Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 115


Đàm Nghiên nhìn lên không trung. Dường như anh nhìn thấy được hình dáng của ý thức tà ác, chỉ là một khối năng lượng, một cụm ý thức lơ lửng giữa không khí.


Nó thậm chí không có hình thể, khi nhìn thấy được, đại khái trông giống như một đám khí sắc màu.



Đây mà là tồn tại mạnh mẽ?


“Vứt bỏ thân thể ban đầu để đổi lấy sự trường sinh, rồi không ngừng cướp đoạt ý thức và thân xác của kẻ khác…” Ánh mắt Đàm Nghiên chứa chút thương xót, “Mày còn nhớ mình thuở ban đầu là ai không?”


“Thời gian quá lâu rồi, chả còn ấn tượng gì.” Ý thức tà ác nói, “Và cũng chẳng cần thiết phải nhớ. Con người không phải thường quên đi những chuyện vụn vặt khi còn yếu ớt, bé nhỏ sao? Tao sống rất lâu, ký ức khi còn là người đối với tao giống như thuở ấu thơ bị quên lãng.”


“Là do sống quá lâu, hay là nuốt quá nhiều ý thức đến mức đánh mất bản tâm?” Đàm Nghiên hỏi.


Ý thức tà ác khinh miệt: “Bàn chuyện này có ý nghĩa gì?”


Nó lượn một vòng quanh Đàm Nghiên: “Tao chưa bao giờ quan sát kỹ cơ thể hiện tại của mày. Giờ nhìn lại… cơ thể này sắp nát rồi. Với sức mạnh của mày, sao lại giam mình trong một cái xác nỏ mạnh hết đà thế nhỉ?”


Đàm Nghiên nhìn thẳng vào nó: “Bởi vì tao đã 59 tuổi. Con người đến tuổi này, chức năng cơ thể suy giảm là chuyện bình thường. Tao là một người bình thường, như vậy là tốt rồi. Tao không cảm thấy việc sống hàng ngàn hàng vạn năm đến mức quên mất bản thân là điều gì hay ho.”


“Vớ vẩn! Mày mạnh đến mức chỉ cần nhìn từ xa, toàn bộ các hạt ý thức của tao đều run lên vì hưng phấn. Giờ mày giống như một quả hạt nhân bị nhét trong cái bình sứt sẹo, sớm muộn gì cái bình cũng không chứa nổi nữa, ý thức của mày sẽ tan biến theo thân thể! Nếu mày đã quyết ở trong cái xác sắp hỏng này, chi bằng để tao dùng luôn cho rồi!”


Có vẻ gã hiểu rằng ở thế giới này không chiếm được lợi thế, bèn được ăn cả ngã về không, liều lĩnh lao về phía Đàm Nghiên.


Muốn nhập vào cơ thể con người, gã cần máu làm vật môi giới. Thiết bị âm thanh ngoài bay lên, bay vút về phía Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên hơi nghiêng đầu, thiết bị xượt qua mặt anh, để lại một vệt rách nhỏ chảy máu.


Lương Hiển không động đậy. Hắn biết chỉ cần Đàm Nghiên muốn né, chắc chắn né được. Đàm Nghiên cởi bỏ bộ đồ bảo hộ chính là để dẫn dụ ý thức tà ác vào thân thể.


Cho dù có thiết bị ép buộc phát tiếng, ý thức tà ác cũng không thể nói ra điều họ muốn biết, chỉ có thể dùng cách này.


Đàm Nghiên đánh cược rằng sức mạnh ý thức của mình đủ để đánh bại nó. Về điểm này Lương Hiển tin tưởng tuyệt đối, còn ý thức tà ác thì muốn dùng cách này để thoát khỏi thế giới này.


Cả hai bên đều không còn lựa chọn nào khác, đôi bên đánh cược sinh tử.



Khi ý thức tà ác nhập vào, Đàm Nghiên nhắm mắt lại, cơ thể run nhẹ.


Anh giao chiến với ý thức trong đầu mình.


Lương Hiển tiến lại gần, lau mồ hôi lạnh trên trán anh.


Nếu Đàm Nghiên còn tỉnh, chắc chắn anh sẽ bảo đừng tới gần, rồi dặn rằng: nếu tôi không thắng nổi ý thức tà ác, hãy nhân lúc nó suy yếu mà tiêu diệt nó.


Nhưng giờ Đàm Nghiên quá yếu.


Lương Hiển chưa từng nghĩ anh sẽ thua, cũng không sợ con người trước mặt mình. Hắn đỡ lấy Đàm Nghiên, đặt anh nằm ngửa trên nền điều khiển sạch sẽ, rồi quỳ xuống, để Đàm Nghiên gối đầu trên đùi mình.


Màn hình của Thiên Thần Số 1 lóe lên sắc hồng. Nó nói: “Tôi cảm nhận được hàm lượng dopamine trong cơ thể anh rất cao. Là tình yêu sao?”


“Đúng vậy.” Lương Hiển đặt tay lên trán Đàm Nghiên, “Tôi yêu người này sâu sắc. Tôi muốn làm dịu đôi vai luôn căng cứng của anh ấy, muốn người đã gánh vác quá nhiều trách nhiệm này biết rằng thế giới vẫn còn nhiều niềm vui khác. Tôi tôn trọng anh ấy, khâm phục anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, và xót anh ấy. Tiếc là sức tôi quá nhỏ bé, không thể làm anh ấy hạnh phúc, tình cảm của tôi trở thành một gánh nặng khiến anh ấy phải mang thêm một lời hứa không nên có.”


Ánh mắt Lương Hiển đượm buồn: “Tôi không biết phải yêu anh ấy theo cách nào cho tốt. Tôi chỉ có thể thuận theo anh ấy, ở bên cạnh anh ấy.”


Ngay cả cái chết cũng không được phép ích kỷ, bởi mạng sống của họ đều không thuộc về chính mình.



Đàm Nghiên chìm vào giấc ngủ sâu. Ý thức tà ác biết ý thức lực của mình không thể thắng anh, nên tìm cách mê hoặc anh.


Ý chí của Đàm Nghiên quá kiên định. Muốn lay động được quyết tâm của anh, gã phải khiến anh nhớ lại thân phận thật của mình. Khi hai lớp ký ức và hai ý thức xung đột, gã sẽ có cơ hội thừa cơ xâm nhập.


Đàm Nghiên mơ một giấc mơ. Anh mơ thấy mình đã từng rất tự do, cũng rất lạc lõng, qua lại giữa vô số thế giới.


Từ khi sinh ra anh đã mang sức mạnh cực lớn, sức mạnh của người thuộc vũ trụ tầng cao hơn, ý thức lực mạnh đến mức có thể đi lại giữa các vũ trụ.


Ý thức tà ác nói rằng “nhà lữ hành không gian” của thể vũ trụ có thể tự do di chuyển giữa các vũ trụ, nhưng điều đó không đúng. Họ cũng cần tọa độ.


Có điều người thuộc thể vũ trụ vốn dĩ đã có ý thức lực mạnh mẽ, lại thường xuyên tiến vào các thế giới khác nhau, đi nhiều trải qua nhiều, nên tọa độ cũng tích lũy càng lúc càng nhiều.


Anh nhớ lại bản thân từng có một quãng thời gian vô nghĩa. Không mục đích, không phương hướng, lặp đi lặp lại việc qua lại giữa vô số thế giới. Khi mệt mỏi thì dừng lại ở một thế giới nào đó, sống một đoạn ngày tháng; chán rồi thì rời đi, tiếp tục hành trình sang thế giới tiếp theo.


Tuổi thọ dài không mang lại cảm giác phong phú. Khi thời gian mất đi ý nghĩa, cuộc sống cũng trở nên vô cùng trống rỗng.



Hình như khi đó anh không gọi là Đàm Nghiên. Nhưng tên gọi là gì không quan trọng, bởi không cái nào thực sự là tên của anh.


Đôi khi anh sẽ dùng ý thức khống chế thân thể sinh vật dạng côn trùng, tuy nhiên chúng quá yếu, không thể chịu nổi ý thức lực hùng mạnh của anh. Chưa kịp nhìn thế giới từ góc độ của loài côn trùng, thân thể nhỏ bé đã nổ tan xác.


Việc trải nghiệm cuộc sống ở vô số vũ trụ, lúc đầu mới lạ và thú vị. Nhưng thời gian lâu dần, cảm giác chỉ còn lại sự mệt mỏi.


Nhìn con người tất bật vì sinh tồn, anh cảm giác như đang quan sát một đàn kiến. Ồn ào, hỗn loạn, chẳng thể nào hiểu nổi.


Anh không dùng thân xác của người khác, bởi người thuộc thể vũ trụ vốn đã sở hữu cơ thể vô cùng mạnh mẽ, có thể tồn tại rất lâu. Nhưng mọi thứ có hình dạng đều có tận cùng. Vũ trụ còn có ngày tan rã, huống chi là thân xác.


Anh cảm nhận được cơ thể mình đã đi đến hồi kết, đã đến lúc phải đổi một thân xác mới.


Vấn đề là anh cảm thấy quá đỗi vô vị, cho dù tan biến theo thân xác này, anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Dù sao thì, sự sống vốn dĩ là một tồn tại không mang ý nghĩa.


Đúng thời điểm này, có một con người xuất hiện trước mắt anh. Tuy đang hấp hối sắp chết, kẻ đó vẫn gắng sức giãy giụa trên mặt đất, cố sống sót bằng mọi giá, thu hút sự chú ý của anh.


Đây là một thế giới tràn ngập quái thú. Con người tại đó yếu ớt và thường trở thành thức ăn.


Người thanh niên đã bị quái thú cắn đứt một chân và một cánh tay, bò lê trên mặt đất. Quái thú có trí khôn cao, đuổi theo như đang đùa giỡn một món đồ chơi. Đuổi kịp thì cắn một cái, rồi thả ra. Chờ cậu ta bò xa thêm chút nữa, nó lại cắn tiếp.


Nhà lữ hành không gian lạnh lùng quan sát, tự hỏi vì sao kẻ này vẫn kiên trì sống sót. Trong tình huống ấy, đa số sinh vật đã sớm tuyệt vọng. Sống nhục nhã như vậy thì đau đớn biết bao, chết đi ngược lại là giải thoát.


Cậu thanh niên buộc chặt quần áo quanh chỗ cụt để cầm máu, rồi cố gắng bò đi với phần thân thể còn lại, dù chỉ còn một hơi thở vẫn muốn sống.


Nhà lữ hành không gian cảm thấy khó hiểu. Anh ra tay giết con quái thú, đưa cho cậu ta ít nước.


Người trẻ tuổi nói cảm ơn, quay đầu ăn thịt con quái thú để hồi sức.


Thịt quái thú có độc, không thích hợp cho nhân loại yếu ớt. Ăn xong, mặt cậu ta tím bầm, máu mũi chảy không ngừng, trông vô cùng khó chịu.


Bò được hai bước, nhận ra mình không thể trở về nhà, cậu ta bật khóc.


Khi bị quái thú truy sát cậu ta không khóc, vậy mà giờ đây lại nằm gục xuống đất, dùng nắm tay đấm đất mà khóc đến thảm thương.


“Tại sao khóc?” Nhà lữ hành không gian không hiểu nổi nước mắt của cậu ta, mở miệng hỏi. “Vì sắp chết sao?”


“Không phải.” Người thanh niên lau mạnh nước mắt, kéo theo máu mũi loang đầy mặt. “Đàn ông đổ máu không đổ lệ. Tôi không sợ chết.”



Khi anh phát hiện ra cậu ta, cơ thể cậu ta đã tàn phế đến mức không thể cứu chữa. Không được chữa trị đúng lúc, vốn dĩ không còn hy vọng sống.


Người trẻ tuổi lại khóc: “Tôi được nhiều người nuôi nấng trưởng thành. Khó khăn lắm mới nhập ngũ, được phân công công tác. Vậy mà ngay ngày đầu tiên làm việc đã phải chết… thật vô dụng. Tôi có lỗi với những người đã chăm sóc tôi. Chết thì không sao, nhưng chết nhục nhã thế này tôi không cam tâm. Nếu có thể chết vì bảo vệ dân thường, tôi chết cũng vinh quang. Nhưng giờ… chả có chút ý nghĩa nào!”


Ý nghĩa… Đó là hai chữ mà nhà lữ hành không gian chưa từng hiểu.


“Thế nào mới được gọi là có ý nghĩa?” anh hỏi.


“Đất nước nuôi tôi lớn. Làm việc chăm chỉ, trở thành một con vít chắc chắn, góp phần cho quốc gia đến khi nghỉ hưu, đó là ý nghĩa.” Người trẻ vừa khóc vừa nói. “Nhưng tôi bị ném tới nơi này, ngay cả chết ở thế giới của mình cũng không được.”


Nhà lữ hành không biết mình đã nghĩ gì lúc đó. Nhìn cơ thể trước mặt dần mất đi sức sống, anh chợt nói: “Tôi không thể cứu cậu, nhưng tôi có thể sống thay cậu.”


“Làm sao sống thay được?” Người thanh niên càng lúc càng suy yếu, máu bắt đầu rỉ ra từ tai, nước mắt không chảy nổi nữa.


“Tôi sẽ hấp thu ý thức của cậu, ký ức của cậu. Dùng sức mạnh của tôi để sửa chữa thân thể chưa hoàn toàn chết này, đưa cậu trở về thế giới của cậu, rồi dùng danh tính của cậu để tiếp tục sống.” Nhà lữ hành không gian đáp.


“Nghĩa là ăn tôi hả?” Người thanh niên không hiểu, “Anh sẽ dùng gương mặt của tôi làm chuyện xấu à?”


“Không phải.” Nhà lữ hành không gian đáp muốn giải thích cặn kẽ, nhưng cơ thể trước mắt sắp chống đỡ hết nổi. Một khi chết đi thì chẳng còn ý nghĩa gì, cho dù anh mạnh đến đâu cũng không thể dùng ý thức lực để ép một xác chết tiếp tục sống. “Tôi sống thay cậu, thay cậu cống hiến sức lực cho quốc gia, thay cậu hoàn thành thứ mà cậu gọi là ‘ý nghĩa’.”


“Tại sao?”


“Không có tại sao. Chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú với cái gọi là ý nghĩa. Cậu có thể từ chối.”


Từ chối nghĩa là cứ thế chết đi.


“Tôi đồng ý.” Người thanh niên nói, “Anh… anh dùng cơ thể của tôi, nhớ làm nhiều việc tốt cho huyện Bình nhé. Tôi lớn lên nhờ cơm trăm nhà, rất nhiều người đã chăm lo cho tôi, kể sơ sơ chắc phải mấy ngày cũng không hết.”


“Được rồi, cậu đừng nói nhiều.” Nhà lữ hành không gian nói, “Tôi hấp thu ý thức của cậu, tự nhiên sẽ đọc được ký ức của cậu. Cậu cần gì, tôi sẽ biết.”


“Được…” Người thanh niên hơi do dự, “Còn một chuyện nữa…”


“Chuyện gì?”


“Tôi có thể chết ở thế giới của mình không? Tôi không muốn chết ở đây.” Người thanh niên thều thào.


“Có thể.”



Nhà lữ hành không gian xốc cơ thể người thanh niên lên, dùng sức mạnh cường đại của mình lần theo kết nối giữa linh hồn và thế giới, tìm ra con đường dẫn về quê hương của cậu ta, đưa cậu ta trở lại hiện thực.


Anh chưa từng đến thế giới đó, nhưng người thanh niên là người của nơi ấy. Mọi thứ thuộc về cậu ta đều liên kết với thế giới đó. Chỉ cần còn cậu ta, chỉ cần còn nỗi nhớ, anh có thể tìm được tọa độ.


Người thanh niên trở về thế giới thực, nằm trên con phố vắng người, nhìn cảnh vật quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt lại.


Nhà lữ hành không gian bế cậu ta lên. Cơ thể này sắp cạn sinh lực, dù anh có mạnh hơn nữa cũng chỉ kéo dài được vài năm là cùng. Trừ khi anh dùng toàn bộ lực lượng để khơi dậy sức sống mới cho cơ thể này.


Nhưng làm vậy sẽ khiến ý thức lực của anh suy yếu nghiêm trọng. Với anh mà nói mất nhiều hơn được.


“Cảm ơn…” Người thanh niên nói yếu ớt, ký ức về chuyện “đưa cơ thể cho anh ta sử dụng” dần biến mất. “Sau khi tôi chết… làm phiền anh chôn tôi… ở nghĩa trang phía Nam… tôi… tôi tên là…”


Cậu ta hấp hối, Nhà lữ hành không gian không muốn nghe thêm. Hơn nữa, thân thể này anh còn phải dùng, sao có thể chôn được.


Ý thức của anh rời khỏi cơ thể vốn có, tiến vào cơ thể tàn khuyết này. Ý thức người thanh niên nhất quyết không chịu tan biến, hòa vào bên trong anh. Ý chí sống mãnh liệt ấy đem lại cho anh một trải nghiệm chưa từng có.


Dòng ý thức vốn rỗng không của anh như được tiếp thêm máu mới, mang theo sức sống. Lần đầu tiên anh cảm nhận được “ý nghĩa” của việc tồn tại.


Có lẽ như vậy cũng tốt, nghiêm túc sống một kiếp như một con người.


Nhà lữ hành không gian dùng năng lực tự chữa trị cho cơ thể này, đánh thức sức sống còn sót lại, rồi đem thân thể ban đầu của mình đi chôn ở nghĩa trang phía Nam mà người thanh niên đã nói.


Anh không dựng bia. Quãng đời dài dằng dặc đã khiến anh quên mất tên của mình.


Quá trình hòa hợp ý thức cần thời gian. Sửa chữa cơ thể khiến anh cực kỳ mệt mỏi. Anh lê tấm thân kiệt sức trở về căn phòng đơn sơ trong ký ức, cuộn mình lại rồi chìm vào giấc ngủ.


Trong mơ, ký ức của một người bình thường dần hòa nhập với ý thức du hành của anh. Có lẽ vì ký ức ấy quá mạnh mẽ, cũng có thể vì anh quá trống rỗng.


Khi tỉnh lại, anh đã quên quãng đời dài vô nghĩa trước đó. Chỉ nhớ mình tên là Đàm Nghiên, một cảnh sát nhân dân bình thường của huyện Bình.


———————-


Lời tác giả:


Đàm Nghiên mới sinh ra vừa là “Đàm Nghiên gốc”, vừa là “Nhà lữ hành không gian”.


Một người sống lâu đến mức thấy đời vô vị, và một người tha thiết muốn sống nhưng buộc phải chết, hai người hòa thành một con người mới.


Cái xác trong mộ là thân xác cũ của Nhà lữ hành không gian. Người đang sống có thân thể của cậu thanh niên và ý thức của Nhà lữ hành sau khi hợp nhất ký ức.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 115
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...