Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 107


Mặc dù họ chưa từng nghe qua cụm từ “Ảo Quang”, nhưng cũng có thể đoán được đó là chùm sáng đã khiến Ngụy Thần Hi rơi vào trạng thái ngu ngơ.


Giống như trường lực bao phủ trên tường, “Ảo Quang” là một loại vũ khí có thể tác động đến ý thức lực.



Tuyệt đối không thể để ánh sáng đó chiếu trúng. Nếu không, họ sẽ không bao giờ quay về nhà được nữa!


Hiện tại họ đang ở trong một hành lang bốn phía màu trắng. Màu sắc này ban đầu trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng, nhưng nhìn lâu sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác bồn chồn, khó chịu, thậm chí muốn nổi điên.


Các bức tường giống hệt nhau, không thể phân biệt được phương hướng. Không có ai đuổi theo họ, bằng không, chỉ cần cướp được một bộ đồ bảo hộ cũng đủ xoay chuyển tình thế.


Lương Hiển lấy từ trong ba lô ra ống phóng lựu hạng nặng, nhắm bắn vào tường. Tiếng nổ vang lên dữ dội, nhưng trên tường chỉ lưu lại một vệt đen nhạt, không thể xác định độ dày của tường hay đằng sau đó là gì.


Hình như họ lâm vào đường cùng rồi.


Một khi bị “Ảo Quang” chiếu trúng, họ sẽ biến thành đứa ngu ngơ, bị nhốt trong khoang an toàn, bị đối xử như động vật quý hiếm.


Lương Hiển liên tục bắn phá tường, tiêu hao hết toàn bộ đạn, mà chỉ để lại một hố nhỏ.


Một dãy đèn bật sáng trên đầu họ, có vẻ “Ảo Quang” sắp được khởi động.


Trong khoảnh khắc nguy cấp, Lương Hiển ôm chặt Đàm Nghiên, đâm mạnh vào tường.


Đàm Nghiên nhận ra hắn định làm gì, vội vàng đẩy hắn: “Không được!”


“Thử xem!” Lương Hiển kiên quyết: “Chỉ còn cách này thôi, chúng ta không thể bị mắc kẹt ở đây được!”



Dứt lời hắn đặt tay lên tường, dốc hết toàn bộ ý thức lực. Sức mạnh từng được rèn luyện ở thế giới xác sống va chạm dữ dội với trường lực bao bọc tường.


Lúc này, Lương Hiển chẳng khác nào đang dùng thân thể phàm trần để chống lại đại bác. Nếu ví trường lực bao quanh tường như một lưới điện, thì ý thức lực của hắn là vật cách điện yếu ớt được ném vào đó, để đổi lấy một giây cơ hội cho Đàm Nghiên.


Họ đang đánh cược. Cược rằng phía sau bức tường không phải là một hành lang khác. Cược rằng não bộ của Lương Hiển sẽ không bị hỏng vì hành động liều mạng này. Cược rằng Đàm Nghiên có thể nắm lấy cơ hội đập vỡ bức tường.


Ngay khi trường lực biến mất, Lương Hiển hét lên đau đớn, ngất lịm trong lòng Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên chớp thời cơ, dồn sức đấm một cú thật mạnh. Bức tường kiên cố nứt toác, mở ra một lỗ lớn. Anh ôm Lương Hiển lăn qua lỗ thủng.


Họ vừa thoát ra khỏi hành lang, thì luồng sáng rực rỡ tràn ngập toàn bộ không gian phía sau.


Đàm Nghiên ôm Lương Hiển đang hôn mê, tựa vào mặt tường phía ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời…


Không có trời xanh thật. Trên cao hàng ngàn mét là một lớp chắn trong suốt, bên trên mô phỏng bầu trời và mây trắng, trông sống động như thật. Nhưng giả mãi mãi là giả, dù có thật đến mấy vẫn toát ra mùi giả dối.


Dưới chân họ là thảm cỏ xanh biếc. Đàm Nghiên chạm tay thử, cỏ mềm mượt, có thể bóp ra nước, nhưng cũng là đồ giả.


Ánh sáng từ lỗ thủng trên tường chiếu xuống bãi cỏ, ngọn cỏ dính “Ảo Quang” lập tức mất hết sức sống. Nhìn bề ngoài không đổi, cơ mà đã mất cảm giác sinh cơ bừng bừng.


Rốt cuộc đây là nơi nào?


Trong tòa nhà trắng vang lên giọng máy móc: “Cảnh báo cấp đặc biệt! Cảnh báo cấp đặc biệt! Tường ngoài khu C3 bị phá hủy. Hai cá thể động vật bảo hộ hoang dã đã trốn thoát, xâm nhập khu bảo tồn hoang dã. Xin phép dừng mở ‘Ảo Quang’, lập tức dừng ‘Ảo Quang’!”


Có vẻ như bầu trời xanh, mây trắng và bãi cỏ này là “Khu bảo tồn hoang dã”. Đàm Nghiên thử vận dụng ý thức lực, có thể dùng được.


Coi như là một tin tốt.


Anh cõng Lương Hiển, bước từng bước tiến về phía trước.



Khu bảo tồn hoang dã rộng lớn như một thành phố thu nhỏ, thậm chí còn có khu dân cư. Những ngôi nhà ở đây đều rất lớn. Biệt thự 2-3 tầng, mỗi căn cách nhau một khoảng rộng. Ở giữa là con đường tám làn, hai bên trồng cây xanh, mỗi nhà có một chiếc phi thuyền nhỏ đậu trong sân.


Cảnh vật đẹp đẽ, cuộc sống sung túc, là hình ảnh lý tưởng nhất của nhân loại ở thế giới thực. Chỉ có điều, mọi thứ đều quá hoàn mỹ, tốt đẹp đến mức giả tạo, khiến lòng Đàm Nghiên dâng lên bất an.


Anh ngoảnh đầu nhìn lại tòa kiến trúc đã giam giữ mình và Lương Hiển. Một ngọn tháp trắng cao sừng sững, đứng sừng giữa “Khu bảo tồn hoang dã”.


Chỉ nhìn vị trí của tòa tháp trắng, có thể thấy khu bảo hộ giữ một vị thế cực kỳ cao trong “Khu bảo tồn hoang dã”.


Đàm Nghiên đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cõng Lương Hiển men theo rìa khu biệt thự mà đi. Đã là “khu bảo tồn” thì chắc chắn phải có ranh giới, chỉ cần có biên giới, anh sẽ tìm được cách thoát ra ngoài.


Để tránh bị truy đuổi, anh tăng tốc chạy.


Sau khi khôi phục được năng lực ý thức, tốc độ của Đàm Nghiên cực nhanh, chưa đến nửa tiếng đã vượt hơn trăm cây số. Lúc này anh đã rời xa khu biệt thự, xung quanh bắt đầu xuất hiện núi non, sông suối, phong cảnh hữu tình.


Nhưng với người từng đi qua vô số thế giới, chứng kiến bao đại giang hùng cửu, Đàm Nghiên hiểu rõ tất cả đều là giả.


Một con nai nhỏ chạy vụt qua người anh. Vì hình dáng có vài phần giống Đàm Lộ, Đàm Nghiên hiếm hoi phân tâm một chút, ánh mắt dừng lại trên nó.


Một viên đột nhiên đạn bay tới, nai nhỏ kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống. Ngay sau đó, một chiếc phi thuyền đáp xuống bên cạnh xác con nai, một người đàn ông cầm súng bước ra, nhặt con nai đặt lên phi thuyền.


Đàm Nghiên dừng lại quan sát người kia, xác định xem đó là người thật hay chỉ là một thứ giả tạo khác. Hoặc cũng có thể hắn ta là một phần của thế giới giả dối này, cũng như bầu trời xanh mây trắng, núi non sông suối.


Người đàn ông nhìn thấy Đàm Nghiên, bèn bước thẳng tới.


Đàm Nghiên nhìn xuống dưới chân hắn ta. Vết máu của con nai vừa ngã xuống đã biến mất, bị thảm cỏ hấp thụ. Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi chả thấy có gì bất ổn, như thể chuyện đất nuốt máu là điều hết sức tự nhiên.


“Chào cậu bạn! Cũng đi săn hả?” Người đàn ông vui vẻ hỏi.


Đàm Nghiên quan sát hắn ta. Người đàn ông có vẻ ngoài khá điển trai, đôi mắt hiền hậu ôn hòa. Một người sống trong môi trường thế nào, ánh mắt sẽ không thể giấu được. Đôi mắt đó nói cho Đàm Nghiên biết: hắn ta đang sống một cuộc đời yên bình, được giáo dục tử tế, chẳng hề lo nghĩ.



Một người như vậy lại sống ở nơi gọi là “Khu bảo tồn hoang dã”.


“Đúng, tôi cũng đi săn.” Đàm Nghiên thuận theo lời hắn ta, khẽ gật đầu. “Tôi tên Đàm Kiện, còn anh?”


“Trần Học Tập, cứ gọi tôi là lão Trần được rồi.” Người kia cười đáp, không nhận ra cái tên của mình nghe rất kỳ cục. “Sao cậu cõng theo một người thế? Cậu ta bị bệnh à?”


“Đi đường mệt, ngủ thiếp đi thôi.”  Đàm Nghiên điềm nhiên trả lời.


Anh không nghi ngờ sự tồn tại của người đàn ông này, mà nghi ngờ thế giới này.


“Lớn thế rồi còn để người khác cõng?” Trần Học Tập hơi ngạc nhiên. “Chẳng nhẽ bị bệnh? Bệnh thì phải đi bệnh viện, chứ giấu bệnh không chữa, nhỏ sẽ hóa to đấy.”


Đàm Nghiên không trả lời, mà chỉ tay về phía dãy núi xa xa: “Tôi muốn đi dạo bên kia núi, anh có muốn đi không?”


Vẻ mặt Trần Học Tập lập tức trở nên căng thẳng: “Cậu sao lại muốn qua đó? Ngoài núi là khu nguy hiểm, không được đi đâu!”


“Bên ngoài có gì?” Đàm Nghiên hỏi, càng lúc càng thấy kỳ lạ.


Trần Học Tập dường như không có chút cảnh giác nào, hắn ta trả lời bất cứ câu hỏi nào, không hề do dự, như thể… đã mất đi khả năng suy nghĩ độc lập.


“Thiên Thần nói là có quái thú.” Trần Học Tập đáp: “Sách giáo khoa có dạy mà, cậu không học à? Ngày xưa con người và quái thú sống chung, mỗi ngày đều có người bị ăn thịt, chết thảm. Về sau Thiên Thần thương xót, xuống cứu nhân loại, chia thế giới làm đôi. Bên kia núi là thế giới quái thú, bên này là khu vực sinh sống của con người, được Thiên Thần bảo vệ.”


Thiên Thần? Đàm Nghiên ghi nhớ danh từ này.


Anh đã có phán đoán đại khái về bản chất của thế giới này, tuy nhiên cần xác nhận thêm.


“Anh không tò mò sao? Không muốn tận mắt xem thế giới bên ngoài trông như thế nào ư?” Đàm Nghiên hỏi.


“Cậu chưa xem tivi à?” Trần Học Tập nói: “Cách một đoạn thời gian Thiên Thần sẽ chiếu cảnh bên ngoài, toàn cát bay đá chạy, quái thú khắp nơi, bầu trời đen kịt không ánh sáng. Bên trong khu của con người tốt hơn nhiều, Thiên Thần cử sứ giả mang thức ăn đến mỗi ngày, muốn săn thì tới khu dã ngoại, như hôm nay tôi săn được con hươu, tối nay có lộc ăn ngon rồi.”



“Nhưng tôi vẫn muốn tự mình nhìn xem.” Đàm Nghiên thử thăm dò. “Lời của Thiên Thần chắc chắn lúc nào cũng đúng sao?”


Sắc mặt Trần Học Tập lập tức thay đổi, người đàn ông hòa nhã phút chốc trở nên nghiêm khắc: “Sao cậu dám nghi ngờ lời Thiên Thần?! Người như cậu nên được đưa về tháp trắng để tái giáo dục!”


Hắn ta giơ tay chỉ về tòa tháp trắng cao ngất, chính là nơi Đàm Nghiên vừa trốn thoát.


Đàm Nghiên hạ giọng thuận theo: “Ý tôi không phải như thế. Tôi chỉ thấy tò mò thôi, tháp trắng trông đẹp ghê nhỉ.”


Quả nhiên, vừa nghe Đàm Nghiên khen tháp trắng, Trần Học Tập liền vui vẻ ra mặt: “Đúng vậy, tháp trắng là nơi linh hồn được gột rửa, là nơi Thiên Thần ngự trị, giúp những kẻ lạc lối tìm lại phương hướng. Nhiều người phạm lỗi được đưa vào đó, khi trở ra sẽ thành những đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành. Thần sẽ phù hộ cho chúng ta. Con trai tôi trước đây từng phạm lỗi, nó dám nói rằng đã chán ngấy suất ăn dinh dưỡng mà Thiên thần ban cho mỗi ngày, cho rằng ngày nào cũng ăn giống nhau thì quá chán. Tôi đã đưa nó đến tháp trắng, sau khi trở về, nó ngoan ngoãn hẳn ra.”


“Anh có hỏi con trai mình trong tháp trắng thế nào không? Nó đã gặp những ai, chuyện gì?”


“Không thể hỏi, hơn nữa đó là bí mật. Chỉ những người được Thiên thần ban ân mới có thể nhìn thấy. Những người khác đều sẽ mất hết ký ức về tháp trắng.”


Nhớ đến cảnh tượng trong tháp trắng, tim Đàm Nghiên khẽ se lại, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.


Giờ thì anh đã hiểu vì sao nơi này được gọi là “Khu bảo tồn hoang dã”.


Con người đã bị thuần hóa, ngoan ngoãn nghe lời, không còn năng lực phản kháng được đưa đến đây, sống trong “khu bảo tồn”, được “Thiên Thần” ban cho chỗ ở, quần áo, thức ăn. Họ sống sung túc, an ổn, tưởng như hạnh phúc thực chất là thấp hèn, bị giam cầm như thú nuôi.


Chỉ cần trong lòng dấy lên một chút suy nghĩ phản kháng, họ sẽ bị đưa đến tháp trắng, bị “ảo quang” phá hủy ý thức, rồi nhốt vào khoang an toàn để tẩy não.


Sau khi “tái giáo dục”, họ sẽ trở thành con người ngoan ngoãn hiền hòa, như bao cư dân ở khu bảo tồn này.


Thì ra “Thiên thần” gọi con người là “động vật được bảo hộ” mang nghĩa như vậy.


Thế giới bên ngoài có thật sự là tận thế hay không, không ai biết được. Nhưng con người sống trong nơi này, chỉ cần không phản kháng, sẽ được sống yên ổn, chẳng phải lo nghĩ điều gì.


Họ sống trong một thiên đường giả tạo, nơi mọi khả năng tiến hóa và tự do bị bóp nghẹt.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 107
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...