Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 91
“Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh! Lương Hiển đâu có nói với tu như vậy, sao vừa gặp đã động tay rồi!”
‘Lương Hiển’ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đầu áp sát đất, trông rất đáng thương.
Đàm Nghiên: “…”
Nhìn thể ý thức dùng gương mặt của Lương Hiển làm ra biểu cảm như thế, anh có chút không quen. Anh lặng lẽ buông tay, bình tĩnh chờ thể ý thức giải thích.
“Tui đến nói cho các anh biết cách ký sinh mà,” ‘Lương Hiển’ đưa tay làm động tác vén tóc ra sau tai, nhưng vì Lương Hiển để đầu đinh nên vén hụt. Nó vỗ ngực, vẻ mặt sợ sệt: “Sao hung dữ thế, tui đâu có ác ý.”
Đàm Nghiên: “…”
Động tác trông rất là…
‘Lương Hiển’ uốn éo bước đến chỗ Khâu Tề Chính, vừa đi vừa khẽ xoa hai chân mình, mặt nhăn nhó: “Trời ơi, ngại quá… trước giờ tui chỉ nhập vào cơ thể con gái thôi.”
Đàm Nghiên nhíu mày nhìn nó mang thân thể Lương Hiển làm động tác ẻo lả, cực kỳ không vui.
‘Lương Hiển’ đi đến trước cơ thể của Khâu Tề Chính, vỗ vỗ lên cơ ngực cậu, giọng đầy hứng thú: “Bộ quần áo này đẹp ghê~”
Mọi người: “…”
Cái quái gì đây, Lương Hiển kiếm đâu ra thứ này vậy?
Nghiêm Vĩnh Phong túm lấy cổ áo ‘Lương Hiển’: “Nói mau, làm sao để cậu ấy trở lại?”
“Đừng có động tay động chân chứ!” ‘Lương Hiển’ hất mạnh tay Nghiêm Vĩnh Phong, tức tối: “Anh sờ trúng ngực người ta rồi!”
Nghiêm Vĩnh Phong: “…”
Ai nấy đều muốn đấm cho nó một trận, nhưng nghĩ đây là thân thể của Lương Hiển, quá bất tiện…
Nai con “lộc cộc” lao tới, dứt khoát đá vào mặt Lương Hiển, không do dự chút nào.
Đội dị năng: “…”
“Được rồi được rồi, đừng đánh nữa!” ‘Lương Hiển’ ôm mặt bị đá bầm tím, kêu la: “Đánh vào cơ thể này thì bọn tụi cũng đau mà. Vừa nãy Người thượng đã thương lượng với tui rồi, để tôi giúp bộ quần áo này… À không, phải gọi là anh đẹp trai này trở về thân thể. Chỉ cần tui đồng ý thì sẽ cho tui ở lại cơ thể Người thượng vị một lúc. Anh ta hứa cho tui ở lại một tiếng, tính từ lúc nhập vào, một giây cũng không được thiếu.”
Nói xong, nó ngẩng đầu nhìn về phía ý thức của Khâu Tề Chính, vẫy tay ra hiệu.
“Tui nói cho anh nghe nè, ý thức của con người tồn tại dưới dạng electron trong các vi ống của não bộ. Vừa rồi có một ý thức mạnh mẽ khác xông vào, electron ý thức quá khổng lồ khiến vi ống trong não anh không chứa nổi, nên đẩy anh ra ngoài.
Khi bọn tui ký sinh, vì ý thức không đủ mạnh, nên xuất hiện tình trạng hai ý thức cùng tồn tại trong một cơ thể. Nhưng trạng thái này không duy trì được lâu, não bộ sẽ không chịu nổi, cuối cùng một ý thức sẽ hấp thụ ý thức còn lại.”
Nghe vậy, Đàm Nghiên lập tức hỏi: “Lương Hiển thật sự đồng ý để mày ký sinh một tiếng?”
“Người thượng vị có giống bọn tui đâu?” ‘Lương Hiển’ chỉ vào đầu mình: “Dù có một trăm ý thức chen vào thì cũng chỉ có kết cục bị Người thượng vị hấp thụ thôi. Người sợ hãi lẽ ra phải là tôi mới đúng. Nhưng vì cấu trúc não của Người thượng vị khác biệt, ở trong đó một thời gian có thể tăng cường năng lượng của mình, nên tui mới liều mạng xông vào.”
Giải thích xong, nó kiên nhẫn chỉ dạy ý thức của Khâu Tề Chính: “Vừa rồi anh nhập sai cách rồi. Không thể để ý thức của mình chịu ảnh hưởng của thân thể mà tưởng tượng thành cùng hình dạng với cơ thể. Làm như anh thì lúc ký sinh, ý thức chỉ vào cơ bắp và xương cốt, dĩ nhiên không thể tỉnh lại được.
Phải nhớ rằng ý thức là tập hợp electron hoạt động, vốn không có hình thái. Cái hình người hiện giờ chỉ là suy nghĩ của anh thôi. Hãy hóa thành vô hình, nhập vào trong não, tiềm thức của não sẽ phân tán electron ý thức ra các vi ống, khi đó anh sẽ tỉnh lại.”
Nó vừa dứt lời, ý thức của Khâu Tề Chính bừng tỉnh. Trong mắt Nghiêm Vĩnh Phong, cậu biến thành một đám sương mù rồi chui vào đầu cơ thể Khâu Tề Chính.
Khoảng năm phút sau, Khâu Tề Chính ôm đầu, chậm rãi mở mắt, đau đớn rên: “Đau quá…”
Thấy cậu trở về cơ thể, Nghiêm Vĩnh Phong và Tần Lực mừng rỡ lao đến ôm chặt, liên tục vỗ mạnh vào lưng, khiến Khâu Tề Chính ho sặc sụa.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, mọi người mới có tâm trạng chất vấn thể ý thức: “Người thượng vị là gì?”
“Chính là thể ý thức mạnh hơn bọn tui á,” ‘Lương Hiển’ ngồi xổm ôm gối trên mặt đất. Nó ở ngoài kết giới, đội dị năng đứng trong kết giới nói chuyện, “không phải kiểu sức mạnh lớn hơn, mà là ở một chiều không gian hoàn toàn khác, có thể khống chế bọn tui, khiến người ta sợ hãi.”
“Thế Người thượng vị còn tính là con người không?” A Tam từ nãy đến giờ vẫn im lặng, sau khi Khâu Tề Chính tỉnh lại mới cất tiếng hỏi, làm thể ý thức thoáng sững người.
“Tui hổng biết,” ‘Lương Hiển’ ngơ ngác: “Nói thật thì đây là lần đầu tiên tui thấy một Người thượng vị vẫn còn giữ được cơ thể của mình. Bất kể là con người hay sinh vật thông minh khác, thể ý thức sau khi rời khỏi thân xác đều sẽ nuốt chửng lẫn nhau, tích lũy đủ nhiều mới có thể từ từ biến thành Người thượng vị. Quá trình đó rất lâu, trong khi tuổi thọ con người quá ngắn, lúc còn sống căn bản không thể nào trở thành Người thượng vị. Thế mà thân thể này trẻ quá trời lum~”
Nó nghịch ngợm sờ mó khắp nơi, cúi đầu ngửi cánh tay mình, bày ra vẻ mặt “thơm quá à”.
Đàm Nghiên túm lấy nó, giọng điệu hơi khó chịu: “Đừng lộn xộn.”
Thể ý thức ngẩn người nhìn Đàm Nghiên, đưa tay run run chỉ vào anh, lắp bắp: “Tui, tui vừa mới… phát hiện, anh… anh là…”
Còn chưa nói xong nó đã ngã xuống, gục vào lòng Đàm Nghiên, không nhúc nhích.
“Này!” Đàm Nghiên đẩy đẩy đầu Lương Hiển.
“Đừng đẩy, là em.” Lương Hiển dụi đầu vào ngực anh, “vừa bị nhập thân, thấy hơi choáng.”
“Mới qua 26 phút, còn chưa đủ một tiếng.” A Tam xem đồng hồ, nhắc.
“Ai mà biết, nó vừa liếc Đàm Nghiên một cái đã la hét rồi biến mất. Có lẽ phát hiện ra sự lợi hại của Đàm Nghiên, nên sợ quá chạy luôn.” Lương Hiển vẫn vùi mặt trong ngực Đàm Nghiên, không ai thấy được nét mặt hắn.
Mọi người đều sinh nghi. Lương Hiển vốn là kiểu học sinh thích nghiên cứu, chuyện gì không hiểu cũng muốn tìm cách làm rõ, đã vậy rất coi trọng Đàm Nghiên, sao trong tình huống này lại không truy hỏi?
Sau khi im lặng một hồi, Lương Hiển ngẩng đầu lên, nét mặt bình thường, cùng Đàm Nghiên bước vào trong kết giới, lặng lẽ chờ trời sáng.
Suốt cả đêm, hắn không nhắc lại bất thường lúc thể ý thức đối diện Đàm Nghiên, chỉ ung dung trò chuyện cùng đội dị năng, hỏi thăm họ khi mình vắng mặt đã làm gì, không liên quan đến bí mật, chỉ thuần hàn huyên.
Ba sinh viên trao đổi khó chịu vô cùng, xác nhận Khâu Tề Chính tỉnh dậy rồi cũng chỉ nằm trên chiếc giường gấp dì Dương lấy ra, nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt. Không rõ họ có lưu tâm tới lời thể ý thức vừa nói hay không. Ngược lại, dì Dương vì đã thức tỉnh dị năng, sau khi Đàm Nghiên ngăn cách được năng lượng tối thì dần dần hồi phục.
Cả nhóm vừa chuyện trò vừa thay phiên nghỉ ngơi trong màn đêm, rốt cuộc cũng đợi được hừng đông.
Hôm nay là một ngày nắng rực rỡ, chiếu xuống ấm áp. Đàm Nghiên thu hồi kết giới, mọi người cùng nhau phơi nắng.
Lương Hiển vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn về phía điểm truyền tống, thỉnh thoảng liếc Đàm Nghiên. Ở nơi không ai thấy, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ trầm tư.
Mãi đến giữa trưa, sau khi xác nhận toàn bộ năng lượng tối trong người mọi người đã được trừ sạch, cả nhóm theo Đàm Nghiên cùng bước vào điểm truyền tống, quay lại thế giới hiện thực.
——————-
Lời tác giả:
Thế giới này vô cùng hiểm ác, nhưng từ khi Lương Hiển lấp lánh xuất hiện thì gần như chẳng còn gì đáng sợ nữa. Đội dị năng dắt theo Quỷ Vương xông thẳng vào phố Quỷ dữ, lũ tiểu quỷ chỉ biết kêu “không chọc nổi, không chọc nổi, chạy thôi chạy mau.”
Tôi biết chương này hơi ngắn, chương trước cũng vậy. Xin lỗi mọi người, mấy hôm nay trạng thái không tốt lắm. Ngày mai tôi sẽ cố gắng trở lại độ dài thường ngày~
Yêu mọi người (3)
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 91
10.0/10 từ 24 lượt.
