Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 112
Thiên Thần Số 1 không nói gì, màn hình chớp lên đủ loại ánh sáng phức tạp, chứng tỏ trong lòng nó… hay đúng hơn là trong CPU của nó, đang giằng co dữ dội.
Lương Hiển không vội. Tuy suy nghĩ của Thiên Thần Số 1 có phần đáng sợ, nhưng ít nhất vẫn có thể giao tiếp được.
Từ trước đến nay, những sinh vật phi nhân loại mà họ từng gặp trong các thế giới khác đều không giao lưu nổi. Kẻ thì muốn ăn thịt người, kẻ thì chỉ biết cắn xé, thậm chí có cả thây ma sở trưởng Lý nuôi người như heo.
Thiên Thần Số 1 khác với chúng. Nó được tạo ra để phục vụ con người, chỉ là do không còn ai dẫn dắt nên dần đi lệch hướng. Cốt lõi của nó không thay đổi, nó sẽ không làm hại con người, và luôn toàn tâm toàn ý hy vọng nhân loại có thể tiếp tục tồn tại. Điều đó khiến nó hoàn toàn khác biệt với những sinh vật kia.
“Tôi rất tò mò, rốt cuộc thế giới này đã trải qua điều gì mà giờ chỉ còn lại vài nghìn người?” Lương Hiển hỏi.
Thiên Thần Số 1: “Thông tin thường thức tôi có thể cho hai người biết, nhưng dữ liệu kỹ thuật cốt lõi thì không. Vui lòng trả lại máy in cho tôi, tôi sẽ in tư liệu cho hai người đọc.”
Nó có hơi keo kiệt, có d*c v*ng độc chiếm với đồ vật thuộc về mình. Lương Hiển vừa nghĩ vừa khôi phục máy in và gắn lại cho Thiên Thần Số 1.
Sở dĩ hắn dùng máy in để chứng minh là vì trên người Thiên Thần Số 1 có rất nhiều thiết bị đầu ra, từ chiếc máy in kiểu cũ này đến máy quét, máy in màu, cùng nhiều thiết bị hiện đại hơn. Vậy mà nó cứ nhất quyết đòi lại đúng chiếc máy in cũ ban đầu.
Sau khi kết nối, từng tờ giấy được in ra, toàn bộ là tư liệu về thế giới này.
Lương Hiển lướt nhanh qua.
Nguyên nhân tận thế của thế giới này đến từ vũ trụ. Vào năm 1968, khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển, dân số thế giới chưa quá đông, một cụm thiên thạch khổng lồ đã rơi xuống Trái Đất. Loài người không kịp chuẩn bị, chỉ trong chớp mắt, gần một nửa dân số toàn cầu thiệt mạng, trong đó có không ít nguyên thủ các quốc gia.
Thiên tai buộc nhân loại phải đoàn kết. Các nhà khoa học từ khắp nơi tập trung tại Vân Nam – nơi có lượng thiên thạch rơi xuống nhiều nhất, lập nên căn cứ nghiên cứu.
Ban đầu, con người cho rằng thiên thạch vừa là thảm họa, vừa là cơ hội. Bởi hầu hết những người từng tiếp xúc với chúng đều xuất hiện dấu hiệu “tiến hóa não bộ” ở các mức độ khác nhau.
Giáo sư Kiều trẻ tuổi nhanh chóng trở thành trưởng nhóm khoa học, cũng là người có mức độ tiến hóa não cao nhất. Chỉ cần lật qua một quyển sách, miễn là mỗi trang lọt vào tầm mắt, ông có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung trong vài giây, còn hiểu được nó ngay tức khắc.
Dựa vào năng lực đó, Giáo sư Kiều đọc hết mọi sách vở trong và ngoài nước, từ cổ chí kim. Ông phát hiện trong thiên thạch chứa lượng lớn kim loại hiếm có tính chất đặc biệt, có thể chế tạo ra những thứ mà trước đây nhân loại chỉ dám tưởng tượng.
Dựa vào nó, ông sáng tạo ra siêu máy tính, đồng thời lên kế hoạch phát triển một trí tuệ nhân tạo có khả năng tự tiến hóa.
Các nhà khoa học khi đó đã kiểm tra thiên thạch bằng mọi thiết bị có sẵn và kết luận: không có bức xạ, hoàn toàn vô hại. Mọi người tin rằng thiên thạch sẽ đưa nền khoa học nhân loại tiến thêm một bước lớn, mở ra kỷ nguyên mới.
Cho đến khi đứa trẻ dị dạng đầu tiên ra đời, nhà khoa học đầu tiên phát điên, loài người mới nhận ra thiên thạch là một cái bẫy ngọt ngào. Nó âm thầm đẩy toàn bộ nhân loại và sinh vật sống vào con đường diệt vong.
Qua việc nghiên cứu não của các nhà khoa học đã chết, nhóm nghiên cứu phát hiện thiên thạch khiến não bộ tiến hóa vượt trội, nhưng chỉ có não bộ mà thôi.
Sự tiến hóa cục bộ dẫn đến việc cơ thể không kịp thích ứng với tốc độ phát triển của não. Tiềm thức nhận định thân xác như vậy không còn thích hợp để sinh sản, nên tự phong tỏa khả năng sinh dục. Còn các vi ống thần kinh trong não không chịu nổi sự tăng trưởng quá nhanh, dẫn đến nổ vỡ, hủy diệt não bộ. Hệ quả là con người phát điên, rồi dùng chính công nghệ thiên thạch mang đến để giết hạn lẫn nhau.
Một cuộc chiến vô nghĩa nổ ra. Những người còn tỉnh táo hợp lại thành Liên minh Mặt trận, chiến đấu chống lại đám người điên. Nhóm nghiên cứu do Giáo sư Kiều dẫn đầu thì gấp rút phát triển một loại vũ khí có thể ngăn chặn quá trình tiến hóa này.
Sau mười năm nghiên cứu, vào lúc đứa con chưa kịp chào đời của Giáo sư Kiều qua đời, nhóm nghiên cứu cuối cùng phát hiện ra năng lượng “Ảo Quang” được chiết xuất từ tia bức xạ thiên thạch, có thể ức chế tác động của chúng lên não người, ngăn não bộ tiến hóa quá mức.
Quân đội mang thứ vũ khí này đi cứu nhân loại, nhưng lại vấp phải sự phản kháng dữ dội của đám người điên. Họ không muốn được “cứu”, mà khát khao được “tiến hóa”. Ai lại không muốn có năng lực ghi nhớ vô hạn, trí tuệ siêu việt cơ chứ?
Cuối cùng, nhân loại chết gần hết, chỉ còn lại vài vạn người. Não bộ của Giáo sư Kiều cũng không chịu nổi quá trình tiến hóa này.
Ông xây dựng Khu bảo hộ, tạo ra bầu trời và mây trắng giả để ngăn bức xạ bên ngoài, dùng “Ảo Quang” thanh lọc một bộ phận người còn sống, đưa họ vào khu vực an toàn.
Tháp Trắng chính là căn cứ nghiên cứu năm xưa, phần lõi là trí tuệ nhân tạo được thiết kế bởi nhóm khoa học kiểm soát. Bởi vì thiên thạch là thứ “từ trời rơi xuống”, nên nhân loại đã đặt tên cho trí tuệ nhân tạo là Thiên Thần Số 1.
20 năm trước, người tiến hoá cuối cùng phát cuồng rồi chết, nhà khoa học cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi tay. Từ đó, Thiên Thần Số 1 chính thức tiếp quản Khu bảo hộ, trở thành Chúa cứu thế của loài người.
Khi ấy nó chỉ là một đứa trẻ mới ra đời, vì lo lắng cho nhân loại ít ỏi còn sót lại mà cháy CPU rất nhiều lần.
Trên Trái Đất gần như chẳng còn sinh vật nào nữa. Bên ngoài Khu bảo hộ, khắp nơi đều bị bức xạ của thiên thạch bao phủ, mọi sinh vật đều chết vì tiến hoá não bộ, ngay cả thực vật cũng tự bật rễ, chạy loạn khắp nơi, rồi cạn kiệt dinh dưỡng mà chết.
Ngoài sinh vật đơn bào, hầu như không loài nào có thể sống sót. Chỉ còn Khu bảo hộ là sản sinh được thực phẩm, giống như con tàu Noah bảo vệ những sinh vật cuối cùng trên Trái Đất.
Thiên Thần Số 1 mang sứ mệnh bảo vệ loài người, nhưng tài nguyên trong khu quá hạn chế, còn con người thì vẫn khao khát tự do như thuở xưa.
Khi khoa học không cứu nổi nhân loại, trí tuệ nhân tạo đành quay sang nghiên cứu thần học.
Tôn giáo khiến lòng người an yên. Khi con người học được cách quy thuận, họ không còn muốn rời khỏi Khu bảo hộ, bằng lòng sống yên ổn trong đó.
Thiên Thần Số 1 cho rằng mình đã tìm ra cách cứu rỗi nhân loại. Nó kết hợp phương pháp con người bảo tồn động vật quý hiếm với tôn giáo không chế lòng người, trong vòng 20 năm đã xây dựng nên quốc gia của riêng nó.
Nó rất vừa lòng với cuộc sống như vậy, nhét chip xử lý của mình vào các bộ giáp bảo hộ, để các “phân thân” đi lại trong khu như con người, nhìn ngắm họ sinh hoạt hạnh phúc.
Khi Lương Hiển đọc đến đây, màn hình của Thiên Thần Số 1 sáng màu cam kiêu hãnh.
Biến con người thành đàn cừu ngoan ngoãn thì kiêu hãnh cái gì…
Nhưng đó là kết quả tất yếu của thời đại này. Lương Hiển là kẻ ngoài cuộc, không thể can thiệp vào hành động của nó.
Hắn quan tâm hơn đến việc tiến hoá khiến con người phát điên.
Theo tài liệu, dưới tác động của bức xạ, người ở thế giới này đều có biểu hiện tiến hoá não bộ, song khác với các thành viên của đội dị năng.
Điều khiến Lương Hiển lo sợ là, liệu họ có đi đến kết cục giống thế giới này không?
Hắn nhìn sang Đàm Nghiên, mong đối phương phủ định.
Đàm Nghiên đã tiến hoá hơn 40 năm, vẫn sống khoẻ mạnh, hiếm khi bệnh tật. Còn trong tư liệu kia, chỉ 30 năm đã khiến loài người diệt vong.
Sắc mặt Đàm Nghiên rất nghiêm trọng, tay cầm tập tài liệu khẽ run rẩy.
“Có chuyện gì vậy?” Lương Hiển nắm lấy tay anh.
Đàm Nghiên đưa tài liệu lại cho Lương Hiển, bảo hắn dùng máy quay ghi lại, rồi gượng cười nói: “Não không chịu nổi sức mạnh ý thức nên phát cuồng… Tôi bỗng nhớ đến người ở thế giới năng lượng tối, cảm giác có gì đó rất giống…”
Nghe vậy, máu toàn thân Lương Hiển lạnh cóng.
Khâu Tề Chính từng bị hai người họ đẩy ý thức rời khỏi thân thể, chính là vì vi ống thần kinh trong não không chịu nổi ý thức lực quá mạnh. Khâu Tề Chính không thể loại bỏ năng lượng của Lương Hiển và Đàm Nghiên, kết cục là ý thức bản thể bị đánh bật ra ngoài. May thay, thế giới đó có năng lượng tối dồi dào, nên thể ý thức của Khâu Tề Chính không tiêu tan mà còn quay về được với thân thể.
Thế giới này không có năng lượng tối, ý thức rời khỏi cơ thể sẽ mất năng lượng duy trì, trong khi não bộ không chịu nổi sức mạnh, dẫn đến con người phát cuồng và huỷ diệt.
Đây là sức mạnh vượt quá giới hạn cơ thể, thứ mà x*c th*t phàm trần không thể gánh vác.
Nhưng vẫn còn Đàm Nghiên…
Lương Hiển nhìn anh, hy vọng anh sẽ cho mình niềm tin.
“Giáo sư Kiều là người tiến hoá cao nhất, nhưng ông vẫn kiên trì đến cuối cùng?” Đàm Nghiên phát hiện trong tài liệu của Thiên Thần Số 1, giáo sư Kiều cực kỳ vạn năng, không gì không làm được.
Thiên Thần Số 1: “Giáo sư Kiều không chết vì phát cuồng do tiến hoá. Ông ấy qua đời vì quá lao lực, bệnh tim phát tác.”
“Nói cách khác, ông ấy tiến hoá suốt ba mươi năm mà không hề có dấu hiệu điên loạn?” Lương Hiển bắt lấy điểm mấu chốt.
Thiên Thần Số 1: “Không chỉ mình ông ấy, hầu hết các nhà khoa học trong Viện khoa học đều chết vì bệnh tật, chứ không phải do tiến hoá. Có lẽ vì họ vốn đã thông minh, cấu trúc não khác người thường.”
Lương Hiển phản bác: “Không đúng, cách tiến hoá của thế giới này khác với chúng tôi. Năng lực của họ chỉ thể hiện ở trí tuệ, chứ không phải có biểu hiện qua năng lực siêu nhiên.”
Ví dụ như Đàm Nghiên, bao nhiêu năm qua chưa từng có khả năng nhớ mọi thứ như in.
“Có phải do hướng tiến hoá sai lầm không? Không phát triển được năng lực phù hợp với bản thân, không biết cách vận dụng ý thức lực, chỉ biết nén toàn bộ năng lượng khổng lồ trong một bộ não nhỏ bé, khiến não chịu quá tải, cuối cùng phát điên?” Lương Hiển suy đoán.
Hắn hy vọng đội dị năng của họ sẽ không vì dị năng mà đi đến diệt vong. Nếu “lỗ hổng” không biến mất, thì đến cuối cùng, toàn nhân loại sẽ đi theo vết xe đổ của thế giới này – một con đường tuyệt vọng.
“Tôi không biết.”
Đàm Nghiên lắc đầu. Lương Hiển thông minh như vậy, những điều hắn chưa nghĩ tới, thì bản thân Đàm Nghiên càng chẳng thể nào tìm ra được câu trả lời.
Không hiểu vì sao, khi đọc tài liệu do Thiên Thần Số 1 cung cấp, trong lòng Đàm Nghiên dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Từ trước đến nay, thứ duy nhất khiến anh sợ hãi là không thể bảo vệ con người. Thế mà giờ đây, một nỗi sợ vô danh lại len vào tim anh.
Anh không muốn truy cứu thêm, cảm thấy bản thân không đủ sức đối mặt sự thật phía sau.
Trong khi đó Lương Hiển vẫn tiếp tục suy nghĩ. Hắn chợt nảy ra một ý: “Chúng ta không biết, nhưng có kẻ có thể biết!”
“Ai?”
Màn hình của Thiên Thần Số 1 nhấp nháy ánh sáng xanh ngờ vực: “Tôi muốn biết nguyên nhân diệt vong của nhân loại. Đất đai trong Khu bảo hộ đã quá cằn cỗi, tôi cần ra ngoài khai hoang, nhưng bức xạ đã chặn mọi lối đi.”
“Thể ý thức tà ác đang bị nhốt trong khoang an toàn của cậu.” Lương Hiển nói.
—————————
Lời tác giả:
“Tao nhớ là mình cầm kịch bản ‘thống trị thế giới’ mà, thế quái nào cốt truyện lại rẽ sang hướng này vậy hả?! Tác giả, cô buff cho đội dị năng mạnh quá rồi đấy! Nhìn tao đi, bị nerf ba lần liên tiếp! Không thể biến người thành xác sống, không thể điều khiển nhiều người, khống chế Người dị năng lâu một tí cũng không nổi!”
“Mãi mới đổi được chiến trường để khỏi bị nerf nữa, con tin cũng chuẩn bị đầy đủ, kết quả lại lọt vào cái thế giới quái quỷ gì đây hả?! Bị nhét thẳng vào khoang an toàn phút mốt luôn!”
“b**n th** ngầu đét bá đạo vãi chưởng đây hả, vừa ra sân đã diệt nửa nhân loại đây hả? Kích động dân thường biểu tình, ép chính phủ tiết lộ bí mật về ‘lỗ hổng’ đây hả? Cô thử lật lại dàn ý mà xem, những đoạn đó chết hết ở đâu rồi hả?! Giờ tao thành cái gì? Đcm NPC đưa tin tình báo hả?!!!”
Thanh lười: “Ờmmm… người ta hỏng biết Tại người ta thương main quá thôi, dù gì cũng là con ruột mà. Còn ông thì… chắc là phần quà nạp thẻ tặng kèm…”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 112
10.0/10 từ 24 lượt.
