mới tới được tầng hầm sòng bạc. Vì không ai kịp đi báo tin, lại thêm cách âm tốt, nên bên trong vẫn náo nhiệt như thường. Các con bạc đỏ ngầu mắt, vẻ mặt điên cuồng, bên cạnh còn có mấy cô gái ăn mặc lả lơi bám víu.
Đàm Nghiên đá văng cửa, ném tên thủ hạ lên bàn bạc, khiến các con bạc kêu la thất thanh. Đám vệ sĩ thấy là người nhà mình, vội lao tới bắt Đàm Nghiên, tất nhiên, tất cả đều bị hạ gục.
“Ngồi xuống, ôm đầu.” Đàm Nghiên ra lệnh.
Đám con bạc ngoan ngoãn ngồi xổm ôm đầu. Trong đó có kẻ thừa lúc ở phía sau Đàm Nghiên lén nhét tiền vào ngực, rồi từng chút một dịch về phía cửa.
Như thể sau lưng mọc mắt, Đàm Nghiên khẽ khều mũi chân vào cán cây lau nhà, hất nó bay lên. Anh nắm lấy, không cần quay đầu, ném thẳng ra cửa. Một đầu cây lau nhà mỏng manh cắm phập vào nền xi măng, sâu đến nửa cán!
Cây lau chặn ngay cửa. Đàm Nghiên liếc kẻ định trốn. Kẻ định trốn run như cầy sấy, ôm đầu bật khóc ngồi phịch xuống đất.
Đến lúc này, cả sòng bạc không ai dám động đậy.
Đàm Nghiên bước đến, túm cổ tên thủ hạ đang thoi thóp trên bàn bạc: “Người nhốt ở đâu?”
Tên thủ hạ: “…”
Chưa, chưa tha cho tôi nữa hả?
Gã vừa bị quăng đi, không biết gãy bao nhiêu xương, đau đến mức muốn khóc, nhưng vẫn phải ráng chỉ đường. Trong sòng bạc có một cửa sau, vốn dùng để chạy trốn khi cảnh sát ập tới. Sau cánh cửa là hành lang tối om, bên trong có loạt căn phòng nhốt người, khóa chặt bằng cửa sắt xích sắt.
Đàm Nghiên buông gã ra, nhìn một lượt đám người: “137 người. Tôi đã nhớ kỹ mặt và chỗ ngồi từng người. Đợi tôi quay lại, nếu có ai dám trốn hay đổi chỗ…”
Anh không nói hết, ánh mắt đã truyền đạt đủ ý.
Đàm Nghiên đẩy cửa sau. Cửa vừa mở, hành lang lập tức vang lên tiếng “bùm bùm bùm”.
Anh lần theo âm thanh, tìm thấy vài căn phòng nhỏ, không cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt lớn, khóa chặt bằng xích sắt to bản.
Tiếng đập dồn dập phát ra từ cánh cửa ở giữa. Lần này Đàm Nghiên không đá cửa, mà đưa tay nắm lấy hai bên, giật phăng cánh cửa ra khỏi khung.
Căn phòng nhỏ hẹp, không ánh sáng, chỉ đủ cho một người quỳ gập trong đó. Cánh cửa vừa rời khỏi khung, người bên trong lập tức đổ thẳng vào lòng anh.
Đàm Nghiên đỡ người vào lòng. Tay anh lau nhẹ qua, gương mặt lẫn cơ thể người này toàn là máu.
“Chương Hoa…” Giọng anh lúc này không còn lạnh băng, mà dịu dàng xen lẫn chút xót xa.
“Khụ… khụ…” Trong cổ họng Chương Hoa phát ra vài âm thanh mơ hồ.
“Là tôi, Đàm Nghiên.” Anh ôm đầu Chương Hoa vào ngực: “Tôi đưa cậu về căn cứ.”
“Hụ… hụ…”
Chương Hoa bật khóc, nước mắt hòa máu thấm vào áo Đàm Nghiên.
Dù tiếng mơ hồ, anh vẫn nghe rõ ý cậu ta.
Chương Hoa đang nói: xin lỗi, nhiệm vụ thất bại, để người bị giám sát trốn thoát, hai chiến sĩ hy sinh.
“Tôi biết rồi.” Đàm Nghiên xoa đầu cậu, “Đừng tự trách, cậu đã làm rất tốt.”
“Hừ.. hừ… ư… hừ.”
Chương Hoa lặp đi lặp lại từ “xin lỗi”. Đàm Nghiên cõng cậu lên lưng, men theo hành lang đi ngược trở lại.
“Không cần xin lỗi, đó không phải lỗi của cậu.” Anh vừa đi vừa trấn an, “Là lỗi của tôi.”
“Tôi không đủ cảnh giác, không phát hiện có ý thức từ thế giới khác xâm nhập vào thế giới chúng ta. Có thể là theo chúng ta quay về.” Bước chân anh vững vàng đi lên, “Cậu yên tâm, chúng ta đã có sự chuẩn bị. Chuyện này sẽ không lặp lại nữa.”
Bước vào sòng bạc, thấy đám con bạc không ai dám rời đi, Đàm Nghiên chỉ vào họ nói: “Cảm ơn các cậu đã để lại manh mối suốt dọc đường, giúp tôi tìm ra hang ổ của đối phương. Biết được thân phận kẻ chủ mưu hoặc đồng phạm, sau này chúng ta sẽ có mục tiêu hành động rõ ràng.”
Chương Hoa tựa đầu vào vai anh, gắng sức nói: “Cẩn… thận…”
Trên cổ cậu ta có vết cháy sém do dị năng hệ Hỏa gây ra. Cổ họng bị cháy hỏng, tạm thời không thể nói bình thường, chỉ phát ra được vài âm tiết mơ hồ.
“Không sao, đừng sợ.” Đàm Nghiên đáp.
Anh lại túm cổ tên thủ hạ, kéo gã lên cầu thang trở lại phòng bida.
“Gọi cho boss mấy người.” Đàm Nghiên ra lệnh.
Tên thủ hạ nước mắt lưng tròng, tại sao chỉ có mình gã bị hành hạ!
Gã run rẩy bò đến chỗ một chiếc ghế chất quần áo, lôi ra áo của mình, lần trong túi tìm được điện thoại, run rẩy bấm số của Thẩm Phiêu.
Điện thoại vừa thông, Đàm Nghiên lập tức giật lấy. Đầu dây bên kia nghe thấy hơi thở thay đổi, bật cười khẽ: “Người dị năng à? Tìm đến nhanh đấy.”
“Mày là ai?” Đàm Nghiên hỏi.
“Người thượng vị.” Thẩm Phiêu trả lời, “Chúng mày, đội dị năng hay quốc gia gì đó, cứ việc đến tìm tao. Trước khi chính thức đối mặt, tay chân của tao sẽ ngày một nhiều. Đến lúc đó, tất cả đám dị năng chúng mày đều sẽ thuộc về tao.”
“Thây ma cấp 5 có thể khống chế ý thức con người, nhưng người dị năng có thể kháng cự. Mày có thể khống chế Chương Hoa, tức là cấp bậc của mày cao hơn cương thi cấp 5.” Đàm Nghiên dùng thế giới thây ma để thăm dò.
“Thây ma cấp 5 thì có gì đáng kể,” Thẩm Phiêu cười nhạo, “chẳng qua chỉ là công cụ hấp thu năng lượng. Cùng lắm là dung lượng nhiều hơn một chút.”
Quả nhiên là từ thế giới thây ma theo tới!
“Mày đến thế giới này bằng cách nào?” Đàm Nghiên hỏi tiếp.
“Tổ chức ở thế giới chúng mày, chuyện cơ bản như vậy mà không biết sao? Chỉ cần có tọa độ, người thượng vị có thể tùy ý vào bất kỳ thế giới nào. Tao đã để lại tọa độ trên người thằng nhóc phản kháng tao. Bọn mày thấy thằng nhóc đó không biến thành thây ma thì vui vẻ lắm nhỉ? Dốc sức cứu một người về, không ngờ mang cả tao tới thế giới này. Dùng cả thế giới đổi lấy một mạng người, cảm giác thế nào?” Thẩm Phiêu cười càn rỡ trong điện thoại.
“Mỗi sinh mạng đều vô giá. Chỉ cần còn hy vọng, tao sẽ không từ bỏ bất kỳ ai. Và mày cũng không thể hủy diệt thế giới của bọn tao. Tao sẽ không để mày làm được.” Đàm Nghiên kiên định đáp.
—————–
Lời tác giả:
Đội dị năng: Nói thẳng ra, cả đám chúng tôi đều là fan cuồng anh Đàm!
“Đối với đồng đội như gió xuân ấm áp, đối với kẻ địch như mùa đông khắc nghiệt.” chính là miêu tả lão Đàm của chúng ta đó~
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 99
10.0/10 từ 24 lượt.
