Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 104
“Nhưng làm như vậy càng dễ rút dây động rừng?” Thôi Hòa Dự chưa hiểu ý Bộ trưởng Vu, “Lần lượt gọi từng người thế chẳng phải sẽ khiến người khác chú ý sao?”
Bộ trưởng Vu: “Chỉ cần phương pháp đúng là được. Ví dụ gọi cho sinh viên với danh nghĩa giảng viên hay nhà trường, nói có cơ hội được cấp học bổng, là do giảng viên giúp đỡ, yêu cầu họ lập tức tới trường để điền mẫu xin. Nhưng hiện tại vụ việc chưa được xác định, phải giữ bí mật cho tới khi thực sự có học bổng, nếu tiết lộ sớm thì người ghen ghét có thể tố cáo, ảnh hưởng tới việc nhận học bổng… đại loại dùng lời lẽ như vậy.”
Mọi người kính nể giơ ngón cái về phía Bộ trưởng Vu. Đúng là gừng càng già càng cay.
Thôi Hòa Dự dựa vào lịch sử chat để sàng lọc những sinh viên không có hiềm nghi, gọi điện mời họ ra, sau khi sinh viên tới sẽ có người khống chế, không cho họ về trường trước 20 giờ.
Nghe thấy “học bổng”, sinh viên sẽ lập tức chạy tới vì sợ bị người khác biết; trước khi gặp giảng viên, họ thường không kể chuyện với người ngoài. Thời gian đội dị năng giữ chân sinh viên cũng không dài, chỉ tới 20 giờ. Kế hoạch này không thể giữ bảo mật lâu dài, tuy nhiên trong thời gian ngắn thì khả thi.
“Khả thi, nhưng với những người thân thiết với họ thì không thể làm như vậy,” Đàm Nghiên nói. “Bạn cùng phòng, bạn học, bạn thân… chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là sẽ gây nghi ngờ.”
Bộ trưởng Vu đáp: “Đúng vậy, nhưng ta có thể giảm bớt số lượng người, từ hơn ngàn người xuống còn vài chục. Như vậy rủi ro và độ khó sẽ thấp hơn nhiều.”
Hợp lý, càng ít con tin thì việc người cứu càng dễ.
Thôi Hòa Dự thức trắng đêm sàng lọc danh sách, đến sáng hôm sau trước 8 giờ đã nộp bản chi tiết: họ tên sinh viên, tuổi, khoa, khóa, các cố vấn hoặc giảng viên thân thiết, số điện thoại… tất cả đều liệt kê đầy đủ. Đồng thời còn chuẩn bị phần mềm đổi giọng cho các cuộc gọi, mọi người chỉ việc gọi theo danh sách.
“Lợi hại ghê!” Đàm Nghiên nhìn tài liệu mình được phân công, cảm thán. Một đêm mà làm được ngần này việc, một người bằng cả một đội IT.
“Lợi hại hơn Lương Hiển nhề?” Thôi Hòa Dự hếch mũi lên trời, làm Lương Hiển ở xa bực tới nỗi muốn lao tới tiền tuyến đấm cậu ta.
“Bộ trưởng, đã xác định mục tiêu ở Đại học Sư phạm thành phố H, bây giờ tôi có thể rời khỏi căn cứ không?” Lương Hiển xin phép.
“Tất nhiên không được,” Bộ trưởng Vu nói, “chúng ta chưa rõ cậu còn mang tọa độ hay không, liệu ý thức tà ác có cảm nhận được vị trí của cậu hay không. Lỡ vừa bước vào trường liền bị phát hiện thì sao? Chưa tới lúc đối đầu trực tiếp, cậu không được di chuyển. Ở lại căn cứ vừa để bảo vệ căn cứ, vừa để đánh lừa đối phương.”
Lương Hiển nhận thấy Bộ trưởng nói có lý, đành bực dọc tiếp tục ở căn cứ đợi mệnh.
“Nghỉ một lát đi,” Bộ trưởng Vu nói với Thôi Hòa Dự, “việc gọi điện liên hệ sẽ có người khác phụ trách. Lát nữa cậu kiểm soát điện thoại của sinh viên, làm cho trông như họ vẫn ở trong trường.”
Thôi Hòa Dự dùng dị năng quá độ, hiện mệt đến mức đứng cũng ngủ được. Cậu ta gật đầu, mặc kệ Lương Hiển đang cau có, gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi.
Khâu Tề Chính đỡ cậu ta lên giường, đắp chăn cho.
Bộ trưởng Vu cho người khống chế nhà trường, âm thầm chuẩn bị vài toà giảng đường; đội dị năng sẽ chia nhau gọi điện, lần lượt dụ sinh viên tới các tòa khác nhau.
Từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối, giữ tốc độ khoảng một trăm người mỗi giờ, bắt đầu từ những người có ít quan hệ với hiềm nghi, phân tách theo khoa: mỗi khoa một giờ gọi chừng vài chục người, hơn nữa điện thoại theo thời lượng khác nhau để tránh tập trung đông người. Vì thời gian và địa điểm khác nhau, mức độ bảo mật được nâng cao, tạm thời không khiến người khác nghi ngờ.
Khi sinh viên được gọi tới sẽ có chiến sĩ thường phục do Bộ trưởng Vu bố trí bảo vệ, thông báo với sinh viên rằng tòa nhà Công nghệ có khả năng xảy ra kh*ng b* hoặc bắt cóc quy mô lớn vào 20 giờ, đã bị tổ chức phát hiện. Để tránh gây động tĩnh nên họ mới dùng phương án bảo vệ này. Chỉ cần buổi tối bắt giữ được tội phạm thì mọi người sẽ được thả về ký túc xá.
Sinh viên nghe mà sợ điếng người. Không ngờ hoạt động mà mình định tham gia lại liên quan tới kh*ng b*. Họ lập tức gạt bỏ chuyện học bổng, đồng ý hợp tác, ngồi xổm trên mặt đất, thể hiện bản thân tuyệt đối phối hợp với tổ chức.
Thôi Hòa Dự khống chế điện thoại của họ dựng nhiều kịch bản giả: ra ngoài mua đồ, lên mạng, ăn uống, xem phim, sang trường khác thăm bạn gái, đi dự sinh nhật… còn thề thốt cam đoan là sẽ quay lại trường đúng 20 giờ tham gia hoạt động.
Mỗi người đều được dựng kịch bản theo đúng thói quen sinh hoạt bình thường, rất khó bị phát hiện.
19 giờ tối, toàn bộ những người có tên trong danh sách đều đã được bảo vệ an toàn. Đàm Nghiên nhìn danh sách còn sót lại hơn hai mươi người, khẽ thở dài: “Vẫn còn một số sinh viên không thể bảo vệ, bọn họ đang ở tình thế rất nguy hiểm.”
Mọi người đều hiểu điều đó. Dù vậy, đây đã là kết quả tốt nhất mà họ có thể đạt được lúc này.
“Đừng tự trách quá,” Lương Hiển an ủi qua tai nghe, “Anh nhớ lại thế giới thây ma đi. Nếu chỉ có hơn hai mươi người vô tình rơi vào ‘lỗ hổng’, em có thể đảm bảo toàn bộ đều có cơ hội sống sót trở về thế giới thực. Một ngàn so với hai mươi, độ khó giảm đi 50 lần, xác suất thành công cũng tăng lên 50 lần.”
“Ừm, khả năng cứu hết mọi người lần này rất lớn.” Đàm Nghiên gật đầu. “Chúng ta có sự chuẩn bị.”
Anh cầm tài liệu trên tay, ánh mắt dừng lại ở một cái tên.
Lâm Miêu Miêu.
Cô vốn không thân thiết gì với Ngụy Thần Hi, chỉ vì đột xuất dẫn theo một nam sinh trường khác tới tham gia, nên bạn cùng phòng của Ngụy Thần Hi đề nghị gặp mặt trước, xem người thật có đẹp trai như trong ảnh hay không.
Một lời đề nghị rất bình thường, hại Lâm Miêu Miêu phải tiếp xúc với Ngụy Thần Hi, buộc cô phải có mặt tại tòa nhà Công nghệ lúc 20 giờ tối.
Đàm Nghiên thầm nhủ nhất định phải bảo vệ an toàn cho Lâm Miêu Miêu, đồng thời đổi diện mạo cho đội dị năng để trà trộn vào nhóm người này.
Họ chọn ra một vài người có vóc dáng tương đồng để cải trang. Phiền phức ở chỗ nam sinh trong trường rất ít, đặc biệt những người cao trên 1m80 hiếm như lông phượng sừng lân. Lật tới lật lui cả ngàn người, vậy mà không kiếm nổi 5-6 người.
May là những kẻ tình nghi không thân quen với họ, thậm chí có người còn chưa từng gặp mặt. Chỉ cần mang giày tăng chiều cao, tháo miếng lót sau khi đến nơi, là có thể tăng được từ 5 đến 10 cm, có thể cải trang thành vài nam sinh trên 1m75.
Sau một hồi xoay sở, cuối cùng đội cũng đủ người.
19 giờ 30, các thành viên đội dị năng tỏa ra từ nhiều hướng tiến về tòa nhà Công nghệ. Cùng lúc đó, Đàm Nghiên xuất hiện dưới ký túc xá nữ, chờ Lâm Miêu Miêu.
Bộ trưởng Vu dẫn theo nai con cùng đội vũ trang mai phục ở tầng bốn tòa nhà Công nghệ, giữ khoảng cách vừa phải để tùy thời hỗ trợ.
Khác với vụ tàu điện ngầm, lần này họ mạnh hơn, có đủ thời gian chuẩn bị, nhất định sẽ bảo vệ được toàn bộ sinh viên vô tội!
Lâm Miêu Miêu ở trên ký túc xá nhìn xuống, thấy Đàm Nghiên đang đứng dưới lầu, mặt ửng đỏ gọi bạn cùng phòng tới: “Các bà nhìn đi nhìn đi! Còn dám nói tui bịa nữa không?”
Mấy cô gái ùa ra cửa sổ, nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt tuấn tú cùng khí chất ôn hòa của Đàm Nghiên, ai nấy đều ôm ngực hít hà.
Một cô bạn bóp má Lâm Miêu Miêu, ghen tỵ nói: “Sao chuyện tốt như vậy lại rơi trúng bà vậy, tức chết mất!”
Lâm Miêu Miêu đắc ý nhướng mày, mặc bộ váy đã chọn lựa kỹ càng bước xuống lầu.
Cùng đi với cô còn có một người bạn cùng phòng khác, người đã kéo cô vào nhóm của Ngụy Thần Hi. Người này chung câu lạc bộ với Ngụy Thần Hi, quan hệ rất thân, nên Thôi Hòa Dự không dám liên hệ trước.
Trời xuân phương Bắc về đêm khá lạnh. Đàm Nghiên mặc một chiếc áo khoác dạ cổ cao ôm sát người, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Chỉ cần nhìn từ xa, Lâm Miêu Miêu đã đỏ mặt.
Ôi trời ơi đẹp trai kinh khủng.
Cô chạy nhanh vài bước, bỏ lại bạn cùng phòng phía sau, tới trước mặt Đàm Nghiên.
Lâm Miêu Miêu cao khoảng 1m60, đi giày cao gót, khoảng cách chiều cao giữa hai người vừa vặn phù hợp. Cô ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lấp lánh ánh sao.
“Sao mặc ít vậy?” Đàm Nghiên thấy cô chỉ mặc váy ngắn, hơi nhíu mày.
Giới trẻ thích ăn mặc đẹp, khoe dáng bất chấp cái lạnh. Đàm Nghiên luôn mặc quần giữ nhiệt suốt mùa xuân rất không hài lòng. Anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai cô: “Con gái phải biết giữ ấm, ít nhất nên mặc thêm quần tất. Mặc thế này hại sức khỏe lắm.”
“Sợ mặc vào trông chân to.” Lâm Miêu Miêu níu lấy áo khoác, mùi hương sạch sẽ từ người Đàm Nghiên bao lấy cô khiến trái tim ấm lên.
Trên ký túc xá vọng xuống tiếng hét phấn khích của các cô gái: “Trời ơi, kiểu con trai ga lăng như vậy sắp tuyệt chủng rồi đó!”
Lâm Miêu Miêu âm thầm hạ quyết tâm, phải chinh phục bằng được chàng trai này!
Cô ta có bạn trai, hiện đang bị Khâu Tề Chính cải trang thay thế. Để cô ta không nhận ra điều bất thường, Khâu Tề Chính đã lấy lý do “thầy gọi gấp” để hẹn gặp trực tiếp ở tòa nhà Công nghệ, không tới đón tại túc xá nữ.
Nhìn thấy Đàm Nghiên phong độ nhã nhặn, cô bạn thoáng so sánh trong lòng, cảm thấy bạn trai mình bị lu mờ, khó chịu xen lẫn ghen tỵ.
Ba người cùng nhau đi về phía tòa nhà Công nghệ, cô bạn cùng phòng cố ý chủ động bắt chuyện với Đàm Nghiên. Đàm Nghiên biết cô ta có quen với Ngụy Thần Hi, muốn thăm dò nên thuận miệng hỏi đôi câu.
Lâm Miêu Miêu cảm thấy khó chịu, khẽ kéo áo khoác trên người, rồi bước nhanh lên nắm lấy tay Đàm Nghiên, nhỏ giọng nói: “Hơi lạnh, tay mình lạnh hết trơn rồi.”
Đàm Nghiên sờ vào, quả nhiên tay cô lạnh buốt, bèn kéo tay cô ra khỏi tay mình, nhét vào túi áo khoác đang khoác trên người cô: “Trong túi này ấm hơn.”
Lương Hiển đang nghe lén bật cười: “Há há há há há!”
Thấy ánh mắt cười nhạo của bạn cùng phòng, Lâm Miêu Miêu Miểu trừng mắt, kích động ôm lấy cánh tay Đàm Nghiên để thể hiện chủ quyền.
Cô bạn cùng phòng cũng không chịu thua, mạnh dạn ôm luôn lấy cánh tay còn lại của Đàm Nghiên: “Mình cũng lạnh quá à~~”
Đàm Nghiên cảm thấy không ổn, lập tức rút tay ra, đỡ lấy Lâm Miêu Miêu rồi đẩy cô sát lại bạn cùng phòng: “Hai người đều lạnh, vậy ôm nhau cho ấm. Lâm Miêu Miêu, chia áo khoác với bạn nhé.”
Lương Hiển: “Há há há há há!”
Không hổ là Đàm Nghiên nhà mình. Trai chưa vợ gái chưa chồng, giữ khoảng cách rõ ràng!
Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình là đàn ông. Là đàn ông, hắn có thể dựa vào Đàm Nghiên, có thể ôm anh, có thể chui vào chung một chăn mà chẳng ai nghi ngờ. Nếu hắn là phụ nữ, vậy thì giữa hắn bà Đàm Nghiên sẽ chẳng có chút hy vọng nào.
Đàm Nghiên không muốn ràng buộc tương lai với bất kỳ cô gái nào, nên sẽ không cho ai hy vọng. Còn Lương Hiển là thành viên đội dị năng như anh, tương lai cũng không có gì đảm bảo, ngược lại khiến Đàm Nghiên có phần cảm thông và bao dung hơn.
Tới khi ba người đến tòa nhà Công nghệ, “chiến trường tình cảm” mới kết thúc.
Trường đại học thành phố H đang mở sưởi. Bên trong tòa nhà ấm áp, vừa vào cửa Đàm Nghiên đã cởi áo khoác khoác trên người Lâm Miêu Miêu xuống, vắt trên tay.
Lâm Miêu Miêu: “…”
Nghĩ lại, cô thấy một người thẳng tính như Đàm Nghiên cũng dễ thương, không lả lơi, không mập mờ với con gái. Nếu theo đuổi được anh, cảm giác an toàn sẽ rất lớn.
Họ đến phòng họp lúc 19:50, trong phòng có vài người, Ngụy Thần Hi cũng ở đó.
“Giờ này rồi mà sao ít người thế?” Ngụy Thần Hi là một cô gái tóc ngắn, tác phong gọn gàng. Cô ta nhìn điện thoại, nhắn tin vào các nhóm hỏi xem mọi người đã đến chưa.
Những người không tham gia thực chiến như Thôi Hòa Dư lập tức dùng tài khoản phụ trả lời: “Tốc độ sinh tử”, “đang tới”, “có thể trễ 2–3 phút”… Ngụy Thần Hi thấy vậy thì yên tâm hơn chút.
Đàm Nghiên để ý thấy có ba sinh viên ngồi khá gần Ngụy Thần Hi, hai nam một nữ.
Lâm Miêu Miêu kéo Đàm Nghiên lại chỗ Ngụy Thần Hi, nói: “Đàn chị, đây là người em nói đó, Đàm Kiện. Đẹp trai lắm đúng không?”
Ngụy Thần Hi liếc Đàm Nghiên một cái, rồi không rời mắt nữa, nhìn chằm chằm rất lâu.
Bạn cùng phòng của Lâm Miêu Miêu thì kéo tai của Khâu Tề Chính, giận dữ nói: “Anh không đến đón em, để em một mình đi bộ đến tòa nhà Công nghệ, trời thì tối om, anh không lo hả!”
Cô ta đi chung với Lâm Miêu Miêu và Đàm Nghiên chả khác nào như không khí.
Ngụy Thần Hi và Đàm Nghiên nhìn nhau quá lâu khiến Lâm Miêu Miêu sốt ruột. Cô nắm tay Ngụy Thần Hi nũng nịu: “Đàn chị, chị sao vậy ạ~~”
Giọng có chút làm nũng, pha chút bực bội.
Ai đời lại nhìn nhằm chằm người đàn ông của người ta lâu thế hả!
“Hừ.” Ngụy Thần Hi đột nhiên cười lạnh. “Bảo sao hôm nay người ít thế, mấy đứa nói là ‘đang trên đường’ chắc chả đến được đây.”
“Cô nhận ra rồi à.” Đàm Nghiên túm lấy tay Lâm Miêu Miêu, kéo cô ra tránh xa Ngụy Thần Hi, bảo vệ cô sau lưng.
“Đến lúc này rồi, nếu tao còn không nhận ra thì đúng là ngu đần.”
Ngụy Thần Hi bước lên, xé tấm mặt nạ ngụy trang trên mặt anh. Lớp da giả tan rã trong không khí, lộ ra gương mặt thật còn anh tuấn hơn.
Lâm Miêu Miêu há hốc miệng nhìn, ấp úng: “Cái này… cái đó… bạn… rốt cuộc…”
Nói năng lộn xộn nửa ngày mới nhớ mình muốn nói gì: “Mặt thật của bạn còn đẹp trai hơn mặt nạ!”
Đội dị năng: “……”
Xong rồi, thế giới này đúng là chết vì nhan sắc, trong tình huống thế này mà cô vẫn nghĩ đến gương mặt.
Thời gian dịch đến 19:58, Đàm Nghiên cũng đưa tay bóp mặt Ngụy Thần Hi. Đây là khuôn mặt thật, không phải lớp ngụy trang hạt như anh. Tâm trạng anh chùng xuống.
“Cô là Thẩm Phiêu?” Đàm Nghiên hỏi.
“Đã từng.” Ngụy Thần Hi khoanh tay trước ngực, rõ ràng đã rơi vào bẫy nhưng vẫn giữ bình tĩnh đến đáng ngờ, không có chút hoảng loạn nào. Không biết cô ta đang cố ra vẻ hay thực sự còn đường lui.
“Thẩm Phiêu đâu?”
“Vứt rồi. Nếu bọn mày đi tìm, chắc có thể vớt được xác dưới sông.” Ngụy Thần Hi hờ hững nói, như thể cô ta không nhắc đến một sinh mạng, mà chỉ là một bộ quần áo cũ.
Đàm Nghiên cũng hỏi: “Thẩm Phiêu, Ngụy Thần Hi… trong mắt mày, những người sống sờ sờ này chỉ là quần áo thôi sao?”
“Có khác biệt một chút, nhưng không lớn. Mày có thể hiểu như vậy.” Ngụy Thần Hi đáp.
Đàm Nghiên cảm thấy tính cách của cô ta lúc này không giống với lúc nói chuyện điện thoại với Thẩm Phiêu: “Tính cách của mày thay đổi.”
“Hấp thu ký ức và ý thức của họ, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.” Ngụy Thần Hi vén lọn tóc rơi bên tai, động tác tự nhiên đến mức không giống đàn ông bắt chước phụ nữ, mà là động tác của Ngụy Thần Hi thật sự.
“Ngụy Thần Hi còn sống không?” Đàm Nghiên hỏi điều quan trọng nhất.
Ngụy Thần Hi bật cười, chỉ vào bản thân: “Tao còn thì cô ta còn sống, tao không còn thì cô ta chết.”
“Mày biết tao không hỏi chuyện đó.” Đàm Nghiên cau mày.
“Vướng mắc lượng tử, thế giới chúng mày gọi là vậy, đúng không?” Ngụy Thần Hi bỗng nói. “Khi một phần ý thức của tao cố xâm nhập não Lương Hiển, tao đã đọc được thông tin này. Nhập gia tùy tục, tao sẽ dùng cách nói của chúng mày. Ý thức của tao và Ngụy Thần Hi đã bị vướng mắc lượng tử, nhưng tao không chọn tách rời mà dung hợp hoàn toàn. Tao có ký ức, tư duy, tính cách, thói quen và cơ thể của cô ta. Mày nói xem, tao có phải Ngụy Thần Hi không?”
Đàm Nghiên sững người, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Một nam sinh lặng lẽ bước đến sau lưng anh, vươn tay định khống chế. Đàm Nghiên lập tức tung cú đá xoay người cực nhanh, hạ gục đối phương, rồi nhanh chóng xé lớp ngụy trang trên mặt cậu ta, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.
Triệu Thiên Minh.
Suy ra, hai sinh viên còn lại đứng gần Ngụy Thần Hi là hai Người dị năng mất tích. Đội dị năng lập tức khống chế cả hai.
Ngụy Thần Hi vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt ngạo nghễ nhìn mọi người, như thể những gì họ chuẩn bị chỉ là trò hề.
“Trong ký ức của Lương Hiển, mày không phải người thông minh. Sao giờ đầu óc linh hoạt thế?” Ngụy Thần Hi hỏi.
“Em chưa từng nói vậy,” giọng Lương Hiển vang lên trong tai nghe, “anh chỉ không học đại học thôi. Nhiều năm kinh nghiệm điều tra giúp anh sở hữu trực giác cực kỳ nhạy bén.”
“Tôi biết.” Đàm Nghiên đáp ngắn gọn, trấn an hắn.
Anh quay lại nói với Ngụy Thần Hi: “Mỗi lần mày chiếm một cơ thể, mày đều bị ảnh hưởng bởi tính cách, thói quen của chủ thể ban đầu. Có lẽ sau một thời gian, mày sẽ hoàn toàn kiểm soát, nhưng cả hai lần đều bị bọn tao phát hiện trước khi đến thời điểm đó.”
“Đúng vậy.” Ngụy Thần Hi thở dài. “Tao đến Thạch Gia Trang định ẩn mình một thời gian, nào ngờ chúng mày phát hiện nhanh như vậy, còn âm thầm giăng bẫy. Người của thế giới này đúng là lợi hại.”
Lời cô ta nghe như khen, ngữ khí lại đầy khinh thường.
Các thành viên đội dị năng nhíu mày. Đến nước này mà Ngụy Thần Hi vẫn không sợ hãi, không chạy trốn, cũng không phản kháng. Rốt cuộc cô ta còn gì trong tay?
A Tam: “Ai mà chả biết mày có thể rời khỏi cơ thể này bất cứ lúc nào, biến thành thể ý thức. Mày nghĩ như vậy là bọn tao không bắt được mày à? Đừng đùa!”
Nai con đang chờ sẵn trên tầng, Lương Hiển có thể thông qua nai con để lập tức ứng phó với thể ý thức.
Thể ý thức ở thế giới năng lượng tối nói Lương Hiển là Người thượng vị. Hắn đã từng đánh bại ý thức tà ác một lần, khả năng thắng lần hai là rất cao.
Khâu Tề Chính nhìn các sinh viên trong phòng, bình tĩnh nhắc nhở: “Mọi người chú ý, từ đầu đến giờ, ngoại trừ Lâm Miêu Miêu nói một câu ‘Đàm Nghiên đẹp trai’, không ai trong số họ có phản ứng gì.”
Đúng vậy, trong tình huống thế này, hơn hai chục sinh viên trong phòng họp lại không một ai hoảng loạn hay hét lên, tất cả đứng ngây ra nhìn, lặng lẽ nghe Đàm Nghiên và Ngụy Thần Hi nói chuyện.
Ngụy Thần Hi khống chế Người dị năng phải làm họ bị thương, chảy máu. Nhưng đối với người thường, cô ta không cần làm thế, có thể trực tiếp khống chế.
“Nó định lấy đám sinh viên này làm con tin à? Không thể nào!” Nghiêm Vĩnh Phong nói.
Lần này bọn họ hành động với quyết tâm phải thắng. Nhiệm vụ của tổ chức rất rõ ràng: bằng mọi giá phải bắt giữ và tiêu diệt ý thức tà ác, tuyệt đối không để một thứ có khả năng hủy diệt thế giới tiếp tục tồn tại.
Đội dị năng sẽ liều mạng bảo vệ sinh viên, nhưng đồng thời họ cũng liều mạng tiêu diệt ý thức tà ác, không để nó làm hại thêm bất kỳ ai.
“Tao không nghĩ vậy.” Ngụy Thần Hi bình thản nói. “Mạng tao tất nhiên đáng giá hơn bọn nó. Tao không ngu đến mức trông chờ vài sinh viên bảo vệ mình. Nếu người đông hơn, có lẽ còn có thể khiến bọn mày vướng tay chân một chút. Nhưng ít như vậy, cùng lắm chỉ kéo chậm được vài giây, chứ chẳng làm được gì khác.”
“Mà thôi vẫn có tác dụng. Chúng mày đến giờ còn chưa ra tay, chẳng phải cũng vì lo tao sẽ làm hại bọn họ sao? Chúng mày đang quan sát tao, tìm điểm yếu của tao, rồi một kích tất thắng.”
Quả đúng như vậy, khi Đàm Nghiên nói chuyện với Ngụy Thần Hi, các thành viên đội dị năng đã lặng lẽ di chuyển đội hình. Đến lúc này, họ đã gần như đưa được toàn bộ sinh viên về phía sau mình.
Kế hoạch là tách sinh viên khỏi Ngụy Thần Hi, đến lúc giao chiến thì lực lượng vũ trang sẽ phá cửa xông vào, đưa sinh viên ra ngoài, dọn chiến trường cho trận đánh chính.
Họ đang câu giờ. Họ lo rằng Ngụy Thần Hi sẽ điều khiển sinh viên tự sát, nên mới dùng cách này để cô ta thả lỏng cảnh giác.
Ngụy Thần Hi rút điện thoại ra xem giờ. Từ lúc vào phòng, cô ta đã lặp lại hành động này nhiều lần.
“Đến giờ rồi.” Ngụy Thần Hi nói. “Chúng mày câu giờ, tao cũng vậy.”
Lời vừa dứt, chính giữa phòng họp đột ngột xuất hiện một “lỗ hổng”. Cùng lúc đó, những sinh viên được bảo vệ phía sau đội dị năng như phát điên, lao về phía đó. Đội dị năng lập tức phát tín hiệu, lực lượng vũ trang đã chuẩn bị sẵn từ trước phá cửa xông vào, ôm chặt lấy đám sinh viên.
Thấy cảnh này, Ngụy Thần Hi mỉm cười nhìn Đàm Nghiên: “Đổi chiến trường nào.”
———————-
Lời tác giả:
Tên giả của Đàm Nghiên là Đàm Kiện.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 104
10.0/10 từ 24 lượt.
