Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 108


Đàm Nghiên nhìn dãy núi xa xăm vô tận, rồi quay đầu nhìn tòa Tháp Trắng giam giữ 154 con người vô tội.


Lý trí nói với anh rằng phải rời khỏi đây, mang Lương Hiển trở về thế giới thực. Dù không thể cứu người thì sao? Họ đã hoàn thành nhiệm vụ, phong ấn được ý thức tà ác tại thế giới này, nơi sức mạnh tinh thần bị kìm hãm cực độ.



Cứu 154 người vượt quá khả năng của anh, nên anh không cứu cũng không tính là sai.


Nhưng từ góc độ cảm xúc, Đàm Nghiên vẫn muốn cứu họ.


Đồng thời, trực giác cảnh báo anh biên giới phía trước nguy hiểm hơn nhiều, anh cần chuẩn bị kỹ càng trước.


Không do dự lâu, Đàm Nghiên đưa ra quyết định. Anh quay sang hỏi Trần Học Tập: “Anh định bao giờ về?”


“Giờ đi luôn đây, tôi đã săn được thịt rừng rồi. Sao, cậu muốn về à?” Trần Học Tập hỏi.


“Ừ, bạn tôi ngủ thiếp đi rồi, cõng lâu cũng hơi mệt.”


Đàm Nghiên liếc nhìn phi thuyền của Trần Học Tập, không biết ở thế giới này “xin đi nhờ xe” nên nói thế nào.


“Cậu muốn đi nhờ xe phải không?” Trần Học Tập cười hiền hòa. “Lên đi, tôi chở về.”


Phi thuyền ở thế giới này được gọi là “xe”? Có lẽ là do thói quen ngôn ngữ được kế thừa.



Đàm Nghiên cõng Lương Hiển ngồi ở ghế sau, chạm tay lên ngực hắn. Tim vẫn còn đập, ý thức không rõ ra sao.


“Bạn cậu bị bệnh à?” Trần Học Tập nhìn qua, nhắc nhở, “Nếu bị bệnh thì có thể đưa đến Tháp Trắng, Thiên Thần sẽ chữa khỏi cho.”


“Không, em ấy chỉ ngủ say thôi.” Đàm Nghiên điềm tĩnh đáp.


“Thế thì tốt.” Trần Học Tập khởi động phi thuyền, chậm rãi bay về khu biệt thự Đàm Nghiên vừa trốn thoát.


Đàm Nghiên chú ý thấy trên cổ tay hắn ta có một chiếc vòng. Anh rất tò mò, nhưng lý trí bảo anh đừng vội hỏi.


Anh thử bắt chuyện: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi? Con cái bao lớn?”


“35 tuổi, con trai 17. Thêm một năm nữa là đến tuổi kết hôn rồi, không biết sẽ được phân cho cô gái nhà nào.”


35 tuổi mà đã có con trai 17 tuổi, sắp kết hôn, vợ được phân phối, kiểu “bảo hộ” này… Đàm Nghiên thầm nghĩ, nếu là anh, anh thà sống ở thế giới nguy hiểm ngoài kia còn hơn bị nuôi nhốt thế này, mất sạch quyền tự do và khả năng tiến hóa.


Trần Học Tập không phải người biết suy nghĩ độc lập, cuộc sống nuôi dưỡng lâu dài khiến hắn ta hơi đần, không nghi ngờ gì Đàm Nghiên.


Sau khi hiểu rõ tính cách hắn ta, Đàm Nghiên quyết định mạo hiểm dò hỏi, đặt vài câu hỏi thiếu thường thức để tìm hiểu thêm về thế giới này.


“Anh chỉ có một đứa con thôi sao?” anh hỏi.


“Đúng vậy. Để kiểm soát dân số, mỗi gia đình thường được phép sinh hai con, thời gian sinh nở trong khoảng từ 18 đến 25 tuổi. Qua 25 là hết thời kỳ ưu sinh, nên chúng tôi chủ động đi triệt sản. Nhà tôi chỉ sinh một con, suất còn lại tặng cho gia đình khác. Nhà bên cạnh tôi sinh ba đứa là nhờ phần chỉ tiêu tôi nhường cho họ. Sau khi họ sinh xong đứa út, chúng tôi sẽ nhận nuôi giúp chia sẻ gánh nặng.”


Gáy Đàm Nghiên lạnh toát. Anh căng da đầu, nói: “Tôi có thể đến nhà anh chơi được không? Tôi và con trai anh tuổi xấp xỉ nhau, muốn kết bạn.”



Đàm Nghiên kéo dài tay áo của mình và Lương Hiển, che kín cổ tay, tránh để lộ việc họ không đeo vòng tay như cư dân nơi đây. 


Phi thuyền lao đi nhanh, vượt xa tốc độ chạy tối đa của con người, chưa đến mười phút đã tới khu biệt thự. Trần Học Tập hạ phi thuyền xuống sân, dẫn Đàm Nghiên vào nhà. Hắn ta không chút đề phòng, như một sinh vật được thuần dưỡng đánh mất bản năng cảnh giác.


Vợ Trần Học Tập khoảng hơn ba mươi tuổi, hiền lành và cũng vô tư như chồng, nhiệt tình tiếp đón Đàm Nghiên, còn gọi con trai xuống tiếp khách.


Cách tiếp đãi này chẳng khác mấy với gia đình bình thường.


Con trai hắn ta cũng tên Trần Học Tập, tạm gọi là Trần Học Tập nhỏ. Cậu ta từ trên lầu bước xuống, mang theo trái cây và trà, bật màn hình trên tường rồi ngồi xem TV cùng Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên cầm một quả táo trên bàn, bề ngoài y như táo ở thế giới thực, cơ mà khi bóp nhẹ, anh thấy có gì đó sai sai. Anh quay sang hỏi Trần Học Tập nhỏ: “Nghe bố cậu nói, cậu từng phàn nàn rằng đồ ăn do Thiên Thần cung cấp quá đơn điệu, phải không?”


Trần Học Tập nhỏ trông giống một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường, hơi lạnh lùng và kiêu ngạo. Nghe Đàm Nghiên hỏi, cậu ta quay đầu lại, nói từng chữ một: “Thức ăn mỗi ngày là ân điển của Thiên Thần, là thứ bổ dưỡng và thích hợp nhất với chúng ta. Ăn phải biết cảm ơn, sao có thể chê mùi vị của thức ăn được.”


Hoàn toàn không giống một thiếu niên phản nghịch. Quả nhiên như bố cậu ta nói, sau khi bước ra khỏi Tháp Trắng, cậu ta đã ‘ngoan ngoãn’ và ‘sửa sai’.


“Cậu không tò mò về thế giới bên ngoài à?” Đàm Nghiên hỏi tiếp.


Trần Học Tập nhỏ như một cỗ máy, biểu cảm mặt trống rỗng: “Không được ra ngoài. Rất nguy hiểm.”


Thiếu niên từng dám phàn nàn về mùi vị thức ăn, giờ đã biến thành một con người sống theo khuôn mẫu mà Thiên Thần đặt ra, mất hết phản kháng.


Đàm Nghiên trò chuyện với cậu ta vài câu, thỉnh thoảng liếc nhìn tình trạng của Lương Hiển và xem chương trình truyền hình của thế giới này.


Không có quảng cáo, không có diễn viên, chỉ toàn phim tuyên truyền giáo dục rao giảng thế giới bên ngoài đáng sợ thế nào, khu an toàn này hạnh phúc ra sao. Con người không cần lao động, không lo tiền bạc, không phải bon chen, không bệnh tật, không mệt mỏi, chỉ cần biết ơn Thiên Thần và hưởng thụ cuộc sống.



Quả thật, gia đình này rất đầy đủ, ba người đều khỏe mạnh, trông có vẻ hạnh phúc. Nghe nói họ tuân thủ nghiêm ngặt thời gian biểu của Thiên Thần, đến giờ ngủ thì ngủ, đến giờ nghỉ thì nghỉ, tuyệt đối không trái lệnh.


Họ sống như tù nhân trong nhà giam vô hình, chỉ được thấy những gì Thiên Thần cho phép thấy, chỉ được làm những gì Thiên Thần cho phép làm.


Hình ảnh trên màn hình bỗng thay đổi, một người mặc đồ bảo hộ trắng xuất hiện: “Cảnh báo cấp đặc biệt! Cảnh báo cấp đặc biệt! Có hai bệnh nhân có khuynh hướng phá hoại đã trốn khỏi Tháp Trắng và xâm nhập vào khu sinh hoạt. Họ không mang vòng tay, xin mọi người chú ý quan sát xung quanh. Nếu phát hiện ai không đeo vòng hãy báo ngay, để sớm đưa họ trở lại Tháp Trắng điều trị.”


Vì Lương Hiển đã phá hủy thiết bị giám sát nên Thiên Thần không có ảnh của họ, chỉ có thể xác định thông qua việc đeo hay không đeo vòng tay.


Trần Học Tập nhỏ nhìn xuống cổ tay Đàm Nghiên. Anh lập tức kéo tay áo lên, để lộ chiếc vòng tay giả giống hệt, rồi ra hiệu cho cậu ta nhìn sang Lương Hiển.


Trần Học Tập nhỏ yên tâm gật đầu, bấm một nút trên vòng tay: “Bố, mẹ, khách có vòng tay, con đã xác nhận rồi.”


Từ vòng tay vang lên giọng nói an tâm của bố mẹ cậu ta. Họ không xin lỗi vì hành động bất lịch sự đó, bởi lời Thiên Thần là tuyệt đối, không được phép từ chối.


Đàm Nghiên lúc này xác định vòng tay là vật do Thiên Thần phát cho con người, dùng để giám sát, kiểm soát và định danh.


Anh nắm lấy tay Trần Học Tập nhỏ, hỏi: “Vòng tay ngoài việc nói chuyện và nhận dạng ra, còn tác dụng gì khác không? Mỗi người một cái à? Có tháo được không? Nếu mất thì sao?”


Trần Học Tập nhỏ hỏi gì đáp nấy, giọng đều đều: “Đeo từ khi mới sinh ra, không thể mất, cũng không tháo được. Vòng tay sẽ nhắc nhở con người phải làm gì vào giờ nào. Nếu vi phạm một lần sẽ bị cảnh cáo, hai lần sẽ bị trừng phạt.”


“Nếu đến giờ ăn mà tôi muốn ngủ thì sao?”


“Có thể nộp yêu cầu, nói là mình không khỏe, muốn nghỉ.”


“Ồ, thế cậu chỉ cho tôi cách nộp yêu cầu được không? Tôi chưa thử bao giờ.” Đàm Nghiên nói khéo, thử dẫn dụ.



Đàm Nghiên ghé sát, nắm tay cậu ta, nhanh chóng bấm vào nút “xác nhận”.


“Anh làm gì vậy? Tôi không muốn ngủ.” Trần Học Tập nhỏ hỏi.


“Không, cậu muốn.” Đàm Nghiên đặt tay lên mắt cậu ta. Dưới tác động của ý thức lực, cậu ta từ từ thiếp đi.


Sau đó, anh dùng cùng cách tương tự khiến bố mẹ cậu ta cũng ngủ, rồi đặt cả ba người lên giường.


Đàm Nghiên lục soát quanh nhà. Có hai khẩu súng, đạn cấp phát, cùng giấy phép săn bắn, chỉ những ai có chứng này mới được phép mang súng ra ngoài.


Đồ dùng trong nhà đều tiên tiến hơn thế giới thực. Trên bàn điều khiển, một cánh tay máy đang tự động xử lý xác con nai nhỏ, không cần người phụ nữ trong nhà động tay.


Cuộc sống của họ mỗi ngày chỉ gồm đọc sách, vui chơi và tập thể dục. Thời khóa biểu được dán trước cửa phòng khách, ai cũng có thể thấy. Sách trên kệ toàn ca tụng sự anh minh của Thiên Thần, trẻ em dưới mười tám tuổi mỗi sáng đều phải dậy học thuộc một đoạn.


Cuộc sống như thế liệu có thể gọi là hạnh phúc không?


Đàm Nghiên không phải là một nhà giáo dục học, cũng chẳng hiểu nổi các lý thuyết cao siêu. Anh chỉ biết rằng, điều anh cần làm bây giờ là đợi Lương Hiển tỉnh lại, rồi cùng nhau tìm cách giải quyết tình thế trước mắt.


Anh rất lo những người mặc đồ bảo hộ sẽ đi từng nhà điều tra. Nếu vòng tay có chức năng định vị, thì dù anh có biến mình và Lương Hiển thành hình dạng của bố con Trần Học Tập, cũng khó mà qua mặt được họ.


May mắn thay, những người đó rất tin tưởng đám người trong “Khu bảo tồn sinh vật hoang dã”, nên không tiến hành khám xét từng nhà, mà chỉ phát thông báo trên truyền hình.


Đàm Nghiên cúi nhìn Lương Hiển, lòng không yên, sợ vết thương của hắn quá nặng, sẽ không bao giờ tỉnh lại.


Anh nhẹ nhàng đặt đầu Lương Hiển lên đùi mình, nhìn gương mặt trẻ trung của hắn, thầm hy vọng hắn sẽ sớm mở mắt.


Hình như ông trời nghe thấy lời cầu khẩn của anh, khoảng năm tiếng sau, Lương Hiển đưa tay ôm đầu, đau đớn tỉnh dậy.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 108
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...