Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 116
“Thì ra là vậy.” Nhà lữ hành không gian – hay nói đúng hơn là Đàm Nghiên, mở mắt ra, khuôn mặt đầy lo lắng của Lương Hiển liền lọt vào tầm nhìn.
Anh đang nằm trên đùi của chàng thanh niên này. Đùi đàn ông cứng rắn, chẳng thể nói là thoải mái, nhưng lại khiến anh cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Đàm Nghiên, anh cảm thấy thế nào?” Lương Hiển thấy trong mắt anh thoáng qua một tia xa lạ, sợ hãi đến nín thở, “Còn nhận ra em không?”
Lương Hiển thực sự rất sợ Đàm Nghiên bị ý thức tà ác ch**m l** th*n th*. Nếu chuyện đó xảy ra… hắn sẽ buộc phải tự tay giết anh.
Lương Hiển không biết đến khi đó mình có xuống tay nổi hay không.
“Nhận ra.” Đàm Nghiên đã lấy lại ký ức, không biết phải xử lý hai đoạn ký ức chồng lên nhau thế nào, đành đáp ngắn gọn, giọng điệu hơi lạnh.
Ý chí cầu sinh của cậu thanh niên Đàm Nghiên năm xưa quá mạnh mẽ, còn Nhà lữ hành không gian không quá chấp nhất việc sống tiếp, nên đã để mặc dòng ý chí ấy bao trùm mình. Vì vậy anh mất đi toàn bộ ký ức cũ, trở thành một cảnh sát huyện Bình, cống hiến cả đời cho cương vị này.
Giấc mộng dài 41 năm đến hôm nay đã kết thúc.
Anh không biết phải đối mặt với Lương Hiển ra sao, hơn nữa lúc này có chuyện cấp bách khác cần giải quyết.
“Cút khỏi não tao.” Đàm Nghiên day trán, lạnh giọng quát.
Lời vừa dứt, trên màn hình của Thiên Thần Số 1 xuất hiện hình ảnh năng lượng của ý thức tà ác.
Thiết bị ngoại vi rất bền, dù bị ý thức tà ác ném mạnh quẹt thương mặt Đàm Nghiên, nó vẫn kiên cường hoạt động.
Thiết bị: “Không thể nào! Ý thức của mày sao lại mạnh đến mức này? Còn nữa… Mày điên rồi hả? Để một ý thức ngoại lai nuốt mất ý thức của mình, bảo sao mất hết ký ức, sa đọa thành một con người tầm thường.”
Đàm Nghiên bình tĩnh đáp: “Tao không cho rằng trở thành một con người bình thường là sa đọa, cũng không cảm thấy Nhà lữ hành không gian là thứ gì cao quý.”
“Không thể nào, không thể nào! Tại sao? Tại sao? Tại sao mày tự nhốt mình vào cái x*c th*t tầm thường này, còn dùng phần lớn năng lượng để sửa chữa nó, khơi dậy sức sống, rồi hoàn toàn dung hợp với một ý thức khác, dùng ký ức của nó thay vì xóa bỏ! Tại sao?!”
Ý thức tà ác không hiểu được lựa chọn của anh.
“Lúc đó tao cũng không hiểu, trong lòng chỉ muốn làm vậy thôi.” Đàm Nghiên nhìn nó, ánh mắt mang chút thương xót. “Trải qua bốn mươi mốt năm, giờ tao đã hiểu. Nhưng cho dù tao có nói, e rằng mày sẽ chẳng bao giờ hiểu được.”
Vài chục năm ngắn ngủi mang lại cho anh trải nghiệm một cuộc đời hoàn toàn khác. So với vô số năm tháng nhàm chán rong ruổi giữa các thế giới, thì khoảng đời bình phàm khắc sâu hơn nhiều.
Trong quá trình bảo vệ người khác và được người khác tín nhiệm, anh đã hiểu thế nào là “sống”.
Sống nghiêm túc từng ngày, làm đến nơi đến chốn từng việc nhỏ, phấn đấu đến cuối đời cho dù mục tiêu xa xôi đến mức không bao giờ đạt được. Không một lần phản bội lòng mình, giữ vững niềm tin giữa ranh giới trắng và đen.
Đàm Nghiên mỉm cười. Cảm giác đó, rất tốt.
Anh đặt tay lên khối năng lượng của ý thức tà ác. Không rõ anh vận dụng ý thức lực thế nào, đối phương lập tức nhận ra thể ý thức của mình bị cưỡng ép thu hẹp lại, dần dần tụ vào một điểm.
“Mày, mày định làm gì?” Ý thức tà ác hoảng loạn gào lên.
“Tao sẽ không hấp thu ý thức của mày.” Đàm Nghiên nói, “Những năm qua tao đã hiểu một điều: con người không nên trường sinh bất tử. Có bắt đầu có kết thúc, thế là đủ.”
Sau khi hấp thu ý thức của thiếu niên Đàm Nghiên, được ý chí của cậu ta ảnh hưởng, anh đã trở thành một con người hoàn toàn mới, có cái nhìn khác về thế giới. Trải nghiệm như vậy là đủ rồi.
Anh không muốn dung hợp thêm một đời ký ức khác, để rồi dần đánh mất bản thân, trở thành một thứ đáng thương như ý thức tà ác trước mắt.
“Tao không còn nhớ tên ban đầu của mình. Nhưng tao biết, bây giờ tao tên là Đàm Nghiên. Cái tên vốn không thuộc về tao, nhưng vì mọi người luôn gọi tao như vậy, luôn kỳ vọng vào người mang cái tên đó… nên nó đã có một ý nghĩa mới. Còn mày thì sao? Có từng có một cái tên khắc sâu trong lòng chưa? Ngoài chuyện không ngừng nuốt chửng và sống vô tri vô giác, mày có mục tiêu gì vĩ đại hơn không?”
“Mày đang nói gì vậy?” Ý thức tà ác bị nén lại càng lúc càng nhỏ, không thể phản kháng, dần dần bị ép thành một điểm trong lòng bàn tay anh.
“Mày rất mạnh, nhưng ý chí cầu sinh kém xa Đàm Nghiên năm đó.”
Nhớ lại hình ảnh chàng trai lê thân tàn, cố sống chỉ để không phụ lòng đất nước nuôi dưỡng, lòng anh vẫn tràn đầy xúc động.
“Mày nói gì, tao không hiể…”
Lời còn chưa dứt, ý thức tà ác đã bị ép lại thành một kết tinh trong suốt nằm trong lòng bàn tay anh.
Lương Hiển bước đến trước mặt Đàm Nghiên, chăm chú nhìn anh.
Thông minh như Lương Hiển, dựa vào cuộc đối thoại giữa ý thức tà ác và Đàm Nghiên, hắn đã đoán được phần lớn sự thật.
“Kiên trì nửa đời, rồi phát hiện mình thật ra chỉ là kẻ từ nơi khác đến, anh có buồn không?” Lương Hiển hỏi.
Hắn nhớ đến lý lịch của Đàm Nghiên, dốc sức nửa đời vì sự an nguy của huyện Bình. Tất cả sự kiên định bắt nguồn từ việc anh cho rằng mình được dân huyện Bình nuôi lớn. Nếu mất đi tiền đề đó, khi nhìn lại quá khứ, liệu anh có đau lòng không?
Thế giới mà Đàm Nghiên cống hiến cả đời, không phải thế giới thuộc về anh.
Lương Hiển muốn ôm anh, lại sợ làm anh đau, sợ bị hiểu lầm thành thương hại. Ngón tay hắn khẽ run, cuối cùng không dám đưa tay ra.
“Không có gì phải cân đo.” Đàm Nghiên thản nhiên nói. “Đã trải qua thì là trải nghiệm.”
Lương Hiển thở phào. Đây mới đúng là Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên chưa bao giờ là người vì chút được mất mà sa sút, càng không phải kiểu vì tình cảm cá nhân mà sống chết giằng co. Lòng dạ anh rộng mở, ánh mắt luôn hướng xa hơn.
Sức hấp dẫn của anh không chỉ nằm ở năng lực, mà ở chính con người anh. Tựa như mọi lời tán dương đều không quá, bởi anh đích thực xuất sắc như vậy.
“Anh là mục tiêu phấn đấu của em, cả trong sự nghiệp lẫn tình cảm.” Lương Hiển ôm lấy anh, tựa đầu lên vai anh.
Đàm Nghiên cũng ôm hắn, xoa đầu hắn: “Tôi không muốn giống ý thức tà ác, đổi thân xác để kéo dài sự sống. Nhưng cơ thể này đã 59 tuổi, lại từng chịu trọng thương tổn hại căn cơ. Sống được đến hôm nay, ngoài sức mạnh của tôi, chắc còn nhờ ý chí ban đầu của cậu ấy chống đỡ. Một khi mục tiêu của cậu ấy… hay của tôi hoàn thành, có lẽ sẽ thật sự không gắng nổi nữa. Dù vậy em vẫn muốn yêu tôi sao?”
Rõ ràng có cách tốt hơn, thế mà anh vẫn chọn bình thản đối diện với cái chết. Lương Hiển hiểu, càng đau lòng hơn.
“Tình cảm đâu phải cái vòi nước, bảo tắt là tắt được.” Lương Hiển úp mặt vào vai anh, sợ mình mất mặt bật khóc.
Hắn từng khổ sở vì Đàm Nghiên không cảm nhận được tình cảm của mình, lo lắng liệu anh có chấp nhận mình hay không; sau khi được chấp nhận lại lo anh không đủ yêu mình.
Giờ nhìn lại, mọi thứ đều là chuyện nhỏ, là đường mật tình yêu, chẳng đáng nhắc tới.
Trong lòng Đàm Nghiên có một vũ trụ rộng lớn hơn.
Đàm Nghiên thở dài: “Vậy thì tôi sẽ dùng quãng thời gian còn lại để yêu em. Trải nghiệm xong trung thành, kiên trì, trách nhiệm… cuối cùng nếm thử tình yêu đẹp nhất trong đời, cũng không tệ.”
Cảm thấy vai mình ươn ướt, Đàm Nghiên nâng mặt Lương Hiển lên, lau nước mắt: “Khóc cái gì?Vì có em, cuộc đời tôi không có tiếc nuối. Thế chẳng phải rất tốt sao? Tôi đã có đủ mọi thứ rồi.”
Anh biết ơn khoảnh khắc bản thân gặp chàng trai trẻ kiên quyết muốn sống sót năm xưa, ý chí của cậu ta đã cho anh một đời trọn vẹn ý nghĩa.
Đến cuối đời này, anh gặp được Lương Hiển.
Có lẽ Lương Hiển là người thứ hai khiến anh rung động. Người thứ nhất là ý chí muốn sống, người thứ hai là tình yêu thẳng thắn chân thành. Thứ tình cảm không mang lợi ích, vượt mọi khó khăn, không màng tuổi tác hay khác biệt. Trẻ trung, nóng bỏng, dẫu trái tim non nớt bị thiêu đốt vẫn chưa từng lung lay.
Thật đẹp, đẹp đến mức chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta ao ước. Đàm Nghiên thầm nghĩ.
Anh mở tay ra, hạch tinh thể của ý thức tà ác nằm yên trong lòng bàn tay.
“Trong này có ý thức của Thẩm Phiêu và những nạn nhân khác. Nó sẽ theo chúng ta về thế giới thực. Về rồi giao cho quốc gia, để tổ chức quyết định.”
Anh hoàn toàn có thể hấp thụ hạch tinh thể này, dù không kéo dài được sự sống, nhưng ít nhất sẽ giúp anh mạnh hơn.
Tuy vậy anh không làm, và cũng không định làm.
“Được.”
Lương Hiển thấy xấu hổ vì mình khóc nhè, nhân lúc nhận hạch tinh thể mà lau mạnh mặt.
Vừa lau được hai cái, má hắn nóng lên.
Một lúc sau hắn mới phản ứng lại. Là Đàm Nghiên chủ động hôn lên mặt hắn.
Hình như là kiểu “hôn lau nước mắt” trong truyền thuyết?
Lương Hiển chưa từng yêu ai, chỉ biết lý luận suông, đến khi thật sự bắt đầu yêu liền trở thành thằng đầu óc bã đậu. Từ lúc Đàm Nghiên đồng ý quen nhau tới giờ, cả hai chẳng tiến triển bao nhiêu.
Hơn nữa họ là đồng đội từng vào sinh ra tử. Lần đầu gặp mặt, Lương Hiển đã bị Đàm Nghiên bế kiểu công chúa. Tiếp xúc cơ thể trong nhiệm vụ là việc rất bình thường, hoàn toàn không thể cọ ra tia lửa gì.
Nhưng lúc này, Lương Hiển cảm thấy mình bị điện giật một cái, tim đập mạnh bất thường.
Đàm Nghiên chủ động hôn xong liền quay người đi, không rõ lúc này sắc mặt anh thế nào.
Lương Hiển nhào tới ôm eo anh từ phía sau, vừa định mở miệng thì Thiên Thần Số 1 đã xem cả đống phim ngôn tình, chợt hỏi: “Để kết hợp thì bắt buộc phải có tình yêu sao? Chỉ số hormone trong cơ thể anh vừa tăng vọt, nhịp tim và huyết áp đều tăng, chỉ số thông minh giảm sút…”
Lương Hiển bị bộ giáp bảo hộ quét số liệu: “…”
Hắn không muốn nghe một trí tuệ nhân tạo phân tích tình trạng hormone của mình khi yêu đương tí nào.
“Anh không mặc đồ bảo hộ nên tôi không quét được,” Thiên Thần Số 1 nói với Đàm Nghiên, “nhưng mặt anh đỏ lên, ước chừng nhiệt độ cơ thể tăng.”
“Thiên Thần Số 1, tại sao cậu nghiên cứu tình yêu?” Giọng Đàm Nghiên vẫn ổn định, không nghe thấy chút bối rối nào.
“Trí tuệ nhân tạo không cần tình yêu. Nhưng con người mà tôi phải bảo vệ thì cần.” Thiên Thần Số 1 đáp. “Tôi dựa trên gen để chọn cho họ bạn đời phù hợp nhất. Con cái của họ chắc chắn sẽ không ngừng tối ưu qua từng thế hệ. Tôi cho rằng sinh sản là đại sự, con người đáng lẽ phải vui mừng. Nhưng thực tế không như vậy. Thần Điện thường xuyên hòa giải mâu thuẫn hôn nhân, nhiều cặp đã có hai con, hoàn thành nhiệm vụ sinh sản rồi vẫn ly hôn. Tôi không hiểu tại sao. Gia đình chẳng phải đơn vị nền tảng của xã hội sao?”
Thiên Thần Số 1 luôn trăn trở điều này. Nay thấy Đàm Nghiên và Lương Hiển nảy sinh tình cảm không nhằm mục đích sinh sản, mà còn sở hữu gen xuất sắc nhưng không có ý định truyền lại, nó càng tò mò hơn.
——————
Lời tác giả:
Giải thích thêm về thân phận hiện tại của Đàm Nghiên:
Anh ấy thực chất là Nhà lữ hành không gian. Đàm Nghiên bản gốc đã chết, có điều ký ức và cảm xúc của Tiểu Đàm quá mạnh. Sau khi Lão Đàm dung hợp với Tiểu Đàm, anh đã chọn sử dụng ký ức của Tiểu Đàm, đồng thời phong bế toàn bộ ký ức quá khứ của mình, tập trung sống thay cho Tiểu Đàm. Cuối cùng, anh trở thành Lão Đàm như hiện tại.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 116
10.0/10 từ 24 lượt.
