Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 109


“Em thấy thế nào?” Đàm Nghiên quan tâm hỏi.


Lương Hiển khẽ lắc đầu: “Không sao, hơi đau đầu thôi. Lúc nãy em liều một phen, may là thành công.”


Đàm Nghiên: “Liều cái gì?” 



“Em đánh cược vào độ trễ thời gian,” Lương Hiển giải thích, “Em dùng sức mạnh của mình để chống lại trường lực bám trên bức tường. Kết quả lẽ ra là hai bên lưỡng bại câu thương, nhưng em chỉ dùng một phần sức để kháng lại, phần còn lại bảo vệ não, thì có khả năng sẽ chịu được phản lực. Nếu trước khi phản lực phá vỡ phòng tuyến của em, anh kịp đưa em ra khỏi tòa nhà, thì em sẽ có cơ hội sống sót, hoặc nói là, não em còn sống sót.”


“Quá mạo hiểm.” Đàm Nghiên không vui.


“Không mạo hiểm đâu. Anh chưa bao giờ thất bại, em tin anh.” Lương Hiển chuyên chú nhìn vào mắt anh: “Giao mạng sống cho anh, em yên tâm lắm.”


Tim Đàm Nghiên khẽ run lên, không rõ là cảm xúc gì. Cơ mà giờ không phải lúc suy nghĩ về điều đó. Anh nhanh chóng thuật lại toàn bộ chuyện mình phát hiện sau khi thoát khỏi Tháp trắng.


Nghe xong, Lương Hiển trầm ngâm hỏi: “Vì sao anh chọn quay về Khu bảo tồn hoang dã, không tiếp tục tìm cách rời khỏi nơi này?”


“Tôi cảm thấy ở rìa biên giới có thứ đáng sợ hơn đang đợi chúng ta, chưa chắc thoát ra được.” Đàm Nghiên đáp, “Hơn nữa, nếu tôi bỏ đi như vậy, nghĩa là bỏ mặc nhóm người vô tội kia. Làm vậy, tôi e rằng cả đời này sẽ không thể tha thứ cho chính mình.”


“Chạy ra biên giới chưa chắc thoát được, ở lại đây cũng rủi ro lớn. Hai bên đều là ẩn số, còn không bằng đánh cược một lần. Đổi lại là em, em cũng sẽ chọn như anh.” Lương Hiển nói.



Nghe thế, Đàm Nghiên mới thở nhẹ ra.


Anh biết mình mềm lòng vì chuyện quá khứ. Sau khi tiếp xúc với nhiều người trẻ, anh hiểu các từ như “Thánh mẫu” hay “Bạch Liên Hoa” mà dân mạng hay nói, nhưng anh chưa bao giờ thấy mình xứng với các danh xưng đó. Anh biết lòng tốt mù quáng đôi khi còn gây hại nhiều hơn là cứu người.


Ở điểm này, Lương Hiển làm tốt hơn anh nhiều, tuy còn trẻ nhưng đã có sự quyết đoán của người lãnh đạo. Có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì dứt khoát chọn giải pháp hợp lý nhất. Ở thế giới xác sống, chính nhờ sự quyết đoán đó mà một nửa số người đã cứu được, đồng thời hy sinh bản thân mình.


Đàm Nghiên tin tưởng vào phán đoán của Lương Hiển. Được hắn tán thành, anh mới có tự tin tiếp tục bước đi.


Không biết từ khi nào, người luôn chiến đấu một mình như Đàm Nghiên đã học được cách dựa vào đồng đội, và Lương Hiển luôn được anh bảo vệ nay đã đủ bản lĩnh kề vai chiến đấu cùng anh.


Lương Hiển phân tích: “Người của Tháp trắng đang tìm chúng ta, nhưng mức độ không mạnh. Họ chỉ yêu cầu dân cư trong Khu bảo tồn kiểm tra vòng tay của nhau, chứ không cử người đi lục soát từng nhà. Điều này rất lạ.”


“Với mức độ tẩy não ở đây, cho dù ‘Thiên Thần’ có làm gì họ, mọi người cũng sẽ không phản kháng. Nếu thật có người đến kiểm tra, họ lẽ ra phải vui mừng chào đón mới đúng.”


Đàm Nghiên: “Lúc em mê man, tôi đã suy nghĩ về ý nghĩa của ‘động vật được bảo vệ’ và ‘khu bảo tồn hoang dã’. Tôi nhớ đến những loài được bảo tồn ở thế giới chúng ta. Hình như, cuộc sống của chúng chẳng khác gì con người ở đây.”


“Chúng không cần làm gì cả, hằng ngày có người cung cấp thức ăn, đầy đủ dinh dưỡng, nhưng chưa chắc là thứ chúng muốn ăn. Khi đến tuổi sinh sản, người ta sẽ chọn bạn giao phối phù hợp để đảm bảo chất lượng di truyền. Môi trường sống được thiết kế sao cho “phù hợp tự nhiên”, thậm chí còn có thiết bị làm phong phú đời sống. Khi bệnh sẽ được chữa trị, còn được dạy những kỹ năng cơ bản cần thiết.”


“Cuộc sống yên ổn, không nguy hiểm, khiến chúng dần coi người quản lý như cha mẹ, sinh ra sự lệ thuộc. Đó là ‘động vật được bảo vệ’ ở thế giới thực, và cũng là con người ở thế giới này.”


Lương Hiển phân tích: “Trong Tháp trắng, chúng ta không bị tấn công vật lý. Thứ tấn công chúng ta là ‘ảo quang’. Em đoán đó là một dạng thuốc mê năng lượng. Thay vì ảnh hưởng đến thần kinh, nó tác động lên ý thức. Từ biểu hiện của Ngụy Thần Hi, em cho rằng ánh sáng đó khiến ý thức rơi vào trạng thái ngủ, không gây tổn thương thật sự cho cơ thể hay não. Trong các khu bảo tồn, khi động vật bị bệnh hoặc mất kiểm soát, người ta thường dùng thuốc mê để bảo vệ chúng.”


Hai người đồng thời rùng mình. Lẽ nào cái thứ gọi là “Thiên Thần” thật sự đang bảo vệ loài người sao?



Lương Hiển: “Có phải là bảo vệ hay không, phải xem môi trường bên ngoài rốt cuộc thế nào đã. Trong khu này có bao nhiêu người?” 


“Nếu chỉ tính khu dân cư này thôi, tôi quan sát sơ qua, có khoảng ba bốn trăm căn biệt thự. Tính theo tiêu chuẩn một gia đình bốn người gồm hai vợ chồng và hai con, thì dù tất cả đều ở kín cũng chỉ tầm hơn một ngàn người.”


“Ở khu bảo tồn số 3 mà chúng ta vào trước đó, có khoảng một trăm khoang an toàn. Một tòa Tháp trắng quản lý mười khu bảo tồn, nếu tất cả đều đầy, thì tổng cộng khoảng một nghìn người. Trừ đi hơn một trăm năm mươi người của thế giới thực, thì còn lại khoảng tám trăm người.” Lương Hiển tính toán, “Suy ra, toàn bộ khu bảo tồn này nhìn thì rộng, thực tế chỉ có hơn hai nghìn con người.”


Con số này tương đương với số lượng gấu trúc còn sống sót ở Trung Quốc thế giới thực.


Một chủng loài có bảy đến tám tỷ người, nếu thật sự chỉ còn lại hơn hai nghìn, thì đúng là động vật được bảo vệ cấp đặc biệt.


Nhưng con người được “Thiên Thần” bảo vệ kiểu như vậy, dù có may mắn sống sót, liệu còn có thể gọi là con người không?


Một dân tộc muốn tồn tại, không chỉ cần con người, mà còn cần văn hóa, ngôn ngữ, phong tục và lịch sử. Khi những thứ đó biến mất, linh hồn dân tộc cũng không còn.


Với kinh nghiệm đưa người sống sót ở ga tàu điện ngầm trở về thế giới thực, Đàm Nghiên nói: “Hơn hai nghìn người không dễ quản lý. Ngoài vòng tay ra, chắc chắn họ còn có biện pháp kiểm soát khác. Trong khu bảo tồn này, khả năng cao còn có thiết bị giám sát bí mật.”


Nhưng biết điều đó không giúp ích gì cho tình cảnh hiện tại. Kẻ địch quá mạnh, mà họ chỉ có hai người, năng lực bị hạn chế nghiêm trọng. Dù đi hướng nào, trước mắt cũng đều là đường chết.


“Đã là đường chết, không bằng liều một phen.” Lương Hiển nói. “Khu bảo tồn này chắc chắn có điểm liên lạc với Thiên Thần, và nơi đó chắc chắn phòng ngự yếu hơn Tháp trắng. Chúng ta tìm ra chỗ đó, cố gắng chiếm lĩnh, hoặc ít nhất xâm nhập được vào. Chỉ khi hiểu rõ bản chất của thế giới này, mới có thể quyết định bước tiếp theo.”


Nên bỏ trốn, hay là giải cứu nhóm người vô tội.


Trong tình cảnh tuyệt vọng này, Đàm Nghiên đồng ý với quan điểm của Lương Hiển. Hai người lục soát quanh nhà, Lương Hiển mở máy tính trong phòng Trần Học Tập nhỏ, tìm thấy manh mối.



Các thiết bị trong Tháp trắng cho thấy trình độ công nghệ ở thế giới này cao hơn rất nhiều so với hiện thực, nhưng máy tính của đứa trẻ lại chạy hệ điều hành quen thuộc, y như ở thế giới cũ.


Giống như cách người ta đối xử với động vật được bảo tồn vậy. Máy tính, tivi là công cụ làm phong phú đời sống, còn trình độ công nghệ thực sự của “Thiên Thần” đã vượt xa tiêu chuẩn. Chính vì vậy, “Thiên Thần” cho phép con người dùng hệ thống máy tính kết nối internet.


Có internet, nghĩa là có thể tra được dữ liệu về cách Thiên Thần quản lý khu bảo tồn. Lương Hiển gõ vài dòng lệnh, tìm thấy bản đồ khu vực, trên đó hiện rõ ba tòa “Thần điện”.


Cấu trúc bên trong của các Thần điện đều được công khai, vì dân chúng thường đến đó “hành lễ”. Khi phát hiện con trai mình có tư tưởng “lệch lạc”, Trần Học Tập đã từng đưa con đến trước Thần điện, sau đó người của Thần điện chuyển đứa trẻ vào Tháp trắng.


“Lạ thật… anh nhìn mấy bức ảnh này đi.”


Đàm Nghiên ghé sát lại xem màn hình. Trong hình là “Thần sử” trong các Thần điện, các “Thần sử” này giống hệt đám người trong Tháp trắng: đều mặc đồ bảo hộ trắng, đội mũ trùm đầu, không nhìn thấy mặt.


Một giả thuyết đồng thời xuất hiện trong đầu cả hai.


“Bộ đồ bảo hộ có hình người, nhưng bên trong chưa chắc là con người.” Lương Hiển nói. “Họ che giấu hình dạng thật, tạo cảm giác thân thuộc về chủng tộc, giống như nhân viên mặc bộ đồ gấu trúc. Trông thì là gấu, thực chất bên trong là người.”


Đàm Nghiên trầm ngâm: “Còn có một khả năng khác, bộ đồ đó dùng để bảo vệ cơ thể của chúng. Cơ thể thật của ‘Thiên Thần’ không thể tiếp xúc với môi trường này, hoặc nói cách khác, môi trường thích hợp cho con người chưa chắc thích hợp với chúng.”


“Trong Tháp trắng, khi báo động cấp đặc biệt, từng có lệnh tất cả phải mặc đồ bảo hộ.” Lương Hiển nhớ lại. “Nói cách khác, bộ đồ này có thể chống lại ‘Ảo Quang’. Rất có thể là loại trang phục đặc chế để kháng ý thức lực!”


Đến đây, hướng hành động kế tiếp đã rõ ràng.


Hai người phát hiện rằng, bên ngoài khu bảo tồn là môi trường mô phỏng nhân tạo, có ngày và đêm giả lập. Chờ “ban đêm nhân tạo” buông xuống, đến giờ ngủ quy định, họ lặng lẽ rời khỏi nhà Trần Học Tập.



Ban đêm chưa chắc ảnh hưởng đến thị giác của Thiên Thần, nhưng cả hai đều đã quen hành động trong bóng tối.


Trên đường đi, họ hầu như không gặp trở ngại nào, như thể “Thiên Thần” hoàn toàn tin rằng người trong khu bảo tồn là an toàn, vô hại. Ngay cả khi có “hai con thú hoang” xâm nhập vào đây, điều “Thiên Thần” lo lắng dường như không phải bắt giữ hai người này, mà là sợ chúng ảnh hưởng đến ‘động vật được bảo vệ’.


Vì vậy trên TV chỉ phát thông báo yêu cầu kiểm tra vòng tay để xác định có phải ‘thú hoang’ hay không, chứ không ai đến tận nơi kiểm tra hay lục soát nhà cửa.


Đến trước Thần điện, họ thấy hai lính gác áo trắng đứng ở cửa.


Lương Hiển thấp giọng nói: “Em đã kiểm tra vòng tay của họ. Nó có thể ghi lại nhịp tim, huyết áp, các chỉ số sinh lý. Chúng ta không có vòng tay, sẽ bị nhận ra ngay là giả. Nhưng nếu chết, vòng tay sẽ ngừng phát dữ liệu, chúng không thể xác định danh tính được nữa.”


Nói cách khác, họ cần giả chết.


Lương Hiển ra hiệu cho Đàm Nghiên ẩn giấu khí tức, núp trong bóng tối, còn mình thì chạy tới chỗ cách đó không xa, giơ tay hướng về phía hai lính gác trước Thần điện hét lớn: “Cứu, cứu mạng!”


Nói xong liền ngã xuống đất, giả vờ chết.


Hành động này thoạt nhìn rất ngớ ngẩn, nhưng ít nhất có thể dụ bọn lính gác rời khỏi Thần điện. Dù họ có tin hay không, chỉ cần ý thức lực không bị phong tỏa, Lương Hiển tin rằng hai người bọn họ sẽ không bị bắt.


Không ngờ tính cảnh giác của lính gác Thần điện còn yếu hơn hắn dự đoán. Chúng không để người nào vào trong thông báo, cả hai cùng chạy đến chỗ “xác chết” Lương Hiển.


Ngay khi chúng đến gần, Đàm Nghiên ném ra sợi dây đã chuẩn bị sẵn, dùng ý thức lực khống chế dây quấn chặt hai lính gác, rồi lôi cả hai vào góc tối.


Mọi việc diễn ra thuận lợi đến mức khó tin!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 109
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...