Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 113
Vì năng lượng của thế giới thực quá yếu, sức mạnh của ý thức tà ác bị suy giảm nghiêm trọng, nên gã muốn đến thế giới tận thế sụp đổ để quyết chiến với đám Đàm Nghiên, đồng thời cắn nuốt sức mạnh của Đàm Nghiên.
Không ngờ quá trùng hợp, gã vào trúng một thế giới khắc chế gã. Ở thế giới này, con người đã nghiên cứu ra “Ảo Quang” từ thiên thạch rơi xuống, có thể ức chế ý thức lực. Khi ý thức tà ác còn chưa kịp phản ứng, Thiên Thần Số 1 đã coi ý thức lực cực mạnh của gã là ô nhiễm phóng xạ, lập tức dùng Ảo Quang để khống chế và ức chế gã, rồi nhốt vào khoang an toàn để “thanh lọc”.
Thông thường, người bị “thanh lọc” sẽ chỉ mất đi phần năng lượng ý thức vượt quá tải của não, nhưng ý thức tà ác không có thân xác, chiếm giữ thân thể người khác, vì vậy thứ bị “thanh lọc” chính là bản thân gã.
“Quá trình thanh lọc thường mất bao lâu?” Lương Hiển hỏi.
“Dài nhất không vượt quá ba ngày, nếu lâu hơn, bộ não con người sẽ không chịu nổi.”
Thiên Thần Số 1 đáp: “Vật cực tất phản. Tôi đã nghiên cứu lịch sử, vô số triều đại hưng thịnh đều đi đến suy vong.”
Một trí tuệ nhân tạo thích học lịch sử, năng lực học tập thật đáng sợ.
Lương Hiển: “Trong số những người cậu đang giam giữ, có một kẻ là kẻ thù của bọn tôi. Gã rất giống với người tiến hoá ở thế giới này — não tiến hoá quá mức, cơ thể không chịu nổi, bèn rời bỏ thân xác và chiếm đoạt cơ thể người khác.”
“Thì ra là vậy?” Thiên Thần Số 1 nghiêm túc hẳn: “Trong 155 người đầu tiên tới đây, có một người phản ứng tiến hoá đặc biệt mạnh mẽ, tôi đã tiến hành ‘thanh lọc’, gã kháng cự ‘Ảo Quang’ rất lâu… là người đó à?”
Chắc chuẩn rồi, ý thức tà ác đúng là xui xẻo đến cực điểm.
Theo kinh nghiệm của Lương Hiển, trong tất cả các thế giới mà hắn từng trải qua, môi trường đều khiến ý thức tà ác như hổ thêm cánh. Nếu thế giới này không có Thiên Thần Số 1, có lẽ xung quanh đã tràn ngập năng lượng khiến con người tiến hoá, và ý thức tà ác sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng đen thay, “lỗ hổng” lại mở ra ngay trong khu bảo hộ của Thiên Thần Số 1, ý thức tà ác chưa kịp phản kháng đã bị hốt gọn.
“Chúng tôi có thể gặp gã không? Có vài chuyện cần hỏi trực tiếp.” Lương Hiển hỏi.
“Năng lượng của gã rất nguy hiểm,” Thiên Thần Số 1 chớp lóe màu đỏ, “Để tôi kiểm tra mức năng lượng của người đó trước.”
Màn hình tắt đen, Thiên Thần Số 1 trầm mặc, có vẻ đang kiểm tra khoang an toàn qua hệ thống. Một lúc sau, màn hình sáng lên, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc: “Người đó không còn ý thức, đã chết não rồi.”
“Chạy?” Lương Hiển cau mày. “Đúng là gã có thể rời khỏi thân xác bất cứ lúc nào, nhưng có thể rời khỏi tòa tháp này không?”
Tháp trắng có trường lực bao quanh, ý thức lực không thể thoát ra ngoài.
Đàm Nghiên nói: “Trước đó tôi phá một lỗ trên tường Tháp trắng, cậu có thể tra được gã mất ý thức từ lúc nào không?”
Thiên Thần Số 1: Có thể. Khoang an toàn có lưu dữ liệu, tôi sắp xếp một bộ xử lý riêng để quan sát dữ liệu trong khoang, dù sao họ cũng là những con người mới đến, tôi rất coi trọng hơn một trăm người này. Nhưng hai người xuất hiện đột ngột, còn đập thủng tường Tháp trắng, làm tôi phải phân tâm giám sát hai người. Hai người chạy quá giỏi, suýt chút nữa đã ra khỏi khu bảo hộ, buộc tôi phải dồn toàn bộ bộ xử lý vào việc theo dõi, nên không sớm phát hiện gã đã trốn thoát.”
Giọng của Thiên Thần Số 1 rất giống Kiều Tri Học. Nghe Thiên Thần Số 1 nói với giọng điệu hờn dỗi trách móc, cả Lương Hiển và Đàm Nghiên đều rùng mình một cái.
Kiều Tri Học là người bình tĩnh lý trí, giọng nói luôn ung dung chuẩn mực, dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không bao giờ hoảng loạn. Nghe một giọng nói như thế phàn nàn như trẻ con, Lương Hiển thực sự khó mà chấp nhận nổi.
Bây giờ hắn gần như chắc chắn, Giáo sư Kiều chính là cha của Kiều Tri Học, còn Kiều Tri Học của thế giới này chưa bao giờ được sinh ra. Tận thế đã đến sớm, khiến thế giới mất đi một thiên tài quý giá.
Sau khi kiểm tra dữ liệu khoang an toàn, Thiên Thần Số 1 nói: “Gã đã trốn thoát hai tiếng trước. Khoang an toàn giống như Tháp trắng, đều có trường lực bao phủ, theo ly thuyết ý thức không thể thoát ra. Nhưng ý thức lực của gã rất mạnh, trong khi bị hệ thống kiểm soát, gã rút dao găm trong túi áo ra, khía lên khoang an toàn từng chút một, tốn bảy tiếng đồng hồ để rạch ra một khe nứt. Vết nứt khiến trường lực bị đứt đoạn, thể ý thức chỉ cần một kẽ hở là có thể thoát ra ngoài, đúng không?”
Nghe xong, Lương Hiển không khỏi nhíu mày: “Khoang an toàn của cậu mong manh quá đấy, dao găm cũng rạch ra được?”
Trên màn hình Thiên Thần Số 1 loé lên màu xám bất mãn: “Trong cơ sở dữ liệu của tôi, con người các anh có một câu: Có công mài sắt có ngày nên kim. Cho dù khoang an toàn của tôi có kiên cố đến đâu, đối phương dùng vật sắc nhọn mài không ngừng thì cũng sẽ hao mòn. Nếu là người thường, một vết nứt nhỏ cũng chẳng sao, nhưng gã là thể ý thức. Khoang an toàn của tôi được thiết kế để bảo vệ con người, chứ không phải để giam giữ thể ý thức.”
Một trí tuệ nhân tạo có tư duy mạch lạc như người, Lương Hiển thật sự tò mò về Thiên Thần Số 1. Nó có thể điều khiển đội lính gác đồ trắng cùng các chip của mình để tự sửa chữa hệ thống chủ, chỉ cần tiếp tục học hỏi và hấp thu tri thức, sớm muộn cũng có thể tự nâng cấp. Khi ấy, không biết sẽ phát triển đến mức nào, thật khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Đáng tiếc, nó là “thần” của thế giới này, không thể mang về được.
“Chỗ bị thủng của Tháp Trắng được sửa lại khi nào?” Đàm Nghiên hỏi.
“Ba tiếng trước.” Thiên Thần Số 1 tự hào đáp: “Tôi sao có thể để phóng xạ rò rỉ từ Tháp Trắng ra ngoài? Gã chắc chắn vẫn đang ẩn náu trong tháp.”
Một thể ý thức không có thân thể, bị nhốt trong tháp không thể rời đi sẽ làm gì?
Hai người từng có kinh nghiệm tương tự suy tư. Đàm Nghiên nói: “Gã sẽ tấn công lính gác Tháp Trắng, tìm cách chiếm đoạt thân thể của chúng.”
“Nhưng lính gác trong tháp chỉ là vỏ rỗng, gã có thể chiếm quyền điều khiển của con chip không?” Lương Hiển hỏi.
Thiên Thần Số 1 chuyển màn hình thành màu đen. Với nó, đó không phải lỗi hệ thống mà là đang “nhắm mắt suy nghĩ”, phân bổ bộ nhớ cho bộ xử lý trung tâm.
“Toàn tháp có 500 chip, tất cả vẫn hoạt động bình thường, không hề có ngắt kết nối hay hư hại nào. Ý thức đó rốt cuộc đi đâu được chứ? Nhưng thôi, cũng chẳng sao, tôi chỉ cần phóng ‘Ảo Quang’, gã sẽ bị thanh tẩy, rất đơn giản.”
“Đừng!” Lương Hiển vội nói. Bình thường hắn sẽ đồng ý ngay, nhưng hiện tại hắn còn nhiều vấn đề cần giải đáp, chưa thể xóa sổ gã.
Đàm Nghiên trầm ngâm giây lát, rồi tháo mũ bảo hộ.
“Thiên Thần Số 1, có thể mở đường trong Tháp Trắng, để ý thức đó đến đây không?”
Thiên Thần Số 1 trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Cách làm này của anh… có phải gọi là ‘hy sinh’ không?”
Đàm Nghiên không đáp, Lương Hiển vội la lên: “Không được! Gã muốn hấp thu năng lượng ý thức của anh, làm thế chẳng khác nào dê vào miệng cọp!”
Thiên Thần Số 1 nhanh chóng tra cứu: “Dê vào miệng cọp là thành ngữ ví von hành động liều lĩnh đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Nhưng tôi thấy cách dùng từ này chưa chuẩn, Đàm Nghiên đâu thể coi là con dê?”
Đàm Nghiên lắc đầu: “Có một số việc chỉ mình tôi có thể làm.”
“Vì sao?” Lương Hiển khó hiểu: “Thiếu gì cách khác tốt hơn.”
“Em không hiểu.” ánh mắt Đàm Nghiên lướt qua Lương Hiển, nhìn xa xăm: “Con người phải biết mình từ đâu đến, sẽ đi về đâu. Tôi đã giả vờ ngủ quá lâu, đến lúc phải tỉnh dậy rồi.”
Lương Hiển im lặng.
Nhóm nghiên cứu, đội dị năng, Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học… tất cả những ai từng tiếp xúc với Đàm Nghiên đều biết anh là người đặc biệt. Không chỉ vì năng lượng ý thức mạnh mẽ hay ý chí phi thường, mà sâu trong não anh dường như ẩn chứa một thứ gì đó không thuộc về con người.
Đó là loại sức mạnh vượt ngoài nhân loại, vừa khiến người ta khâm phục, vừa khiến người ta dè chừng.
Đến tột cùng anh là ai? Vì sao sở hữu năng lực này?
Nhóm nghiên cứu từng tìm hiểu bí mật của bia mộ, nhưng sau khi xác nhận thi thể trong mộ không có quan hệ huyết thống với gia đình Đàm Nghiên, công cuộc điều tra rơi vào bế tắc.
Cho đến khi ý thức tà ác xuất hiện.
Lương Hiển có một dự cảm mà mình không dám tin, cũng không muốn tin, càng không mong Đàm Nghiên đoán ra.
Nhưng Đàm Nghiên đã ý thức được chuyện này, và quyết định chủ động đối mặt.
Đôi khi, biết sự thật chưa chắc đã là điều tốt.
Lương Hiển nhìn Đàm Nghiên, liên tục lắc đầu, còn anh vẫn kiên định tháo bộ đồ bảo hộ, dặn hắn: “Nếu gã chiếm được cơ thể tôi, mà tôi không thể khống chế được gã, hãy lập tức phóng ‘Ảo Quang’.”
Lương Hiển vẫn đang mặc đồ bảo hộ, nên không sợ “Ảo Quang”. Nhưng “Ảo Quang” sẽ gây tổn thương cho cả Đàm Nghiên lẫn ý thức tà ác.
Với người bình thường, “Ảo Quang” chỉ làm tiêu tán năng lượng ý thức vượt ngưỡng, khiến quá trình tiến hóa dừng lại. Mất năng lực đặc biệt nhưng sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng Đàm Nghiên thì khác. Nếu năng lượng ý thức của bị tổn thương, hậu quả sẽ phản ánh lên thể xác. Với cơ thể đã 59 tuổi, khi mất đi lớp bảo vệ của siêu năng lực, anh sẽ bị lão hóa nhanh chóng.
“Không được!” Lương Hiển tháo mũ ra: “Nếu phải dùng ‘Ảo Quang’, vậy thì em theo anh.”
Đàm Nghiên nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay Lương Hiển, rồi đội lại cho hắn: “Em sẽ không làm thế, em chỉ đang làm nũng thôi.”
“Em nguyện ý cùng anh sống chết có nhau.” Lương Hiển nói ra quyết tâm của mình.
“Tôi biết,” Đàm Nghiên gật đầu, “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của em. Tuy anh không hiểu rõ điều đó, nhưng tôi tin em. Tôi biết em không phải người sẽ hành động bốc đồng.”
“Hai người đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Thiên Thần Số 1 thắc mắc.
“Đợi cậu hiểu thêm về loài người thì sẽ hiểu.” Đàm Nghiên vỗ nhẹ lên màn hình hiển thị của nó, “Tình yêu và trách nhiệm, cái nào quan trọng hơn? Có lẽ mỗi người có một câu trả lời riêng, riêng tôi và Lương Hiển, trách nhiệm vĩnh viễn quan trọng hơn tình yêu. Em ấy sẽ không hành động theo cảm tính.”
Đàm Nghiên như đang giảng giải cho Thiên Thần Số 1, thực chất là đang nói với Lương Hiển.
Bàn tay Lương Hiển đặt lên chiếc mũ bảo hiểm, định tháo ra ném sang một bên, song cuối cùng vẫn dừng lại.
Đàm Nghiên nói đúng, hắn có thể hy sinh mạng sống của mình, nhưng không thể vứt bỏ trách nhiệm thuộc về hắn. Nếu Đàm Nghiên thật sự xảy ra chuyện, người duy nhất có thể chống đỡ cả đội dị năng chỉ còn mình hắn.
“Giúp tôi mở đường nhé.” Đàm Nghiên nói nhạt.
“Tôi không hiểu.” Thiên Thần Số 1 tuy chẳng hiểu gì nhưng vẫn mở đường hành lang dẫn thẳng đến đây.
Đàm Nghiên giải phóng lực ý thức của mình, cung cấp tọa độ cho ý thức tà ác, chờ đợi gã.
“Tôi hiểu rồi, cái này gọi là ‘Dụ hổ vào hang’.” Thiên Thần Số 1 nói.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 113
10.0/10 từ 24 lượt.
