Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 92


Đợi ở trước điểm truyền tống không chỉ có nhân viên Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, mà còn có các nhà khoa học và binh lính do phía Mỹ phái tới.


Thời gian dần tiến gần đến buổi trưa, bạn bè quốc tế liên tục ngó đồng hồ, sắc mặt mỗi lúc một thêm lo lắng.



Khi nhóm Đàm Nghiên bước vào “lỗ hổng”, nó đã biến mất. Phía Trung Quốc nói với họ: “Lỗ hổng” là loại truyền tống một chiều, sẽ không thể trở về chỗ cũ. Nên cả đoàn lái xe hơn 200 km, đến một thị trấn nhỏ cạnh nghĩa trang, rồi chờ suốt một đêm ở đây.


Trùng hợp thay, hôm nay tại nghĩa trang huyện Bình có một đám tang. Bộ trưởng Vu có thể phong tỏa tàu điện ngầm, phong tỏa trung tâm thương mại, phong tỏa nhà tắm công cộng, nhưng không thể quản chuyện sinh lão bệnh tử. May mắn là khu mộ cũ và nghĩa địa mới cách nhau một đoạn, nhân viên nghĩa trang đã được Bộ trưởng Vu thay bằng người trong cuộc. Nếu vừa có tang lễ vừa xuất hiện “lỗ hổng”, họ sẽ dựng rào chắn lấy lý do tu sửa khu mộ cũ, để che tầm nhìn người ngoài.


Tầm nhìn có thể che, nhưng gió thì không chặn được.


Theo phong tục tang lễ của người Hoa, nhất định phải đốt tiền giấy và các loại đồ vàng mã. Gia đình này mang đến quá nhiều, sợ hỏa hoạn nên được yêu cầu mang linh vị ra khu vực hỏa táng chỉ định để đốt.


Mà khu mộ cũ lại nằm đúng hướng gió xuống từ chỗ đó.


Gia đình kia đốt suốt 2-3 tiếng, bắt đầu lúc tang lễ kết thúc lúc 7 giờ rưỡi sáng, từ giấy vàng đến vàng mã, từ hoa giấy đến quần áo giấy, từ người giấy đến xe giấy, thậm chí còn có cả gấu trúc giấy. Quả thật là hết sức chu đáo.



Nhân viên Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia còn đỡ, dù sao cũng là phong tục nước mình nên dễ chấp nhận. Nhưng nhóm bạn bè quốc tế vô cùng khổ sở, gió xuân thì mạnh, bị hun khói cho ám đầy người đầy mặt, ai nấy đều ủ rũ khó chịu.


“Vì sao điểm truyền tống lại ở đây?” Một nhân viên sứ quán Mỹ đi theo hỏi.


Nếu có thể chọn, tất nhiên chả ai muốn đặt ở nơi này. Nhưng hiện tại chân tướng chưa rõ, cần kỹ thuật từ nước ngoài để vượt qua cửa ải khó khăn.


Nhóm nghiên cứu chồng chất trở ngại, song tuyệt đối không thể tiết lộ với người ngoài. Bộ trưởng Vu chỉ có thể giữ vẻ điềm nhiên: “Đội không gian thường xuyên bị thương, thậm chí có thể hy sinh. Đặt ở nghĩa trang cho tiện, có thể trực tiếp an táng hỏa táng.”


Phái đoàn Mỹ: “……”


“Thế còn tiến sĩ Lucas thì sao…” Vị đại sứ Mỹ hết sức căng thẳng, Lucas là nhân sự khoa học quan trọng.


“Chỉ có thể phó mặc số mệnh thôi.” Bộ trưởng Vu dài giọng thở than, “Dù sao đây cũng là thảm họa mang tính toàn cầu, cuối cùng còn sống sót bao nhiêu người, ai biết được.”


Ông vừa dứt lời, Kiều Tri Học kêu lên: “Có trường năng lượng bất thường xuất hiện, bọn họ đã trở về.”


Phái đoàn Mỹ vội vàng quan sát thiết bị cùng màn hình ghi hình, chỉ thấy ngay trước tấm bia mộ vô danh bỗng dưng hiện ra một nhóm người, chính là tiểu đội đã bước vào “lỗ hổng”, hơn nữa còn nhiều hơn lúc đi một người.


Bộ trưởng Vu: “……”



Nhân viên Quốc gia: “……”


“Chuyện… chuyện này là sao?” Người phía Mỹ cảnh giác, lập tức chĩa súng về phía Lương Hiển, quát: “Cậu là ai?”


Đội dị năng bị năng lượng tối dày vò suốt một đêm, ai nấy đều tiều tụy, Khâu Tề Chính còn phải để Tần Lực cõng ra. Chỉ có Lương Hiển tinh thần phấn chấn, khiến người ta càng thêm hoài nghi.


“Đừng, đừng, đừng,” Bộ trưởng Vu vội nói, “cậu ấy cũng là thành viên đội không gian, tên là Lương Hiển.”


“Lúc bọn tôi thấy họ tiến vào ‘lỗ hổng’ không có người này.”


“Mỗi lần đều có hai ‘lỗ hổng’ đúng không? Tôi đi lối còn lại.” Lương Hiển đáp.


Bộ trưởng Vu và Kiều Tri Học vừa mừng vừa xúc động. Một người hận không thể lao tới ôm con trai, một người hận không thể nghiên cứu hắn từ đầu tới chân. Nhưng trước mặt người ngoài, họ chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh.


“Tiến sĩ Lucas, ngài sao vậy!” Đại sứ Mỹ thấy Lucas cùng hai chiến sĩ khác dìu nhau ngã xuống đất, liền dẫn theo nhân viên y tế chạy đến, nhưng lại bị một bức tường trong suốt ngăn cản.


“Cái gì đây?” Đại sứ vỗ mạnh lên bức tường hai cái, phát hiện nó kiên cố vô cùng, súng đạn e rằng khó phá nổi.


“Là lớp kết giới bảo vệ.” Đàm Nghiên giải thích đơn giản, “Thế giới chúng tôi vào rất nguy hiểm, tồn tại vật chất đặc thù. Tôi lo thứ đó bị mang trở lại, nên dựng kết giới ngăn cách. Đợi quan sát xong, không thấy nguy hại thì sẽ dỡ bỏ.”



“George, tôi không sao.” Tiến sĩ Lucas giơ tay ra hiệu, “Đàm nói đúng, chúng tôi phải cách ly một thời gian, không thể để năng lượng tối xâm nhập địa cầu. Anh yên tâm, tôi chỉ bị gãy tay và suy nhược thôi, nghỉ ngơi là được. Chờ hết cách ly, tôi sẽ giải thích rõ ràng.”


Nói xong, anh ta nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.


Nhân viên Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia chẳng lạ gì cảnh này, mỗi lần đội dị năng trở về đều nằm bẹp một thời gian, có lần đến cả Đàm Nghiên cũng ngất xỉu. Lần này ba sinh viên trao đổi còn có thể mở miệng nói chuyện, đã là rất khá rồi.


“Năng lượng tối sẽ không xuất hiện dưới ánh mặt trời.” Lương Hiển nói, “Chúng tôi phải đợi đến hoàng hôn mới có thể xác nhận. Tạm thời đừng di chuyển, yên lặng chờ đợi.”


Chuyện này rất khó chịu, vì còn rất lâu nữa trời mới tối. Mọi người đã quay lại thế giới thực nhưng chưa thể nghỉ ngơi ngay, người bị thương cũng không được điều trị hữu hiệu.


May mà dì Dương còn chút sức lực, từ không gian lấy ra lều bạt đơn giản, nhà vệ sinh di động và thuốc men. Đàm Nghiên và Lương Hiển – hai người chịu ảnh hưởng không lớn phụ trách chăm sóc mọi người.


Nhóm trao đổi Mỹ thấy năng lực của dì Dương thì trợn mắt tròn xoe. Dị năng có thể đến mức này, ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng chưa chắc đạt được.


Ánh mắt họ lộ vẻ tham lam. Nhóm bộ trưởng Vu chỉ biết thở dài, hiểu rằng lại sắp có một trận chiến ác liệt.


Năng lực của Dương Thục Mai quả thực đặc biệt, nếu không thì Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia đã không tặng hẳn hai căn hộ ở thành phố B để mời dì tham gia. Cũng vì vậy, chắc chắn sau này phía Mỹ sẽ cử gián điệp tìm cách tiếp cận dì Dương. Đây chính là chuyện tiếp theo mà Bộ trưởng Vu cùng đồng sự cần xử lý.


Cuối cùng cũng đợi được đến đêm, Lương Hiển và Đàm Nghiên kiểm tra kỹ từng góc trong kết giới, chắc chắn không còn ai mang năng lượng tối trên người mới dỡ bỏ kết giới.



Người của đoàn trao đổi Mỹ lập tức đỡ lấy ba người Lucas, kiểm tra tình hình cho họ. Lucas sau một buổi chiều nghỉ ngơi đã khá hơn nhiều, bất chấp cổ tay gãy vẫn gạt tay nhân viên y tế đang đỡ mình, khó khăn chạy đến trước mặt Bộ trưởng Vu: “Xin hỏi khi nào quý quốc tổ chức hội thảo? Xin hãy cho tôi tham gia.”


Bộ trưởng Vu muốn nói chuyện riêng với con trai, nét mặt hơi khó xử: “Tiến sĩ Lucas, đây là hội nghị cơ mật quốc gia. Lần này ngài đã thu thập được đủ thông tin rồi chứ nhỉ?”


“Không, không, không, chưa đủ, tôi… á!” Lucas ôm đầu, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, “Đau, đau quá!”


Đại sứ Mỹ lập tức đỡ lấy anh ta, lo lắng hỏi: “Tiến sĩ, ngài sao vậy? Có phải trong dị giới đã bị phục kích không?”


Xem ra không chỉ Bộ trưởng Vu muốn sinh viên trao đổi chịu chút thương tổn, mà phía Mỹ cũng đề phòng.


“Không, không phải…” Lucas run rẩy vì đau, “Tôi chỉ… đầu… như sắp nứt ra vậy.”


Triệu chứng này…


Trong mắt Kiều Tri Học thoáng qua một tia hâm mộ, bước tới giải thích với đoàn Mỹ: “Triệu chứng này hẳn là đã thức tỉnh dị năng. Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần ngủ một giấc, thả lỏng đầu óc là ổn. Theo nghiên cứu của chúng tôi, độ tuổi thích hợp để thức tỉnh dị năng là từ 18 đến 25. 37 tuổi đã vượt quá độ tuổi tốt nhất, ngài ấy thật sự may mắn.”


Cùng là nhà nghiên cứu, Kiều Tri Học luôn muốn tiến vào “lỗ hổng”, nhưng vì quá nguy hiểm mà chưa dám hành động liều lĩnh.


Giờ nhìn trường hợp của Lucas, anh ta không kìm được mà liếc sang tiểu đội dị năng.


Tiểu đội lập tức hiểu. Giáo sư Kiều không nhịn được nữa, lần tới chắc chắn cũng muốn đi vào!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 92
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...