Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 106
“Bản thể của mày đâu? Con tin đâu?” Lương Hiển nhìn hàng loạt thùng chứa trước mặt, hỏi.
Khung cảnh trước mắt không giống thế giới quen thuộc của họ: một căn phòng khổng lồ, trang bị tinh xảo, công nghệ vượt xa tưởng tượng. Lương Hiển xem như là dân quân sự công nghiệp tinh anh, tùy thời tạo ra vũ khí quen thuột, học hành xuất sắc, trong đầu chứa vô số kiến thức chuyên nghiệp, cũng chưa từng thấy loại thùng chứa này.
Hắn thử chạm vào lớp vỏ bên ngoài, cũng là một loại hợp kim xa lạ.
Sắc mặt Ngụy Thần Hi rất lạ. Cô ta không đáp lại câu hỏi của Lương Hiển, mà rướn cổ, cố gắng nhìn xuyên qua từng ô cửa nhỏ trên thùng chứa để nhận diện khuôn mặt bên trong.
Trong lòng Lương Hiển và Đàm Nghiên đồng thời dấy lên một dự cảm chẳng lành. Lương Hiển nói: “Có phải liên kết giữa mày và bản thể đã bị cắt đứt?”
Ngụy Thần Hi không nói gì, tiếp tục quan sát các thùng chứa.
Đàm Nghiên nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ mày không thể dùng ý thức lực để quét bên trong? Tại sao phải xác nhận bằng mắt?”
Ngụy Thần Hi: “…”
Hai người đồng thời kết luận: “Những thùng chứa này có thể ngăn cách ý thức lực. Bản thể của mày và cơ thể mà nó đang điều khiển đều bị nhốt bên trong?”
Ngụy Thần Hi: “…”
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, báo ứng đến nhanh thật.
Lương Hiển nở nụ cười hài lòng: “Kim loại này không tồi, đáng tiếc là không thể mang đi. Nhưng chúng ta có thể phân tích thành phần, về nhà rồi thử chế tạo. Có thứ này thì chúng ta không còn sợ thể ý thức nữa.”
“Đừng nhúc nhích.” Đàm Nghiên ngăn Lương Hiển, “Bản thể của Ngụy Thần Hi rất mạnh, thuộc cấp độ thế giới, có thể dự đoán trước vị trí ‘lỗ hổng’. Vậy mà bị giam trong loại thùng này, chứng tỏ thế giới này không đơn giản.”
Lương Hiển âm thầm tính toán. Từ lúc “lỗ hổng” ngừng lan rộng đến khi họ tới đây chỉ khoảng mười mấy phút. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể bị bắt giam, mức độ nguy hiểm của thế giới này không hề nhỏ.
“Mau cứu người!” Ngụy Thần Hi bỗng kêu lên. “Trong các thùng đó không chỉ có bản thể của tao, mà còn 154 người mà tao dẫn từ Vân Nam vào ‘lỗ hổng’. Chúng mày là quân nhân, chẳng lẽ định bỏ mặc dân thường trong dị giới sao?”
“Chỉ mang 154 người vào ‘lỗ hổng’ thôi à?” Lương Hiển cau mày. Theo lý mà nói, để nuôi dưỡng Người dị năng, ý thức tà ác cần rất nhiều người mới đúng.
“Tao chỉ đưa những người có tiềm năng thức tỉnh dị năng vào, mang theo mấy kẻ vô dụng làm gì.” Ngụy Thần Hi đáp một cách đương nhiên.
Nghe thì hợp lý, nhưng cả hai đều cảm thấy cô ta còn giấu điều gì đó. Mà dù sao cô ta cũng đứng ở phe đối lập, không thể hoàn toàn tin lời cô ta.
Lương Hiển liếc sang Đàm Nghiên, hạ giọng: “Em thấy nơi này rất nguy hiểm. Chúng ta nên rút lui trước, điều tra nguyên nhân tận thế của thế giới này rồi quay lại cứu người.”.
Đàm Nghiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Rất hiếm khi anh có cảm giác bất an rõ ràng như thế này, thế giới này cực kỳ bất thường.
Họ còn chưa tìm lối ra thì đèn báo động trên trần bật sáng, nhấp nháy đỏ rực. Tiếng còi chói tai vang lên:
“Cảnh báo cấp một! Cảnh báo cấp một! Khu bảo hộ số 3 xuất hiện kẻ xâm nhập! Khu bảo hộ số 3 xuất hiện kẻ xâm nhập!”
Tiếng cảnh báo lặp lại liên tục. Cả hai hiểu rõ nếu chần chừ, họ chắc chắn sẽ bị bắt. Đàm Nghiên ra lệnh: “Em phá hủy hệ thống giám sát và vũ khí, tôi mai phục ở cửa.”
Anh ném Ngụy Thần Hi vào khoảng trống giữa phòng, dựng lồng giam cô ta bên trong.
“Chúng mày định làm gì!” Ngụy Thần Hi hét lên.
Đàm Nghiên trói chặt cô ta, phong tỏa thể ý thức, để mặc cô ta nằm đó không thể thoát ra.
Chưa đầy ba phút sau, cửa khu bảo hộ mở ra. Từ khe cửa vừa tách, một đội người mặc đồ bảo hộ trắng toàn thân lao vào. Họ trang bị đầy đủ, đội mũ bảo hiểm kín mít, tay cầm thứ vũ khí trong suốt mà Đàm Nghiên chưa từng thấy.
Nhìn thấy Ngụy Thần Hi, họ lập tức giơ vũ khí lên. Một luồng sáng từ vũ khí phóng ra, bao trùm lấy cô ta. Đàm Nghiên nắm chuẩn thời cơ, thu hồi lồng bảo vệ đúng lúc, để luồng sáng chạm trực tiếp vào cô ta.
Ánh sáng chiếu lên người Ngụy Thần Hi, cô ta lập tức ngừng giãy giụa, ánh mắt đờ đẫn, nhìn ngây dại lên trần nhà.
Đàm Nghiên thầm cảnh giác cao độ. Tuyệt đối không được để loại vũ khí này chiếu vào người.
Đội người đó nâng Ngụy Thần Hi lên, mở một buồng trong suốt rồi nhốt cô ta vào bên trong.
Một người bật bộ đàm báo cáo: “Phát hiện một động vật bảo hộ, đã cho vào khoang an toàn.”
“Còn hai người nữa,” giọng trong bộ đàm đáp, “một người đã phá hỏng hệ thống giám sát của khu bảo hộ. Tôi sẽ đóng cửa, hút hết không khí trong khu bảo hộ, môi trường sống của động vật bảo hộ không thể thiếu không khí. Trong một đến hai phút họ sẽ tự động xuất hiện.”
Giọng nói biến mất, cánh cửa chầm chậm khép lạ.
Đàm Nghiên thầm nghĩ không ổn, không thể để cửa đóng như vậy. Cho dù muốn cứu người, anh và Lương Hiển cũng không được phép bị kẹt ở đây.
Anh quyết định mạo hiểm, đánh cược rằng lồng bảo vệ có thể chịu được tia sáng của vũ khí.
Đàm Nghiên dựng lớp kết giới bọc kín người, phóng vút lên trần nhà rồi lộn ngược lao về phía cánh cửa.
Tốc độ của anh rất nhanh. Đội người kia nghe tiếng động liền giơ vũ khí bắn về phía anh nhưng không theo kịp. Chưa đầy một giây, Đàm Nghiên đã tới cửa. Anh hít sâu một hơi, đấm một cú vào cánh cửa.
Cánh cửa không chút sứt mẻ, vẫn chậm rãi khép lại.
Đàm Nghiên sửng sốt.
Đau đớn truyến đến nắm tay báo cho anh biết: không phải sức lực anh giảm, mà là ý thức lực không có tác dụng lên bức tường này.
Dị năng của họ không làm tăng trực tiếp lực vật lý, cú đấm về bản chất vẫn là lực người thường. Cái làm bức tường đổ vỡ là ý thức lực ngưng tụ các hạt trong môi trường, tạo ra lực lượng lượng tử phá huỷ bức tường.
Bây giờ anh chỉ còn sức mạnh thể chất, ý thức lực mất hiệu lực, không khác gì người thường.
Tương tự, lồng bảo vệ của anh sẽ không chống được tia sáng của vũ khí.
Ngay lúc đội người giơ vũ khí bắn thẳng vào Đàm Nghiên ở cửa, một bóng người lao tới ôm anh lăn qua khe cửa thoát ra ngoài. Hai người vừa lăn qua thì cánh cửa khép lại, tất cả phát bắn đều dội lên cánh cửa.
Hình như súng không phải vũ khí phá hoại, tia sáng chiếu vào cánh cửa không làm hỏng cửa.
Nhóm người thấy Đàm Nghiên và Lương Hiển đã chạy thoát không vội đuổi, họ bật bộ đàm báo cáo: “Báo cáo, hai động vật bảo hộ hoang dã đã trốn thoát.”
“Chúng phá hỏng hệ thống giám sát bên ngoài khu bảo hộ số 3, tôi không thể tìm qua camera. Kiểm tra độ kín của khoang an toàn. Xác nhận kín hoàn toàn, tôi sẽ kích hoạt ‘Ảo quang’ trên toàn khu bảo hộ,” giọng nói vô cảm trong bộ đàm phát ra.
Người dẫn đầu đến gần tường nhấn một cái, một nút bấm ẩn bật ra. Trần nhà mở một vài ống dẫn, phun khí vào các khoang an toàn.
Họ kiểm tra dữ liệu từng khoang rồi nói vào bộ đàm: “Khoang an toàn khu 3 có độ kín tốt.”
Lần lượt các phản hồi “khoang khu 1 kín tốt”, “khoang khu 2 kín tốt” vang lên. Khoảng năm phút sau, giọng nói trong bộ đàm tuyên bố: “Tất cả khoang an toàn trong khu bảo hộ đều kín, mở ‘Ảo quang’.”
Trong khi đó, Lương Hiển và Đàm Nghiên đang mù quáng tìm lối ra trên hành lang.
Khắp nơi trong tòa nhà phủ màu trắng tinh, các hành lang giống hệt nhau. Cánh cửa xuất hiện trên tường như tự sinh, không có vết nứt, không thể dò đường bằng hướng gió hay luồng khí.
“Chậm nhất là năm phút, họ sẽ áp dụng biện pháp xử lý.” Lương Hiển nhìn đồng hồ. “Đã bốn phút rồi, nếu họ sử dụng phương thức cực đoan thì chúng ta không còn cơ hội. Phải mau rời khỏi đây. Thể ý thức đã bị nhốt vào khoang, em nghĩ nó không còn cửa thoát, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành.”
Nhưng còn 154 người dân vô tội sống ở cao nguyên Vân Quý đang bị giam trong các khoang, cuộc sống trước giờ bình lặng, tự dưng bị tai bay vạ gió.
Đàm Nghiên không thể bỏ họ lại, Lương Hiển cũng vậy.
Hơn nữa quan trọng nhất là, họ không thể quay về.
Trong cùng một thế giới, dù nai con ở đâu họ có thể dịch chuyển tới ngay bằng kênh truyền lượng tử. Nhưng để trở về thế giới thực từ dị giới, họ phải tìm được điểm kết nối giữa hai thế giới — tức là vị trí bia mộ hoặc nai con đang đứng.
Ví dụ, nếu nai con đang ở tòa nhà Công nghệ của Đại học Sư phạm, thì họ bắt buộc phải đến đúng tọa độ tương ứng với tòa nhà Công nghệ hoặc bia mộ ở huyện Bình để có thể truyền tống trở về.
Thế nhưng để tìm bản thể của thể ý thức, thông qua vướng mắc lượng tử, họ đã đến… Có lẽ là Vân Nam, cách thành phố B hàng ngàn cây số.
Ý thức lực bị phong ấn, thậm chí họ không thể rời khỏi tòa nhà này. Bản thân họ còn khó bảo toàn, chứ đừng nói đến chuyện cứu người.
“Không có ý thức lực, tại sao tôi vẫn dùng được lồng bảo vệ?” Đàm Nghiên hỏi.
“Không phải là không dùng được, mà là tường của tòa nhà này có thể che chắn ý thức lực.” Lương Hiển đáp, “Chỉ cần không chạm vào các thiết bị trong công trình, chúng ta vẫn có thể sử dụng dị năng.”
Vì vậy, lồng bảo vệ của Đàm Nghiên vẫn có thể dùng lên bản thân anh và Ngụy Thần Hi, nhưng ý thức lực không thể phá hủy được tường hay thiết bị trong đây.
“Công nghệ của bọn họ vượt xa thế giới thực.” Lương Hiển nhăn mặt. “Em đã thử phân tích thành phần của khoang an toàn, tiếc là thiết bị của chúng ta hoàn toàn vô dụng. May mà lúc nãy em tìm được bộ điều khiển hệ thống giám sát, dùng dao găm phá nguồn điện, nên mới thoát khỏi giám sát.”
Nói chung là nhờ may mắn.
Lúc hai người đang bế tắc, đèn báo động trên tường bỗng bật sáng:
“Báo động cấp đặc biệt, báo động cấp đặc biệt. Có hai cá thể động vật bảo hộ hoang dã đã phá hủy thiết bị giám sát, hiện đang di chuyển trong khu bảo tồn. Hệ thống trung tâm quyết định mở ‘Ảo Quang’. Tất cả hãy kiểm tra độ kín của trang phục bảo hộ, tránh bị ảnh hưởng bởi ‘Ảo Quang’. Nhắc lại, báo động cấp đặc biệt…”
Đàm Nghiên và Lương Hiển nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 106
10.0/10 từ 24 lượt.
