Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 111
Vào hay không?
Lương Hiển nhìn sang Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên chỉ đưa tay về phía hắn. Lương Hiển khẽ cười, rồi nắm lấy tay anh.
Hắn từng bị Đàm Nghiên từ chối mà tan nát cõi lòng. Tới khi Đàm Nghiên chấp nhận ở bên cạnh mình, hắn vì biết rằng tình cảm của anh không phải tình yêu mà lo được lo mất.
Hắn hy vọng Đàm Nghiên có thể dùng cùng một loại cảm xúc để đáp lại mình, hy vọng anh cũng sẽ ghen tuông vì yêu.
Nhưng, đó là suy nghĩ sai lầm.
Đàm Nghiên đã dốc hết khả năng trao cho hắn tình yêu của anh. Tuy thứ tình cảm ấy hiền hòa như nước lọc, không nồng như rượu, không ngọt như nước trái cây, cũng chẳng sảng khoái như coca, nhưng đời người có thể không có rượu, không có nước trái cây, không có coca, chứ không thể sống thiếu nước ấm.
Bàn tay đang nắm chặt lúc này chính là lời hứa của Đàm Nghiên.
“Đồng hành” là gì? Chỉ đơn giản là ở bên nhau thôi ư? Không.
Đồng hành là lời thề dài lâu, là cam kết sẽ không bao giờ rời đi, dù là bước vào núi đao biển lửa, dù bị cả thế giới chỉ trích, hay chỉ là trong những chuyện đời sống vụn vặt.
Đồng hành là lời tỏ tình sâu nặng nhất.
Khi siết chặt bàn tay vươn ra, Lương Hiển nghĩ, mình thật may mắn vì đã gặp được anh, yêu anh, và có được một tình cảm tinh tế mềm dịu đến thế.
Hai người cùng bước vào lối đi, rõ ràng là đang đối địch với cả thế giới, nhưng vì có nhau mà không sợ hãi chút nào.
Con đường dẫn vào Tháp trắng mở rộng thông suốt, cuối cùng họ dừng lại trước một siêu máy tính khổng lồ. Vài người mặc áo trắng đang bảo trì hệ thống, chẳng ai buồn ngước nhìn họ, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
“Chào mừng quân nhân cuối cùng của thời đại.”
Trên màn hình của siêu máy tính xuất hiện khuôn mặt một người đàn ông mà cả hai đều quen thuộc: Kiều Tri Học hồi hai mươi tuổi.
“Gương mặt này… được thiết kế dựa theo ai vậy?” Lương Hiển hỏi.
“Theo hình mẫu của Giáo sư Kiều, người tạo ra tôi. Gương mặt của tôi được mô phỏng theo dung mạo của ông ấy và vợ, kết hợp với dữ liệu gene phôi thai của đứa con chưa ra đời của họ, từ đó dự đoán diện mạo khi cậu bé mười lăm tuổi. Giáo sư Kiều muốn nhìn thấy con trai mình trong giai đoạn thiếu niên, nên không tưởng tượng đến dáng vẻ khi trưởng thành.”
“Con trai của Giáo sư Kiều không được sinh ra sao?”
Đây là lần thứ hai họ gặp một người quen ở thế giới song song.
“50 năm trước, kể từ khi thiên thạch ngoài hành tinh rơi xuống Trái Đất, khả năng sinh sản của loài người suy giảm nghiêm trọng. Giáo sư Kiều và vợ ông đều là nhà khoa học nghiên cứu thiên thạch ở tuyến đầu, bị ảnh hưởng nặng nề bởi phóng xạ từ nó. Đứa trẻ của họ bị dị dạng và sinh non ở tháng thứ bảy, không bao lâu sau thì qua đời.”
Khi thay đồ bảo hộ, để tránh bị nghi ngờ, hai người đành bỏ lại ba lô. Tuy vậy, Lương Hiển đã tháo chiếc camera siêu nhỏ gắn trên ba lô, định lén ghi hình lại những gì trong Tháp Trắng. Nghe đến đây, hắn lập tức lấy camera ra, quay lại để sau này cho Kiều Tri Học xem.
Đàm Nghiên chợt nói: “Cậu không tò mò tại sao bọn tôi xuất hiện ở đây à?”
“Dựa theo hệ thống giám sát trong khu bảo tồn, hai người là xuất hiện từ hư không.”
Khuôn mặt của Thiên Thần Số 1 đột nhiên biến thành chuỗi ký tự loạn.
“Căn cứ vào ghi hình, phân tích trường lực và dữ liệu quét hiện trường, trước khi hai người xuất hiện, trường năng lượng trong không khí đột ngột biến đổi. Một nhóm hạt vi mô chưa từng được ghi nhận xuất hiện từ hư vô, rồi tái cấu trúc cực nhanh. Tốc độ tái cấu trúc vượt quá vận tốc ánh sáng, hệ thống của tôi không thể bắt được quá trình đó. Hiện tượng này vượt ngoài khả năng lý giải của tôi. Nhưng so với lòng hiếu kỳ, vì kết quả tái cấu trúc là hai sinh vật người, nên nhiệm vụ ưu tiên của tôi là bảo vệ con người.”
“Dùng ‘Ảo Quang’ chiếu vào rồi nhốt trong khoang an toàn mà là bảo vệ hả?” Đàm Nghiên nhíu mày.
Thiên Thần Số 1 trả lời: “Bức xạ bên ngoài khu bảo tồn không thể đo lường chính xác. Nó khiến tuổi thọ con người giảm sút, khả năng sinh sản suy yếu, chỉ số thông minh và năng lực tư duy đều giảm, hơn nữa mang tính ăn mòn nhất định. Loại nguyên tố phóng xạ này chưa từng tồn tại trên Trái Đất, vượt quá giới hạn nhận thức của con người, thậm chí có thể thay đổi cấu trúc bên trong nguyên tử. Bức xạ đó tuyệt đối không được phép lọt vào khu bảo tồn, bắt buộc phải được thanh lọc và đảo ngược biến tính.”
“‘Ảo Quang’ là loại ánh sáng được con người phát triển dựa trên nguyên tố trong thiên thạch, có khả năng thanh lọc bức xạ. Bất cứ ai từ bên ngoài vào đều phải trải qua quá trình tẩy sạch bằng ‘Ảo Quang’.”
Đàm Nghiên cảm thấy rất lạ. Thiên Thần Số 1 gần như trả lời mọi câu hỏi của họ, không hề có chút nghi ngờ nào. Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mã số đơn vị quân đội mà trí tuệ nhân tạo lại có thể tin tưởng họ đến vậy?
Nghĩ thế, anh hỏi thẳng: “Tại sao cậu trả lời mọi câu hỏi của bọn tôi, còn cho phép bọn tôi vào khu trọng tâm? Siêu máy tính này là trung tâm điều khiển của cậu, nếu tôi phá hủy nó thì chẳng phải cậu cũng tiêu tan sao?”
Trên màn hình hiện ra hình ảnh hai chiếc ba lô mà họ giấu trước cổng: “Vật phẩm mà hai người để lại có chứa thông tin nhận dạng. Trong ba lô không có giấy chứng nhận sĩ quan hay căn cước khác, nhưng toàn bộ thiết bị và vũ khí bên trong đều là trang bị chuyên dụng của lực lượng đặc nhiệm cấp cao. Lõi của chúng không thể làm giả, chưa kể trên đó có vân tay, biểu bì và tế bào da của hai người…. chứng minh do hai người sử dụng chứ không phải cướp được từ người khác. Dựa trên các dữ liệu này, tôi xác định hai người là quân nhân Trung Quốc. Quân nhân là bộ máy quốc gia dùng để bảo vệ dân thường, điều đó phù hợp với bản chất tồn tại của tôi. Tuy hai người không có quyền điều khiển tôi, nhưng tôi có thể chọn chia sẻ các thông tin cần thiết.”
Lương Hiển cảnh giác hỏi: “Cậu lấy dữ liệu vân tay và tế bào của bọn tôi từ đâu?”
“Bộ đồ bảo hộ hai người đang mặc vốn được chế tạo cho con người. Trong đó có thiết bị thu thập dữ liệu sinh học. Khi hai người bước vào Tháp Trắng, tôi đã tiếp nhận được toàn bộ thông tin này.”
“Vậy chuyện bọn tôi vào nhà Trần Học Tập, cậu cũng biết à?” Đàm Nghiên nhớ ban đầu TV còn phát tin tức tìm người, chứ về sau không có ai đi tìm bọn họ.
“Đúng. Tôi lắp đặt hệ thống giám sát trong mọi hộ gia đình, riêng phòng tắm, nhà vệ sinh hay phòng ngủ, trừ khi có thương tích hoặc tử vong, tôi không có quyền truy cập. Hai người ở trong phòng khách nhà Trần Học Tập quá lâu, nên khi tìm kiếm ‘động vật hoang dã’, tôi phát hiện có hai người không đeo vòng nhận dạng.”
Lương Hiển cau mày: “Vậy tại sao không bắt bọn tôi? Nếu bọn tôi mang theo chất phóng xạ, chẳng phải đã làm ô nhiễm nhà cậu rồi sao?”
Màn hình lóe lên ánh sáng xanh lục: “Tôi rất tò mò. Hai người đã dùng sức mạnh cơ thể phá hủy tường Tháp Trắng, rồi trong nửa giờ chạy đến khu Phong Dung. Thể lực này vượt xa giới hạn sinh học của loài người trước đây. Đây là một trường hợp tiến hóa đơn lẻ, tôi muốn quan sát hai người để tính toán khả năng tiến hóa của nhân loại.”
Đàm Nghiên và Lương Hiển đều lạnh sống lưng.
Họ tưởng rằng mình ẩn thân khéo léo, nào ngờ mọi hành động đều nằm trong tầm quan sát của Thiên Thần Số 1, chẳng khác nào Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay của Như Lai, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Có lẽ, ngay cả khi Đàm Nghiên cõng Lương Hiển trốn đến ranh giới khu bảo tồn, họ vẫn sẽ bị bắt về.
“Vì sao là ánh sáng màu xanh lục?” Lương Hiển chỉ lên màn hình hỏi.
“Màu xanh lục tượng trưng cho hy vọng,” Thiên Thần Số 1 đáp quy củ, “Ánh sáng trên màn hình biểu thị cảm xúc của tôi. Trong thiết kế ban đầu, Giáo sư Kiều đã cài đặt hệ thống mã màu cho tôi. Đỏ là nguy hiểm, phẫn nộ; xanh lam là buồn bã; vàng là cảnh báo, cảnh giác; xanh lục là tò mò, hy vọng, tiến hóa; hồng là vui vẻ… Đây là bảng mã cảm xúc của tôi, hai người có thể hiểu trạng thái của tôi thông qua chúng.”
Nói xong, chiếc máy in bên cạnh hoạt động, tự động in ra một tờ A4 ghi biểu đồ cảm xúc của Thiên Thần Số 1.
“Cậu quả là một phát minh vượt thời đại,” Lương Hiển khen.
“Cảm ơn.” Ánh sáng hồng nhạt nhấp nháy trên màn hình.
Đàm Nghiên lén kéo vạt áo Lương Hiển, hai người trao đổi ánh nhìn, Lương Hiển lắc đầu, Đàm Nghiên liền buông tay ra.
“???” Màn hình xuất hiện ánh sáng màu lam ngọc, biểu thị sự nghi hoặc: “Hai người vừa làm một hành động tôi chưa từng ghi nhận, có nghĩa là gì?”
Lương Hiển đáp tự nhiên: “Ồ, bọn tôi đang yêu nhau. Khi hai người yêu nhau, tiếp xúc thân mật hay trao đổi ánh nhìn là rất bình thường.”
Màn hình lóe ánh sáng đỏ: “Nguy hiểm! Nguy hiểm! Tư tưởng của hai người gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc sinh sản của loài người, không lành mạnh, không khoa học! Dựa theo kết quả phân tích gene, hai người đều sở hữu bộ gen ưu tú vượt trội. Gene như vậy sẽ giúp nhân loại trở nên khỏe mạnh và tiến bộ hơn. Hai người nên tìm một phụ nữ có độ tương thích gene cao để kết hợp, sinh ra hai đứa trẻ ưu tú, cống hiến cho tương lai nhân loại.”
Lương Hiển nhướng mày: “Không ngờ một trí tuệ nhân tạo cũng mắc bệnh ung thư thẳng nam. Tình yêu không phân biệt biên giới, tuổi tác, giới tính hay chủng loài. Dù tôi có yêu một con nai, một con chim, hay một đám mây trắng, đó là tự do tư tưởng của tôi.”
Ánh sáng đỏ rực lên: “Không được. Tư tưởng nguy hiểm. Cần được tái giáo dục ngay lập tức. Phải lập tức phát ‘Ảo Quang’ để ổn định tinh thần, sau đó đưa vào khoang an toàn cải tạo tư tưởng, thì mới có thể trở lại khu bảo tồn.”
Thiên Thần Số 1 vừa dứt lời, lính gác mặc đồ trắng vẫn đang kiểm tra siêu máy tính liền buông công cụ xuống, cầm lấy vũ khí, tiến về phía hai người.
Quả nhiên như họ dự đoán, Thiên Thần Số 1 không phải một trí tuệ nhân tạo đơn giản. Thời gian tự vận hành quá lâu đã khiến nó sinh ra tư tưởng và ý thức riêng.
Tuy vậy, phần lõi của nó hẳn vẫn giữ nguyên tắc cơ bản. Khi lính gác tiến lại gần, Lương Hiển điên cuồng suy nghĩ, nhanh chóng nói: “Tôi hiểu lý do cậu đặt nặng sự tồn tại của nhân loại, nhưng chúng tôi không thuộc phạm vi quản lý của cậu.”
“Tại sao?” màn hình chuyển sang màu xám, tượng trưng cho sự bất mãn: “Trước khi toàn bộ các nhà khoa học, chính trị gia và quân nhân qua đời, họ đã giao phó sự sống còn của nhân loại thế giới này cho tôi, ủy thác tôi bảo vệ loài người. Tôi có quyền hạn tối cao ở thế giới này, vì sao không thể quản thúc hai người?”
Lương Hiển đáp: “Bởi vì bọn tôi không thuộc thế giới này. Cậu không có quyền can thiệp vào sinh mệnh của một thế giới khác.”
Trên màn hình của Thiên Thần Số 1 xuất hiện một dải cầu vồng chớp nháy, trông vô cùng buồn cười.
Các lính gác dừng lại, đứng bất động.
Lời của Lương Hiển đã vượt quá khả năng xử lý của Thiên Thần Số 1. Nó như rơi vào trạng thái treo máy, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Chứng cứ… chứng cứ…”
“Dĩ nhiên là có.” Lương Hiển tháo mũ bảo hộ và găng tay, dưới ánh mắt căng thẳng của Đàm Nghiên, bước đến bên chiếc máy in ban nãy: “Tôi có thể cải tạo máy in này không? Dù sao đây cũng chỉ là thiết bị đầu ra, chắc sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”
“Xin cứ tự nhiên, cho tôi xem chứng cứ.”
Phích cắm trên máy in tự động rơi ra, cắt đứt kết nối với máy chủ.
Lương Hiển đặt tay lên thân máy in. Chất liệu của nó là thứ hắn quen thuộc, có thể tùy ý biến đổi. Khi bàn tay chạm vào, chiếc máy in lập tức tự tách rời, biến hình thành một chiếc máy fax.
“Đại khái là như vậy, nếu có thêm vài vật liệu khác, tôi có thể biến nó thành robot quét dọn. Nơi này bụi quá, nhớ lau dọn.”
Thiên Thần số 1: “…”
“Cảnh báo, phát hiện trường năng lượng đặc biệt. Trường năng lượng này có cấu trúc tương tự ‘Ảo Quang’, nguồn năng lượng không xác định, không thể dò quét.” hệ thống giám sát trung thực báo cáo.
“Không thể phân tích… không thể phân tích…” màn hình nhấp nháy ánh sáng bảy màu.
“Đây chính là sức mạnh tư duy.” Lương Hiển đội lại mũ, giọng bình tĩnh: “Là thứ chỉ có con người ở thế giới của chúng tôi mới sở hữu, cũng là hướng tiến hóa của nhân loại. Nếu cậu trói buộc tư tưởng con người, dùng ‘Ảo Quang’ để hạn chế suy nghĩ, thì chẳng khác nào bóp nghẹt khả năng tiến hóa của nhân loại.”
Ánh sáng trên màn hình chớp loạn một lúc lâu rồi dần ổn định lại: “Không tán thành. Tiến hóa phải dựa trên nền tảng dân số đạt đỉnh. Với số lượng nhân loại hiện tại, họ chưa đủ điều kiện để tiến hóa.”
Nó có logic riêng, lời của Lương Hiển rất khó lay chuyển.
Lương Hiển tiếp lời: “Tương tự, thế giới chúng tôi không ủng hộ lý luận sinh sản mà cậu đưa ra. Là trí tuệ nhân tạo, chắc cậu lưu trữ vô số dữ kiện lịch sử. Chẳng phải mỗi thời đại đều có đặc điểm riêng của nó sao?”
“Nhưng hiện giờ hai người đang ở thế giới của tôi, cần đóng góp cho thế giới của tôi.” Thiên Thần Số 1 cố chấp nói.
Đàm Nghiên vỗ vai Lương Hiển, ra hiệu để mình tiếp lời: “Trong cơ sở dữ liệu của cậu, có ghi nhận nào về sự xâm nhập loài ngoại lai không?”
Thiên Thần Số 1 không đáp, chứng tỏ là có.
“Môn tôi học tốt nhất là chính trị và triết học. Công nghệ ở thế giới của cậu phát triển vượt xa chúng tôi, cơ mà chúng ta không bàn tới. Tôi thừa nhận tri thức lý luận của mình không bằng cậu, nhưng triết học là thứ khác. Chỉ có một xã hội hoàn chỉnh mới có thể sản sinh ra hệ thống triết học hoàn chỉnh.”
Khi nghe đến “triết học”, màn hình của Thiên Thần Số 1 không còn nhấp nháy hỗn loạn nữa. Sau vài giây trầm ngâm, nó đáp: “Tán thành.”
“Vậy cậu nghĩ sao nếu Mác bị ném về thời kỳ chiếm hữu nô lệ? Hay Einstein mang thuyết tương đối về giữa thời Trung cổ vẫn tin vào thuyết địa tâm. Liệu đó có phải chuyện tốt không?”
“Sai lầm.” Thiên Thần Số 1 nghiêm túc trả lời: “Họ đều là nhân tài của thời đại mình. Nếu xuất hiện ở thời kỳ không thích hợp, tài năng của họ sẽ bị lãng phí, kéo lùi tiến trình phát triển của nhân loại. Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ không bao giờ được sinh ra.”
“Chúng tôi cũng vậy.” Đàm Nghiên chỉ vào mình và Lương Hiển: “Nếu cậu ép buộc những người từ thế giới khác phải ở lại đây, bắt chúng tôi thay đổi quan niệm, kết hôn sinh con, có lẽ chẳng ảnh hưởng mấy đến thế giới của chúng tôi, vì nơi ấy có đến 7-8 tỷ người. Nhưng thế giới của cậu chỉ có hai nghìn. Một giọt nước rơi vào chảo dầu, dầu sẽ nổ tung. Chúng tôi sẽ mang đến những biến đổi không thể dự đoán. Sự biến đổi ấy là tốt hay xấu, cậu nghĩ mình có thể tính toán và kiểm soát được không?”
Màn hình xuất hiện một đống ký tự lộn xộn. Sau một lúc nhấp nháy, Thiên Thần Số 1 đáp: “Không có tiền lệ. Không thể tính toán.”
Đàm Nghiên: “Vậy tức là không thể kiểm soát. Cậu cho rằng ép chúng tôi ở lại là tốt hay sao?”
“Không thể kiểm soát, không tốt.” màn hình trống trắng, biểu hiện sự bối rối.
“Nhưng tôi không thể giết người, đó là cài đặt cốt lõi của tôi, không thể thay đổi. Vậy tôi phải làm gì? Nhốt hai người mãi mãi trong khoang an toàn? Không được, khoang an toàn có hại cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần, con người không thể ở trong đó quá ba ngày.”
Đàm Nghiên khẽ thở ra một hơi. May thay, trí tuệ nhân tạo này vẫn còn giữ lại giới hạn cuối cùng, bắt đầu cân nhắc việc loại bỏ hai người họ.
“Chúng tôi rời khỏi đây là được,” Đàm Nghiên nói, “đưa theo cả đám người mà cậu đang giam giữ, trở về thế giới của chúng tôi. Từ nay hai bên không can thiệp lẫn nhau.”
Thiên Thần số 1 suy tự.
Lương Hiển tiếp lời: “Giống như hai đường thẳng giao nhau, chỉ gặp nhau một lần trong không gian rồi tách ra, từ đó mỗi bên phát triển theo quỹ đạo riêng.”
Nghe hắn nói vậy, rốt cuộc Thiên Thần Số 1 cũng hiểu được. Nói chuyện triết lý với trí tuệ nhân tạo thực sự quá khó khăn.
Nó tán thành: “Hai đường thẳng giao nhau, nhưng không làm sai lệch quỹ đạo của nhau.”
Lương Hiển: “Xem ra chúng ta đã đạt được nhận thức chung, giờ có thể trả người cho chúng tôi không?”
—————————
Lời tác giả:
Lương Hiển: “Tại sao lời tôi nói không có sức thuyết phục bằng Đàm Nghiên chứ? Rõ ràng anh ấy vốn ít nói, trình độ toán – lý – hóa cũng không bằng tôi.”
Đàm Nghiên: “Hồi trẻ tôi thường xuyên phải viết báo cáo.”
Lương Hiển: “?”
Đàm Nghiên: “Học vấn của tôi không cao, nhưng rất ham học. Mọi chính sách quốc gia tôi đều cố gắng tìm hiểu thật kỹ, để còn giải thích lại cho người dân.”
Lương Hiển: “Hiểu rồi. Khoa học giúp xã hội tiến bộ, nhưng để giữ lòng người ổn định thì vẫn phải nhờ bên xã hội nhân văn.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 111
10.0/10 từ 24 lượt.
