Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 94


“Anh đi đâu vậy?”


Rất nhanh, bộ đàm của Đàm Nghiên vang lên, trong ống nghe là giọng lo lắng của Lương Hiển.


“Tôi vừa đi nhà vệ sinh, lập tức quay lại họp ngay.” Đàm Nghiên đáp gọn.



Đầu dây bên kia, Lương Hiển im lặng một thoáng rồi nói: “Anh không biết mình không giỏi nói dối sao? Trong nhà vệ sinh có máy quét hồng ngoại, bây giờ bên trong trống không. Vì anh biến mất trong đó, hệ thống báo động réo inh ỏi, mọi người đang cuống cuồng đi tìm anh.”


Đàm Nghiên không ngờ mình đã cố chọn chỗ không người để thử dịch chuyển, vậy mà vẫn bị phát hiện.


“Anh đang ở trước bia mộ huyện Bình phải không?” Lương Hiển hỏi.


“Ừ.”


Không phải điểm truyền tống của Lương Hiển, hắn không thể dịch chuyển đến đó. Lương Hiển vò đầu: “Em mơ hồ đoán ra vài điều, không phải cố tình giấu anh đâu, chỉ là bản thân cũng chưa nghĩ thông.”


Hắn không nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu mang theo ý ấy.


“Tôi không trách em.” Đàm Nghiên ngồi dựa vào bia mộ, khẽ nói, “Chỉ là tôi không ngờ… tôi luôn nghĩ mình là người bình thường. Gặp phải những chuyện như tôi từng trải qua, ai cũng có thể làm tốt hơn. Nhưng giờ đột nhiên tôi phát hiện, có nhiều việc hình như chỉ mình tôi làm được. Tại sao lại thế?”


Anh cuối cùng cũng nhận ra sự đặc biệt của bản thân, nhưng không hiểu vì sao mình đặc biệt.


“Em đưa nai con vào nhà vệ sinh rồi, ở đây không có ai khác. Anh về trước đi, có chuyện gì chúng ta cùng nghĩ cách.” Lương Hiển ôm nai con nói, “Chuyện báo động Bộ trưởng Vu đã đè xuống rồi. Ngoài anh, em, Bộ trưởng Vu và Giáo sư Kiều, không ai biết cả.”


Nghe giọng hắn, trái tim hoảng loạn của Đàm Nghiên dần bình tĩnh lại. Anh cười: “Nai con cũng biết đấy. Em nói vậy nó sẽ giận cho coi.”


“Ừ, nó đang cắn tay em nè. Hở ra là xù lông, giơ móng, nhe răng cắn ngay. Không biết là tính nó vốn vậy hay ai dạy mà giống hệt chó, chả ngoan hiền giống nai tí nào.” Giọng chê trách của Lương Hiển truyền đến.


“Ha ha…”



Tiếng cười thấp của Đàm Nghiên qua ống nghe rót vào tai Lương Hiển, khiến đầu óc hắn tê dại.


“Đủ rồi, đừng cắn nữa! Sao không cắn tay trái đi, tay phải là kim loại đó, cắn không đau à?”


“Nhìn đau thật.”


Nhưng giọng nói ấy không từ trong ống nghe, mà vang ngay trước mặt. Lương Hiển ngẩng lên, thấy Đàm Nghiên đã trở lại, đang dịu dàng vuốt đầu nai con.


Hắn buông nai con xuống đất, ôm chặt lấy Đàm Nghiên: “Xin lỗi, lòng em bất an, khiến anh lo lắng theo.”


“Là tôi quá đần độn, cái gì cũng không biết.” Đàm Nghiên vòng tay ôm lại, “Ở thế giới năng lượng tối, thể ý thức ký sinh trong người em muốn nói gì?”


Lương Hiển hé môi, vẫn không trả lời.


“Hiện tại tôi không nên biết?” Đàm Nghiên hỏi.


“Ừ.” Lương Hiển gật đầu. “Em chưa hiểu rõ ý của nó. Lúc đó em cảm thấy không nên để nó nói nốt, nên đã vội vàng đổi ý, cưỡng ép đuổi nó ra ngoài.”


“Chuyện em chưa hiểu, tôi càng không hiểu. Đợi khi nào em nghĩ thông rồi hãy nói cho tôi.” Đàm Nghiên nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng.


Đối diện với nụ cười vô tư của anh, tim Lương Hiển quặn thắt.


Hắn không mong phán đoán của mình là đúng. Làm sao Đàm Nghiên có thể là…


“Này, hai người kia! Muốn hẹn hò thì để lúc rảnh về phòng mà hẹn. Giờ là 9:10 rồi, hai người có biết để ý thời gian không hả?” Thôi Hòa Dự đứng trước cửa nhà vệ sinh nhắc.


Đàm Nghiên hơi ngượng. Anh là người nội liễm, không thích biểu lộ tình cảm trước mặt người khác. Anh vội vàng đẩy Lương Hiển ra, lại bị hắn ôm chặt, không tài nào thoát được.


“Anh không muốn làm em bị thương, nên không dùng ý thức lực, chỉ dùng sức cơ thể. Xét theo thể lực thuần túy, em mạnh hơn anh đấy.” Lương Hiển cười nói.


“Buông ra ngay!” Thôi Hòa Dự nghiến răng, “Mày biết nghĩ cho tập thể không hả? Nai con, giúp tôi một tay được chứ?”


Nai con bị Lương Hiển dùng xong vứt sang một bên lập tức tỏ ý không thành vấn đề, ngoạm một phát vào mông hắn!



“Ái da!” Lương Hiển ôm mông nhảy dựng lên, Đàm Nghiên nhân cơ hội đẩy hắn ra.


“Mày cắn ác quá, cắn chảy máu rồi!” Lương Hiển kinh ngạc nhìn nai con, “Âm hiểm vậy, ai dạy hả? Là Kiều Tri Học hả?”


“Hừ,” Thôi Hòa Dự cười lạnh, “vướng mắc lượng tử với ai thì người đó dạy. Đàm Nghiên là chính nhân quân tử, vậy rốt cuộc ai ảnh hưởng đến nai con, mày còn không tự biết à?”


Lương Hiển: “…”


Nai con cũng chẳng ưa gì Thôi Hòa Dự. Sau khi cắn Lương Hiển xong, nó ngẩng cao đầu, oai vệ đi ra cửa nhà vệ sinh, nhanh như chớp dẫm mạnh một cái lên chân Thôi Hòa Dự, lực đạo chẳng nhẹ chút nào.


“Áu!” Thôi Hòa Dự ôm chân, trừng mắt nhìn Lương Hiển: “Thấy chưa, cùng một giuộc với mày.”


Ba người một nai quay lại phòng họp, Bộ trưởng Vu nhìn thoáng qua Lương Hiển và Đàm Nghiên, trầm giọng nói: “Về chỗ ngồi trước đi, chuyện kỷ luật đi muộn tính sau.”


Cuộc họp đã tiến hành được một phần. Vì mọi người đã thảo luận trước đó rồi, lần này chủ yếu là trả lời câu hỏi của Lucas, nên nội dung gần như rập khuôn thế này…


“Xương cổ tay của tôi đã lành hẳn rồi,” Lucas kích động giơ tay cho mọi người xem, “năng lực hồi phục của Người dị năng được cường hóa!”


“Trời ạ, Unbelievable!” Người của đoàn trao đổi Mỹ kêu lên.


“Ồ.” Nhóm nghiên cứu và đội dị năng mặt mày thản nhiên.


Lucas: “Độ sinh động não của tôi đạt 30%, đại não tiến hóa chính là nguồn gốc dị năng!”


Đoàn trao đổi Mỹ: “Oh my god! Não của người bình thường chỉ có 10% thôi!”


Đội dị năng: “Ồ, mới 30%.”


Lucas: “Ý thức lực, ý thức lực chính là nguồn gốc dị năng! Giả thuyết lượng tử về dị năng đã được chứng thực, ý thức có thể quyết định vật chất! Khám phá lần này đủ để lật đổ vật lý học truyền thống và chủ nghĩa duy vật!”


Đoàn trao đổi Mỹ: “Đây quả là một phát hiện vượt thế kỷ, thậm chí còn vĩ đại hơn cả phương trình khối lượng-năng lượng và thuyết tương đối!”


Nhóm nghiên cứu + đội dị năng: “Ồ, đang ở cơ học lượng tử à.”



Bởi bọn họ đã vượt qua cơ học lượng tử, nghiên cứu đến Lý thuyết dây. Lucas thao thao bất tuyệt những thứ kia, đừng nói Lương Hiển hay Thôi Hòa Dự cực kỳ thông minh, mà ngay cả Đàm Nghiên cũng hiểu được kha khá, dù gì anh cũng đã học nguyên một học kỳ lý thuyết lượng tử.


Đợi Lucas hăng hái nói xong, Bộ trưởng Vu mới lên tiếng: “Vậy thì việc hợp tác với quý quốc, phải phiền ngài để tâm nhiều hơn rồi.”


Sắc mặt đoàn trao đổi Mỹ lập tức thay đổi. Vị đại sứ vội nói: “Bộ trưởng Vu, quý quốc đã bày tỏ thành ý, chúng tôi tất nhiên sẽ thận trọng cân nhắc. Nhưng ngay từ đầu đã đòi hỏi công nghệ tiên tiến nhất của chúng tôi thì quả thực là…”


“Công nghệ tiên tiến nhất? Trước bước tiến hóa của nhân loại, còn có thứ nào dám xưng là tiên tiến sao?” Lucas kích động kêu lên, “Tôi xin ở lại Trung Quốc, gia nhập nhóm nghiên cứu và đội dị năng của họ! Tôi muốn tiếp tục vào ‘lỗ hổng’, khám phá vũ trụ huyền bí! Trời ạ, anh không hiểu đâu, cái cảm giác bị phân tách thành hạt nhỏ nhất vô cùng kỳ diệu. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã lĩnh hội được rất nhiều điều, lại không thể nắm bắt được gì. Cho tôi vào thêm vài lần nữa, tôi chắc chắn sẽ ngộ ra nhiều chân lý vũ trụ!”


Đại sứ Mỹ: “……”


Ông ta đang cò kè mặc cả, đừng có kéo lùi chân sau được không?


“Xin lỗi tiến sĩ Lucas,” Bộ trưởng Vu nở nụ cười mang tính quan chức, khách sáo và giả tạo, “Các anh mang theo vũ khí vào lãnh thổ chúng tôi. Vì để xác minh ‘lỗ hổng’ nguy hiểm thế nào, chúng tôi đặc biệt cho phép các anh đem vũ khí vào, để bảo vệ những người vào đó. Nhưng thời hạn nhập cảnh có giới hạn, chỉ tới ngày hôm nay. Tôi đã chuẩn bị sẵn máy bay, 10 giờ sáng cất cánh đúng giờ, các anh còn… nửa tiếng nữa. Nếu là tôi, bây giờ nên đi thu dọn hành lý.”


Đoàn trao đổi: “…”


“Oh! No!” Lucas ôm đầu, gần như bật khóc, “Các anh không thể đối xử với tôi thế này! Không thể đuổi tôi đi! Tôi còn muốn xem, còn muốn khám phá nhiều hơn nữa!”


Bộ trưởng Vu tiếp tục mỉm cười: “Nhưng quý bộ Ngoại giao từng nói, ‘lỗ hổng’ là phiền phức của riêng chúng tôi, không đáng để các anh dùng công nghệ tiên tiến nhất mà trao đổi. Ở đất nước tôi, tôi chỉ là một nhân viên, không có bất cứ quyền phát ngôn nào. Dùng công nghệ đổi lấy sự giúp đỡ – đó là điều kiện của chúng tôi. Nếu không đồng ý, vậy thì chúng tôi chỉ có thể tiếp tục chiến đấu đơn độc.”


Đoàn trao đổi Mỹ: “……”


“Dĩ nhiên, nếu các anh muốn nghiên cứu ‘lỗ hổng’, cứ cử người vào. Biết đâu sẽ có người còn sống trở ra?” Bộ trưởng Vu lại nở nụ cười.


Đoàn trao đổi: “……”


Lucas ở bên cạnh khóc lóc: “Đại sứ, xin anh lập tức quay về thuyết phục quốc gia! Chúng ta thực sự không thể rời xa bọn họ. Tôi dám chắc, nếu đất nước chúng ta tiến vào ‘lỗ hổng’, sẽ không có ai còn sống trở ra. Dù có trở ra, cũng chưa chắc là chính bản thân nữa! Tôi từng bị ký sinh rồi, tôi hiểu rõ lắm!”


“Vậy thì nhờ tiến sĩ Lucas nhiều lời giúp chúng tôi.” Bộ trưởng Vu đứng dậy, làm động tác tiễn khách, “Hội nghị kết thúc, mọi người có thể quay về thu dọn đồ đạc. Thị thực của các vị sắp hết hạn rồi.”


Trên lãnh thổ Trung Quốc, dù đoàn trao đổi Mỹ có mang vũ khí, cũng tuyệt đối không dám hành động liều lĩnh. Thái độ của Bộ trưởng Vu vô cùng cứng rắn, họ đang nắm thế chủ động, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội mặc cả.


Đoàn trao đổi Mỹ không còn cách nào, đành bị ép quay về, về nước tranh thủ sau.



Trong thời gian đoàn trao đổi còn ở đây, đội dị năng và nhóm nghiên cứu không ở trong căn cứ bí mật của mình, mà tạm thời trú tại một căn cứ quân sự ngụy trang ở thành phố B. Nay đoàn Mỹ rời đi, bọn họ mới quay trở lại chỗ đóng quân.


Bộ trưởng Vu cùng Lương Hiển, Đàm Nghiên, Kiều Tri Học và nai con đi chung một xe. Ông cau mày nói: “Cái tật thích giấu giếm của con sao vẫn chưa sửa được? Lần này lại che giấu chuyện gì?”


Lương Hiển nhạt giọng: “Không có gì to tát, bố đừng quá lo. Đến lúc có thể nói, con sẽ nói.”


Hắn đã không còn như trước kia. Trước đây, Lương Hiển tuy có chút tính khí, nhưng rất tin tưởng tổ chức. Giờ hắn có tâm sự riêng, không muốn chia sẻ những gì mình phỏng đoán với Bộ trưởng Vu và những người khác.


“Bố sẽ không hại các con.” Bộ trưởng Vu nói.


“Con biết,” Lương Hiển đáp, “nhưng hiện giờ con không chắc chuyện này có gây nguy hại đến thế giới của chúng ta không. Một khi đặt thế giới và chúng ta lên bàn cân, bố chắc chắn sẽ chọn hy sinh bọn con.”


Bộ trưởng Vu: “Chẳng lẽ con sẽ không làm thế? Lúc ở thế giới thây ma, con vì bảo vệ mọi người mà tự nguyện ở lại một mình, cũng hy sinh bản thân còn gì?”


“Đúng, con có thể hy sinh, nhưng Đàm Nghiên thì không.” Lương Hiển nhìn thẳng vào Bộ trưởng Vu, “Anh ấy đã hy sinh quá nhiều vì thế giới này. Chỉ có thế giới này nợ anh ấy, chứ không thể để anh ấy tiếp tục gánh thêm nữa. Con không muốn vì một suy đoán mơ hồ mà khiến anh ấy phải hy sinh tiếp! Trước khi con nghĩ thông suốt, đừng hòng moi được nửa câu từ miệng con!”


Đôi mắt hắn đầy tơ máu, ánh lên sự quyết tuyệt.


“Tôi biết cậu đang nghi ngờ điều gì.” Kiều Tri Học bỗng mở miệng, ngăn cuộc tranh chấp giữa hai cha con, “Có phải cậu nghĩ ‘lỗ hổng’ đi theo hành tung của Đàm Nghiên? Khi anh ấy ở huyện Bình, ‘lỗ hổng’ chưa từng rời huyện Bình. Anh ấy đến thành phố B, ‘lỗ hổng’ liền xuất hiện ở thành phố B. Có phải hai người nghi ngờ rằng chính sự tồn tại của Đàm Nghiên đã sinh ra ‘lỗ hổng’? Chỉ cần Đàm Nghiên hy sinh, ‘lỗ hổng’ sẽ biến mất?”


Lương Hiển và Đàm Nghiên đồng loạt khựng người. Họ chưa từng nói một chữ nào, vậy mà Kiều Tri Học vẫn dễ dàng đoán trúng.


“Nhìn phản ứng của hai người, quả nhiên là vậy.” Kiều Tri Học cười lạnh, “Hừ, thật ngây thơ.”


“Nếu cả thế giới của chúng ta thật sự bị ảnh hưởng chỉ bởi một người, thì đó mới là tận thế!” Kiều Tri Học ôm lấy nai con không biết từ khi nào đã bị anh ta kéo vào lòng, nói tiếp: “Đúng là trên người Đàm Nghiên có bí mật, nhưng sự tồn tại của anh ấy tuyệt đối sẽ không uy h**p đến Trái Đất. Tôi lấy trí tuệ của mình ra bảo đảm!”


—————-


Lời tác giả:


Tác giả: “Xin hỏi vì sao lại lấy trí tuệ mà không phải nhân cách để bảo đảm?”


Kiều Tri Học (liếc xéo): “Bởi vì lấy trí tuệ ra thì thuyết phục hơn."


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 94
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...