Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 114
“Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện năng lượng không rõ nguồn gốc xâm nhập phòng điều khiển, đề nghị lập tức sử dụng ‘Ảo Quang’ để thanh lọc.” Màn hình của Thiên Thần Số 1 lóe lên bảy sắc cầu vồng.
Lương Hiển liếc nhìn siêu máy tính.
“Xin lỗi, bộ xử lý tự động kích hoạt báo động. Để tôi tắt thủ công một lát.” Thiên Thần Số 1 ngoan ngoãn nói.
Dù đã tắt âm thanh, màn hình ngoài của bộ xử lý ấy vẫn trung thực hiển thị kết quả quét:Đàm Nghiên đang bị bao phủ bởi nhiều hạt năng lượng bất quy tắc.
Ý Thức Tà Ác: “…”
Vào thế giới này đúng là sai lầm lớn nhất đời gã.
“Cậu không tắt luôn màn hình à?” Lương Hiển hỏi.
Thiên Thần Số 1: “Tại sao phải tắt? Để vậy chẳng phải tiện trao đổi hơn sao?”
“Nhưng vậy thì mất hết ý nghĩa ‘dụ hổ vào hang’ rồi.” Lương Hiển kiên nhẫn giải thích.
“Ủa? Tôi hiểu cái ‘hang’ đó chính là phòng điều khiển của Tháp Trắng.” Thiên Thần Số 1 vừa giải thích vừa đóng cửa: “Vật liệu tạo nên thân máy chính của siêu máy tính được chế từ thiên thạch ngoài hành tinh. Kim loại trong thiên thạch có tính ‘ghi nhớ’ cực mạnh. Bình thường sẽ phát ra bức xạ đủ khiến con người biến dị, nhưng sau khi được cải tạo bằng đặc tính ghi nhớ, nó đảo ngược thuộc tính, trở thành vật chất có khả năng kháng bức xạ rất mạnh. ‘Ảo Quang’ cũng được tạo ra từ đó. Tôi tưởng nhốt Ý Thức Tà Ác trong căn phòng này là đủ rồi. Thế ‘hang’ hai người nói là cái gì?”
Đương nhiên là chỉ cơ thể của Đàm Nghiên, có điều đã không còn quan trọng.
Trên màn hình, cụm hạt năng lượng bắt đầu tụ lại, như thể chuẩn bị tung ra đại chiêu. Vòng “Ảo Quang” bất ngờ bao lấy khu vực quanh thân máy của Thiên Thần Số 1, bảo vệ toàn bộ thiết bị trong phòng điều khiển. Nếu Ý Thức Tà Ác có thân thể thực, có thể dùng súng đạn hoặc những loại “thánh kiếm vật lý” tầm xa, thì may ra có thể vượt qua Ảo Quang để tấn công thân máy.
Nhưng giờ gã chỉ có ý thức lực, hoàn toàn không thể xuyên phá Ảo Quang, bị Thiên Thần Số 1 khắc chế gắt gao.
Lương Hiển âm thầm hả hê trong lòng, cảm thấy gương mặt thiếu niên của “Kiều Tri Học thời trẻ” trên màn hình thuận mắt hơn hẳn. Xem ra vận xui của Ý Thức Tà Ác khi đến thế giới này đã lên đến đỉnh điểm.
“Hay cho gã mượn một thiết bị xuất âm nhỉ?” Thiên Thần Số 1 “nói nhỏ” với Lương Hiển. “Anh xem biểu đồ năng lượng đi, gã sắp tức chết rồi, tiếc là không hét ra được, có phải rất đáng thương không?”
Cái gọi là “nói nhỏ” của nó thực chất là không phát tiếng, mà gõ chữ trên màn hình, ai cũng nhìn thấy.
“Cậu là chủ nhân thế giới này, tùy cậu quyết.” Lương Hiển nói. Thiên Thần Số 1 đúng là chỗ nào cũng hợp ý hắn. Giá mà mang nó về được.
Nghĩ tới chuyện này, Lương Hiển chợt nhớ trong ba lô vứt gần Thần Điện có vi tính mini và chip. Không biết có thể để Thiên Thần Số 1 sao chép một đoạn dữ liệu mang đi hay không? Giống như chip trong bộ đồ lính gác.
Họ không thể mang đồ vật của thế giới này về hiện thực, nhưng camera từ thế giới thực thì vẫn hoạt động bình thường tại đây, thu dữ liệu không bị giới hạn không gian. Chỉ cần Thiên Thần Số 1 bằng lòng, hoàn toàn có thể mang một phần dữ liệu của nó về thực tại.
Trong lúc Lương Hiển đang tính xem làm sao dụ được “Kiều Tri Học trẻ tuổi”, hay nói đúng hơn là bản sao kỹ thuật số của Kiều Tri Học về thế giới thực, thì Thiên Thần Số 1 đã kêu lính gác bê đến một thiết bị ngoại vi khuếch âm. Nó còn chu đáo giải thích: “Thiết bị này có bộ thu, có thể nhận tín hiệu ý thức mạnh và chuyển thành âm thanh. Tôi cũng dùng loại này để trao đổi với con người, chỉ khác ở chỗ tôi có thể tắt được đầu ra âm thanh, còn cái bản cũ này thì không. Chỉ cần không ngắt nguồn, nó sẽ liên tục thu và chuyển đổi.”
“Nói cách khác, chỉ cần ý thức của gã đủ mạnh, dù gã muốn giấu lời thật lòng thì thiết bị vẫn thu được đúng không? Quá tốt, tôi sẽ bảo vệ thiết bị, không để gã phá hoại.” Lương Hiển lập tức hiểu ngay cách dùng.
“Cảm ơn anh đã đối xử tốt với…” Thiên Thần Số 1 suy nghĩ hồi lâu mới tìm được ví dụ tương đương, “móng tay cũ của tôi, hoặc là tóc rụng?”
Thiết bị cũ bị thay bỏ đúng là chẳng khác gì mẩu móng tay, tóc, tế bào da chết.
“Chúng mày… chúng mày khinh người quá đáng!” Một giọng phẫn nộ phát ra từ thiết bị âm thanh. “Đàm Nghiên! Mày không thấy xấu hổ hả?”
“Tại sao tôi phải thấy xấu hổ?” Đàm Nghiên khó hiểu.
“Nhẽ ra mày phải đường đường chính chính quyết đấu với tao! Vậy mà mày lại hạ mình dựa vào thứ công cụ hèn hạ này! Đồ bỉ ổi!”
Lương Hiển bực mình: “Mày từng đường đường chính chính đấu với bọn tao khi nào? Những chuyện mày làm sau khi đến Trái Đất, chẳng phải toàn trốn trong bóng tối, đẩy con tin lên trước à? Nếu không nhờ Thiên Thần Số 1 hỗ trợ, mày có dám hiện thân trước mặt bọn tao, quyết đấu sống còn với Đàm Nghiên không?”
Là tôi giúp đó!
Để không làm gián đoạn cuộc hỏi đáp giữa hai bên, Thiên Thần Số 1 không chen lời. Nó là một trí tuệ nhân tạo có giáo dưỡng, chưa từng cắt ngang người khác. Nó chỉ chiếu mấy chữ ấy lên tường trắng, kèm theo ánh sáng đủ màu.
Ý Thức Tà Ác: “…”
Thiết bị âm thanh ngoại vi phát ra tiếng “xì xì… lẹt xẹt…”, thể hiện rất rõ cách nói năng lộn xộn và rối loạn cảm xúc của gã lúc này.
“Vì sao mày bỏ qua việc tấn công Lương Hiển? Tao có gì đặc biệt?” Đối diện Ý Thức Tà Ác, Đàm Nghiên hỏi điều mình thắc mắc bấy lâu.
“Thế mà mày không biết?” Ý Thức Tà Ác kinh ngạc. “Mày là sự tồn tại mà những ý thức như tao tha thiết muốn trở thành, Nhà Lữ Hành Không Gian!”
Gã vốn không muốn tiết lộ bí mật này, nhưng dưới tác động của cảm xúc và cơ chế ép buộc của thiết bị thu âm, chỉ cần nghĩ đến điều gì, thiết bị liền biến nó thành lời. Đúng là công cụ thẩm vấn hoàn hảo.
Con người có não, họ có thể giấu ý thức của mình. Người có thân thể sẽ không bị ép phải nói thật. Chỉ trí tuệ nhân tạo và loại tồn tại như Ý Thức Tà Ác mới bị ảnh hưởng.
Đàm Nghiên đã có dự cảm từ lâu, nhưng cụm từ “Nhà Lữ Hành Không Gian” vẫn khiến anh chấn động. Anh ổn định cảm xúc lại, nói: “Tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, nhiều năm qua luôn bảo vệ sự an toàn của người dân Huyện Bình, chỉ hơn một năm nữa là nghỉ hưu. Sao có thể là người như mày nói?”
Đó là câu anh tự nhắc mình suốt mấy chục năm, đã nâng đỡ anh đến tận hôm nay.
“Cái gì?” Ý Thức Tà Ác xoay quanh Đàm Nghiên một vòng. “Mày thật sự không biết? Ha ha ha ha ha! Nực cười chết mất!”
Thiết bị âm thanh phát ra tràng cười kim loại, chả phân biệt nổi gã đang vui hay đang mỉa mai.
Lương Hiển tiến lên nắm lấy tay Đàm Nghiên, muốn truyền cho anh sức mạnh.
Bề ngoài Đàm Nghiên vẫn bình tĩnh, nhưng lòng đã cuộn lên bão tố. Anh cố giữ giọng ổn định: “Nếu mày nói “Nhà Lữ Hành Không Gian” ý chỉ hành vi xuyên qua lỗ hổng, thì làm thế cùng lắm chỉ là để bảo vệ thế giới của bọn tao.”
“Thế giới của bọn tao? Nhà Lữ Hành Không Gian sao lại tự trói mình vào một thế giới? Mày… chẳng lẽ ý thức mà mày nuốt vào mạnh đến mức đè nát ký ức vốn có? Thật đáng thương!”
Nuốt mất ý thức ban đầu… giống như gã? Anh từng là thứ tồn tại như gã sao?
Đàm Nghiên lạnh lùng nhìn thiết bị, trong lòng không cam nhận mình cùng loại sinh vật này.
“Không.” Lương Hiển đáp thay. “Trong mắt tao, Đàm Nghiên là người có phẩm cách cao quý. Dù đối mặt với cái chết cũng không bao giờ làm hại người khác, càng không chiếm đoạt ý thức của ai.”
Điểm này, Lương Hiển có lòng tin tuyệt đối. Một người có thể mất trí nhớ, nhưng nhân cách là thứ khắc sâu vào linh hồn, không thể vì nuốt một ý thức khác mà trở nên cao thượng.
Ý Thức Tà Ác không thèm đáp, tiếp tục nói với Đàm Nghiên: “Chúng ta đều là Người tiến hóa, sở hữu ý thức vượt lên trên thân xác. Chúng ta không chịu ràng buộc bởi sinh lão bệnh tử. Chúng ta cảm nhận được ngoài thế giới này còn có thế giới khác. Chúng ta mạnh mẽ vô cùng. Còn mày, ý thức của mày mạnh đến mức có thể tự do vượt qua không gian, sao lại bị một cơ thể nhỏ bé trói buộc? Mày chọn ở lại thế giới kia… chẳng lẽ vì nơi đó đã thành ‘trạm trung chuyển không gian’ rồi sao?”
Ý Thức Tà Ác không ngừng đưa ra những khái niệm mới, khiêu chiến sức chịu đựng của hai người. Đàm Nghiên đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, như thể ký ức bị phong kín dần hé mở.
Lương Hiển đỡ lấy anh, tiếp tục khiêu khích Ý Thức Tà Ác: “Thể ý thức thì cao quý lắm chắc? Tao dám cá, nếu không tiếp tục nuốt ý thức người khác, không còn năng lượng chống đỡ, mày sẽ dần tiêu tán. Dựa vào cướp đoạt sinh mệnh người khác để tồn tại mà dám gọi là cao quý hả!”
“Con người cũng phải ăn sinh vật khác để sống. Bản năng sinh tồn chính là mạnh được yếu thua! Tao mạnh hơn chúng mày nhiều lần, tao có thể đào xới một thế giới, dùng ý thức của cả thế giới để làm mình lớn mạnh, tất nhiên là cao quý hơn chúng mày!”
Thiên Thần Số 1 vẫn còn nhỏ tuổi và đang trong giai đoạn học hỏi thật sự hết nhịn nổi, xen vào: “Tôi có thể khống chế thể ý thức. Vậy có phải tôi cao quý hơn anh không?”
Ý Thức Tà Ác: “……”
“Nhưng tôi là do con người tạo ra mà ta?” Thiên Thần Số 1 khó xử nói, “Ban đầu anh không phải cũng là con người sao? Chỉ là tiến hóa lên thôi. Giống như… một con tinh tinh rời khỏi bầy, biết dùng công cụ, nhưng bản chất vẫn là tinh tinh mà?”
Ý Thức Tà Ác: “……”
“Hay lắm!” Lương Hiển giơ ngón tay cái khen ngợi Thiên Thần Số 1.
Ý thức tà ác quyết định không để ý đến cái trí tuệ nhân tạo chỉ biết cù nhây này nữa. Nó chỉ là một cỗ máy, phá hủy máy chủ siêu máy tính, trí tuệ nhân tạo sẽ biến mất, căn bản chẳng đáng bận tâm.
Gã tiếp tục tuôn ra mớ lời lẽ u tối nghe cực kỳ trẻ trâu: “Dù tao mạnh đến thế, tao cũng chỉ có thể dựa vào khe nứt không gian cùng các tín hiệu tọa độ cực mạnh để xâm nhập các thế giới đang sụp đổ hoặc đã sụp đổ. Nhưng Nhà Lữ Hành Không Gian thì khác. Bọn họ dựa vào sức mạnh của mình để tiến vào thể vũ trụ, có thể tự do qua lại giữa các màng vũ trụ, là những tồn tại lĩnh ngộ chân lý của vũ trụ. Chỉ cần tao nuốt trọn ý thức của mày, tao sẽ trở thành tồn tại tối cao!”
“Tôi thấy trạng thái của gã tương tự mấy kẻ điên ở thế giới của tôi,” Thiên Thần Số 1 nói với Lương Hiển, “Tôi nhớ mấy kẻ cuồng chiến tranh đều cho rằng bản thân cao quý hơn người khác nên mới phát động chiến tranh. Khác biệt duy nhất là họ không thể rời thân thể. Nếu ý thức rời khỏi được, chắc chắn họ cũng sẽ giống gã, lao vào cắn nuốt lẫn nhau.”
Lương Hiển lo lắng nói: “Có lẽ vì thế giới của cậu không có đủ năng lượng tối, ý thức thiếu môi trường phát triển nên Người tiến hóa không thể đưa ý thức ra khỏi cơ thể. Không lẽ ý thức phình to mãi, đến cuối cùng sẽ biến thành loại sinh vật như gã?”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 114
10.0/10 từ 24 lượt.
