Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 93
Không chỉ Lucas cần nghỉ ngơi, mà các thành viên đội dị năng cũng mệt mỏi rã rời. Đàm Nghiên và Lương Hiển tuy vẫn ổn, nhưng hai người là đôi tình nhân yêu xa một thời gian dài, khó khăn lắm mới gặp được nhau, cần có chút không gian riêng tư.
Tuy vậy, trước khi Lucas tỉnh lại, Kiều Tri Học lén gọi các thành viên tiểu đội dị năng lại để mở một cuộc họp nhỏ. Dù sao thì chuyện của Lương Hiển tuyệt đối không thể để các quốc gia khác biết được.
Cuộc họp được tổ chức vào 8 giờ sáng hôm sau. Sau một đêm ngủ say, đội dị năng cơ bản đã khôi phục. Dì Dương không tham dự, dì bảo mình chẳng hiểu nổi nhiều lý thuyết như vậy, chi bằng ngủ thêm cho khỏe. Tuổi đã cao, chân tay yếu ớt, bị giày vò suốt một ngày một đêm thực sự rất mệt. Hơn nữa, dì chỉ là người dân bình thường, chưa từng trải qua huấn luyện bảo mật, biết càng ít càng tốt.
Bộ trưởng Vu đồng ý.
Chủ đề đầu tiên của cuộc họp là: Lương Hiển trở về bằng cách nào.
“Cậu kể lại trải nghiệm của mình đi.” Bộ trưởng Vu không nói vòng vo, dứt khoát mở lời.
Lương Hiển đáp: “Phần lớn mọi người đã biết rồi. Quãng thời gian vừa qua, chủ yếu là tôi tích lũy sức mạnh để chống lại luồng ý thức kia. Vốn dĩ cơ hội thắng không cao, nhưng không hiểu vì sao, có một ngày tôi bỗng cảm thấy luồng ý thức ấy tự buông bỏ.”
Mọi người chăm chú lắng nghe.
“Giống như chúng ta dùng tay bẻ một quả táo. Não sẽ phân ra một phần ý thức để kiểm soát lực đạo của bàn tay. Luồng ý thức ấy bất cứ lúc nào cũng có thể tăng cường hoặc buông lỏng. Nếu tôi quyết phải bẻ đôi quả táo, đại não sẽ chỉ huy bàn tay gia tăng lực; ngược lại, nếu tôi không muốn ăn táo nữa, thì có thể đặt nó trở lại bàn, thu hồi ý thức. Trong mắt luồng ý thức kia, tôi chính là quả táo. Nó bỗng dưng không còn hứng thú nữa, buông lỏng giám sát cơ thể tôi.
Tôi nhân cơ hội tập trung toàn bộ virus vào cánh tay phải, rồi chém đứt cổ tay, từ đó được tự do.”
Lương Hiển giơ tay phải lên. Mọi người nhìn cổ tay trống rỗng, xem như đã thành người tàn tật.
Tim Bộ trưởng Vu khẽ nhói, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, khen ngợi: “Có đủ phán đoán và quyết tâm, làm rất tốt.”
“Hiện giờ có thể liên hệ làm tay giả. Chờ vết thương lành lại thì có thể lắp đặt.” Kiều Tri Học nói.
“Không cần.” Lương Hiển đặt một đống kim loại lên bàn, “Tối qua tôi đã nghiên cứu nguyên lý chế tạo tay giả, bây giờ có thể làm luôn.”
Nói rồi hắn đặt tay trái lên kim loại. Chỉ trong chốc lát, các linh kiện biến thành một bàn tay phải. Lương Hiển như thể không sợ đau, trực tiếp lắp vào cổ tay, suốt quá trình không nhíu mày tí nào.
Sau khi gắn xong, hắn thử vận động. Cánh tay giả linh hoạt bất thường, gần như chẳng khác gì tay thật.
“Thông thường, tay giả vì vấn đề kết nối thần kinh nên điều khiển không linh hoạt bằng cơ thể mình. Nhưng giống như ví dụ tôi vừa nói về việc bẻ táo, chỉ cần ý thức đủ mạnh thì có thể tác động trực tiếp lên tay giả, không cần qua truyền dẫn thần kinh, từ đó tiết kiệm thời gian và khiến nó càng linh hoạt hơn.” Lương Hiển giải thích.
Hắn đeo thêm găng tay vào bàn tay phải, thoạt nhìn y chang người bình thường.
Lương Hiển cứ như thể nhân vật chính truyện võ hiệp, ngã xuống vực sâu rồi luyện thành thần công tuyệt thế. Hắn mạnh đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Bộ trưởng Vu thấy việc mất tay không ảnh hưởng nhiều đến hắn, thầm thở phào trong lòng.
“Tại sao luồng ý thức buông tha em?” Đàm Nghiên hỏi.
Anh vẫn lo lắng cho Lương Hiển, sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ bị ý thức kia chiếm đoạt.
“Em không rõ.” Lương Hiển lắc đầu: “Có hai khả năng. Thứ nhất, nó thấy mình có thể thua, không muốn lãng phí thêm thời gian nên kịp thời dừng lại. Thứ hai, nó đã có mục tiêu mới. Em và luồng ý thức đó hầu như không có giao tiếp, rất khó phân tích được một tồn tại lấy cả thế giới làm năng lượng suy nghĩ như thế nào.”
Quả thực là lý do khó phản bác. Họ không thể dùng tư duy loài người để lý giải luồng ý thức đó.
“Ý thức của cậu nhập vào nai con không phải lần đầu, điều này dễ hiểu. Nhưng điều tôi quan tâm là tại sao cơ thể cậu cũng được truyền về?” Kiều Tri Học hỏi: “Đây là vấn đề quan trọng nhất hiện nay, cũng là cửa ải bắt buộc phải vượt qua. Cậu đã làm thế nào?”
“Ban đầu tôi cũng không rõ. Lúc ở trong cơ thể nai con, tôi thấy đội dị năng gặp nạn, lo lắng đến nỗi xuất hiện ở thế giới năng lượng tối. Tôi không thể tĩnh tâm suy ở dị giới, tới khi trở lại hiện thực, hồi tưởng lại tình hình lúc đó, tôi mới có chút manh mối.”
“Về tới trụ sở lúc 8 giờ tối, sáng nay 2 giờ họp, trong vòng mười hai tiếng ngắn ngủi mà nghĩ được nhiều đến thế, không ngủ à?” Thôi Hòa Dự đột nhiên hỏi.
“Giờ tôi không cần ngủ nhiều nữa.” Lương Hiển trả lời ngắn gọn. “Khi ý thức mạnh lên thì có thể như vậy, mọi người sẽ từ từ cảm nhận được.”
Kiều Tri Học, Bộ trưởng Vu và Thôi Hòa Dự cùng nhíu mày; ai nấy đều có cảm giác Lương Hiển đang giấu diếm cái gì đó.
Đàm Nghiên cũng nhận ra, nhưng anh không nói gì.
Theo lý, tối qua hai người cùng ở một phòng. Bộ trưởng Vu nhắm mắt làm ngơ như không thấy… dù không xảy ra chuyện gì to tát, chí ít cũng nên ôn lại kỷ niệm hoặc tâm sự đôi điều. Lúc Lương Hiển vừa vào thế giới năng lượng tối, hắn rất mong Đàm Nghiên sẽ cho mình câu trả lời.
Nhưng… có vẻ sau khi thể ý thức nhập vào người, Lương Hiển trở nên im lặng. Đêm qua không bám dính Đàm Nghiên mà ngồi suy tư trên ghế, giữ nguyên tư thế đến khi trời sáng.
“Chúng ta tiếp tục nói về chuyện xuyên không,” Lương Hiển chuyển đề tài, “tôi đã hồi tưởng lại quá trình mình xuyên qua, và nảy ra một ý tưởng – lý thuyết dây.”
Mấy người chưa học xong cơ học lượng tử: “…”
Dì Dương không đến họp thật là sáng suốt.
“Vật lý trước đây, ngay cả lượng tử học cũng cho rằng đơn vị nhỏ nhất của vật chất là hạt. Lý thuyết dây đã phá vỡ khái niệm đó. Nó cho rằng đơn vị cấu thành nhỏ nhất không phải là hạt mà là dây năng lượng một chiều; những cách rung khác nhau của dây tạo thành các hạt khác nhau, từ đó hình thành vũ trụ.”
Lương Hiển lấy một sợi dây chun, hai tay giữ hai đầu, đong đưa các kiểu khác nhau: “Ví dụ như tôi lắc theo tần số này hoặc tần số này thì hình dạng tạo ra sẽ hoàn toàn khác nhau.”
Hắn lắc rất nhanh, ngoài Nghiêm Vĩnh Phong có thị lực động cực tốt, những người khác nhìn thấy sợi dây biến thành vô số ảo ảnh; ảo ảnh trong mắt người tạo thành dạng cầu bất quy tắc đặc biệt.
“Nói cách khác, đơn vị cấu thành vật chất nhỏ nhất thực ra là năng lượng. Trước đây tôi nghĩ năng lượng và vật chất là hai thứ hoàn toàn khác, nhưng theo lý thuyết dây, vật chất được cấu thành bởi năng lượng; khi vũ trụ bùng nổ, nhiệt độ cao phân rã mọi vật chất, cuối cùng trong khoảng không vô tận chỉ còn lại năng lượng.” Lương Hiển đặt dây chun xuống, nghiêm túc nói.
“Vậy chuyện đó liên quan gì tới việc cậu trở về hiện thực?” Kiều Tri Học hỏi.
Anh ta từng nghiên cứu lý thuyết dây, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nhưng không nắm bắt được, nên yêu cầu Lương Hiển tiếp tục phân tích.
“Lý thuyết siêu dây cho rằng thế giới không chỉ có ba chiều hay bốn chiều, mà là chín chiều, mười chiều hoặc nhiều hơn nữa; các vũ trụ song song bị màng thế giới bọc lại. Chúng ta sống trong không gian ba chiều, không thể vươn lên những chiều cao hơn. Mỗi vũ trụ song song là một ‘màng vũ trụ’, nhưng các vũ trụ ấy được một thể vũ trụ cao hơn, lớn hơn gói lại. Việc chúng ta liên tục qua lại qua ‘lỗ hổng’ chính là đi tới đi lui qua màng vũ trụ.
Gọi là màng chứ không phải bức tường, vì màng này có thể xuyên thủng. Tuy nhiên màng thế giới đặc biệt hơn những màng mà ta quen biết; chỉ vài loại hạt cực kỳ đặc thù mới có thể xuyên qua được.”
“Cậu biết cách hóa thành hạt đặc thù đó không?” Kiều Tri Học hỏi, ý tưởng lóe lên rồi lại tắt. Anh ta chưa nắm được đầu mối.
“Tôi không biến thành hạt,” Lương Hiển lắc đầu. “Tôi nghĩ, trong khoảnh khắc truyền tống, tôi đã hóa thành đơn vị cơ bản nhất: năng lượng. Từ vật chất thành một dạng năng lượng cực kỳ đặc thù, nhờ vướng mắc lượng tử hút kéo mà tìm được tới đội dị năng.”
Lời nói của hắn cực kỳ kinh thế hãi tục.
Thôi Hòa Dự suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Giống như tiểu thuyết tu tiên hay nói: ‘Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật’, vạn vật quy về một, một hóa vạn vật? Trong tiểu thuyết, nhân vật chính bị đánh tan linh hồn, chỉ còn một sợi tàn hồn, ngộ đạo vào khoảnh khắc sinh tử, lĩnh ngộ quy luật thế gian, động thần niệm tái tạo thân thể; bởi vì vạn vật vốn là nhất thể, dùng linh khí hoặc tiên khí có thể tạo ra thân thể. A đù… ảo ma y như truyện.”
Kiều Tri Học với khả năng tiếp thu cực cao: “Chưa chắc. Rất nhiều thứ trong truyện cổ tích đã trở thành hiện thực nhờ khoa học kỹ thuật, cách nói của Lương Hiển rất có giá trị tham khảo.”
Mọi người: “…”
“Thực ra tôi còn lo một chuyện,” Kiều Tri Học nói tiếp. “Theo quan điểm cơ học lượng tử, thứ truyền đi là thông tin chứ không phải bản thân. Tôi luôn nghi ngờ rằng những người đi vào ‘lỗ hổng’ đã không còn tồn tại. Mỗi khi gặp lại, các cậu chỉ là những thông tin được tái tổ hợp. Giống như tôi ghi một dòng lên giấy A4, fax sang máy khác, rồi hủy tờ gốc. Tờ fax có còn gọi là bản gốc không? Sau khi xuyên không, các cậu tái hiện như bản sao thông tin. Vậy các cậu là bản sao hay vẫn là chính các cậu?”
Vấn đề này thực ra ai cũng từng nghĩ tới, nhưng không ai dám nói thẳng. Giờ nghe lời của Kiều Tri Học, mọi người đều thấy sống lưng lạnh toát.
Dù bản sao có giống hệt bản gốc, ký ức cũng y nguyên, cũng không ai muốn trở thành một “tôi” không còn là chính mình nữa.
“Nhưng cách nói của Lương Hiển đã giải quyết được nỗi lo của tôi. Các cậu vẫn là các cậu, chỉ biến thành hạt đặc biệt có khả năng xuyên qua màng thế giới.”
Đội dị năng kể cả Bộ trưởng Vu đều nhẹ nhõm hẳn. “Tôi” vẫn là tôi.
“Như vậy, việc người bước vào ‘lỗ hổng’ có khả năng thức tỉnh dị năng cũng có lời giải thích hợp lý hơn.” Kiều Tri Học tiếp tục: “Tuy chúng ta vượt qua màng thế giới để đi từ một vũ trụ này sang vũ trụ song song khác, nhưng thực tế trong quá trình đi xuyên màng, chúng ta đã đặt mình giữa màng vũ trụ và thể vũ trụ. Nói cách khác, trong khoảnh khắc đó, mọi người đã chạm tới một vũ trụ cao chiều hơn. Ví dụ dễ hiểu: một người nghèo bất ngờ lọt vào thế giới giàu có. Khi quay về, có thể anh ta vẫn không có tiền, nhưng tầm mắt và nhận thức đã khác trước.”
Thôi Hòa Dự là người đầu tiên bắt kịp: “Ý anh là, chúng ta giống như mấy người nghèo nhận được chút tiền tiêu vặt từ người giàu, đang cố gắng biến số tiền ấy thành vốn để làm giàu, thoát nghèo?”
“Đúng vậy. Cũng có người cầm tiền rồi tiêu sạch, không sinh ra giá trị nào. Chỉ số ít mới biết nắm lấy cơ hội, từ đó phát đạt. Vì thế, dù tất cả mọi người đều bước vào ‘lỗ hổng’, tỷ lệ thức tỉnh cũng không vì thế mà tăng lên.”
Nhắc tới đây, Kiều Tri Học nhớ đến Lucas: “Thông thường, khoảng 18–25 tuổi là dễ thức tỉnh nhất. Riêng những người làm việc trí óc, vì tế bào não vốn hoạt động mạnh, nên cho dù lớn tuổi hơn một chút, họ vẫn có khả năng.”
Bộ trưởng Vu xen vào: “Cậu chỉ cần nói thẳng là ghen tị với Lucas, muốn vào ‘lỗ hổng’ là được.”
Người lạnh lùng như Kiều Tri Học vậy mà hơi đỏ mặt: “Đúng, tôi nghĩ thời cơ đã chín muồi. Tôi rất mong chờ tiềm năng của mình, cực kỳ muốn vào ‘lỗ hổng’.”
So với trước kia, cho dù bây giờ không có Đàm Nghiên, đội dị năng cũng đủ sức chống lại tận thế. Ngoài Đàm Nghiên, họ còn có thêm một chiến sĩ khác – Lương Hiển. Dì Dương theo đội ra vào nhiều lần, ba sinh viên trao đổi cũng đã an toàn trở về. Với cục diện hiện tại, nếu Kiều Tri Học vào “lỗ hổng”, tỷ lệ sống sót cực kỳ cao.
“Hiện tại tổ quốc rất cần cậu,” Bộ trưởng Vu vẫn chưa đồng ý.
“Rủi ro tất nhiên là có, nhưng rủi ro là cái đáng gánh vác. Huống hồ, cá nhân không bao giờ là kẻ quyết định lịch sử. Thế giới này thiếu một người vẫn vận hành bình thường. Nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này, với tôi sẽ là một mất mát không thể bù đắp.” Kiều Tri Học cố gắng thuyết phục.
“Được rồi, tôi sẽ cân nhắc.” Trước sự kiên trì của anh ta, Bộ trưởng Vu có hơi nhượng bộ.
Thấy đối phương dao động, Kiều Tri Học không thúc ép thêm, để ông có thời gian suy nghĩ. Anh ta quay sang hỏi Lương Hiển: “Nếu bây giờ bảo cậu xuyên không, cậu làm được không?”
“Nếu có nai con thì chắc là được.” Lương Hiển nhắm mắt hồi tưởng, “Tôi vẫn còn nhớ cảm giác cơ thể hóa thành năng lượng dưới sự dẫn dắt của ý thức.”
“Thử đi.” Kiều Tri Học gật đầu.
Anh ta ra hiệu cho Tần Lực dựng một bức tường chắn trong phòng họp, tách Lương Hiển ở một bên, nai con và mọi người ở bên kia.
Theo lẽ thường thì phải đập tường để qua, nhưng lần này Lương Hiển sẽ thử dịch chuyển tức thời.
Mọi người căng thẳng chờ đợi kỳ tích. Nai con bị Kiều Tri Học giữ chặt cũng căng thẳng theo.
Từ đầu đến cuối cuộc họp, Đàm Nghiên không nói một lời, chỉ lặng lẽ dõi theo. Ban đầu anh nghe chẳng hiểu gì, cơ mà càng nghe càng nắm được điều gì đó. Anh nhìn nai con, thầm nghĩ: nếu lần này Lương Hiển dịch chuyển thành công, thì anh không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân được nữa.
Và rồi, kỳ tích xảy ra. Giống như ở thế giới năng lượng tối, Lương Hiển một lần nữa xuất hiện từ vị trí phía trên đầu nai con, đáp xuống đất, nguyên vẹn hoàn chỉnh.
“Thử lại lần nữa, mang thêm người khác đi.” Kiều Tri Học tiếp tục.
Lương Hiển chọn Khâu Tề Chính, bởi cậu có khả năng chia sẻ năng lực.
Nói thật, Khâu Tề Chính không muốn cộng hưởng sức mạnh Lương Hiển và Đàm Nghiên chút nào, đại não cậu chịu không nổi. Lần trước cộng hưởng, cậu đã mơ hồ cảm thấy hai người này so với người dị năng… không, so với loài người bình thường, hình như có bản chất khác biệt.
Lương Hiển vỗ vai cậu, nói: “Không cần dùng năng lực. Mỗi lần Đàm Nghiên đưa mọi người trở về, ông đâu có cảm thấy mình vận dụng sức mạnh gì. Chúng ta chỉ thử thôi, thất bại thì tính cách khác.”
Khâu Tề Chính thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc thở phào, cậu nhận ra mình đã xuất hiện trước mặt nai con. Không phải dịch chuyển trong chớp mắt mà y hệt cảm giác khi cùng Đàm Nghiên trở về thế giới thực!
9 giờ là thời gian hẹn họp với Lucas. Trước 9 giờ, Kiều Tri Học cho từng người thử và phát hiện Lương Hiển có thể dùng vướng mắc lượng tử với nai con để dịch chuyển không gian. Phát hiện này làm mọi người rất phấn khởi.
Họ luôn mong có thêm người sở hữu năng lực giống Đàm Nghiên, mong ước ấy cuối cùng thành hiện thực! Lương Hiển đã mở ra con đường nghiên cứu mới cho tổ nghiên cứu và đội dị năng, sau này không còn phải dồn toàn bộ gánh nặng lên vai Đàm Nghiên nữa.
Lẽ ra anh nên mừng cho Lương Hiển, cũng có thể buông tâm tư nghĩ tới việc nghỉ hưu. Thế nhưng nét mặt của Đàm Nghiên lại vô cùng nặng nề.
Trước buổi họp, anh đi vào nhà vệ sinh. Vì lý do riêng tư nên chỗ đó chỉ có máy quét hồng ngoại, không có camera.
Đàm Nghiên đứng trước bồn rửa, xung quanh không một bóng người. Anh nhìn vào gương rồi nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo mở mắt ra, anh không còn ở trong nhà vệ sinh nữa mà xuất hiện trước bia mộ vô danh ở huyện Bình.
Đàm Nghiên đặt tay lên bia mộ, lẳng lặng ngồi xuống đất.
Hoá ra từ lúc bắt đầu, anh đã là người đặc biệt nhất.
————————
Lời tác giả:
Chương này viết siêu mượt, tôi nhận ra con người không thể rời xa khoa học; cứ mỗi lần viết tới phần lý thuyết là cảm hứng dâng trào!
P/S: Tuy bây tâm trạng của lão Đàm khá nặng nề, nhưng tôi phải cười cái đã. Anh làm nhân vật chính tới tận 370k chữ mới nhận ra mình là người đặc biệt nhất hả? Không đặc biệt sao có thể làm chính diện, sao có thể bá đạo như thế được!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 93
10.0/10 từ 24 lượt.
