Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 100


Vừa cõng Chương Hoa ra khỏi cửa, Đàm Nghiên liền gặp đội vũ trang đang ập đến. Từ Minh Vũ là người đầu tiên nhảy xuống xe, thấy Đàm Nghiên mà tức hộc máu: “Anh gan to thật đấy, dám một mình xông vào hang ổ của đối phương?”


Đàm Nghiên không đáp lại, hỏi ngược: “Trên xe có thiết bị y tế không?”


Từ Minh Vũ sững người một lúc rồi nói: “Chỉ có túi cứu thương thôi…”



“Vậy thì khỏi đợi,” Đàm Nghiên nói, “bên trong có một sòng bạc ngầm, ông chủ tên Thẩm Phiêu, chắc hẳn không còn là nguyên bản. Dù có phong tỏa nơi này cũng không bắt được gã, nhưng ít nhất có thể nhổ bớt tay chân của gã, khiến gã hành động khó khăn hơn một chút. Chương Hoa không chỉ bị thương nặng mà tinh thần cũng rất yếu. Tôi sẽ đưa cậu ấy về luôn, cậu yểm hộ giúp tôi.”


“Yểm hộ cái gì…”


Lời còn chưa dứt, Từ Minh Vũ đã thấy Đàm Nghiên cõng Chương Hoa nhảy vào xe, đóng cửa sổ cửa xe. Khi anh ta mở cửa ra, bên trong đã trống không.


Dịch chuyển tức thời giỏi quá ha! Lại còn chơi trò ảo thuật biến mất! Một lát nữa cảnh sát đến khám nghiệm, anh ta biết yểm hộ kiểu gì!


Phía bên kia, Đàm Nghiên mang Chương Hoa xuất hiện trước mặt nai con. Mọi người đang tụ tập nghe nội dung từ thiết bị nghe lén, thấy Đàm Nghiên trở về đều sững người. Đồ Tử Thạch là người đầu tiên lao tới, đỡ lấy Chương Hoa, lo lắng kêu: “Hoa Tử! Không sao chứ, cậu về rồi!”


Chương Hoa nhìn thấy khuôn mặt của Đồ Tử Thạch qua lớp máu, gượng nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, rồi gục xuống ngất xỉu.


Nhân viên y tế chờ sẵn đẩy cáng tới đỡ lấy Chương Hoa, nhanh chóng đưa đi cấp cứu. Cả nhóm chạy theo đến trước cửa phòng cấp cứu, cuối cùng chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.


Đồ Tử Thạch không kìm nổi bật khóc. Một chàng trai cao 1m85, ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc hu hu, chẳng rõ là vì lo cho đồng đội, hay vì tự trách bản thân bất lực.


Bầu không khí trong đội dị năng nặng nề vô cùng. Ngay cả dì Dương không hiểu tình hình cũng cúi mặt buồn bã, đưa cho Đồ Tử Thạch một chiếc khăn.


Chỉ có Đàm Nghiên đứng bên cạnh, lạnh giọng nói: “Hối hận thì càng phải mạnh mẽ hơn. Kẻ địch mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”


Mọi người đều nghe thấy nội dung trong máy nghe lén, Lương Hiển càng cúi thấp đầu hơn.


Lẽ ra hắn nên chết ở thế giới cương thi. Không lạ khi luồng ý thức kia đột nhiên mất hứng thú với hắn. Thì ra trong quá trình xâm nhập não hắn, nó đã đánh dấu tọa độ, thông qua hắn để đến thế giới thực.


Lỗi tại hắn. Hắn hại chết hai đồng đội, còn mang một mối họa khủng khiếp về Trái Đất.


Lương Hiển không muốn ai nhận ra sự dằn vặt của mình, cúi đầu không nói. Nai con như cảm nhận được, đi tới cọ nhẹ vào tay hắn.


Một bàn tay bỗng kéo đầu hắn, buộc hắn phải ngẩng lên.


Là Đàm Nghiên.


Lương Hiển chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Đàm Nghiên. Hắn từng thấy Đàm Nghiên dịu dàng, bao dung với thành viên tiểu đội; từng thấy anh điềm tĩnh, trấn định dù ở thế giới nguy hiểm thế nào; từng thấy anh lúng túng, bối rối khi đối mặt với sách vở bài thi, chỉ biết dùng ánh mắt tội nghiệp cầu cứu đồng đội dạy kèm.


Chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy một Đàm Nghiên đen mặt, lạnh lùng, không chút nhân nhượng.



“Hối hận à?” Đàm Nghiên nâng cằm Lương Hiển, hỏi.


Lương Hiển quay đầu đi, không dàm nhìn thẳng anh.


Đàm Nghiên bóp chặt mặt hắn, buộc hắn phải nhìn Đồ Tử Thạch đang khóc, dì Dương lo lắng, đội dị năng uể oải buồn bã, và cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín.


“Nhìn đi! Nhìn cho kỹ!” Giọng anh sắc lạnh. “Một lát nữa đến phòng đông lạnh, nhìn rõ khuôn mặt của hai đồng chí đã hy sinh, khắc sâu họ vào tim mình.”


“Tất cả là tại em! Là em hại họ!” Lương Hiển bỗng hét lên, nhìn quanh mọi người mà gào: “Là em! Ngay từ đầu em không nên quay về! Chính em mang tai họa này đến Trái Đất! Em là đồ khốn!”


“Đúng vậy, là cậu hại họ.” Đàm Nghiên lạnh lùng đáp.


Dứt lời, anh đấm mạnh vào người Lương Hiển. Không ai nghi ngờ sức mạnh của cú đấm đó, vì Lương Hiển bị hất bay, đập mạnh vào tường.


“Cậu làm gì thế!” Dì Dương hoảng hốt lao tới, ôm chặt lấy lưng Đàm Nghiên, la lớn: “Sao lại đánh người! Nói chuyện đàng hoàng không được hả? Mấy đứa còn đứng nhìn làm gì, mau lại giúp dì giữ cậu ấy!”


Lúc này đội dị năng mới bừng tỉnh, ào lên giúp dì Dương giữ Đàm Nghiên.


Nhưng không ai làm được.


Đàm Nghiên trước hết quay sang nói với dì Dương: “Dương Thục Mai, nam nữ khác biệt, vui lòng buông tay.”


“Khác gì mà khác, dì là dì của cậu, lớn hơn cậu mấy chục tuổi đấy!” Dì Dương vẫn ôm chặt không buông.


Đàm Nghiên bẻ tay dì ra, đẩy người tới chỗ nai con. Nai con “lộc cộc” chạy tới đỡ lấy dì Dương, cắn chặt lấy vạt áo, không cho dì xông lên.


Đàm Nghiên dùng một đấm một đá hất toàn bộ đội dị năng xông tới ngăn cản, rồi túm lấy Lương Hiển đang dựa vào tường, đập đầu hắn vào tường.


Một lần, hai lần, ba lần…


Máu thấm ra từ vết nứt trên tường, cả đội dị năng chết lặng. Đúng lúc này, Bộ trưởng Vu trở lại, cùng Kiều Tri Học đến xem tình hình của Chương Hoa trong phòng cấp cứu, bắt gặp cảnh Đàm Nghiên đang đánh Lương Hiển tơi bời, mà Lương Hiển thì không phản kháng chút nào.


“Các cậu đang làm cái gì vậy!” Bộ trưởng Vu lạnh cả người, quát lớn: “Đàm Nghiên! Dừng tay! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được hại đồng đội của mình!”


Đàm Nghiên liếc ông, trong mắt không có lấy một tia cảm xúc. Anh dừng tay, lật người Lương Hiển lại, để hắn đối diện với mọi người.


Ngoại trừ cú đấm đầu tiên hơi đau và bất ngờ, còn lại Lương Hiển gần như không có cảm giác gì, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.


Có người khác trách mắng, hắn thấy dễ chịu hơn một chút.


“Nhìn mọi người đi.” Hắn nghe thấy giọng Đàm Nghiên vang lên.


Lương Hiển ngẩng đầu, trước mắt mờ mịt, máu che lấp tầm nhìn, đầu choáng váng, chỉ thấy những hình bóng lờ mờ. Hắn đứng không vững, phải vịn vào tường mới khỏi ngã.


“Cái… cái…” Bộ trưởng Vu vội rút trong túi ra một nắm thuốc trợ tim, động tác cực kỳ thuần thục.



“Đàm Nghiên!” Ngay cả Kiều Tri Học cũng cảm thấy anh đã đi quá xa.


Nhưng Đàm Nghiên không để tâm, chỉ nhìn chằm chằm Lương Hiển: “Đây là thế giới trong mắt Chương Hoa, thấy rõ chưa? Còn hai đồng chí khác, họ đã không thể nhìn thấy nữa. Cậu có muốn tôi giúp cậu cảm nhận thử cảm giác của họ không?”


Lương Hiển không đáp, cười một cái nhìn Đàm Nghiên, trong miệng toàn máu.


“Bác sĩ!” Chỗ là khu cấp cứu, Khâu Tề Chính vội vàng chạy đi gọi bác sĩ gần đó.


“Đừng nhúc nhích.” 


Đàm Nghiên chỉ nói một câu ngăn Khâu Tề Chính lại. Lúc này anh trở nên vô cùng xa lạ, đội dị năng không ai dám cãi lời.


“Đau không?” anh hỏi.


“Không đau.” Lương Hiển lắc đầu, máu chảy dọc theo trán nhỏ giọt xuống.


“Trong lòng thấy dễ chịu hơn chưa?”


“Dễ chịu hơn nhiều. Đánh em thêm vài cái nữa đi, em đáng chết.” Lương Hiển nói.


“Tôi biết.” Đàm Nghiên ấn hắn lên tường, buộc hắn phải đứng thẳng lưng, để mọi người nhìn rõ bộ dạng nhếch nhác của mình: “‘Tôi đáng chết’, ‘Tôi không nên sống sót’, ‘Tôi hại chết họ’, ‘Dù chết cũng không chuộc nổi tội lỗi’… Cậu đã nghĩ như thế, đúng không? Bây giờ cậu ước gì có ai đó đánh cậu, đánh chết rồi thì mới yên lòng, phải không?”


“Phải.” Lương Hiển đáp gọn, “Anh nói đúng.”


“Đồ hèn nhát!”


Ba chữ “đồ hèn nhát” như đâm vào tim mỗi người có mặt.


“Tại sao không nghĩ rằng Tôi phải tiêu diệt mối họa này, Tôi phải báo thù cho đồng đội, Tôi phải bảo vệ Trái Đất!” Giọng Đàm Nghiên cực kỳ nghiêm khắc: “Cho dù vì bất cứ lý do gì, tổn thất đã xảy ra. Buồn bã có thể quay ngược thời gian không? Tự trách có thể khiến người chết sống lại không? Đau khổ khóc lóc có thể cứu thế giới, cứu nhân loại không? Nói cho tôi biết, có thể không?”


“Không thể.” Lương Hiển lắc đầu.


“Lớn tiếng lên, tôi nghe không rõ!”


“Không thể!” Lương Hiển gào to.


“Cậu muốn chết? Muốn lấy cái chết để chuộc tội hả?”


“Không chết.” Lương Hiển lắc đầu, “Em muốn sống. Em muốn sống tiếp, muốn sống cùng mọi người. Khi ở thế giới thây ma, nhìn từng người bỏ đi, em đã rất khó khăn, rất khó khăn mới…”


“Vậy thì em không sai.” Giọng Đàm Nghiên dịu lại, đẩy đầu Lương Hiển lên vai mình: “Muốn sống sót, muốn trở về nhà, không sai gì hết.”


“Ở thời điểm sai lầm, em đã đưa ra lựa chọn chính xác, hy sinh bản thân ở lại dị giới. Ở thời điểm chính xác đưa ra lựa chọn chính xác, dịch chuyển đến thế giới năng lượng tối cứu mọi người. Không có em, bọn tôi sẽ chẳng ai sống nổi. Tất cả đều là kết quả của khát vọng muốn sống và trở về của em. Nói cho tôi biết, một người đã cứu người khác thì có sai không?” Đàm Nghiên nhẹ giọng hỏi.


“Không.” Lương Hiển dụi đầu vào vai anh, chạm vào mới nhận ra vừa rồi anh đánh mạnh cỡ nào, “Au… đau quá!”



“Còn cảm thấy đau là tốt.” Đàm Nghiên vỗ nhẹ sống lưng hắn, nói với Lương Hiển cũng như nói với mọi người, “Tôi hiểu sự ăn năn của em, nhưng sẽ không có ai giúp em chuộc tội. Người đã chết không thể tha thứ; Chương Hoa còn sống sẽ không oán trách em; đội dị năng sẽ cảm ơn em vì cứu mọi người; người duy nhất trách móc chỉ có chính em mà thôi.”


“Khi biết em ở lại thế giới thây ma, tôi đã hối hận tới mức muốn giết mình. Tôi tự hỏi tại sao mình lại cứu quá nhiều người vô can, tự hỏi nếu biết em bị cắn liệu có nên cưỡng chế đưa em về. Tôi đã hỏi mình biết bao lần, nhưng câu trả lời chỉ có một: nếu được chọn, tôi vẫn sẽ cứu người, và sẽ bỏ lại em bị nhiễm.”


“Mãi đến khi nhận được bó hoa của em, tôi đoán em có lẽ vẫn còn sống. Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra mình đã luôn trách bản thân. Em có trách tôi không?”


“Sao em trách anh được, tình huống lúc đó…” Lương Hiển nói được nửa chừng thì đơ mặt.


“Ừ, em không trách tôi, vậy tôi phải yêu cầu ai tha thứ?” Đàm Nghiên hỏi.


Hỏi xong anh mỉm cười, “Tự trách, hối hận, day dứt, mọi cảm xúc ấy đều xuất phát từ nội tâm. Con người chưa bao giờ cần người khác tha thứ cho bản thân.”


Đàm Nghiên xoa đầu Lương Hiển: “Hãy nhìn kỹ mọi người bây giờ, nước mắt của Đồ Tử Thạch, và Chương Hoa sắp được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Nhớ rõ khuôn mặt họ, nhớ rõ tâm trạng của mình lúc này. Rồi cất cảm xúc đó vào lòng, biến thành động lực, cho đến khi em có thể tha thứ cho chính mình.”


Lời này không chỉ dành cho Lương Hiển, mà cho tất cả, kể cả Kiều Tri Học và Bộ trưởng Vu đang áp suất thấp.


Ai cũng nghĩ, giá mình cảnh giác hơn thì tốt biết mấy. Nhưng thảm họa ập đến, ai đoán trước được?


Thảm họa đã xảy ra, điều họ phải làm bây giờ là lau khô nước mắt, đứng dậy và chống lại tai họa.


Vị bác sĩ sợ đến nỗi chui vào góc thấy không khí dịu lại một chút, mới dám tiến lên băng bó cho Lương Hiển.


Đàm Nghiên dùng lực không nhẹ, Lương Hiển bị chấn động não. Hắn là Người dị năng, lại hấp thụ nhiều tinh hạch, bộ não là nơi mạnh nhất trên cơ thể. Bức tường ngoài phòng cấp cứu làm bằng kim loại, đạt chuẩn chống hạt nhân, vậy mà đầu Lương Hiển đập vào tạo thành một lỗ, đủ biết đau đến mức nào.


Nhưng hiển nhiên Đàm Nghiên đã tính toán lực và khả năng phòng ngự của Lương Hiển, vì vết thương lành rất nhanh. Bằng mắt thường có thể thấy vết nặng dần biến thành vết nhẹ, vết nhẹ biến thành vết trầy da.


“Cảm thấy thế nào?” bác sĩ hỏi.


Lương Hiển quấn băng trên đầu thật thà đáp: “Chóng mặt, buồn nôn, ù tai.”


“Triệu chứng chấn động não nhẹ,” bác sĩ nhìn hố to trên tường, thở dài, “Không sao đâu. Gần đây tránh vận động mạnh, nghỉ ngơi hai ba ngày sẽ ổn. Cậu là Người dị năng nên hồi phục nhanh. Chậc chậc, lực mạnh dữ, não Người dị năng là kim cương à?”


Rồi bác sĩ quay sang Đàm Nghiên: “Dù sao cũng không nên đánh người như vậy, nói chuyện tử tế có được không? Làm thế sẽ tăng thêm gánh nặng cho y tế! Trong phòng cấp cứu còn có người kia kìa!”


Đàm Nghiên vừa nãy còn oai phong, nay cúi đầu như học sinh khiêm tốn nhận sai: “Vâng bác sĩ, lỗi của tôi.”


Bác sĩ thở dài, lắc đầu rời đi.


Lương Hiển ngồi dậy, được Đàm Nghiên dìu đến cửa phòng cấp cứu, đúng lúc này cửa mở ra.


Bác sĩ nói: “Nhịn ăn ba ngày, đường huyết hơi thấp, vết thương… khả năng tự lành quá mạnh không phải chuyện tốt. Mấy ngày nay bệnh nhân liên tục đập đầu rồi tự lành, nhiều bụi bẩn và mảng tường bám vào lớp da trán, nên tốn thời gian phẫu thuật làm sạch. Đã tiêm kháng sinh đề phòng nhiễm trùng, cơ thể không mấy nguy hiểm, tối đa một tuần sẽ hồi phục hoàn toàn; năng lực tự lành thật sự quá mạnh. Có điều… tâm lý bất ổn, không hợp tác điều trị. Thuốc mê sau phẫu thuật sắp hết tác dụng, nếu cảm xúc bệnh nhân vẫn bất ổn, kiến nghị tiêm thuốc an thần liều nhẹ và giải tỏa khúc mắc tâm lý.”


Ngành nghề phân chia chuyên môn, tâm lý không phải sở trường của bác sĩ ngoại khoa. Ông lắc đầu bỏ đi, để lại đội dị năng thi nhau nhìn về phía Đàm Nghiên.


Vấn đề tâm lý giải quyết bằng cách… cho ăn thêm một trận nữa chăng.



Đàm Nghiên: “…”


“Khụ khụ!” Bộ trưởng Vu ho khan thu hút sự chú ý, gọi mọi người ra ngoài để không làm phiền Chương Hoa.


Vừa ra khỏi phòng, Bộ trưởng Vu liền nói với Đàm Nghiên: “Bất kể có chuyện gì cũng không được đánh người! Đây là hành vi của một công chức ưu tú hả? Xã hội hài hòa lấy con người làm gốc, anh ra tay tàn nhẫn như thế là thế nào? Nếu binh lính đều được huấn luyện kiểu này thì đã bị đánh chết hết rồi! Anh không biết mình mạnh tay đến mức nào hả?”


Đàm Nghiên đứng nghiêm, khiêm tốn nghe lãnh đạo dạy bảo.


“Bộ trưởng Vu, không phải lỗi của Đàm Nghiên, là tôi cầu xin anh ấy đánh tôi.” Lương Hiển vừa ôm đầu vừa giải thích.


Bộ trưởng Vu: “…”


Đánh người đã đành, người bị đánh còn bênh kẻ đánh, ông tức chết mất. Không đứa nào bớt lo hơn đứa nào!


“Cụ thể sự việc tôi đã nắm được. Bộ Công An sẽ mở hướng điều tra từ phía Thẩm Phiêu. Chúng ta cố gắng nhanh chóng tìm ra ba Người dị năng còn lại, hy vọng bọn họ…”


“Bộ trưởng Vu,” Đàm Nghiên cắt lời, “tình hình của hai người còn lại tạm thời chưa rõ, nhưng tôi đề nghị tổ chức liệt Triệu Thiên Minh vào danh sách truy nã. Trên cổ Chương Hoa có vết bỏng do dị năng hệ hỏa gây ra.”


“Nếu như bị… kẻ gọi là ‘Người thượng vị’ khống chế thì sao?” Bộ trưởng Vu hỏi.


“Không phải,” Đàm Nghiên lắc đầu khẳng định. “Chương Hoa thức tỉnh dị năng muộn hơn Triệu Thiên Minh, chỉ tạm thời bị Thẩm Phiêu đoạt quyền điều khiển thân thể, có thể chống cự. Thẩm Phiêu vẫn đang cố thuyết phục cậu ấy quy thuận, điều đó chứng tỏ gã không thể tẩy não hoàn toàn Người dị năng.”


“Ý thức lực của Triệu Thiên Minh chỉ mạnh hơn Chương Hoa chứ không kém. Gã chắc chắn đã tự nguyện nghe lệnh Thẩm Phiêu, hơn nữa cố ý phá hủy dây thanh quản của Chương Hoa. Nếu không phải khả năng hồi phục của người dị năng rất mạnh, giờ này Chương Hoa đã thành người câm rồi!”


“Từ nạn nhân trở thành tội phạm, gã phải chịu trách nhiệm trong vụ giết hại hai chiến sĩ. Dù không phải chủ mưu thì cũng là đồng phạm, có thể truy nã; vết thương trên cổ Chương Hoa chính là bằng chứng trực tiếp.”


Bộ trưởng Vu nhìn anh nói: “Hiểu luật hình sự rành rẽ thế, sao anh không biết đánh người cũng là phạm pháp? Vết thương của Lương Hiển mà đem đi giám định, đủ cấu thành tội cố ý gây thương tích đấy. Với mức thương tật đó, ít nhất ba năm, nặng thì mười năm!”


Lương Hiển lập tức chen vào: “Không sao không sao, đương sự không truy cứu mà. Với lại tôi chỉ bị thương nhẹ, chưa đến mức cấu thành tội danh.”


Nói xong hắn còn tháo băng ra cho mọi người xem vết thương.


Bộ trưởng Vu: “… Mau quấn lại!”


————————


Lời tác giả:


Lương Hiển: “Đánh là thương mắng là yêu. Bạn trai tôi đánh tôi, tôi thấy dễ chịu.”


Bộ trưởng Vu: “Đứa con này tôi không cần nữa, ai thích nuôi thì nuôi.”


Lương Hiển (ôm chân Đàm Nghiên): “Ba không cần em nữa, em mồ côi rồi, hu hu hu~”


Đàm Nghiên: “Không sao, tôi làm ba của em!”


Bộ trưởng Vu: “…”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 100
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...