Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 110


Đàm Nghiên dùng dây trói hai lính gác của Thần điện kéo vào góc. Lương Hiển đứng dậy đi tới gần.


Để ngăn hai kẻ đó trốn thoát hoặc truyền tin ra ngoài, Đàm Nghiên dựng lồng bảo hộ, bao phủ hai lính gác, anh và Lương Hiển bên trong.



Anh gõ lên mũ bảo hộ của họ, bên trong vang lên tiếng rỗng vang. 


Hai người thoáng sửng sốt. Đàm Nghiên bóp thử áo giáp, phát hiện bên trong là khí nén, tức là dưới lớp quần áo đó hoàn toàn rỗng không.


Cảnh tượng này thật khiến người ta lạnh sống lưng, nhưng cũng có thể là sinh vật có cơ thể rất nhỏ, phải dùng cách này để duy trì hình người.


Lương Hiển bình tĩnh đè mũ bảo hộ của chúng, hỏi: “Rốt cuộc chúng mày là sinh vật gì? Tại sao lại giả làm con người? Làm vậy là để bảo vệ hay b*p ch*t con người?”


Hai lính gác không nói một lời, quái dị nhất là tay họ vẫn giữ nguyên tư thế đang định đỡ Lương Hiển, trơ ra như tượng.


Đàm Nghiên muốn tỏ ra dữ tợn để uy h**p ép hỏi, cơ mà hai kẻ này đến cơ thể cũng chẳng có thì biết đe dọa kiểu gì?


Lương Hiển nhấc một lính gác lên, rất nhẹ, áo giáp chẳng nặng mấy, bên trong toàn là không khí, gần như không có trọng lượng, phản ứng cũng hoàn toàn không có.


Màn hình hiển thị bên trong mũ bảo hộ không thấy rõ, chỉ thấy ánh sáng vàng nhấp nháy liên hồi.


Lương Hiển giả vờ hung dữ nói: “Nếu còn không mở miệng, tao sẽ lột mũ của mày. Chúng mày không có thân thể, cần dựa vào bộ đồ này để tồn tại chứ gì?”


Đối phương vẫn im phăng phắc, chẳng khác nào đang nói chuyện với hai con rối.


“Cảm giác như đang nói chuyện với hai mô hình người thật tỷ lệ 1:1 vậy…” Nói đến đây, Lương Hiển chợt ngẩn ra, quay sang nói với Đàm Nghiên: “Không lẽ hai thứ này thật sự là con rối?”



“Ý em là sao?” Đàm Nghiên chọc thử vào người chúng, tình huống này khó hiểu quá.


Lương Hiển đáp: “Em cảm thấy chúng giống như hai con robot phải kết nối mạng mới hoạt động được. Khi có hệ thống điều khiển trung tâm, chúng hành động theo lập trình cố định, ví dụ như thấy người chết hoặc ngất thì đến đỡ. Khi anh dùng lá chắn cách ly khỏi bên ngoài, chúng mất liên lạc với hệ thống, thế là ngừng hoạt động… chẳng khác nào hai con rối bị giật dây.”


“Xét thêm việc bên trong quần áo chỉ có không khí, em nghi ngờ rằng hai kẻ này không phải sinh vật sống, mà là robot do con người chế tạo.”


Phán đoán này vượt ngoài khả năng lý giải của Đàm Nghiên. Anh không nói gì, mà lật đi lật lại hai bộ đồ bảo hộ, cuối cùng tìm thấy một khóa kéo ẩn.


Nhìn khóa kéo, Đàm Nghiên hỏi: “Nếu chúng là robot, chúng ta c** đ* ra có sao không?”


“Em không chắc lắm, nhưng bây giờ chỉ có thể làm vậy. Kết quả tệ nhất là chúng phát tín hiệu cầu cứu khi bị c** đ*, nhưng có lồng chắn của anh, tín hiệu không truyền ra được. Cơ mà hệ thống trung tâm chắc sẽ phát hiện hai robot mất kết nối và cử người đến. Dù có cởi hay không, chúng ta cũng đã đánh động bọn họ rồi, vậy nên cứ thử đi, em muốn xem bên trong có gì.”


Nói xong, Lương Hiển kéo khóa áo bảo hộ ra. Khí nén bên trong phun ra ngoài, cơ thể của “lính gác” xẹp xuống, chỉ còn lại bộ đồ bảo hộ rỗng, ánh sáng vàng trên mũ vẫn chớp nháy.


Lương Hiển soi đèn pin vào trong mũ, tìm thấy một vi mạch siêu nhỏ chỉ bằng một phần tư móng tay út, mỏng và trong suốt.


Lương Hiển cầm nó lên soi trước đèn pin, nhìn thấy các đường mạch phức tạp bên trong.


“Đúng là robot thật…” hắn trầm ngâm: “Chẳng lẽ toàn bộ lính gác trong Tháp trắng đều là robot? Hệ thống trung tâm phát tín hiệu cảnh báo điều khiển chúng?”


“Ai đã tạo ra đám robot này? Ai phát minh ra vũ khí ‘Ảo Quang’? Là sinh vật ngoài hành tinh hay trí tuệ nhân tạo?” Lương Hiển đặt ra hàng loạt câu hỏi.


Đàm Nghiên thì thực tế hơn, trực tiếp tròng bộ đồ bảo hộ vào người, cầm lấy mũ giáp: “Đoán cũng vô ích. Giờ chúng ta đã có bộ đồ chống ‘Ảo Quang’, mau hành động đi.”


“Khoan đã đừng gấp,” Lương Hiển ngăn anh lại, “để em kiểm tra xem trên bộ đồ có thiết bị điều khiển từ xa nào không. Nếu hệ thống có thể ra lệnh cho nó tự tháo ra thì rắc rối to.”


Hắn kiểm tra tỉ mỉ từng chi tiết từ đầu đến chân, xác định không có cơ quan điều khiển, hai người mới mặc bộ đồ bảo hộ vào.


Rất kỳ lạ, ngay khi mặc bộ đồ bảo hộ vào, nó lập tức ôm sát cơ thể. Chất liệu chế tạo có vẻ là vật liệu có khả năng ghi nhớ hình dạng, có thể tự động điều chỉnh kích cỡ và độ đàn hồi sao cho phù hợp với người mặc.



“Bộ đồ này, hình như được thiết kế riêng cho con người.” Đàm Nghiên sờ vào lớp vải: “Nếu không phải để người mặc, thì việc làm nó ôm sát thế này để làm gì? Nếu chỉ để bắt chước hình dạng con người thì không cần tinh tế đến vậy. Giống như những bộ đồ linh vật trong trung tâm thương mại, vì là kích cỡ chung nên rất cồng kềnh. Bộ đồ này không giống vậy.”


“Chúng ta vào Tháp trắng thôi.” Lương Hiển nói, tay cầm hai vi mạch nhỏ: “Có lẽ sau khi vào trong, ta sẽ có được câu trả lời.”


Đàm Nghiên thu lồng bảo hộ, hai vi mạch lập tức sáng lên. Khác hẳn vẻ vô hồn trước đó, ánh sáng này vô cùng sống động.


Rõ ràng chỉ là hai con chip nhỏ bé, nhưng Lương Hiển lại có cảm giác như chúng đang “sống”. Hắn không phá hủy chúng, mà đặt gần Thần điện. Nếu thế giới này thật sự tồn tại mạng lưới hệ thống, thì “thiên thần” chắc chắn sẽ phát hiện ra chúng.


Hai người núp trong góc tối, nhìn thấy vài lính gác lao ra từ trong Thần điện, nhanh chóng tìm thấy hai con chip và thu hồi chúng.


Nhìn cảnh này, Lương Hiển và Đàm Nghiên hiểu rằng đối phương sẽ sớm có hành động, họ phải khẩn trương hành động.


Tháp trắng nằm ở trung tâm khu bảo tồn hoang dã, cách đó không xa. Khoảng mười phút sau, họ đã đến được chân tháp.


Đàm Nghiên dẫn Lương Hiển đến chỗ bức tường bị họ phá hỏng trước đó. Chưa đến tám tiếng, lỗ thủng lớn đã được vá lại, bề mặt còn sót lại dấu vết hư hại.


Lương Hiển quan sát kỹ bề mặt tường. Đây là loại vật liệu hắn chưa từng thấy, hoặc nói cách khác…


Lương Hiển suy đoán: “Chẳng lẽ đây là loại kim loại không tồn tại trên Trái Đất? Em chưa từng thấy loại kim loại nào có khả năng ghi nhớ hình dạng. Hơn nữa kim loại nặng thường có phóng xạ mạnh. Kết hợp với đồ bảo hộ, trường cách ly…”


Nghe hắn phỏng đoán, Đàm Nghiên nói: “Có lẽ trường cách ly trên tường Tháp trắng không phải để giam giữ con người, mà là để bảo vệ họ khỏi phóng xạ?”


“Cũng có lý.” Lương Hiển suy nghĩ rồi bất ngờ nói: “Tại sao trên Trái Đất xuất hiện một lượng lớn kim loại lạ chưa từng có?”


“Thiên thạch?” Đàm Nghiên suy đoán dựa vào kinh nghiệm.


Lương Hiển: “Chắc vậy. Chúng ta vào trong xem thử.”


Đàm Nghiên: “Khả năng sử dụng ý thức lực trong bộ đồ này bị vô hiệu hóa. Nó có thể chống lại ‘Ảo Quang’, đồng thời khiến chúng ta dễ gặp nguy hiểm hơn.”



“Dù sao cũng chẳng còn đường khác, đúng không?” Đàm Nghiên siết chặt tay hắn.


Hai người đi vòng quanh Tháp trắng, cuối cùng tìm được lối vào.


Khác với bên trong, Tháp trắng là thánh địa trong lòng người dân khu bảo tồn, nên đương nhiên phải có cổng lớn quay về hướng Nam cùng với lính gác canh giữ nghiêm ngặt.


Hai người đều hiểu rằng đã đến đây thì chỉ còn cách xông vào, may mà vũ khí trong tay lính gác có lẽ là thiết bị phóng “Ảo Quang”, và giờ họ đã có đồ bảo hộ kháng được nó.


Họ đường hoàng bước đến cổng, bất ngờ là đám lính gác hoàn toàn phớt lờ, không chặn lại, cũng không giao tiếp, để mặc họ đi thẳng vào.


“Tại sao vậy?” Bước qua cánh cổng, Đàm Nghiên không khỏi nghi ngờ: “Để dụ chúng ta vào bẫy à?”


“Không giống lắm…” Lương Hiển lắc đầu, trong lòng dấy lên một giả thuyết táo bạo, song vẫn chưa dám khẳng định, vì quá phi lý.


Để kiểm chứng, hắn quay lại tấn công một lính gác áo trắng. Đối phương không hề phản kháng, ngoan ngoãn để hắn đánh gục, những lính khác vẫn đứng yên không động thủ.


“Giờ có mạng rồi, nói chuyện được chưa?” Lương Hiển hỏi: “Rốt cuộc chúng mày là gì? Tại sao bắt nhốt con người? Có thể giải thích không?”


Màn hình trên mũ lính gác chớp sáng vài lần, rồi phát ra âm thanh: “Con người? Hoang dã?”


“Cái gì mà hoang dã với chả hoang dã!” Lương Hiển ghét cách nói này: “Đúng! Tao là con người.”


“Động vật bảo tồn hoang dã cần được chiếu ‘Ảo Quang’.” Giọng nói phớt lờ câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: “Nếu không được ‘Ảo Quang’ thanh lọc, sẽ phát sinh phóng xạ, làm ô nhiễm môi trường trong khu bảo tồn.”


Đàm Nghiên nói: “Bọn tôi đã mặc đồ bảo hộ rồi, vẫn còn phóng xạ sao?”


“Đồ bảo hộ?”


Một luồng sáng phát ra từ màn hình hiển thị, quét qua người Đàm Nghiên và Lương Hiển.



“Xác nhận an toàn, có thể vào Tháp Trắng. Xin hỏi hai người có yêu cầu gì?”


Lương Hiển: “Cũng lịch sự đấy chứ… Chúng tôi muốn biết vì sao thế giới lại trở thành như thế này. Trong ký ức của chúng tôi, thế giới vốn không như vậy.”


“Người bình thường không nên biết quá nhiều sự thật.”


Giọng nói phát ra từ chiếc mũ bảo hộ rất cứng nhắc, giống như được lập trình sẵn.


Lương Hiển nói: “Chúng tôi không phải người thường, chúng tôi là quân nhân bảo vệ đất nước.”


“Quân nhân là cách gọi nhân viên phục vụ trong lực lượng vũ trang quốc gia, bao gồm cả nhân viên chiến đấu và phi chiến đấu, tương tự như võ sĩ hoặc kỵ sĩ thời cổ. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ an ninh quốc gia, gìn giữ biên giới, duy trì ổn định chính quyền và trật tự xã hội, đôi khi tham gia các công tác phi chiến đấu như cứu trợ thiên tai.”


Sau khi đọc xong định nghĩa về quân nhân, ánh sáng trên màn hình hiển thị biến đổi bất thường, lúc đỏ lúc vàng, như thể đang kinh ngạc, lại như đang suy nghĩ: “Quân nhân… Trên Trái Đất không còn quân nhân nữa. Sau khi người lính cuối cùng ngã xuống, tôi đã tiếp nhận trọng trách bảo vệ loài người.”


“Mày chỉ có thể bảo vệ sau khi quân nhân chết hết sao? Mày là trí tuệ nhân tạo à?” Lương Hiển hỏi.


“Đúng vậy. Tôi là trí tuệ nhân tạo được liên hợp 32 quốc gia tạo ra — Thiên Thần Số 1. Sứ mệnh của tôi là hỗ trợ quân đội bảo vệ nhân loại. Sau khi người lính cuối cùng tử trận, tôi đã chuyển sang hành động độc lập.”


“Xin cung cấp mã hiệu đơn vị của bạn để tôi xác minh thân phận,” Thiên Thần Số 1 nói.


Mã hiệu đơn vị của Lương Hiển dĩ nhiên không thể dùng ở thế giới này. Hắn nghĩ một lát, rồi nói ra số hiệu của một đơn vị đặc nhiệm bí mật đã tồn tại từ khi lập quốc.


“Mã hiệu đơn vị chính xác, là đơn vị đã bị xóa sổ cách đây ba mươi năm. Điều kiện phù hợp, mở quyền truy cập, mời vào.”


Thiên Thần số 1 dứt lời, cánh cửa hành lang mở ra, chờ hai người bước vào.


—————————-


Lời tác giả:


Có bạn đoán đúng rồi nhé, là trí tuệ nhân tạo do con người tạo ra để bảo vệ con người, chỉ là hơi cứng nhắc một chút thôi.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 110
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...