Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 102
Có thể đoán được ý đồ của thể ý thức đang khống chế Thẩm Phiêu. Gã cần thật nhiều người, để khi đưa sang thế giới khác thì có thể tạo ra thêm người dị năng. Muốn đạt được mục đích này, chẳng có gì hiệu quả hơn việc lợi dụng tà giáo và tổ chức đa cấp – hai phương thức dễ dàng lôi kéo quần chúng nhất.
Chỉ cần viện cớ tập hợp mọi người lại, rồi đưa họ vào lỗ hổng, những ai biến thành người dị năng tất nhiên sẽ xem Thẩm Phiêu như vị cứu thế, mù quáng nghe theo mệnh lệnh của gã, và trở thành công cụ bị lợi dụng.
“Nhưng lực lượng vũ trang hiện nay không đủ,” Lương Hiển nói, “Ngoài người của Bộ An Ninh, các chiến sĩ thông thường không biết gì về dị năng. Khi đối phó với tội phạm, mức cảnh giác của họ cũng không đủ. Tôi không nói là họ khinh địch, nhưng đối mặt với một kẻ chỉ có thân thủ và vũ khí thì khác hoàn toàn so với đối mặt với kẻ phun ra lửa bằng tay. Chúng ta có thể hành động, nhưng không thể để đồng đội của mình bị thương vì những lý do vô nghĩa như thế.”
“Tôi đề nghị đội dị năng hỗ trợ cho tổ hành động.” Đàm Nghiên nói.
Bộ trưởng Vu do dự. Đội dị năng là lực lượng cực kỳ quý giá không chỉ với quốc gia mà còn với cả thế giới, nhất là Đàm Nghiên và Lương Hiển. Nếu họ bị thương hoặc hy sinh trong chiến dịch này, vậy thì mất nhiều hơn được.
“Nhưng nếu không tiêu diệt ý thức đang ký sinh trên người Thẩm Phiêu, sớm muộn gì thế giới cũng sẽ bị gã hủy diệt,” Đàm Nghiên nói với Bộ trưởng Vu, “Chúng tôi đi thì mới có hy vọng. Gã có thể khống chế ý thức của hàng vạn người bình thường, tuy việc này tổn hại lớn đến năng lượng tinh thần của gã, nhưng nếu vào thời khắc nguy cấp gã thật sự làm vậy, lấy sinh mạng của hàng vạn dân thường để đối kháng, thì ai có thể chống lại được? Chỉ có chúng tôi.”
“Được.” Bộ trưởng Vu không còn do dự, dứt khoát nói: “Bây giờ chúng ta lên đường đến Thạch Gia Trang. Hễ phát hiện bất cứ động tĩnh khả nghi nào, lập tức hành động. Đội dị năng chia làm ba nhóm: Lương Hiển và Đàm Nghiên mỗi người phụ trách một đội, những người còn lại cùng nai con lập thành một đội. Dương Thục Mai không cần tham chiến, ở lại căn cứ chờ lệnh.”
Mọi người: “…”
Cách phân công của Bộ trưởng Vu rất hợp lý. Với sự sắp xếp này, dù đội nào gặp nguy hiểm, Đàm Nghiên và Lương Hiển đều có thể nhanh chóng tiếp ứng, và có thể lập tức rút lui trong tình huống khẩn cấp.
Nhưng sau từng ấy thời gian, họ vẫn cần nai con bảo vệ, nói thật là hơi mất mặt.
“Nếu Thẩm Phiêu không có ở Thạch Gia Trang thì sao?” Khâu Tề Chính hỏi: “nếu gã vẫn ẩn nấp ở thành phố B, chờ chúng ta rời Thạch Gia Trang rồi lẻn vào căn cứ của chúng ta thì sao?”
“Lương Hiển ở lại chờ lệnh,” Bộ trưởng Vu nói: “nếu chúng ta phát hiện Thẩm Phiêu ở Thạch Gia Trang thì lập tức chạy tới”
Phân công này hợp lý, không ai phản đối.
Đàm Nghiên xoa đầu nai con, khen: “Con trai chúng ta là công thần.”
“Đúng vậy, nếu không có nó, chúng ta khó vượt được hạn chế về khoảng cách,” Lương Hiển cũng tới xoa nai con.
Nai con ngẩng đầu, vui vẻ kêu “gru gru”, lúc thì dúi vào Đàm Nghiên, lúc thì l**m Lương Hiển.
Bộ trưởng Vu: “…”
Lập trường của ông… Thôi, chả ai để tâm.
“Bộ trưởng Vu,” Kiều Tri Học ở lại căn cứ cùng Lương Hiển chợt hỏi: “Nếu Thẩm Phiêu kiểm soát nhiều người, khi đó có thể phải nhờ tới ngài.”
Bộ trưởng Vu sửng sốt. Ông không ngờ mình cũng là một phần lực lượng chiến đấu. Ông bỗng nhớ đến dị năng của mình, nhận ra năng lực của ông có khả năng khắc chế Thẩm Phiêu.
“Nếu lực lượng không đủ thì để Khâu Tề Chính hỗ trợ.” Kiều Tri Học đề xuất.
Khâu Tề Chính: “…”
Nhớ lại trải nghiệm lần trước, cậu lại thấy đau đầu.
Sau khi xác định đội hình xuất phát, đội dị năng tức tốc lên đường đi Thạch Gia Trang.
–
Nhà nước rất coi trọng vụ này. Sau khi nhận lệnh, cảnh sát Thạch Gia Trang phối hợp cùng lực lượng vũ trang triển khai chiến dịch phòng kh*ng b* trên toàn thành phố. Mọi hoạt động tập thể từ năm người trở lên đều phải khai báo với cảnh sát trước khi tiến hành.
Sau ba ngày ba đêm rà soát không ngừng, họ vẫn không phát hiện tung tích của Thẩm Phiêu và đồng bọn. Thành phố B đồng thời triển khai truy tìm, kết quả cũng là con số không.
“Chẳng lẽ chúng ta suy đoán sai?” Bộ trưởng Vu cau mày: “Họ đã rời thành phố B và Thạch Gia Trang đi nơi khác chăng?”
“Không thể nào,” Đàm Nghiên lắc đầu, “hiện nay ở nước ta, ‘lỗ hổng’ chỉ xuất hiện tại ba nơi: thành phố B, Thạch Gia Trang và huyện Bình. Huyện Bình quá nhỏ, đi xe điện thong thả hai tiếng là hết cả huyện. Ở một nơi như vậy, chỉ cần xuất hiện một người lạ là dân trong vùng sẽ chú ý ngay, không thích hợp để làm điểm tập trung. Trừ khi gã không còn ý định vào ‘lỗ hổng’, nếu không, gã sẽ không từ bỏ thành phố B và Thạch Gia Trang.”
Đây cũng chính là lý do mà Bộ An Ninh tập trung binh lực chủ yếu tại Thạch Gia Trang, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào.
Thôi Hòa Dự tách một phần ý thức, liên tục tìm kiếm trên máy tính mọi thông tin liên quan; tất cả những nhóm liên lạc qua mạng đều nằm trong phạm vi giám sát của cậu ta, cũng không thu được kết quả gì.
Tại sao lại như vậy?
Nai con húc nhẹ vào chân Đàm Nghiên.
“Sao thế?”
Nai con rất ngoan, bình thường sẽ không quấy rầy khi đội dị năng đang bàn việc. Nay nó chủ động gọi Đàm Nghiên, nhất định là có lý do.
Nai con dùng móng giẫm nhẹ lên chân Đàm Nghiên, rồi “lóc cóc lóc cóc” chạy đến bên Thôi Hòa Dự, Khâu Tề Chính, Tần Lực, Đồ Tử Thạch, Nghiêm Vĩnh Phong, mỗi người đều bị nó giẫm một cái. Đến lượt A Tam, anh ta chủ động đưa chân ra cho giẫm, nhưng nai con chẳng thèm để ý, lại “lóc cóc” quay về, cọ cọ người Đàm Nghiên.
A Tam: “… Phân biệt đối xử à? Cùng là thành viên đội dị năng, sao lại không giẫm tôi?”
“Trợ giảng Sài có điểm gì khác với chúng ta sao?” Đàm Nghiên hỏi.
Thôi Hòa Dự nói: “Khác chứ, khác nhiều ấy. Anh gọi người ta là ‘Trợ giảng Sài’, thân phận đã khác rồi. Anh ta là trợ giảng, còn chúng ta là sinh…”
Câu nói còn chưa dứt, tất cả mọi người cùng lúc nghĩ thông.
Thì ra là vậy!
“Là sinh viên!” Đồ Tử Thạch nói, “độ tuổi thích hợp nhất để thức tỉnh dị năng là từ 18 đến 25, đây là giai đoạn não người phát triển hoàn thiện và hoạt động mạnh nhất.”
Nghiêm Vĩnh Phong tiếp lời: “Ở nước ta, phần lớn người trong độ tuổi này là sinh viên đại học. Mà bản thân trường đại học đã là một tổ chức tập thể. Ký túc xá, câu lạc bộ, lớp học, khoa, viện… đều là các đơn vị được công nhận chính thức. Các hoạt động trong trường không cần báo cáo với cảnh sát, chẳng lẽ học một tiết mà cần có công an đi theo sao?”
“Ba người dị năng mất tích, trừ Triệu Thiên Minh, hai người còn lại đều là sinh viên đại học.” Khâu Tề Chính cũng nói.
Khả năng này rất lớn, đồng nghĩa với rắc rối càng lớn.
Nếu là tổ chức phi pháp, cảnh sát có thể danh chính ngôn thuận mời người đến hỗ trợ điều tra. Nhưng nếu là sinh viên, khi chưa có bằng chứng, chỉ cần gọi một người đến “uống trà”, truyền thông sẽ lập tức chú ý.
“Thi kiểm tra thì sao?” Đàm Nghiên hỏi, “đã đỗ đại học thì phải là người có trình độ, thi tệ thì chắc chắn có vấn đề.”
Mọi người: “…”
“Thời nay khác rồi,” Thôi Hòa Dự bất lực nói, “có sinh viên bây giờ, anh đưa đề thi đại học ra cho họ làm, chưa chắc họ đạt được điểm cao đâu.”
“Thành phố B và Thạch Gia Trang có quá nhiều trường đại học, điều tra từng trường quá lộ liễu, dễ đánh động đối phương,” Bộ trưởng Vu nói, “tốt nhất nên thu hẹp phạm vi trước, rồi vào trường điều tra ngầm.”
“Nếu cần thu hẹp phạm vi, tôi có thể thử.” Đồ Tử Thạch giơ tay nói, “thật ra dạo này tôi cảm thấy dị năng của mình không tốt lắm.”
“Dị năng của anh vốn lúc có lúc không rồi mà,” Thôi Hòa Dự trêu.
Đồ Tử Thạch đỏ mặt: “Không phải, khi Chương Hoa mất tích, tôi đã thử dùng dị năng tìm họ, nhưng không được. Bình thường chỉ cần tôi tập trung suy nghĩ, dù không thấy hình ảnh tiên tri rõ ràng, trong lòng cũng sẽ có linh cảm. Nhưng lần này khác, tôi nghĩ bao nhiêu lần cũng chỉ thấy đầu óc trống rỗng.”
“Ý thức của Thẩm Phiêu rất mạnh, cố ý ngăn người khác dò xét tin tức về mình là chuyện bình thường.” Đàm Nghiên an ủi.
“Vậy anh định thử thế nào?” Thôi Hòa Dự hỏi.
Đồ Tử Thạch có vẻ đã có kế hoạch: “Tôi cần toàn bộ thông tin về các trường đại học, học viện, cao đẳng nghề ở thành phố B và Thạch Gia Trang, tốt nhất là có hình ảnh. Tôi muốn thử một lần.”
Việc này khá đơn giản, không cần huy động cảnh sát. Thôi Hòa Dự đăng nhập hệ thống tuyển sinh, tra lại dữ liệu các trường đại học nhiều năm liền. Ở Trung Quốc, bất kể là trường công hay tư đều tuyển sinh thống nhất qua hệ thống này.
Đồ Tử Thạch thử suốt một ngày một đêm, xem hàng trăm trường, đến mức đôi mắt đỏ hoe.
Đội dị năng ở bên cậu ta, ngay cả nai con cũng đứng cạnh cổ vũ, hai móng không ngừng đập nhịp, tiếp thêm sức mạnh cho Đồ Tử Thạch.
Khâu Tề Chính đề nghị giúp Đồ Tử Thạch tăng cường năng lực, thậm chí giúp Đàm Nghiên chia sẻ năng lượng lần nữa cũng không sao, nhưng Đồ Tử Thạch đã từ chối.
Cậu ta lần lượt xem từng trường đại học, mỗi trường đều dừng lại suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, cho đến khi đến trường thứ 271.
“Phát hiện ra gì rồi?”
Đồ Tử Thạch gật đầu: “Tôi đưa ra một giả thuyết, rằng tôi sẽ đi hết tất cả các trường ở thành phố B và Thạch Gia Trang. Giả thuyết này không phải tưởng tượng, tôi nói với bản thân rằng nếu tra theo cách này mà vẫn không thấy gì, thì tôi thật sự sẽ đi từng trường đại học một. Tôi tiên đoán rằng bản thân sẽ gặp được điều gì đó ở ngôi trường này, không nhất thiết phải là chuyện quan trọng, chỉ cần có thể tiên đoán được một điều gì, dù rất nhỏ cũng được.”
“Người khác là tái hiện lại cảnh tượng, còn anh là tiên đoán cảnh tượng.” Thôi Hòa Dự nói, “Tôi hiểu rồi. Anh giả định một việc bản thân chắc chắn sẽ làm, mà theo quan điểm của cơ học lượng tử, kết quả của việc đó là bất định. Nhưng khi anh dùng ý thức lực để quan sát những trường này, sức mạnh đó sẽ phát hiện được một hai chuyện, dù là rất nhỏ.”
Mọi người: “…”
“Ừm, thật ra tôi chỉ nhìn tấm hình đầu tiên, sau đó tiên đoán cấu trúc của ngôi trường, rồi đối chiếu với bản sơ đồ trong tài liệu, đa phần có thể đoán được. Cho dù không đoán ra, tôi vẫn sẽ có cảm giác như mình đang đứng trước cổng trường, cảm nhận bầu không khí nơi đó.” Đồ Tử Thạch tiếp tục giải thích, “Chỉ riêng ngôi trường này, tôi hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, giống hệt cảm giác khi tôi cố tiên đoán tung tích của Chương Hoa.”
Mọi người: “…”
“Nói cách khác, đây là kiểu tiên đoán ngược. Không cố ý nghĩ xem Thẩm Phiêu đang ở đâu, nên ý thức lực của gã không thể ảnh hưởng đến khả năng tiên tri của anh.” Thôi Hòa Dự bừng tỉnh, “Bởi vì điều anh đang nghĩ tới không phải là tung tích của Thẩm Phiêu, mà là nếu bản thân bước vào trường này thì sẽ thấy gì, gặp gì. Do đó, năng lực che giấu của gã không có tác dụng với anh. Nhưng khi anh tiên đoán gã ở trường nào, thì sức mạnh đó sẽ phát huy tác dụng, khiến anh không cảm nhận được gì cả. Như vậy ngược lại có thể xác định vị trí của gã!”
Mọi người: “…”
Lương Hiển và Kiều Tri Học không có mặt, nên không ai giải thích giúp họ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Đàm Nghiên in tài liệu của ngôi trường Đồ Tử Thạch vừa chỉ ra, lật xem vài tờ: “Là trường này hả?”
“Tôi chắc chắn.” Đồ Tử Thạch gật đầu.
Mọi người: “…”
Thôi thì học theo Đàm Nghiên, không hiểu cách vận hành thì khỏi hiểu, nhảy thẳng tới kết quả là được.
Lương Hiển vẫn đang theo dõi toàn bộ qua video call, không nhịn được dùng tư duy của người bình thường mà ví dụ: “Cứ tưởng tượng Thẩm Phiêu như một bộ phát chặn tín hiệu, có thể chặn sóng wifi của Đồ Tử Thạch. Vừa rồi Đồ Tử Thạch ‘đi’ qua từng trường đại học một, trường nào bị chặn tín hiệu, thì chính là nơi Thẩm Phiêu đang ở!”
“Ồ, hiểu rồi!” Mọi người đồng loạt sáng tỏ.
Bộ trưởng Vu nhận lấy tập hồ sơ từ tay Đàm Nghiên, nhìn hàng chữ trên đó mà choáng đầu.
Đại học Sư phạm tỉnh H, tính đến tháng 3 năm 2019, có tổng cộng 2672 cán bộ giảng dạy, 24.586 sinh viên đại học, 4546 nghiên cứu sinh, và 8916 sinh viên hệ giáo dục từ xa.
Tổng số người trong trường lên đến bốn mươi nghìn!
Họ phải tìm bốn người trong số bốn mươi nghìn người đó, mà đối phương còn có thể tùy ý thay đổi diện mạo, khống chế ý thức của người khác.
“Biết chọn chỗ đấy.” Bộ trưởng Vu đặt tài liệu sang một bên, “Ngay cả con số cũng tính toán kỹ càng. Trường có bốn mươi nghìn người, loại bỏ sinh viên trao đổi, học viên từ xa, sinh viên năm tư đi thực tập, nghiên cứu sinh ra ngoài, cùng cán bộ giảng dạy không ở ký túc xá, thì số người thực sự trong trường khoảng hai mươi nghìn. Gã có thể khống chế khoảng mười nghìn người, tức là một nửa toàn trường, gần như có thể thao túng cả hệ thống.”
“Giờ chúng ta phải làm sao?” Đàm Nghiên hỏi, “Chẳng lẽ định lục soát từng người một?”
“Làm theo cách cũ, thâm nhập.” Bộ trưởng Vu nhìn các thành viên đội dị năng, “Mọi người đều là sinh viên đại học, chắc… không thành vấn đề.”
Đàm Nghiên: “…”
Anh đã từng thâm nhập Học Viện Quân Sự Trung Ương, giờ lại phải vào một trường đại học nữa.
Gọi là gì nhỉ? Điệp viên hai lớp à?
———————
Lời tác giả:
Dữ liệu tham khảo từ Đại học Sư phạm Hà Bắc, nhưng mọi người đừng liên hệ với đời thật nhé. Vì lão Đàm và các nhân vật đang sống ở thế giới song song khác với chúng ta.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 102
10.0/10 từ 24 lượt.
