Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 96


Thôi Hòa Dự phát hiện một bài đăng trên WeChat rất nhanh đã bị xóa, do cô gái duy nhất trong ba người thức tỉnh dị năng đăng lên. Thời gian là hôm qua lúc 13:13:13 buổi chiều, nội dung vô cùng đơn giản:


– Hôm nay xui quá, đang đi đường thì bị chó cắn, lát nữa phải đi tiêm phòng dại.



Chưa đầy năm phút sau khi đăng, cô đã xóa bài.


Thoạt nhìn đây là một thông tin hết sức bình thường, nhưng đối chiếu với nhật ký theo dõi hành tung hằng ngày thì lại thấy bất thường: báo cáo cho thấy cô gái này không hề đến trạm y tế tiêm phòng, mà buổi chiều nằm lì trong ký túc xá, ngay cả bữa tối cũng không ăn.


Con gái muốn giảm cân nên bỏ bữa tối không có gì lạ, nên chi tiết này ban đầu không khiến người theo dõi chú ý. Tuy nhiên kết hợp với việc bài đăng bị xóa, thì rõ ràng có vấn đề.


Đàm Nghiên nói: “Trong báo cáo theo dõi không ghi nhận việc bị chó cắn, khả năng là sự việc xảy ra ở góc chết, hoặc là đối tượng quan sát đã gặp ảo giác.”


“Chưa hết đâu,” Thôi Hòa Dự đắc ý nói, “không chỉ mình cô ấy, hai người còn lại cũng gặp tình huống tương tự, cũng không bị nhân viên theo dõi phát hiện.”


Cậu ta lôi ra hai bức ảnh từ camera ven đường: một là Người dị năng hệ hỏa bị xe điện quệt ngã, tay bị trầy xước; người còn lại là sinh viên đại học, trong lúc chơi bóng rổ bị thương.


“Tất cả đều có điểm chung: đều bị thương chảy máu, và đều là tai nạn ngoài ý muốn.” Đàm Nghiên phân tích, “hơn nữa đều xảy ra trong khoảng 13:00 – 13:30 chiều hôm qua. Sự trùng hợp này cần phải đặc biệt lưu ý.”


Lương Hiển không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn bàn tay phải đang đeo găng của mình, liên tục mở ra rồi nắm lại, mở ra rồi nắm lại.


“Phát hiện mất tích từ khi nào?” Đàm Nghiên hỏi.


“Lúc đổi ca 9 giờ sáng nay.” Bộ trưởng Vu trả lời, “người theo dõi được chia làm ba nhóm, mỗi người tám tiếng. Ca đổi lúc 1 giờ sáng hôm qua vẫn bình thường, đến sáng nay thì mất tích.”


“Chọn lúc nửa đêm ra tay, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, nhằm tránh để lộ dấu vết.” Đàm Nghiên phân tích, “thời gian mất tích nằm trong khoảng từ 2 đến 5 giờ sáng – lúc con người ngủ say, mệt mỏi và mất cảnh giác nhất. Hãy kiểm tra toàn bộ camera giám sát trong khu vực họ sống vào khoảng thời gian này. Dù trong ký túc xá hay khu dân cư không có, thì đường xung quanh chắc chắn có.”



“Hai sinh viên đều ở tầng hai ký túc xá, cửa chính ký túc xá có camera. Tôi đã kiểm tra rồi, sau giờ giới nghiêm 11 giờ tối không ai ra vào nữa. Với thể chất của người dị năng, nhảy cửa sổ là dư sức.” Bộ trưởng Vu tiếp tục, “Camera ở cổng trường không ghi lại, có lẽ họ đã trèo tường. Tôi cũng kiểm tra camera ở các ngã tư có đèn đỏ gần đó, không thấy bóng dáng họ. Có vẻ họ đã đi đường nhỏ tránh đường lớn. Nếu đi ra đó rồi gọi xe thì không thể ghi hình được.”


Ông lắc đầu: “Có thể người theo dõi đã bị khống chế trước khi bị mang đi. Dẫn một người hôn mê thì không thể nào gọi xe được. Quanh đây có báo cáo mất cắp xe không?”


Thôi Hòa Dự lại lắc đầu. Ngoài điểm chung là cùng bị thương chảy máu trong khoảng thời gian giống nhau, sáu người này không để lại bất kỳ manh mối nào khác, ngay cả điện thoại cũng bỏ lại chỗ ở.


Đầu mối bị cắt đứt tại đây.


Trong lúc mọi người đang bế tắc, Kiều Tri Học bỗng nói: “Bị thương chảy máu… nghe giống như cách lây lan của virus thây ma.”


Nói rồi anh ta liếc Lương Hiển, lúc này hắn vẫn đang chăm chú nhìn bàn tay mình.


Lương Hiển không đáp, Kiều Tri Học nói: “Xem ra cậu cũng đoán theo hướng này.”


“Ý anh là…” Đồ Tử Thạch nhìn Kiều Tri Học với vẻ khó tin. Chẳng lẽ chuyện như thế xảy ra được?


“Không thể nào.” Khâu Tề Chính lắc đầu, “Điểm truyền tống chỉ cho phép chúng ta quay về thế giới ban đầu, ngay cả một hòn đá cũng không thể mang về.”


“Nhưng nai con đã theo về.” Kiều Tri Học vuốt đầu nai con: “Do ‘lỗ hổng’ chỉ truyền tống một chiều, chúng ta chưa từng nghĩ đến khả năng ngược lại. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Ai quy định rằng virus gây tận thế thây ma nhất định phải thuộc về thế giới thây ma? Nếu bản chất nó là một dạng ý thức từ thế giới khác, thì nó hoàn toàn có thể theo Lương Hiển về đây!”


Mọi người đồng loạt nhìn sang Lương Hiển, hắn cũng nhìn lại bọn họ. Trong tình huống này, chỉ một chút dao động thôi cũng có thể khiến đội ngũ mất đoàn kết.


Sẽ có người nghĩ rằng, nếu như Lương Hiển không quay về, thì ý thức từ dị giới đã không thể xâm nhập Trái Đất.


“Vậy chẳng phải Chương Hoa đã biến thành thây ma rồi sao?” Đồ Tử Thạch đoán.


“Chưa chắc.” Người lên tiếng là Đàm Nghiên. Anh đặt tay lên vai Lương Hiển: “Tôi tin Lương Hiển. Nếu em ấy không chắc chắn virus đã được loại bỏ hoàn toàn, em ấy sẽ không bao giờ quay về.”


“Hơn nữa nếu đúng là thứ ý thức đó ở trên người Lương Hiển, thì không nên tấn công ba người trên tàu điện ngầm mà phải là đội dị năng chúng ta. Có lẽ nó không thắng nổi Lương Hiển đã hấp thu vô số tinh hạch, nhưng đối phó với các thành viên vừa mới thức tỉnh dị năng chắc chắn dễ như trở bàn tay. Ví dụ như Lucas, anh ta vừa mới thức tỉnh dị năng, là mục tiêu xuống tay tốt nhất.”



Nhưng nó không làm vậy, mà chọn người sống sót tàu điện ngầm, chứng tỏ nó không thể tiếp cận Lương Hiển nên phải bỏ gần mà chọn xa. Suy ra nó không theo Lương Hiển về thế giới thực, nó đã dùng cách khác.”


Đàm Nghiên phân tích câu nào ra câu đấy, giúp Lương Hiển gột bỏ nghi ngờ.


Lương Hiển thôi nhìn cánh tay máy, quay qua nắm tay Đàm Nghiên, mỉm cười.


Chỉ có Đàm Nghiên vào lúc này vẫn chọn tin hắn.


Đàm Nghiên tiếp tục: “Hơn nữa, còn quá sớm để nói đến chuyện ‘xuyên ngược’. Nếu thật sự là ý thức kia, tại sao nó không lập tức biến người khác thành thây ma, tạo nên tận thế? Nếu nó muốn lây lan virus, việc đầu tiên là phải tấn công những nơi đông người, lây sang người thường, như vậy mới có thể nhanh chóng bùng phát trên diện rộng.”


“Ừ, cũng có lý.” Kiều Tri Học gật đầu, “nhưng tôi không loại trừ khả năng sinh vật trí tuệ từ thế giới khác xuyên ngược về đây. Dù thế nào, chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho kịch bản tồi tệ nhất.”


“Kịch bản tồi tệ nhất là gì?” A Tam hỏi.


“Là chuyện ‘lỗ hổng’ bị bại lộ, xã hội rơi vào khủng hoảng. Một số kẻ có dã tâm sẽ lợi dụng, dụ dỗ người bước vào ‘lỗ hổng’, mưu đồ tạo ra Người dị năng.” Thôi Hòa Dự nói.


“Không chỉ vậy,” Lương Hiển mở miệng, “nếu thật sự là ý thức kia, tôi đã tiếp xúc với nó nhiều tháng nên hiểu đôi chút. Thứ nó cần không phải thây ma, mà là cơ thể mạnh mẽ cùng nguồn năng lượng. Ở thế giới thây ma không có ‘lỗ hổng’ như chúng ta, việc thức tỉnh dị năng cực kỳ khó khăn, phần lớn bị virus xâm nhập rồi biến thành xác sống vô tri. Thế giới của chúng ta thì khác, ‘lỗ hổng’ có thể khiến người thường sở hữu dị năng.”


“Ý mày là, chúng ta sẽ gặp nó ở thế giới ‘lỗ hổng’?” Thôi Hòa Dự hỏi.


Lương Hiển lắc đầu: “Không phải. Chúng ta còn chẳng kịp thấy ‘lỗ hổng’. Trừ khi Đồ Tử Thạch có thể dự đoán chính xác thời gian và địa điểm, nếu không, tất cả ‘lỗ hổng’ sẽ bị nó giải quyết sạch.”


Kiều Tri Học hiểu: “Dùng ‘lỗ hổng’ tạo Người dị năng, tích lũy sức mạnh giống như ở thế giới thây ma, rồi hấp thu năng lượng của bọn họ, trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất.”


“Nếu đúng là vậy, thì thế giới của chúng ta sẽ gặp tai họa.” Bộ trưởng Vu nghiêm giọng, “Tôi sẽ lập tức liên hệ công an, lính vũ trang, tiến hành lục soát toàn diện trong phạm vi thành phố B. Dù thế nào cũng phải tìm ra sáu người mất tích!”


“Bộ trưởng, những điều chúng ta nói chỉ là suy đoán.” Kiều Tri Học nói, “chưa chắc đã đúng.”


“Nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.” Bộ trưởng Vu đáp, “Người mất tích lần này không chỉ có người sống sót trên tàu điện ngầm, mà còn có ba chiến sĩ tinh nhuệ cùng một người dị năng. Nếu thật sự là có kẻ nhúng tay, chúng ta càng không thể để chúng đạt được mục đích. Nhất định phải tìm ra họ trong thời gian sớm nhất.”



Cuộc họp kết thúc, Bộ trưởng Vu đi liên hệ các đơn vị liên quan để tìm sáu người mất tích. Đội dị năng và Kiều Tri Học không giúp gì được, chỉ có thể chờ đợi.


Lẽ ra hôm nay phải là ngày vui vì Lương Hiển trở lại thế giới hiện thực; họ chiếm thế thượng phong trong quá trình đàm phán với quốc tế, tràn đầy hy vọng có được công nghệ tiên tiến mà họ cần. Hơn nữa, Lương Hiển còn nhân dịp này xác nhận tâm ý của Đàm Nghiên… lại bị biến cố bất ngờ cắt ngang.


Đội dị năng ủ rũ trở về phòng. Tâm trạng Lương Hiển vô cùng nặng nề, lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn tay mình.


“Có lẽ… em không nên quay về thì hơn?” Vừa bước vào phòng, hắn nói, “Nếu em chết ở thế giới zombie, không phá hỏng âm mưu của ý thức kia, không màng đến sự sống chết của thế giới khác… thì thế giới chúng ta liệu có thoát khỏi kiếp nạn?”


Đàm Nghiên vẫn luôn đi sau chợt nói: “Tiểu Lộ, lên!”


Nai con nghe lệnh lập tức lao tới, lại lần nữa cắn mạnh vào mông Lương Hiển.


“Ai da!” Lương Hiển ôm mông, vội kéo con nai xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn một người một nai trước mắt: “Lần này cắn em vì cái gì nữa?”


“Nếu em không về, chúng tôi đã chết ở thế giới năng lượng tối rồi.” Đàm Nghiên thản nhiên nói, “Không có cái gọi là ‘nếu’. Em đã đánh bại virus trong cơ thể, trở về thế giới hiện thực, tất cả chúng tôi đều vui mừng. ‘Lỗ hổng’ xuất hiện ở thế giới chúng ta đồng nghĩa Trái Đất đã bước vào kỷ nguyên tận thế. Dù không có tai họa hôm nay, thì ngày mai vẫn sẽ có khó khăn khác.


Hồi tôi mới đi làm, một bậc tiền bối đã dạy: Vấn đề sinh ra là để giải quyết, cách giải quyết bao giờ cũng nhiều hơn vấn đề. Thay vì ủ rũ chỉ phí hoài thời gian, tiếc nuối ‘lẽ ra không nên như vậy’, chi bằng ngẩng đầu lên, nghĩ xem ‘sắp tới phải làm thế nào’.”


Lương Hiển bất đắc dĩ cười: “Nhưng đâu cần cắn mông em chứ.”


Giọng điệu Đàm Nghiên cứ như cụ già, làm hắn thấy hơi xa cách.


“Nai con muốn cắn.” Đàm Nghiên cưng chiều bóp nhẹ đôi tai của nó, “Em toàn dùng xong rồi bỏ mặc, nó tức giận lắm.”


Sắc mặt Lương Hiển cứng đơ. Thì tại… hắn ghen tỵ vì khi mình không có mặt, nai con được ngủ cùng Đàm Nghiên, thân mật quấn quýt chẳng khác nào người thân, thậm chí còn ôm ấp nhau. Hắn ghen là đúng rồi.


“Nai con thân thiết với tôi là vì đã xảy ra ‘vướng mắc lượng tử’. Tương tự, nó cũng thân thiết với em.” Đàm Nghiên ôm nai con đặt trước mặt Lương Hiển, “Tuy ban đầu không lường trước được, chung quy nó cũng vì vướng mắc lượng tử với chúng ta mà trở thành như bây giờ. Chẳng lẽ em không có trách nhiệm với nó? Đã là bậc trưởng bối, chẳng phải nên yêu thương, dạy dỗ nó cho tốt à?”


Lương Hiển: “…”



Hắn đành đưa tay xoa mặt nó, không ngờ tay bị cắn. Nai con giận dỗi trừng hắn.


“Sao lại cắn tay phải nữa?” Lương Hiển bất lực, đành dùng tay trái xoa đầu nó, “Tao không thấy đau, răng mày cắn thế không đau à?”


Nai con không buông, vẫn hung hăng cắn chặt, đôi mắt như đang tố cáo: Anh đúng là kẻ vô trách nhiệm, chỉ biết sinh không biết nuôi!


Lương Hiển: “……”


Một sinh viên đại học mới hai mươi tuổi đầu,vậy mà đã nếm trải cảm giác như thể vợ dẫn con tới tận cửa bắt đền.


Khá là mới mẻ.


“Tao sai rồi.” Lương Hiển vội vỗ về, “Tao không ngờ tao và mày lại có vướng mắc lượng tử. Còn bao nhiêu lần giúp truyền tin tức… Nếu không có sự cho phép của mày, tao sẽ không thể dễ dàng xâm nhập vào đầu óc mày. Cảm ơn Tiểu Lộ.”


Nai con vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn họ.


Nghe được lời chân thành, nai con mới chịu buông lỏng, l**m nhẹ lên bàn tay trái hắn, coi như tha thứ.


Đàm Nghiên đứng trước mặt họ, nghiêm túc nói: “Bất kể sau này chúng ta đối mặt với điều gì, tôi và nai con sẽ luôn ở bên cạnh em, dù không có tình cảm mãnh liệt cháy bỏng. Em có thể chấp nhận sự đáp lại như thế này không?”


“Cầu còn không được.” Lương Hiển cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mà mình hằng mong, vừa ôm nai con vào lòng, vừa vòng tay qua eo Đàm Nghiên, thì thầm.


••••••••


Lời tác giả:


Lương Hiển: Ủa, lần trước anh tỏ tình với nai con, nói nhiều hơn thế này cả đống, sao tới lượt em chỉ còn đúng một câu?


Đàm Nghiên: Đã nói với nai con một lần, nói với Bộ trưởng Vu một lần, mệt rồi, tới lượt em giản lược cho gọn. Độc giả đọc nhiều cũng mệt.


Lương Hiển: “…”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 96
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...