Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 98


Đối phương quá thận trọng, điều tra đến đây lại bị bế tắc.


Bầu không khí trong đội dị năng cực kỳ áp lực. Họ có đầy sức mạnh, được nhà nước đào tạo bao năm mà giờ chẳng làm được gì, chỉ đứng nhìn hai đồng đội mất mạng như vậy.



Không xác định được nguyên nhân tử vong, thi thể bị đông lạnh, không thể mai táng. Vì lý do bất minh, Cơ Quan An Ninh Quốc Gia còn không dám thông báo với thân nhân hai chiến sĩ.


Bộ trưởng Vu bực tức, đã không ngủ nghỉ hai ngày liền. Từ Minh Vũ gần như ăn ngủ tại Cục công an, túc trực theo sát tiến độ điều tra.


Mọi người ai cũng cố gắng, còn đội dị năng thì ngồi ở căn cứ, không làm gì hết.


Bước ra khỏi phòng đông lạnh, Đàm Nghiên bỗng nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng.”


Từ Minh Vũ và Bộ trưởng Vu đều không có mặt; người phụ trách trông nom đội dị năng là một chiến sĩ trẻ tên Cố Minh, cũng thuộc diện biết việc. Hắn ta phản đối ngay: “Không được, Bộ trưởng dặn rồi, nếu đối phương nhằm vào người dị năng, mọi người có thể bị tấn công.”


Nghe vậy, Đàm Nghiên lại mỉm cười: “Thế thì vừa khéo.”


“Bình tĩnh lại đi,” Cố Minh nói, “Anh rất quan trọng với quốc gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”


“Không,” Đàm Nghiên nghiêm túc đáp, “Hiện nay tôi không còn quan trọng nữa. Đã có người thay thế, tôi có thể tự do hành động chứ?”


Lương Hiển nắm lấy cánh tay Đàm Nghiên: “Đừng nóng vội.”


“Tôi không nóng vội,” Đàm Nghiên nhìn thẳng vào mắt Lương Hiển, “đã hai ngày rồi, ba dị năng và Chương Hoa không chút tung tích, còn 20 giờ nữa là qua 72 giờ vàng cứu hộ; chúng ta có thể sẽ vĩnh viễn mất một chiến sĩ. Mọi người luôn nói tôi không thể thay thế, không được gặp chuyện. Nhưng giờ có em rồi, tôi chỉ là một người dị năng bình thường, không khác gì Chương Hoa.”



“Đã mất bốn người dị năng và hai chiến sĩ giỏi, tổ chức muốn giảm thiệt hại tối đa!” Cố Minh sốt ruột dậm chân.


“Đừng lo, các cậu nghe tôi nói đã.”


Đàm Nghiên nhìn gương mặt lo lắng đau buồn của các đồng đội: “Tôi không ra ngoài đánh cược may rủi, mà đã suy nghĩ rất kỹ. Mấy ngày nay tôi tự hỏi tại sao 6 người sống bỗng nhiên biến mất mà không để lại dấu vết. Tiểu Thôi đã rà soát mọi camera trong thành phố nhưng không thu được gì; Bộ trưởng đã giao cho Cục công an thành phố B kiểm tra taxi, xe công nghệ và cả xe chạy chui, họ đều báo không thấy. Từ Minh Vũ tra mọi báo cáo mất xe và lái xe vận tải lớn, cũng không có gì. Mọi người nghĩ vì sao lại như vậy?”


Nếu biết lý do thì đội dị năng đã không bức bối như thế.


Công an thành phố B, Cơ quan an ninh quốc gia và quân đội đều ra tay truy tìm mà không thấy dấu vết, tại sao? Trong xã hội hiện đại, chuyện này gần như không thể xảy ra. Ít nhất bốn người sống cần ăn uống, mua sắm, tại sao không để lại dấu vết nào?


Đàm Nghiên học cơ học lượng tử chưa sâu, nhưng anh có nhiều năm điều tra hình sự và kinh nghiệm thực chiến.


“Tôi đã đặt nhiều giả thiết, ví dụ như họ trốn khỏi thành phố B, hoặc ẩn náu ở ch* k*n… nhưng đều không hợp lý. Bởi vì hai thi thể tự dưng xuất hiện từ không khí.”


Mọi người trong phòng đều học hình sự, có người từng thực tập ở Cục công an, hiểu lý luận của Đàm Nghiên, và chuyện đang xảy ra ngay dưới mí mắt họ.


“Nếu trong phạm vi tri thức hiện tại không giải thích được, thì chỉ còn một đáp án.”


Nói tới đây, Đàm Nghiên đặt tay lên mặt mình.


Mọi người thấy gương mặt anh dần thay đổi. Chỉ chưa đầy một phút, chàng trai trẻ trước mặt biến thành Đàm Nghiên 59 tuổi.


Đội dị năng chỉ từng thấy gương mặt già nua này trong hồ sơ. Đây là lần đầu họ đối diện với Đàm Nghiên lớn tuổi.


“Nếu giả thuyết xuyên ngược là thật, thì đối phương có thể thay đổi diện mạo hoặc khiến người ta… không nhìn thấy được,” Đàm Nghiên nói. “Trong trường hợp này, chúng ta sẽ không thể tìm thấy.”


Anh đặt tay lên lòng bàn tay Lương Hiển rồi buông ra, sau đó nhấn lên tường một cái: “Các cậu có thể kiểm tra dấu vân tay này, nó không phải của tôi, là của Lương Hiển.”



“Vậy nên chúng ta cần mồi nhử,” Đàm Nghiên chỉ vào mình, “một mồi nhử có thể đối địch với bên kia, đồng thời có thể tùy thời quay về.”


Anh chỉ về phía nai con, mọi người hiểu ngay ý anh.


Việc Đàm Nghiên ra ngoài rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này lại vô cùng có lợi cho họ. Họ có thể dụ kẻ thù lộ diện, mà với thực lực của Đàm Nghiên, tuyệt không thể bị hạ chỉ trong một chiêu. Hơn nữa anh có năng lực dịch chuyển, nếu thực sự gặp nguy hiểm thì có thể lập tức trở về căn cứ.


“Em nên đi mới đúng.” Lương Hiển nói.


“Không,” Đàm Nghiên lắc đầu, “Lần này mức độ nguy hiểm rất cao, không giống như diễn tập. Em là trụ cột tương lai của tổ quốc, tiền bối như tôi tất nhiên phải dọn đường cho hậu bối.”


“Không được, anh…”


Đàm Nghiên giơ tay bịt miệng Lương Hiển, không cho hắn nói tiếp.


Lương Hiển nhìn Đàm Nghiên, hai mắt tràn đầy lo lắng.


Hắn đã cố gắng hấp thụ tinh hạch để tăng cường thực lực, kết quả vẫn y như cũ.


“Tôi đồng ý kế hoạch này,” không biết từ lúc nào, Kiều Tri học đã chạy đến phòng lạnh: “Tuy nhiên Đàm Nghiên cần làm đầy đủ các biện pháp bảo hộ, mang theo vũ khí và thiết bị theo dõi nghe lén. Tôi sẽ giúp anh xin ý kiến của Bộ trưởng Vu.”


“Cảm ơn.” Đàm Nghiên đáp.


Sau khi nghe phân tích của Đàm Nghiên, Bộ trưởng Vu nhanh chóng đồng ý với đề xuất. Trong tình thế này, thay vì ngồi chờ chết thì thà chủ động phản công.


Lương Hiển xin được đi cùng Đàm Nghiên, bị bác bỏ.


Đàm Nghiên lái một chiếc xe Volkswagen thông thường do tổ chức cung cấp; chiếc xe đã được cải tạo đặc biệt, bên trong trang bị đủ loại vũ khí.



Trước khi vào “lỗ hổng”, Người dị năng hệ Hỏa là một nhân viên giao cơm. Ngày xảy ra sự cố tàu điện, gã vừa mới nghỉ việc định về quê. Cuộc sống bôn ba ở Bắc Kinh không dễ, so với ở lại chẳng biết ra sao, gã chọn về nhà tìm lối thoát.


Gã tên Triệu Thiên Minh, một người Bắc Kinh bôn ba bình thường, sau khi gặp tai nạn sở hữu dị năng. Nghe nói dì Dương được đội dị năng tuyển về bằng hai căn hộ, gã rất muốn gia nhập đội dị năng.


Nhưng dựa trên biểu hiện ở thế giới thây ma, Triệu Thiên Minh là người nóng nảy, không biết tuân lệnh và khá tự phụ. Người như vậy dù có năng lực đặc biệt thì đội dị năng cũng không muốn, nói gì đến dị năng hệ Hỏa không quá đặc biệt. Trình độ hiện giờ của Triệu Thiên Minh tính ra còn thua xa một số người.


Triệu Thiên Minh không phục; sau khi nhận tiền bồi thường tinh thần của Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia (phí tổn do dị giới khác gây ra), gã thuê một căn nhà ngoại ô thành phố B, lang thang mỗi ngày, và sẵn sàng dùng dị năng khi có bất đồng, khiến đội theo dõi rất đau đầu. Cuối cùng chỉ có nhóm học tập vừa mới thức tỉnh dị năng tới canh chừng gã.


Bộ trưởng Vu từng cảnh báo, một khi gã có dấu hiệu dùng dị năng nữa thì sẽ bị bắt với tội cố ý gây thương tích và tiết lộ bí mật.


Chưa kịp có cơ hội chính đáng để bắt giữ Triệu Thiên Minh, thì cả hai đã biến mất.


Khu chung cư Triệu Thiên Minh ở rất lộn xộn, xe cộ đậu bừa bãi. Đàm Nghiên tìm chỗ đậu xe không cản trở giao thông, ngay dưới nhà Triệu Thiên Minh.


Để tiện theo dõi, Chương Hoa ở dưới tầng nhà Triệu Thiên Minh, bất cứ tiếng động gì cũng nghe rõ. Hai căn hộ độc thân hiện đã bị cảnh sát phong tỏa, nhưng Đàm Nghiên có thể vào bên trong.


Anh đi vào nhà Chương Hoa. Căn hộ rất gọn gàng, nhiều năm quản lý quân sự khiến Chương Hoa rất chú trọng nội vụ. Chăn gấp vuông vức đặt trên giường, ga trắng sạch không một nếp nhăn.


Báo cáo điều tra của Cục công an thành phố B ghi rằng không có dấu hiệu người lạ xâm nhập, vết chân trên sàn và dấu vân tay trong nhà đều chỉ ra nạn nhân tự đi ra khỏi nhà. Họ đã lục tung căn nhà nhưng không tìm được manh mối gì.


Đàm Nghiên đi vài vòng quanh nhà, ánh mắt dừng lại ở bức tường cạnh cửa.


Dù nhà cũ được quét dọn sạch sẽ đến mấy, tường vẫn không thể trắng tinh. Vách tường bên cạnh cửa do mở đóng nhiều lần nên có vài dấu tay bẩn; cảnh sát đã kiểm tra vân tay và xác định đó là vân tay của Chương Hoa.


Đàm Nghiên nhìn các dấu tay không rõ ràng, tưởng tượng Chương Hoa từng đứng trước cửa, tay vung lên chạm vào tường cạnh cửa.


Đứa trẻ này có dị năng hệ Thổ…



Đây là nhà cũ, bên ngoài trát một lớp vữa, bên trong là hàng gạch. Lực tay Đàm Nghiên hơi mạnh, xé một phát rớt luôn lớp vữa bên ngoài.


Dưới lớp xi măng, trên mấy viên gạch có vài vết lõm khó hiểu. Đàm Nghiên nhìn một lúc, rồi dứt khoát kéo sập cả mảng tường xi măng xuống.


Trên mấy viên gạch có hàng chữ như ai đó dùng ngón tay viết: Cứu, tôi không khống chế được bản thân.


Kèm một mũi tên lớn, như chỉ hướng cho người sau.


Đàm Nghiên lấy điện thoại ra, chụp lại rồi gửi cho Bộ trưởng Vu, còn bản thân thì rời khỏi phòng, đi theo hướng mũi tên chỉ.


Chương Hoa từng liều mạng giãy giụa trong nhà, không thể khống chế được tay chân, chỉ có thể dùng dị năng để lại manh mối sâu trong tường.


Một đứa trẻ năm ba đại học, gặp phải chuyện siêu thực như thế này, chắc hẳn đã vô cùng bất lực, vô cùng sợ hãi.


Đàm Nghiên vừa đi, vừa cẩn thận quan sát các bức tường xung quanh. Lúc này, ý thức lực của anh mạnh mẽ chưa từng có. Anh không cần dùng mắt, ý thức quét qua từng ngóc ngách trong vòng trăm mét, không sót một chi tiết, hệt như máy quét.


Đi được hơn một cây số, Đàm Nghiên phát hiện trên một bức tường ngoài trời có dấu tay giống hệt trong nhà Chương Hoa. Vết rất mờ nhạt, như thể chỉ chống tay một chút.


Nếu không dùng thiết bị chuyên dụng để so sánh, chắc chắn không thể phát hiện dấu vân tay này giống với vết ở cạnh cửa.


Với ý thức lực cực mạnh, Đàm Nghiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.


Anh dùng ngón tay cạy lớp vữa trắng bên ngoài, lại thấy một mũi tên khác.


Đàm Nghiên để xe lại trong khu dân cư, cứ lần theo từng mũi tên mà đi. Đi khoảng một tiếng đồng hồ, anh trông thấy một tiệm bida rất bình thường.


Trước cửa tiệm bida lưu lại dấu tay, lần này so với trước còn sâu hơn. Chương Hoa như thể đã dồn hết sức, ngón tay ghì chặt vào khung cửa, tạo thành vết lõm nhỏ.


Mặc kệ Bộ trưởng Vu liên tục dặn dò chờ viện binh, Đàm Nghiên bước thẳng vào tiệm bida.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 98
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...