Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 97
Chiều hôm đó, Cục công an thành phố B phát hiện thi thể hai nhân viên theo dõi ở vùng ngoại ô phía nam. Trên gương mặt họ là vẻ bình thản, dường như lúc chết không chịu bất kỳ đau đớn nào, ra đi rất an tường.
Để tránh tin tức bị rò rỉ, Bộ Trưởng Vu ra lệnh đưa thi thể hai người về căn cứ, mời pháp y chuyên nghiệp tới kiểm tra nguyên nhân tử vong. Thế nhưng cho đến tận tối vẫn không tìm ra được nguyên nhân cái chết.
Pháp y họ Trần là người giám định trực tiếp. Ông là người dày dặn kinh nghiệm nhất trong đội pháp y Công an thành phố B, hơn ba mươi tuổi, ngoại hình bình thường, từng tham gia vô số án lớn.
“Tại sao lại không tìm ra nguyên nhân chết?” Bộ Trưởng Vu khó hiểu. “Ngạt thở, mất máu, vết thương chí mạng… ít nhất cũng phải có hướng chứ?”
“Không có.” Pháp y Trần tháo khẩu trang, nói với nhóm người đứng ngoài phòng giải phẫu: “Tôi đã kiểm tra toàn bộ, không tìm thấy nguyên nhân tử vong. Trên cơ thể họ không có vết thương chí mạng, không ngạt thở, cũng không sợ hãi quá độ. Khuôn mặt hai người bình thản, giống như qua đời trong giấc ngủ. Nhưng trường hợp chết trong mơ thường là do thiếu oxy, ngộ độc khí CO, hoặc dùng thuốc ngủ quá liều, chứ không ai chết yên bình như thế này.”
“Có thể cho tôi vào xem không?” Lương Hiển hỏi.
Pháp y Trần không biết hắn là ai, nhìn sang Bộ Trưởng Vu.
Bộ Trưởng Vu gật đầu. Sau khi khử trùng và thay đồ, Lương Hiển bước vào phòng giải phẫu.
Hai chiến sĩ lớn hơn hắn chừng 4-5 tuổi, trẻ trung và có một tương lai rực rỡ, vậy mà lại chết không rõ nguyên nhân.
Lương Hiển đặt tay l*n đ*nh đầu họ, bất động.
Pháp y Trần và trợ lý cũng ở trong phòng. Ban đầu ông định hỗ trợ kỹ thuật cho Lương Hiển, không ngờ hắn chẳng đụng tới dụng cụ, chỉ nhắm mắt, tay đặt l*n đ*nh đầu như nghi lễ tà giáo.
Khoảng mười phút sau, Lương Hiển mở mắt hỏi: “Pháp y Trần đã giải phẫu não họ chưa?”
“Dĩ nhiên là có.” Pháp y Trần trả lời, “Chảy máu não có thể là nguyên nhân tử vong. Có những dấu vết nhìn bên ngoài không thấy, phải mổ não mới biết. Nhưng não của họ hoàn toàn bình thường. Tôi kiểm tra kỹ rồi mới khâu lại.”
Đây là cách tôn trọng người chết: sau giải phẫu sẽ có nhân viên chuyên lo “trang điểm” cho thi thể để họ ra đi trong thể diện.
“Tôi muốn xem video.” Lương Hiển nói.
Pháp y Trần đưa video cho hắn, có chút khó hiểu: “Cậu nghĩ nguyên nhân chết có liên quan tới não?”
“Đại khái vậy.” Lương Hiển không tiện nói nhiều với người ngoài, “Cảm ơn ạ.”
Hắn cầm thẻ nhớ, sắc mặt nặng nề bước ra khỏi phòng giải phẫu. Đội dị năng đang chờ ngoài cửa, đợi câu trả lời.
“Ý thức của họ đã biến mất.” Vào phòng họp cơ mật, Lương Hiển nói. “Khi chết, cơ thể sẽ còn chút ý thức lưu lại. Người thân có thể cảm nhận được nhờ vướng mắc lượng tử.”
“Con có thể cảm nhận ý thức người chết?” Bộ Trưởng Vu hỏi.
“Người trong đội dị năng, chỉ cần nắm được phương pháp, đều có thể nhìn thấy. Ví dụ ‘Vạn Lý Trường Thành’ ở thế giới cộng hưởng Schumann, mọi người đều từng thấy những điểm sáng. Đó là do thế giới đó có bức xạ ion hóa rất mạnh, khiến ý thức bám trên Trường Thành hoạt hóa khác thường nên nhìn thấy được. Bình thường, người có thị giác đặc biệt như Nghiêm Vĩnh Phong mới có thể nhận ra, ngoài ra còn có con. Con đã hấp thụ rất nhiều tinh hạch, tinh hạch chứa đựng ý thức rất mạnh, lâu dần con nhìn thấy được thể ý thức.” Lương Hiển giải thích.
“Nói cách khác, hai chiến sĩ đã hồn phi phách tán?” A Tam mượn góc nhìn của dì Dương mới theo kịp suy nghĩ của hắn.
“Anh có thể hiểu như vậy.” Lương Hiển đã từ bỏ việc giảng giải lý thuyết, “Có người đã dùng một cách cực kỳ tinh vi phá hoại vùng não ý thức của họ. Cách phá hoại này rất đặc biệt, khiến họ tin rằng mình phải chết hoặc đã chết, tự ngừng mọi hoạt động sinh lý. Sau khi cơ thể chết, kẻ đó hủy nốt thể ý thức của họ.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 97
10.0/10 từ 24 lượt.
