Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 105
Không có thiết bị kiểm soát, “lỗ hổng” không ngừng lan rộng.
Đàm Nghiên lập tức hô lớn: “Kế hoạch B!”
Các chiến sĩ vũ trang đang chờ lệnh nhanh chóng thu vũ khí, dùng dây trói chặt chính mình. Tần Lực dựng tường chắn, bao bọc toàn bộ đám sinh viên bên trong, ngăn không cho bất kỳ ai ra ngoài.
Làm vậy, cho dù Ngụy Thần Hi có khống chế được mọi người, người bình thường cũng không thể phá vỡ tường chắn của Người dị năng; các chiến sĩ vũ trang với ý chí mạnh mẽ có thể cầm cự một thời gian ngắn, cộng thêm việc bị trói chặt, sẽ không ảnh hưởng đến đội dị năng.
Ngay khi Đàm Nghiên hô “Kế hoạch B”, một con hươu từ bên ngoài đập vỡ cửa sổ phi vào, tung cú đá vào gáy Ngụy Thần Hi.
Ngụy Thần Hi né được cú đá, Lương Hiển đột ngột xuất hiện bên cạnh cô ta, ý thức lực khổng lồ bung ra, khóa chặt Ngụy Thần Hi vào phạm vi của mình.
Bên cạnh A Tam, vài quả cầu nước hình thành, trói chặt ba Người dị năng. Triệu Thiên Minh muốn phản kháng, nhưng năng lực bị A Tam khắc chế hoàn toàn, căn bản không thể thoát ra.
Nai con giẫm chân lên đầu Ngụy Thần Hi, một chiếc móng nhỏ như mang nghìn cân sức nặng. Ngụy Thần Hi giãy giụa vài lần vẫn không thể ngẩng đầu lên.
“Mày nghĩ bọn tao không tính đến ‘lỗ hổng’ à?” Lương Hiển lạnh giọng, “Giăng thiên la địa võng chờ mày, nghĩa là đã dự liệu mọi khả năng. Đừng coi thường loài người.”
“Đừng hòng trốn thoát.” Đàm Nghiên dựng kết giới, nhốt Ngụy Thần Hi trong lồng. Sau lần hợp lực với Lương Hiển, kết giới của anh có thêm khả năng giam cầm thể ý thức.
Ngụy Thần Hi vẫn mỉm cười. Cô ta trông khá chật vật, nhưng vẻ mặt chẳng chút hoảng loạn.
“Rất lợi hại.” Ngụy Thần Hi khen ngợi, “Chúng mày nằm ngoài dự tính của tao… thế thì sao? Theo tao biết, chúng mày không có năng lực tiêu diệt thể ý thức.”
Lương Hiển: “Trước đây thì không, sau này chưa chắc. Chẳng phải mày là vật thí nghiệm tốt nhất sao? Bọn tao có đủ cách buộc mày phải thả Ngụy Thần Hi ra. Nếu cuối cùng không cứu được cô ấy, bọn tao sẽ thí nghiệm trên cơ thể này. Yên tâm, tên mày sẽ được ghi vào sử sách.”
Lời đe dọa của hắn không khiến Ngụy Thần Hi dao động. Nụ cười của cô ta càng thêm sâu, ánh mắt nhìn đám Người dị năng như đang nhìn một lũ hề nhảy múa.
“Không đúng…” Lương Hiển cau mày. “Thái độ của nó…”
Chưa dứt lời, “lỗ hổng” cách đó không xa đột nhiên ngừng lan rộng.
Ngụy Thần Hi cười lớn: “Chúng mày nghĩ tao sẽ bị nhốt chết trong cơ thể này sao? Lương Hiển, khi đấu ý thức với tao, chẳng lẽ mày không nhận ra tao có thể phân tách một phần ý thức sao?”
Do tính chất liên kết lượng tử, mỗi “lỗ hổng” đều xuất hiện thành cặp. Khi “hlỗ hổng” ngừng lan rộng, nghĩa là ở đầu bên kia – nơi không ai biết đã có người bước vào.
Khi con người tiến vào “lỗ hổng”, sẽ xảy ra hai tình huống:
Tình huống thứ nhất: Người thường đi vào, giống như các vật thể xung quanh, sẽ bị thế giới này bài trừ, đẩy sang một thế giới khác.
Tình huống thứ hai: Đàm Nghiên tiến vào. Anh sở hữu năng lượng có thể đóng kín vòng tròn. Khi anh vào, “lỗ hổng” sẽ tạm biến mất. Phía đối ứng cũng sẽ ngừng lan rộng. Chỉ sau khi Đàm Nghiên quay lại, cả hai đầu hố đen mới hoàn toàn bị bịt kín. Một đầu vào, một đầu ra đều đóng.
Kiều Tri Học cho rằng, bình thường “lỗ hổng” sẽ xuất hiện và biến mất đồng thời theo cặp. Việc xuất hiện tình huống hiện tại hoàn toàn ngoài dự liệu.
Tự nhiên luôn vượt xa lý luận của con người.
Hiện tượng “cổng vào – cổng ra” này vốn là trọng điểm nghiên cứu của Kiều Tri Học, nhưng do thiếu điều kiện thực nghiệm, mọi giả thiết đều chỉ nằm trên giấy, không thể kiểm chứng.
Lần này là tình huống thứ hai: đầu bên này ngừng lan rộng, có người đã tiến vào đầu bên kia. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Sau khi “lỗ hổng” dần mất quy luật, vị trí của đầu còn lại trở nên khó xác định. Nếu trước đây có thể lần theo kinh độ, thì nay nó có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trên Trái Đất.
“Chúng ta không biết Lỗ hổng kia ở đâu, tìm người kiểu gì đây!” Thôi Hòa Dự từ trên lầu nhảy xuống, gương mặt đầy lo lắng.
Cậu ta thức trắng hai ngày một đêm, ý thức lực bị tiêu hao nghiêm trọng, thế mà chỉ thu được kết quả như vậy.
“Vẫn còn một cách.” Đàm Nghiên lạnh lùng nhìn Ngụy Thần Hi, đưa tay túm người nhấc lên. “Vừa nãy mày nói đổi chiến trường, có phải ý này không?”
Ngụy Thần Hi cười ha hả, gương mặt trẻ tuổi thoắt hiện vẻ hung tợn, khiến người ta đau lòng.
Họ không bảo vệ được cô gái trẻ này.
“Tao không lập tức đóng ‘lỗ hổng’ chính vì đang chờ mày.” Ngụy Thần Hi nói, “Mày tưởng tao để Lương Hiển lại vì nhìn trúng thế giới này sao? Không, tao để ý đến mày.”
“Ở thế giới xác sống, Lương Hiển đã trở thành nửa xác sống, cơ thể ngưng trao đổi chất. Lúc tao sắp chiếm lấy cơ thể của nó thì mày đột nhiên xuất hiện, truyền cho nó sức mạnh. Lần đầu tiên tao gặp loại sức mạnh này, có thể tăng cường ý thức tự thân của người khác. Tao rất tò mò, muốn gặp mày.”
Ngụy Thần Hi nhìn Đàm Nghiên, trên mặt lóe lên chút mê hoặc, như thể bị anh thu hút.
Cô ta đang nhắc tới lần Đàm Nghiên mượn nai con xuyên qua “lỗ hổng” tìm thấy Lương Hiển. Lúc đó cơ thể Lương Hiển không chảy máu dù cắt đứt ngón tay; ngoài trái tim vẫn còn đập một lần mỗi phút, hầu hết cơ quan nội tạng đã ngưng hoạt động, gần như đã thành xác sống.
Nhưng Đàm Nghiên đã tìm thấy Lương Hiển, hôn tỉnh hắn, hy vọng dị năng của mình sẽ giúp tăng cường dị năng của hắn, để hắn có thể đánh bại virus xác sống, để hắn trở về nhà.
Kể từ đó, tình trạng Lương Hiển ngày một cải thiện. Lương Hiển nghĩ là do hấp thụ nhiều tinh hạch xác sống, thực chất là nhờ Đàm Nghiên.
Ngay từ đầu, Đàm Nghiên đã rất đặc biệt.
Chính vì phát hiện ra sự tồn tại của anh, ý thức tà ác mới tạm thời tha cho Lương Hiển, rồi chạy tới thế giới của họ.
Làm nhiều việc như vậy chỉ để tìm Đàm Nghiên.
“Mày muốn hấp thu ý thức lực của tao?” Đàm Nghiên hỏi.
“Gặp rồi bàn tiếp.” Ngụy Thần Hi nhìn thẳng vào mặt anh, như muốn xuyên thấu thân xác, lột mở hộp sọ để thấy hồn phách bên trong.
“Không được đi!” Lương Hiển la lên, “Nếu đi thì đúng ý nó rồi! Em tin thực lực của anh không thua ai, nhưng bên kia chắc chắn có vô số con tin; một khi nó dùng con tin để uy h**p anh…”
“Ồ, hóa ra con tin có tác dụng với mày.” Ngụy Thần Hi cắt ngang Lương Hiển, “Vậy thì tao sẽ cho mày một con số. Nếu mày không đi, tao sẽ giết chúng.”
Mọi người nóng lòng như lửa đốt. Lương Hiển rất muốn đấm Ngụy Thần Hi, nhưng đây không phải thân xác của ý thức tà ác, tấn công vật lý với nó không đau không ngứa.
“Tao đi.” Đàm Nghiên nói.
“Em đi cùng anh!” Lương Hiển lập tức nói, nắm chặt tay Đàm Nghiên, quyết không buông.
“Không được,” Đàm Nghiên bình tĩnh bẻ từng ngón tay Lương Hiển ra, “Ngoài tôi, em là người duy nhất có khả năng trở về. Chúng ta không thể cùng vào.”
Máu toàn thân Lương Hiển lạnh cóng. Hắn cảm thấy nếu buông tay lần này, Đàm Nghiên có thể sẽ không trở về nữa. Hắn cố níu chặt: “Em cố gắng mạnh lên không phải để nhìn anh đi chết! Em muốn trở thành sức mạnh của anh, bảo vệ anh.”
“Em mạnh lên để tiếp quản thay tôi.” Lúc này Đàm Nghiên vô cùng lạnh lùng, nói nghiêm túc: “Chính vì có em, tôi mới yên tâm buông tay làm việc.”
Lương Hiển không thể phản bác, nhưng hắn liều mạng mạnh lên đâu phải để đẩy Đàm Nghiên vào chỗ chết, hi sinh vì nước? Nếu không có hắn, tổ chức tuyệt đối sẽ không để Đàm Nghiên liều mạng, vậy mà bây giờ lại có thể.
“10, 9…” Ngụy Thần Hi bị Đàm Nghiên túm cổ đếm chậm rì rì, không vội tí nào.
“Lương Hiển, cậu đi với Đàm Nghiên.” Bộ trưởng Vu nhảy qua cửa sổ vào, ra lệnh.
Ánh mắt Lương Hiển sáng lên. Đàm Nghiên có thể từ chối hắn, chứ không thể từ chối mệnh lệnh của Bộ trưởng Vu.
Bộ trưởng Vu nói với Lương Hiển: “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ mạng sống của Đàm Nghiên, không để anh ấy hi sinh vì cứu người. Tôi thừa nhận mạng dân cao quý hơn hết, nhưng đội dị năng còn chưa trưởng thành; quốc gia, nhân dân, thậm chí thế giới không thể mất Đàm Nghiên. Đây không phải lúc anh có thể tự ý hy sinh. Lương Hiển, cậu phải buộc mạng mình vào mạng Đàm Nghiên.”
“Rõ, cảm ơn Bộ trưởng!” Lương Hiển xúc động nắm chặt tay Đàm Nghiên, lần này Đàm Nghiên không giũ bỏ tay hắn.
Nai con chạy đến bên hai người, tỏ ý rằng nếu ba mẹ đi thì Đàm Lộ cũng phải đi theo.
Nhưng lần này không ai đồng ý. Lương Hiển xoa đầu nó: “Ở nhà trông nhà, làm cột mốc cho bọn tao.”
Có nai con, tức là họ có bảo hiểm kép, hai kênh truyền tống.
“5… 4… 3…” Ngụy Thần Hi thong thả đếm, “Chúng mày bàn bạc xong chưa? Tao còn cố tình đếm chậm cho chúng mày thêm thời gian đấy.”
“Mày sẽ không giết con tin lúc này.” Lương Hiển nói. “Mày muốn có năng lượng ý thức. Đàm Nghiên rất mạnh, đúng không? Còn mạnh hơn mày sau khi hấp thụ bao nhiêu thể ý thức. Mày muốn có sức mạnh của anh ấy, vì thế mày sẽ dùng con tin để ép anh ấy ngoan ngoãn nghe lời. Mà nếu con tin không lộ diện, thì đâu thể uy h**p được.”
Ngụy Thần Hi liếc Đàm Nghiên bằng ánh mắt tham lam, ánh nhìn đó chứng minh Lương Hiển đoán chính xác.
“Đi thôi.” Đàm Nghiên nói, tay phải túm Ngụy Thần Hi, tay trái nắm chặt Lương Hiển, nhảy vào “lỗ hổng”.
Sau khi anh vào, “lỗ hổng” biến mất như mọi lần trước.
“Không ổn.” Kiều Tri Học vẫn duy trì liên lạc từ xa lập tức nói, “Vòng tròn hoàn chỉnh chưa hình thành mà hai đầu ‘lỗ hổng’ đã biến mất. Trước nay chúng ta chưa từng gặp tình huống này. Có thể sẽ xảy ra biến cố ngoài dự tính. Bộ trưởng, tôi kiến nghị lập tức ban bố giới nghiêm trên toàn quốc, rà soát toàn diện để xác định xem có xuất hiện ‘lỗ hổng’ ở nơi nào khác không!”
Cùng lúc đó, Đàm Nghiên bên trong “lỗ hổng” sử dụng liên kết lượng tử giữa Ngụy Thần Hi và chủ thể ý thức, đưa Lương Hiển dịch chuyển đến một thế giới khác.
Ngụy Thần Hi cần Đàm Nghiên trực tiếp đối mặt với bản thể của mình, hơn nữa phải ở trong điều kiện tuyệt đối có lợi cho nó. Vì vậy Ngụy Thần Hi rất hợp tác, đưa Đàm Nghiên đến trước mặt bản thể.
Nhưng ngoài dự đoán, trước mắt họ không có người, mà là một dãy thùng chứa trông như khoang tàu vũ trụ. Qua cửa sổ của mỗi thùng, có thể nhìn thấy người đang ngủ say bên trong.
Ngụy Thần Hi: “…”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 105
10.0/10 từ 24 lượt.
