Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 103


Thư viện phòng tự học, đại học sư phạm thành phố H.


Một chàng trai trẻ lạ mặt bước vào thư viện, trên tay ôm vài quyển sách về cơ học lượng tử. Anh nhìn quanh phòng tự học, ngẩn người khi thấy trên mỗi bàn đều dán giấy “giữ chỗ”, đặt cốc nước, chất đầy tập vở… Số lượng người chưa đến một nửa mà lại không tìm được chỗ ngồi.



Chàng trai anh tuấn cao khoảng 1m80, mặc áo len cổ cao màu xám nhã nhặn, sạch sẽ và sáng sủa. Anh không đẹp kiểu khiến người ta lập tức ngoảnh lại, mà là loại khí chất càng nhìn càng thu hút. Nhìn lần thứ nhất thấy dịu mắt, nhìn lần thứ hai thấy đẹp trai, đến lần thứ ba thì khó mà dời mắt.


Anh đi vòng quanh phòng tự học, vẫn không tìm được chỗ, cuối cùng đứng sững ở góc phòng, nhìn căn phòng không đông người mà không hiểu vì sao lại không có chỗ ngồi.


Một nữ sinh nhỏ giọng gọi: “Ở đây có chỗ nè.”


Cô nói xong liền gỡ tờ giấy “giữ chỗ” ở bên cạnh, vỗ nhẹ lên ghế cạnh mình.


Mặt chàng trai hơi đỏ, khẽ cảm ơn rồi ngồi xuống, mở sách cơ học lượng tử ra bắt đầu ghi chép.


Cô gái len lén liếc nhìn. Nét chữ rất đẹp, bàn tay đẹp đến mức đòi mạng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làm người ta chỉ muốn biến thành cây bút trong tay anh.


Cô giả vờ tra tài liệu trên điện thoại, thực chất là lén chụp tay anh, gửi vào nhóm WeChat bạn bè.


– Aaaa! Tui vừa gặp một cực phẩm! Không dám chụp mặt, chỉ dám chụp tay thôi, nhưng trời ơi, chỉ riêng đôi tay này cũng đủ để mê cả năm! [mặt hoa si]


Phía dưới tin nhắn lập tức phản ứng một loạt:


“Wow, tay đẹp quá!”


“Đẹp tay thì mặt chắc chắn không tệ!”


“Đừng động, đợi tao tới! Đã đến lúc mang sách ôn thi cao học ra rồi!”


“Mau hỏi tuổi, khoa, năm mấy, có bạn gái chưa… có cũng không sao, hỏi số điện thoại và WeChat đi!”


Cô gái suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng tắt máy, vỗ nhẹ vào tay anh, thì thầm: “Điện thoại mình hết pin rồi, bạn cho mình mượn máy gọi chút không?”


Đây là chiêu bắt chuyện kinh điển, có thành công hay không thường phụ thuộc vào ngoại hình.


Cô gái rất xinh, khuôn mặt tròn, làn da trắng mịn, má phúng phính như trẻ con khiến ai nhìn cũng muốn véo một cái.


Chàng trai nhìn cô một cái, rút điện thoại đưa cho cô. Đó là mẫu máy quả táo mới nhất, giá hơn mười ngàn tệ.


Có ngoại hình, có đôi tay đẹp, có tiền. Cực phẩm!


Cô gái ngượng ngùng xin lỗi vì không thể nói chuyện lớn tiếng trong phòng tự học, rồi cầm máy ra ngoài gọi.


Chàng trai mỉm cười gật đầu, dáng vẻ vô cùng ấm áp, khiến tim cô gần như tan chảy. Cô ôm điện thoại ra ngoài, gọi điên cuồng vào máy của mình.


Ngay sau khi cô rời đi, trong tai nghe giấu dưới cổ áo len cao của anh vang lên tiếng đập bàn của Lương Hiển: “Cô ta đang tán anh đấy! Tán anh đấy!! Từ chối ngay! Lấy lại điện thoại! Nếu không thì về căn cứ đi, để em qua làm nhiệm vụ thay!”


Đàm Nghiên: “…”


Anh bất đắc dĩ mỉm cười, kéo cổ áo lên, nói vào thiết bị liên lạc: “Điện thoại là đồ chuẩn bị riêng cho nhiệm vụ, không có thông tin thật của chúng ta. Sau khi nhiệm vụ xong sẽ hủy số, cho mượn cũng không sao. Hơn nữa… một cô bé nhỏ tuổi như vậy sao có thể thích tôi chứ.”


Lương Hiển: “Em thích! Anh thay đổi diện mạo rồi, sao không chỉnh thành bình thường hoặc hơi xấu một chút, tại sao phải đẹp trai kiểu ‘mối tình đầu học đường’ vậy hả?!”


Đàm Nghiên giải thích: “Tiểu Thôi nói phải chọn ngoại hình dễ gây thiện cảm, không thể kém hơn diện mạo thật của tôi. Tôi đến đây để lấy tin, nếu mặt khó coi thì có ai chịu trả lời tôi không? Tốt nhất là khiến người ta nhìn một cái đã sinh thiện cảm, muốn trò chuyện.”



Lương Hiển: “……”


Thôi Hòa Dự chắc chắn cố tình!


Đàm Nghiên tiếp lời: “Cũng không phải mình tôi. Ngoài trợ giảng Sài, những người khác đều đã vào trường, có điều phân bố ở những vị trí khác nhau. Thôi Hòa Dự dùng mạng nội bộ tìm các câu lạc bộ đông người, Đồ Tử Thạch vào hội sinh viên tra ngược tư liệu, Khâu Tề Chính vào ký túc xá nam, Nghiêm Vĩnh Phong lén nhìn ký túc xá nữ… không đúng, là tìm người khả nghi.”


Lương Hiển: “……”


Tính cách Đàm Nghiên ấm áp hiền lành, chắc hẳn không đành lòng từ chối yêu cầu của nữ sinh. Tuy rằng biết Đàm Nghiên không phải loại người lăng nhăng, nhưng anh yêu nhà mình bị người ta để mắt tới, hắn vẫn thấy nhói tim.


Nai con có thực lực rất mạnh nhưng không thích hợp vào khuôn viên trường học, chỉ có thể chờ lệnh ở căn cứ Thạch Gia Trang. Nếu có nai con trông chừng thì Lương Hiển cũng yên tâm hơn.


Con trai nhà hắn thông minh lắm, gặp ai cũng cắn.


Đàm Nghiên thấy cô gái quay lại thì lập tức nói: “Đừng nói nữa, cô ấy về rồi, tránh bị nghi ngờ.”


Lương Hiển: “……”


Khi biết Đàm Nghiên cùng các thành viên khác của đội dị năng sẽ vào trường Sư Phạm để điều tra, Lương Hiển đã tìm hết mọi người trong đội, mong họ giúp mình trông Đàm Nghiên, đừng để anh tiếp xúc với các cô gái khác. Hắn còn đề xuất phân công anh đến các khoa thể thao hoặc công nghệ để điều tra, nhưng đều bị từ chối.


Mãi đến lúc này, Lương Hiển mới nhận ra mình không được lòng mọi người cho lắm. Ai nấy đều vui mừng khi nghĩ đến việc có cô gái thích Đàm Nghiên.


“Lương Hiển, mày hơi ích kỷ rồi đấy,” Thôi Hòa Dự nói với vẻ chính nghĩa, “Lão Đàm độc thân 59 năm rồi, mày không thể cho anh ấy cơ hội tiếp xúc với những cô gái trẻ trung xinh đẹp, hoạt bát một chút à? Anh ấy chính trực như vậy, chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi của ai đâu. Chỉ là giao tiếp làm bạn thôi mà, đừng quá hẹp hòi.”


Lương Hiển muốn đánh chết cậu ta.


Thôi Hòa Dự lại tiếp: “Mày nên rộng lượng một chút. Mày thử nghĩ xem, nếu là mày đến trường tán gái thì lão Đàm sẽ chả nghi ngờ gì hết.”


Lương Hiển: “……”


Nói thế càng chọc điên hắn hơn, bởi đó là sự thật. Đàm Nghiên căn bản sẽ không ghen tuông, mà sẽ mỉm cười hài lòng, cảm thấy Lương Hiển cuối cùng cũng trở lại “con đường chính đạo”, rồi thuận theo tự nhiên chia tay, quay đầu rời đi, tiếp tục đốt cháy sinh mệnh vì sự nghiệp bảo vệ quốc gia.


Tình cảm Đàm Nghiên dành cho hắn bây giờ cùng lắm là kiểu cha thương con, hoặc ông thương cháu. Một người rất cưng chiều, chỉ vì không nỡ để hắn thất tình mà chấp nhận ở bên hắn, hoàn toàn không có ghen tuông hay chiếm hữu.


Bỏ qua cảm xúc ủ dột của Lương Hiển, Đàm Nghiên nhận lại chiếc điện thoại cô gái đưa, tiếp tục vừa giả vờ ghi chép vừa tập trung cao độ lắng nghe mọi âm thanh trong thư viện.


Với thính lực của anh, trong phạm vi hơn mười tòa nhà quanh thư viện, bất kỳ ai nói chuyện anh đều nghe rõ. Anh chọn phòng tự học làm cứ điểm chính cũng vì nơi này yên tĩnh, thuận tiện tiếp nhận thông tin từ bốn phía.


Việc theo dõi các liên lạc trên mạng giao cho Thôi Hòa Dự; những khu vực khác do các thành viên còn lại phụ trách. Nghiêm Vĩnh Phong nói là đang “nhìn trộm” ký túc xá nữ, thật ra là đang quan sát khẩu hình của mọi người.


Trong ba người dị năng mất tích có hai người là sinh viên đại học, việc thâm nhập vào một ngôi trường không có gì khó. Bọn họ có thể là bạn học cấp ba của sinh viên Sư Phạm thành phố H, chỉ cần lấy lý do thăm bạn là có thể dễ dàng vào trường.


Còn Thẩm Phiêu thì càng dễ. Gã chỉ cần xâm nhập vào não của một sinh viên là xong.


Nghĩ đến đây, Đàm Nghiên không khỏi siết chặt bút. Những sinh viên trẻ tuổi với tương lai tươi sáng như vậy lại bị Thẩm Phiêu g**t ch*t và hủy hoại… Anh tuyệt đối không để ý thức của gã tiếp tục hoành hành ở thế giới thực!


“Bạn có ổn không?” Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào tay Đàm Nghiên từ nãy đến giờ, thấy anh đột nhiên nắm chặt bút, không khỏi lên tiếng hỏi.


Đàm Nghiên hoàn hồn, quay sang cô sinh viên trẻ tuổi. Phần tử trí thức, thể lực yếu hơn nam giới, một công dân bình thường mà anh cần bảo vệ. Anh nở nụ cười dịu dàng như thường lệ, lắc đầu: “Không sao, tự dưng nhớ đến vài chuyện không vui thôi.”


Cô gái đập nhẹ nắm tay lên ngực, lấy ra chiếc điện thoại mà cô từng nói là “hết pin”, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, để lại một bóng mờ.


– Tui chịu hết nổi rồi! Tui trúng tên của thần Cupid mất thôi! Sao lại có một chàng trai vừa đẹp trai vừa dịu dàng như thế này chứ! Đây là sinh viên trường chúng ta à? Sao trước giờ chưa thấy bao giờ vậy!!


Bên dưới lập tức là một loạt lời than khóc đòi ảnh, nhưng cô gái không gửi. Người đẹp như vậy, cô muốn giữ riêng cho mình xem.


Ngay lúc này, trong nhóm WeChat bật ra một tin nhắn lạc lõng: 



Đàm Nghiên lúc này đang ngạc nhiên nhìn chiếc điện thoại “hết pin” kia, dựa vào sức mạnh ý thức mạnh mẽ của mình nhìn thấy tin nhắn này, khẽ cau mày.


Anh còn thấy cô gái bên cạnh @ một người có tên “Tin Tôi Sống Mãi”, trả lời:


– Yên tâm, chắc chắn sẽ đến!


Trực giác của Đàm Nghiên mách bảo đây không phải tin nhắn bình thường.


Phát hiện chàng trai bên cạnh đang nhìn mình, cô gái lúng túng thu điện thoại về, nở nụ cười ngượng ngùng: “Cái đó… sao điện thoại mình lại có pin rồi nhỉ, ha ha…”


Đàm Nghiên mỉm cười dịu dàng: “Không sao, tôi không để ý đâu.”


Ý anh là không để ý việc cô nói dối, dù sao cũng chỉ là một cái cớ vô thưởng vô phạt. Nhưng cô gái hiểu lầm rằng Đàm Nghiên không ngại chia sẻ số điện thoại → tức là anh không ngại làm quen với cô → tức là anh có thiện cảm với cô → tức là họ có thể phát triển một mối quan hệ → tương lai có thể kết hôn, sinh con…


Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô gái thoáng qua vấn đề có nên sinh con thứ hai trong tương lai hay không. Nếu là chàng trai trước mắt, chắc chắn anh sẽ không để cô rơi vào tình trạng “goá chồng khi còn sống”, vợ chồng sẽ cùng nhau gánh vác, cho dù sinh con thứ hai cũng sẽ không quá vất vả.


“Mình tên là Lâm Miêu Miêu, chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Hán, sinh viên năm hai, sau này muốn làm giáo viên, nhà ở thành phố H, ba mẹ…”


Đàm Nghiên thấy nếu không ngăn lại thì có khi Lâm Miêu Miêu sẽ đọc luôn cả gia phả nhà mình, đành cắt lời cô: “Mình tên Đàm Nghiên, mười chín tuổi, sinh viên năm hai, không phải sinh viên Đại học Sư phạm thành phố H.”


“Không, không phải sao?” cô gái tỏ rõ thất vọng.


“Ừ, trường công nghiệp.” Đàm Nghiên lắc quyển sách Cơ học lượng tử trong tay, không nói rõ là trường nào.


“Thảo nào bạn đẹp trai như vậy, nếu là trường Sư phạm thì chắc tin đã lan khắp trường rồi.” Lâm Miêu Miêu nói.


Đại học Công nghiệp cách Đại học Sư phạm không xa, cùng một thành phố, ngồi xe buýt tầm một tiếng là tới, không tính là yêu xa!


Đàm Nghiên hơi bối rối. Vốn dĩ anh không giỏi giao tiếp, không biết nên mở lời thế nào về buổi tụ tập tám giờ tối mai. Hỏi thẳng thì có vẻ đột ngột quá.


“Điện thoại của bạn…” anh ngập ngừng.


Lâm Miêu Miêu đỏ mặt vội thú nhận: “Mình mượn điện thoại thật ra là để lưu số của bạn, mình còn thêm anh vào danh bạ WeChat nữa, xin lỗi…”


Đàm Nghiên mở điện thoại, đúng là có thêm một người bạn mới. Anh không trách, chỉ mỉm cười thân thiện.


Anh không biết nên tiếp xúc với các cô gái trẻ thế nào, Thôi Hòa Dự từng dạy anh: “Không biết nói gì thì mỉm cười, đẹp trai chính là lợi thế.”


“Bạn không giận à?” Lâm Miêu Miêu thấp thỏm hỏi.


“Không đâu.”


“Vậy… bạn gái bạn liệu có giận không?”


“Mình không có bạn gái.” Đàm Nghiên thành thật trả lời.


Lâm Miêu Miêu phải dùng ý chí cực mạnh mới nuốt xuống câu “vậy em làm bạn gái anh nhé”, trong lòng thầm reo “đại học Công nghiệp muôn năm!” Ở trường Sư phạm, một anh đẹp trai như vậy chắc đã có bảy tám hoặc chín mười bạn gái rồi.


“Nói đến WeChat, hồi nãy mình thấy bạn nói chuyện với người khác, tối mai tám giờ có hẹn à?” Đàm Nghiên gượng gạo nhắc tới chủ đề chính.


“Bạn hẹn mình tám giờ tối mai hả? Vậy để mình hủy tụ tập!” Lâm Miêu Miêu quyết đoán.


Đàm Nghiên: “…”


“Không không, mình tò mò thôi.” anh nói.


Đang lúc anh không biết nói tiếp thế nào, tin nhắn từ Thôi Hòa Dự bật lên trên WeChat: 



Đàm Nghiên: “…”


Trong một nhóm WeChat tạm thời, tài khoản mang tên “Bạn trai Đàm Nghiên” gửi một tin nhắn: 


– Thôi Hòa Dự, mày chán sống rồi!


– 0 và 1 là Thần: Ha, ở tận thành phố B mà còn giám sát WeChat tạm thời của Lão Đàm. Sao nhóm này không có Lão Đàm nhỉ? Để tao thêm anh ấy vào.


Lương Hiển: “…”


Không hay biết gì về nhóm WeChat kia, Đàm Nghiên làm theo lời khuyên của Thôi Hòa Dự.


Lâm Miêu Miêu cảm thấy tim mình bị đâm cái phực, ngoan ngoãn đáp: “Là một chị khóa trên lập nhóm mấy hôm nay, nói là muốn thành lập một câu lạc bộ khám phá hiện tượng siêu nhiên. Trường chắc chắn sẽ không duyệt câu lạc bộ này, nên bọn mình lén hoạt động. Tối mai tám giờ là buổi sinh hoạt đầu tiên, chị ấy nói sẽ có chuyện thú vị xảy ra ở tòa nhà công nghệ. Nghe nói khá đông người tham gia, rất là náo nhiệt, mình muốn đi xem thử.”


“Vậy à? Mình cũng thấy thú vị đó.” Đàm Nghiên nói.


“Vậy mình dẫn bạn đi nhé? Nhưng do là lén tổ chức, chị ấy nói sợ trường phát hiện sẽ cấm, chỉ sinh viên trong nhóm nội bộ mới được biết, không cho tiết lộ với người ngoài.”


– 0 và 1 là Thần: Nói với cô ấy rằng anh không phải người ngoài, anh sẽ tham gia với tư cách bạn trai của cô ấy.


Lương Hiển: “…”


May mà Đàm Nghiên không vô liêm sỉ tới mức đó. Trong lòng anh, đã là bạn trai của Lương Hiển thì tuyệt đối không mập mờ với bất kỳ ai khác, dù là vì nhiệm vụ cũng không ngoại lệ.


Cơ mà, từ “bạn trai” khiến Đàm Nghiên chợt nhớ đến Lương Hiển. Anh hạ giọng nói: “Thật ra mình rất quan tâm đến chủ đề này. Mình cho rằng tất cả hiện tượng siêu nhiên đều có thể được giải thích bằng lý thuyết khoa học, có điều công nghệ của chúng ta chưa phát triển tới mức đó. Bạn có thể dẫn mình đi được không?”


Do phòng tự học rất yên tĩnh, cả hai đều nói nhỏ, gần như kề sát tai nhau. Giọng nói trầm khàn, quyến rũ của Đàm Nghiên làm tai Lâm Miêu Miêu nóng bừng, “lỗ tai mang thai” là đây chứ gì nữa. Cô lập tức đáp: “Yên tâm, để mình lo. Mình sẽ nói… bạn là thành viên tiềm năng của câu lạc bộ, rất đáng tin cậy. Mình có thể chụp một tấm ảnh của bạn không? Muốn tham gia thì phải gửi ảnh để mọi người dễ nhận ra nhau.”


Gương mặt Đàm Nghiên đã được thay đổi. Anh không ngại, thoải mái để Lâm Miêu Miêu chụp.


Cô gửi ảnh vào nhóm:


– Không chỉnh sửa, không filter, thật 100%. Soái ca chính hiệu. Tui muốn theo đuổi anh ấy, mai muốn dẫn anh ấy đến sinh hoạt câu lạc bộ, đông người sẽ dễ làm quen hơn, hẹn riêng sợ ảnh từ chối. Ai là chị em thì ủng hộ tui, ai cản là tui xử hết!


– Dẫn theo dẫn theo! Không tin là không filter mà vẫn đẹp trai cỡ này, không dẫn được tui xử bà luôn!


Thấy ảnh Đàm Nghiên, cả nhóm náo loạn, ai cũng yêu cầu Lâm Miêu Miêu phải dẫn người đến.


Cô không kìm được gửi thêm một tin:


– Cao khoảng 1m8, từ cổ trở xuống toàn là chân, có vẻ hay tập thể thao, dưới áo len có đường nét cơ bắp, người có mùi xà phòng sạch sẽ tươi mát!


Nhóm chat đồng loạt gào thét. Ai cũng than sao bản thân không có may mắn gặp được một soái ca như vậy. Có người còn nói Lâm Miêu Miêu chắc chắn đang chém gió, bắt cô phải dẫn người tới để kiểm chứng thật giả.


“Tin Tôi Sống Mãi” có vẻ không vui, nhưng vì số đông yêu cầu quá mạnh nên hỏi:


– Người này là ai, đáng tin chứ? Liệu có tố giác chúng ta lén lập câu lạc bộ không?


Nhưng tin nhắn của cô ta nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển bình luận mê trai. Với các sinh viên đại học còn chưa bị “tẩy não khống chế”, so với một câu lạc bộ bí ẩn, soái ca rõ ràng quan trọng hơn.


“Tin Tôi Sống Mãi” chỉ đành nhượng bộ:


– Được rồi, tới thì tới, nhưng đừng để anh ta nói lung tung.


Lâm Miêu Miêu lập tức báo với Đàm Nghiên: “Bọn họ đồng ý rồi. Bạn thật sự sẽ đi tối mai chứ?”


“Ừ.” Đàm Nghiên gật đầu.



Chiếc huy hiệu bạch kim này là món anh đặt làm riêng ở thành phố B, định phát cho các thành viên tiểu đội dị năng để đeo làm ký hiệu, cũng là tấm lòng của đội trưởng Đàm Nghiên.


Nguồn gốc là do Lương Hiển từng nửa đùa nửa thật muốn anh tặng mình một món quà tình nhân, dù chỉ là găng tay hay cà vạt. Nhưng Đàm Nghiên hiểu nhầm, tưởng hắn muốn huy hiệu đội, nên đã tự bỏ tiền làm.


Chiếc này vốn là của anh, căn cứ ở thành phố B vẫn còn thừa, nên anh tiện tay tặng lại cho Lâm Miêu Miêu. Với anh, đây là một kiểu “thừa nhận”, cũng là sự khích lệ của Đồng chí Lão Đàm dành cho một sinh viên ưu tú.


Huy hiệu được chế tác tinh xảo, Lâm Miêu Miêu nâng niu trong lòng bàn tay, tim đập dồn dập, ngẩn người nhìn Đàm Nghiên rời khỏi phòng tự học.


Về đến ký túc xá, cô lúc thì gắn huy hiệu lên áo, lúc thì cất vào hộp, cảm thấy giấu chỗ nào cũng không yên tâm.


Bạn cùng phòng thấy huy hiệu thì ngạc nhiên: “Cái này hình như bằng bạch kim đấy, không rẻ đâu. Là anh đẹp trai hôm nay tặng à?”


“Ừm!” Lâm Miêu Miêu gật đầu thật mạnh, “Bà nói xem, có phải tui sắp được yêu đương rồi không?”


Bạn cùng phòng gọi thêm mấy cô bạn ở phòng bên sang thẩm định, tất cả đều kết luận: người tùy tiện tặng đồ giá trị như vậy, hoặc là có tiền, hoặc là có ý với cô. Mà người vừa có tiền vừa đẹp trai, lại lịch sự nhã nhặn… thì cho dù không có ý, cũng nên chủ động tiến tới.


Lâm Miêu Miêu càng thêm quyết tâm theo đuổi Đàm Nghiên, háo hức mong chờ buổi tụ tập tối mai ở tòa nhà công nghệ.


Ở một nơi khác, tiểu đội dị năng trở lại căn cứ tại Thạch Gia Trang, báo cáo kết quả điều tra.


Nghiêm Vĩnh Phong lên tiếng đầu tiên: “Tôi thấy rất nhiều sinh viên đang bàn về buổi tụ tập tám giờ tối mai. Mọi người bán tín bán nghi về cái gọi là ‘tin lớn’, nhưng nhìn chung đều tò mò. Dù là vì muốn thử hay muốn vạch trần, họ đều định đi xem.”


Đồ Tử Thạch nói thêm: “Tôi vẫn chưa tiên đoán được cụ thể, nhưng trong hồ sơ Hội sinh viên có ghi phòng họp tầng ba tòa nhà công nghệ đã được mượn tối mai, lý do là luyện tập vũ đạo cho cuộc thi sắp tới, vì nhân số đông nên cần không gian lớn.”


Khâu Tề Chính bổ sung: “Ký túc xá nam ít người, nhưng cũng có người bàn về chuyện sẽ tham gia hoạt động.”


Thôi Hòa Dự tổng kết: “Thông qua mạng nội bộ trường, tôi phát hiện tối mai có một buổi tụ tập rất lớn ở tòa nhà công nghệ. Mọi người đều dùng mật mã và ký hiệu để nói chuyện, ban đầu không tra ra được. Nếu Đàm Nghiên không quen Lâm Miêu Miêu, chắc tôi còn chưa tìm ra. Theo thống kê sơ bộ, quy mô sự kiện không hề nhỏ, có ít nhất một ngàn người tham dự. Mỗi nhóm nhỏ đều trò chuyện riêng lẻ, không biết hết về nhau. Tôi lần theo IP của “Tin Tôi Sống Mãi” thì biết cô ta tên thật là Ngụy Thần Hi, sinh viên năm ba khoa Toán. Ba bốn ngày gần đây cô ta bắt đầu ồ ạt kéo người, lập nhóm, xây dựng câu lạc bộ. Cô ta không làm một mình, mà có nhiều người cùng hợp tác, chia theo khoa viện để lôi kéo, đông người nhưng bảo mật khá chặt.”


Vấn đề là họ tập trung ở phòng hội thảo tầng ba tòa nhà Công nghệ. Phòng đó không nhỏ, dọn sạch bàn ghế có thể chứa gần một nghìn người. Nhưng cô ta đâu sợ đông người; gặp mặt rồi, họ có nghi ngờ không?


“Nếu lúc 8 giờ xuất hiện ‘lỗ hổng’ thì sao?” Lương Hiển nói qua bộ đàm. “Những sinh viên này còn nghi ngờ nữa không?”


Nghe Lương Hiển nói xong, mọi người đều lạnh sống lưng. Nếu thực sự xuất hiện ‘lỗ hổng’, hơn một nghìn sinh viên, ngay cả khi một phần mười trong số đó thức tỉnh dị năng thì cũng là một số lượng không nhỏ.


Nếu Thẩm Phiêu lợi dụng những người này, hậu quả thật khó tưởng tượng.


“Chúng ta kiểm tra ký túc xá thì sao?” trợ giảng Sài đề xuất. “Tối mai 19:50 thống nhất điểm danh, như vậy dù có ai đã tới tòa nhà Công nghệ thì cũng phải vội quay về; ít nhất có thể cứu được những người này.”


“Liệu có rút dây động rừng không?” Bộ trưởng Vu hỏi. “Nếu ý thức tà ác phát hiện và chạy trốn, một khi gã chạy sang nước ngoài sẽ rất khó bắt.”


Trong phạm vi Trung Quốc thì còn dễ xử lý; ý thức tà ác nhìn trúng ‘lỗ hổng’ xuất hiện nhiều và mật độ dân cư lớn ở Trung Quốc. Nhưng trên thế giới có nhiều quốc gia đông dân. Nếu gã chạy sang nước ngoài thành lập giáo phái, mê hoặc quần chúng, những người không biết về dị năng rất có thể sẽ bị lừa.


‘Lỗ hổng’ thường xuất hiện ở Trung Quốc, tuy nhiên không giới hạn ở Trung Quốc


“Tôi đã kiểm soát vài tài khoản WeChat khả nghi,” Thôi Hòa Dự nói. “Hay chúng ta thông báo dời thời gian sang ngày mốt, và chặn các số khả nghi này khỏi nhận thông báo, để họ mù mờ không hay biết gì?”


“Nếu trong số người bình thường có người đã bị Thẩm Phiêu khống chế thì sao?” Đàm Nghiên phản đối. “Bây giờ chúng ta chưa xác định được ai bị kiểm soát. Mỗi mạng người đều quý giá, phải hết sức thận trọng.”


Hơn một nghìn người, không thể rút dây động rừng, cũng không thể để số đông sinh viên trở thành con tin. Vậy phải làm sao?


Tiểu đội dị năng càng thêm thấm thía câu: bảo vệ khó hơn phá hủy.


Ý thức tà ác có thể thoải mái tàn sát sinh viên ở Đại học Sư phạm thành phố H, dùng sinh mạng sinh viên để uy h**p họ, còn họ không thể ngồi nhìn những sinh viên vô tội bị giết.


Dù chỉ một mạng người, trách nhiệm sẽ đè nặng suốt đời họ.


Thời gian chỉ còn 24 tiếng, phải ứng phó thế nào đây?


“Bám theo internet, lần lượt rà soát từng người.” Bộ trưởng Vu ra lệnh. “Chỗ nào nghi vấn thì tạm thời không động, chỗ nào không có dấu hiệu thì tạm thời bảo vệ, làm bộ như họ muốn tới nơi tụ họp. Cố gắng giảm tối đa số đối tượng có thể bị bắt làm con tin. Việc này chỉ có chúng ta làm được, đừng than người nhiều việc vất vả. Mỗi một mạng người đều quý giá.”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 103
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...