Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 101
Bộ trưởng Vu tiến hành phê bình cực kỳ nghiêm khắc đối với Đàm Nghiên, cảnh cáo kỷ luật một lần, đồng thời xử phạt Đàm Nghiên giam lệnh ba ngày, yêu cầu học thuộc Luật Hình sự cùng một loạt các pháp luật, quy phạm thể hiện giá trị của xã hội hài hòa, và viết bản kiểm điểm 5.000 chữ.
Ông công khai tuyên bố: “Sau này nếu còn xảy ra chuyện đánh đồng chí nữa, tuyệt đối sẽ không dung thứ!”
Thế nhưng Đàm Nghiên còn chưa hết ba ngày “giam lệnh”, thì Lương Hiển đã thay anh viết xong bản kiểm điểm 5.000 chữ, nộp cho Bộ trưởng Vu, thái độ thành khẩn đến mức có thể gọi là tấm gương trong ngành. Bộ trưởng Vu tức đến mức ném phắt bản kiểm điểm sang một bên.
“Là tôi không đúng.” Đàm Nghiên chạm vào lớp băng trên trán của Lương Hiển đến thăm anh: “Bất kỳ hình phạt nào tôi cũng sẵn sàng nhận.”
“Nhưng lúc đó em cần một đòn cảnh tỉnh, anh đã cứu em.” Lương Hiển nắm lấy tay anh, nói: “Trước đây em nghĩ rằng chỉ cần không ngừng nỗ lực nâng cao năng lực, em sẽ bắt kịp bước chân anh. Nhưng thực tế, sự yếu kém của em không chỉ nằm ở sức mạnh, mà còn ở kinh nghiệm và tâm trí. Bao giờ em mới có thể theo kịp bước chân anh đây?”
Nếu là người khác, có lẽ sẽ nói: “Tôi sẽ đi chậm lại, đợi em.”
Nhưng Đàm Nghiên chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Tình thế hiện nay không cho phép Đàm Nghiên dừng lại chờ đợi bất cứ ai, anh cũng không còn thời gian để chờ đợi.
Sau khi tỉnh lại, Chương Hoa đã phát bệnh nhiều lần, phải dựa vào thuốc an thần mới ổn định được.
Ba ngày sau khi đội vũ trang và cảnh sát liên hợp đột kích hang ổ của Thẩm Phiêu, tâm trạng của Chương Hoa mới dần ổn định lại. Kiều Tri Học cho biết ý thức lực của Chương Hoa đã chịu tổn thương nghiêm trọng, Lương Hiển đã nhiều lần điều trị cho cậu ta, nhưng vẫn không thể chữa khỏi, hiện giờ thể trạng vô cùng yếu ớt.
“Tuy chưa bắt được Thẩm Phiêu, nhưng chúng ta đã quét sạch được một thế lực tối ẩn nấp dưới ánh sáng, đó là công lao của ông.” Đồ Tử Thạch ngồi bên giường bệnh, đọc cho Chương Hoa nghe bản tin mới nhất, “Dù bị khống chế, ông vẫn cố gắng để lại manh mối cho chúng tôi, rất đáng khâm phục. Bộ trưởng Vu nói sẽ đề xuất trao cho ông Huân chương danh dự hạng Nhì, biểu dương cống hiến của ông với quốc gia. Nếu không có ông, chúng ta vẫn đang mù mờ, không bao giờ biết được phía sau vụ mất tích còn có một thế lực đáng sợ như vậy.”
Chương Hoa không đáp lời.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cậu ta làm là ôm đầu hét lớn: “Cút khỏi đầu tao!”, “Cút! Cút đi!”, “Tao tuyệt đối sẽ không nghe lời mày!”… Cậu ta cho rằng trong đầu mình vẫn còn bị ai đó khống chế, thậm chí tự làm tổn thương bản thân để giữ tỉnh táo. Các y tá buộc phải tiêm thuốc an thần để ngăn cậu ta tiếp tục gây thương tích cho mình.
Kết quả là sau ba ngày ổn định, Chương Hoa không còn phản ứng với thế giới bên ngoài. Dù Bộ trưởng Vu đến thăm hỏi, hay Đồ Tử Thạch khích lệ, cậu ta đều không đáp lại.
Cậu ta nằm ngẩn ngơ trên giường bệnh, biết ăn, biết đi vệ sinh, lại không nói một lời nào.
Bác sĩ nói rằng, đó là phản ứng tự bảo vệ quá mức của não bộ đối với cơ thể, nếu kéo dài thêm, rất có thể sẽ dẫn đến trầm cảm, mong rằng có thể sớm gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng cậu ta.
Đồ Tử Thạch nhìn bộ dạng của cậu ta, đau lòng đến mức muốn khóc, nhưng nhớ lại lời Đàm Nghiên khích lệ mọi người, cậu cố nén nước mắt, không phải vì không được khóc, mà là không được yếu đuối thêm nữa.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Đàm Nghiên bước vào. Anh vừa học thuộc xong các điều luật trong ba ngày giam lệnh, liền đến thăm Chương Hoa luôn.
Nhìn thấy anh, đôi mắt trống rỗng của Chương Hoa lần đầu tiên lóe lên tia sáng, vươn tay về phía Đàm Nghiên.
Đồ Tử Thạch đứng dậy nhường chỗ, Đàm Nghiên ngồi xuống cạnh giường, Chương Hoa nắm chặt tay anh.
Cậu ta ghé sát tai Đàm Nghiên, giọng nhỏ xíu: “Tôi nghe thấy bọn chúng nói chuyện… Người đàn ông tên Thẩm Phiêu nói rằng, khu vực thành phố B bị giám sát quá nghiêm, không thích hợp để phát triển. Chúng định chuyển địa bàn sang một thành phố hạng hai hoặc hạng ba gần thành phố B.”
Chương Hoa trước đó vẫn luôn vô cảm, ngay khi thấy Đàm Nghiên liền nói ra thông tin, như thể trong mắt cậu ta ngoài Đàm Nghiên ra, tất cả đều là kẻ địch.
Đồ Tử Thạch nhìn mà xót xa, cậu và Chương Hoa vốn là bạn thân. Sau khi thức tỉnh dị năng, lúc lựa chọn thành viên mới, cậu chính là người đã đề cử Chương Hoa với tổ chức.
Cậu đã hại Chương Hoa ra nông nỗi này, còn Chương Hoa thì không nhận ra cậu nữa.
“Thẩm Phiêu nói, gã có thể khống chế não bộ con người, nhưng có điều kiện.”
Chương Hoa tiếp tục nói, “Môi trường của thế giới này tương đối áp chế, không thuận lợi cho sự tồn tại của thể ý thức, vì vậy gã không thể kiểm soát con người quá lâu, đặc biệt là Người dị năng, chỉ có thể tạm thời chiếm quyền điều khiển cơ thể. người dị năng sẽ nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế.
Người thường thì thời gian khống chế có thể kéo dài hơn, khoảng ba đến năm ngày, số lượng ước chừng một đến hai vạn người, nhưng cũng không thể kéo dài mãi, vì quá tiêu hao năng lượng. Năng lượng trong môi trường xung quanh không đủ, gã không muốn lãng phí sức mạnh trong cơ thể mình.”
Đây là thông tin cực kỳ quan trọng!
Đàm Nghiên hiểu rõ tầm nghiêm trọng của việc này, anh nắm tay Chương Hoa hỏi: “Chương Hoa, thông tin của cậu vô cùng quan trọng với mọi người. Tôi không thể truyền đạt rõ ràng như cậu được. Cậu có thể tự nói lại cho tất cả mọi người nghe không?”
Tay Chương Hoa khẽ run, như thể sợ hãi.
“Có tôi, Bộ trưởng Vu, Giáo sư Kiều, cán sự Từ, còn có người bạn thân nhất của cậu — Đồ Tử Thạch, cùng các thành viên của đội dị năng. Ngoài ra còn có Lương Hiển, tuy cậu không thân với em ấy, chỉ gặp ở nhóm học tập, nhưng chắc hẳn cậu đã nghe chuyện của Lương Hiển rồi nhỉ, em ấy đã trở về. Cậu có thể kể lại những gì mình nghe được trước mặt các đồng đội tin tưởng cậu, cũng là những người cậu tin tưởng không?” Đàm Nghiên hỏi.
“Tôi, tôi nhìn không rõ…” Chương Hoa thấp giọng. “Sau khi tỉnh lại, trước mắt tôi mờ mịt, không thể nhận ra khuôn mặt ai cả. Chỉ khi anh bước vào, tôi mới có thể nhìn ra. Tôi không dám tin người khác, sợ họ là kẻ cải trang.”
“Cải trang? Có người giả làm chúng tôi sao?” Đàm Nghiên hỏi lại.
“Ừm.” Chương Hoa gật đầu. “Tối hôm đó tôi nghe thấy trong phòng Triệu Thiên Minh có động tĩnh, định ra xem thì có tiếng gõ cửa. Qua mắt mèo, tôi thấy Đồ Tử Thạch đi cùng Triệu Thiên Minh. Tôi nghĩ có mệnh lệnh mới nên mở cửa.”
“Nhưng Đồ Tử Thạch và Triệu Thiên Minh cùng tấn công tôi. Họ cứa một nhát vào cánh tay tôi, tôi lập tức mất kiểm soát cơ thể. Khi đó tôi chỉ còn cách dựa vào tường cạnh cửa, để lại dấu hiệu. Sợ họ phá mất manh mối, tôi giấu nó bên trong tường.”
“Kể từ lúc đó, tôi không còn nhìn rõ mặt người, không dám tin bất cứ ai.”
Cho đến khi Đàm Nghiên cứu được Chương Hoa ra khỏi sòng bạc ngầm, cõng cậu ta đi từng bước lên mặt đất, nhìn thấy ánh mặt trời.
Lời này tiêm cho Chương Hoa một liều thuốc trợ tim. Cậu ta gật đầu, tự mình ngồi lên xe lăn, để Đàm Nghiên đẩy vào phòng họp.
“ĐM, thằng chó chết Triệu Thiên Minh!” Đồ Tử Thạch nghe Đàm Nghiên kể lại quá trình Chương Hoa bị bắt, tức giận đấm mạnh vào tường: “Chắc chắn là nó đã tiết lộ đặc điểm nhận dạng của chúng ta! Đáng lẽ khi đó không nên cứu nó, giết quách cho rồi!”
“Không được nói như thế.” Bộ trưởng Vu nói: “Ý định phạm tội tiềm ẩn không thể định đoạt vận mệnh một con người. Ai cũng có thể vì tức giận, tuyệt vọng hoặc lý do khác mà nảy sinh ý nghĩ vi phạm pháp luật, nhưng lý trí sẽ ngăn cản điều đó. Triệu Thiên Minh chỉ là người bình thường. Nếu không bị xúi giục, cả đời gã chỉ là một người tầm thường. Kẻ ác thực sự là luồng ý thức tà ác kia. Nhưng người như Triệu Thiên Minh, chẳng qua chỉ là nạn nhân kiêm tòng phạm.”
“Tuân theo quy tắc quá mệt.” Thôi Hòa Dự nhìn sang Chương Hoa, trong lòng nghẹn một hơi: “Rõ ràng chúng ta có năng lực, có thể làm được nhiều điều hơn thế.”
“Nhưng nếu ngay cả người chấp pháp cũng không tuân thủ quy tắc, thì xã hội của chúng ta sẽ thối rữa từ gốc.” Bộ trưởng Vu hiểu lúc này cần xoa dịu cảm xúc mọi người, giọng ôn tồn.
Mọi người đều hiểu, những lời vừa rồi chỉ oán giận chút thôi.
Được Đàm Nghiên khích lệ, Chương Hoa dũng cảm thuật lại toàn bộ thông tin vừa nói ban nãy.
Bộ trưởng Vu nghe xong, gật đầu tán thưởng: “Trong hoàn cảnh đó mà vẫn thu được thông tin quan trọng, cậu làm rất tốt!”
Được khen ngợi, Chương Hoa đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Không đâu. Lúc đó Thẩm Phiêu đã khống chế tôi. Gã định giam tôi vài ngày, bào mòn ý chí. Nếu tôi biết điều, giống như Triệu Thiên Minh và mấy người dị năng khác, thì coi như ‘người một nhà’, gã sẵn sàng nói cho tôi biết kế hoạch. Nếu không biết điều thì ‘xử lý’, vì người chết thì không thể tiết lộ bí mật.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy nặng nề.
Kiều Tri Học lên tiếng: “Tôi vẫn luôn thắc mắc, nếu ý thức từ thế giới khác có thể biến con người thành xác sống, thì tại sao khi đến thế giới chúng ta lại không làm vậy? Nếu một lượng lớn người thường biến thành xác sống, thì dù là quốc gia hay quân đội cũng khó lòng kiểm soát.”
“Đến khi nghe được thông tin Chương Hoa cung cấp, tôi mới hiểu, không phải gã không muốn, mà là môi trường của thế giới chúng ta không thể sinh ra xác sống.”
“Đúng vậy.” Lương Hiển gật đầu. “Nói cách khác, ở thế giới kia, môi trường đã khiến hàng loạt con người tử vong, nên Thẩm Phiêu mới có thể dùng ý thức của mình điều khiển thi thể biến thành thây ma. Còn ở thế giới này, không tồn tại điều kiện thuận lợi, nên sức mạnh của gã bị suy yếu.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” A Tam nói. “Ở thế giới thực, một số dị năng bị yếu đi.”
“Trước đây, ở thế giới ngừng quay, Đàm Nghiên từng tách một phần ý thức để tìm chúng ta, tôi có thể cảm ứng được luồng ý thức đó. Nhưng ở thế giới thực, Đàm Nghiên lại không thể dùng cùng cách đó để tìm Chương Hoa.” Lương Hiển nhìn sang Đàm Nghiên.
“Ừ.” Đàm Nghiên gật đầu. “Thế giới thực không thích hợp để ý thức tách rời khỏi cơ thể. Tôi không thể tìm ra tung tích của người ở quá xa.”
“Nói cách khác, thế giới chúng ta không thích hợp để thể ý thức tồn tại, vậy tại sao luồng ý thức kia nhất quyết đến thế giới chúng ta cho bằng được?” Kiều Tri Học hỏi.
Lương Hiển đáp: “Thế giới thực có điểm đặc biệt duy nhất là ‘lỗ hổng’. Gã từng nói, chỉ cần có tọa độ là có thể đến bất cứ thế giới nào. ‘Lỗ hổng’ giúp gã xâm nhập vô số thế giới và đánh dấu tọa độ. Theo thời gian, gã có thể tùy ý hấp thu năng lượng từ vô số thế giới.”
Kiều Tri Học: “Gã còn muốn người dị năng. Nếu có thể hấp thụ ý thức con người, thì người dị năng là món đại bổ đối với gã. Hắn có thể tạo ra hàng loạt người dị năng, rồi sau đó hấp thu năng lượng của họ. Những kẻ như Triệu Thiên Minh chỉ là đàn lợn được gã nuôi để tận dụng triệt để mà thôi.”
Nghe xong mọi người phân tích, Bộ trưởng Vu trầm giọng nói: “Dựa theo suy luận của mọi người, nơi tiếp theo có khả năng được gã chọn nhất là…”
Ngón tay Bộ trưởng dừng lại trên bản đồ.
Thạch Gia Trang!
Nơi đó từng xuất hiện hai ‘lỗ hổng’, dân cư đông, giao thông thuận tiện.
Bộ trưởng Vu quả quyết ra lệnh: “Liên lạc ngay với cảnh sát Thạch Gia Trang, huy động toàn bộ! Đào tung toàn bộ các tổ chức phi pháp như đa cấp, tà giáo… Bất cứ hoạt động tập thể nào đều phải theo dõi sát sao, tuyệt đối không để ý thức đó có cơ hội mở rộng thế lực!”
———————
Lời tác giả:
Đàm Nghiên: Tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày, “lỗ hổng” lại trở thành vật hiếm mà chúng ta phải bảo vệ nó…(:з∠)
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 101
10.0/10 từ 24 lượt.
