Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 90


Tốc độ trực thăng không nhanh, khi mọi người đến được điểm truyền tống thì vừa đúng nửa đêm. Máy bay hạ cánh xuống một bãi đất trống gần nghĩa trang.


Ba người Lucas: “…”



Tại sao điểm truyền tống lại ở chỗ khủng khiếp như thế này?


Đừng nói bọn họ, ngay cả đội dị năng cũng thấy nơi này âm u rùng rợn hơn những địa điểm khác.


“Năng lượng tối rất mạnh.” Lương Hiển cau mày, “còn mạnh hơn khu vực nội thành Thạch Gia Trang.”


“Đ-đương nhiên rồi,” Dì Dương lấy một chiếc chăn trong không gian ra quấn quanh người, vậy mà vẫn run cầm cập, “nghĩa địa có âm khí nặng là đúng rồi.”


Lương Hiển từ bỏ không giải thích lý thuyết năng lượng tối với mọi người nữa. Ngoài ba sinh viên trao đổi, thành viên đội dị năng đều gật gù theo “thuyết ma quỷ” của dì Dương. Chỉ có Đàm Nghiên kiên định theo chủ nghĩa duy vật là tin Lương Hiển, nhưng vì không hiểu hết, đành chăm chú ghi chép cẩn thận.


Cả nhóm bỏ lại trực thăng, tiến đến gần điểm truyền tống. Rõ ràng con đường về nhà đang ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể lập tức rời đi.


“Không được, thế này họ không trụ nổi tới sáng.” Đàm Nghiên nhìn dì Dương và Lucas đang đau đớn.


Hai người là cá thể thể chất yếu nhất, nội lực thấp nhất, lại mới vừa bị ký sinh. Ở nơi năng lượng tối quá mạnh, họ sẽ bị rét đến chết. Đàm Nghiên thử xoa bóp cơ thể giúp dì Dương giữ ấm, hoàn toàn vô dụng.


211 và 203 cũng rất lạnh, nhưng họ đã được huấn luyện, khả năng chịu đựng cao hơn.


Lương Hiển có thể ngăn họ không bị thể ý thức nhập vào, nhưng không chặn nổi sự xâm nhập của năng lượng tối.


Theo lời Bộ trưởng Vu, nhóm Lucas cần trải qua thương tổn. Nhưng bây giờ còn sáu tiếng nữa mới đến bình minh, e rằng lúc đó ba người cộng thêm dì Dương sẽ đông cứng chết mất.


Cả đội dị năng nhìn về phía Lương Hiển, bởi giờ phút này, người duy nhất có thể sử dụng sức mạnh ở thế giới này chỉ có hắn.


Lương Hiển lắc đầu: “Tôi có thể phần nào xua bớt năng lượng tối, nhưng cần ý thức lực của họ phối hợp. Nếu không, cơ thể họ sẽ không chịu nổi.”


Màng chắn của Đàm Nghiên không thể chống lại năng lượng tối len lỏi khắp nơi. Chẳng lẽ chỉ có thể mở mắt nhìn họ gặp nạn?


“Tôi chia sẻ sức mạnh thì sao?” Khâu Tề Chính đã hồi phục đôi chút, nói: “Kết hợp dị năng của đội với năng lượng của họ, giúp họ chống lại năng lượng tối.”



“Không được. Với thân thể của đội dị năng, e rằng cũng không cầm cự nổi tới bình minh, nếu phân tán sức lực cho người khác thì càng tệ hơn.”


Sắc mặt các thành viên đội dị năng đã tái xanh, chỉ là đang gắng gượng.


Đàm Nghiên nhìn dì Dương chịu đau đớn, không nhịn được hỏi: “Thế tôi với Lương Hiển thì sao?”


Lương Hiển nhìn về phía anh.


“Nếu tôi mượn sức mạnh của Lương Hiển, tôi có thể mở một kết giới ngăn cản năng lượng tối. Tuy không xua tan được thứ đã xâm nhập cơ thể mọi người, nhưng ít nhất có thể ngăn chuyển biến tệ đi. Như vậy sẽ trụ được tới sáng.” Đàm Nghiên nhìn Khâu Tề Chính.


Khâu Tề Chính rùng mình một cái. Hai lần trước liên kết ý thức với Đàm Nghiên, cậu đã khổ sở cực kỳ.


Nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác, đành cắn răng: “Tôi thử xem.”


Nghe nói phải kết hợp sức mạnh của hai người, Lương Hiển vui vẻ chủ động nắm lấy tay Đàm Nghiên, ánh mắt đầy mong chờ.


Nghiêm Vĩnh Phong chịu hết nổi: “Kết hợp ý thức lực chứ không phải cơ thể. Ông có thể đừng tỏ ra như thế không? Nửa đêm thế này rất hại mắt, hãy nghĩ cho người mắt tốt một chút.” 


“Không, trong tiểu thuyết tu chân có khái niệm song tu nguyên thần…” A Tam chen vào.


“Thế thì chẳng phải ai trong chúng ta cũng từng song tu hả? Trung tâm là Khâu Tề Chính.” Nghiêm Vĩnh Phong phản bác.


Lương Hiển: “…”


Câm miệng đi, ảo tưởng đẹp đẽ của hắn bị bọn này phá nát hết rồi.


Khâu Tề Chính tập trung phần lớn tinh lực vào Đàm Nghiên, nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng đặt tay lên vai hai người.


Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sáng và một luồng tối – hai ý thức lực khổng lồ đồng thời tràn vào não Khâu Tề Chính. Cậu rên một tiếng, ý thức bị ép bật ra khỏi thân thể.


Khâu Tề Chính: “?”


Cậu trôi lơ lửng giữa không trung, nhìn cơ thể mình bị hai nguồn sức mạnh chiếm giữ. Hai luồng ý thức lực quấn lấy nhau, luồng màu đen tự nguyện thu liễm, để cho ánh sáng chiếm quyền khống chế. Trên người Đàm Nghiên tỏa ra một tầng sáng nhạt, bao trùm lấy mọi người.


Sau khi hóa thành thể ý thức, Khâu Tề Chính cảm nhận được rõ rệt năng lượng tối xung quanh. Thứ sức mạnh lạnh lẽo này vô cùng tổn hại thân thể, nhưng cực kỳ bổ dưỡng cho thể ý thức. Ở trong dòng năng lượng tối, Khâu Tề Chính cảm thấy rất thoải mái.


Lúc này Đàm Nghiên đã gói gọn mọi người vào trong lồng bảo vệ nâng cấp, buông tay Lương Hiển. Vừa buông, Khâu Tề Chính liền ngã lăn xuống.



Tần Lực tiến lên giúp A Tam đặt Khâu Tề Chính vào trong lồng bảo vệ; thể ý thức đang trôi lơ lửng của Khâu Tề Chính lập tức nhận ra mình không còn cảm nhận được thân xác.


Khâu Tề Chính: “…”


Nghiêm Vĩnh Phong sờ mũi lớp trưởng, vẫn còn thở, nhưng cứ thấy có gì đó sai sai. Hắn ta ôm thân xác Khâu Tề Chính ngẩng đầu lên, liền thấy một phiên bản trong suốt của lớp trưởng đang lơ lửng bên ngoài lồng bảo vệ


Nghiêm Vĩnh Phong: “…”


Lương Hiển cũng phát hiện ý thức của Khâu Tề Chính đã lìa xác, theo ánh mắt của Nghiêm Vĩnh Phong tìm thấy cậu.


Khâu Tề Chính trong trạng thái ý thức không nói được, chỉ có thể vẫy tay múa chân cầu cứu. Nghiêm Vĩnh Phong hé miệng rồi xông ra ngoài lồng bảo vệ, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Khâu Tề Chính trong suốt xuyên thẳng qua người hắn ta, căn bản không chạm được.


“Cậu làm cái gì vậy?” A Tam hỏi.


Nghiêm Vĩnh Phong không rảnh để ý, nhìn Lương Hiển cầu cứu. Lương Hiển theo phản xạ sờ vào túi, lại chạm vào khoảng không.


“Trước đây tôi có vài tinh hạch, định để cậu ấy hấp thụ, nhưng hình như tinh hạch không theo tôi đến thế giới này.” Lương Hiển lúng túng.


Hắn chưa từng gặp chuyện như Khâu Tề Chính bây giờ.


Dì Dương vào lồng bảo vệ thì thấy dễ chịu hơn, ngồi dậy uống một ngụm nước nóng. Nghiêm Vĩnh Phong thấy khoa học không giải quyết được giải quyết, khóc òa nhào lên người dì Dương: “Dì ơi! Hồn lìa khỏi xác thì làm sao gọi về được?”


Dì Dương bị hắn ta làm sặc nước, ho vài tiếng rồi mới nói: “Thì gọi hồn chứ sao. Hồi nhỏ dì nghe người ta làm thế này: véo nhân trung, chích đầu ngón tay, nhỏ máu rồi gọi tên. Người ta bảo mười ngón liền tim, tim đau thì hồn sẽ về. Cách nhỏ máu cần thân nhân trực hệ làm thì dễ hơn. Cậu hỏi làm gì thế?”


“Lớp trưởng hồn lìa xác rồi, để cháu thử cách của dì.”


“Cái gì?” Dì Dương mặc dù yếu ớt vẫn chạy lại bên người Khâu Tề Chính, vỗ vỗ mặt cậu, thấy không có phản ứng thì cũng hoảng: “Dì nói bừa thôi, toàn xem phim nghe truyện mà biết, không đáng tin đâu! Phải hỏi đội trưởng tiểu Lương, trước đó cậu ấy giúp Tiểu Nghiên cái gì mà ngưng tụ ấy?”


“Ngưng tụ Bose–Einstein,” Lương Hiển bình tĩnh sửa, “đừng vội. Thân xác Khâu Tề Chính còn sống, thể ý thức khác có thể tranh đoạt thân xác, không lý nào cậu ấy không quay về được. Chỉ cần chưa tới bình minh, nhờ sự che chở của năng lượng tối, thể ý thức của cậu ấy sẽ không tiêu tán, chúng ta vẫn còn thời gian.”


Khâu Tề Chính mờ mịt trôi bên ngoài, thử tiến vào lồng bảo vệ của Đàm Nghiên nhưng bị bật ngược ra. Có vẻ sau khi nâng cấp, lồng bảo vệ có thể ngăn chặn năng lượng tối.


“Hay là thử cách của dì trước đi.”


Nghiêm Vĩnh Phong thấy Khâu Tề Chính không vào được, bèn kéo cái xác lại, cắn nát đầu ngón tay giữa, rồi véo mạnh nhân trung, lớn tiếng gọi tên. Khâu Tề Chính run rẩy vài cái, không có phản ứng gì thêm.


Mọi người hoảng loạn, chạy tới chỗ cơ thể Khâu Tề Chính thử đủ mọi cách: sốc tim, hô hấp nhân tạo cũng không ăn thua.



Mấy người bạn quốc tế đề nghị thử thánh giá, lập tức bị mọi người trừng mắt. Thánh giá là để trừ tà, giờ Khâu Tề Chính là trạng thái hồn phách, sao có thể bừa bãi dùng được.


Khâu Tề Chính: “…”


Mình biến thành ma quỷ rồi hả?


Nghiêm Vĩnh Phong kêu: “Lớp trưởng, ông thử nằm lại vào thân xác xem. Trên TV chiếu suốt đấy thôi, hồn nhập xác một cái là khớp, dù sao cũng là thân thể của ông mà.”


Khâu Tề Chính chui vào thử, không có phản ứng.


“Khỉ gió!” A Tam sốt ruột hét, “Đám thể ý thức kia ra vào cơ thể người ta dễ như chơi, sao tới lượt Tiểu Khâu về nhà lại khó thế hả?”


“Có lẽ cần cách khác.” Đàm Nghiên đột nhiên nói, “Chúng ta có thể hỏi bọn chúng.”


“Hỏi kiểu gì? Chúng nó biết nói đâu…” A Tam nói nửa câu thì dừng.


Chúng đã từng nói, sau khi nhập thân.


“Anh định để chúng nhập vào mình?” Lương Hiển hỏi.


Đàm Nghiên đáp: “Hiện giờ chỉ còn cách đó thôi. Sức tôi mạnh hơn, nếu áp chế được ý thức lực, có thể để chúng nhập vào.”


“Không được không được,” Tần Lực lắc đầu, “Anh còn phải bố trí kết giới bảo vệ mọi người, để tôi đi.”


Đàm Nghiên phản đối: “Lỡ các cậu bị xâm nhập rồi không thể chống lại được thể ý thức thì sao? Tôi khá tự tin vào bản thân, để tôi làm thì hơn.”


“Đừng tranh nữa!” Lương Hiển lên tiếng, “thân thể mọi người đều khỏe mạnh, không bị năng lượng tối xâm nhập thì thể ý thức khác không cách nào ký sinh được. Để tôi.”


Thấy mọi người sắp phản đối, Lương Hiển lại nói: “Tôi không cần năng lượng tối cũng có thể để chúng ký sinh. Trước giờ tôi vẫn luôn áp chế chúng, giờ chỉ cần thu liễm sức mạnh một chút là được.”


Khâu Tề Chính bay đến trước mặt Lương Hiển, lắc đầu ra hiệu không đồng ý.


Lương Hiển vờ như không thấy, chỉ thị mọi người khiêng thân thể Khâu Tề Chính vào trong kết giới. Không có ý thức lực bảo vệ, thân thể dễ bị năng lượng tối ảnh hưởng.


Hắn đi xa ra một chút, lặng lẽ đứng trong đêm. Một lát sau ngã xuống đất, rồi lập tức bật dậy, lao thẳng về phía nhóm Đàm Nghiên.


Còn chưa kịp đến gần thì đã bị Đàm Nghiên vung tay đè xuống.



———————-


(editor: khúc dưới dài lắm, ai k thích đọc thì skip)


Lời tác giả:


Lan man tí.


Tôi thấy có hai chỗ trong bình luận có bạn chưa hiểu, tôi giải thích thêm nhé.


Thứ nhất, câu “Ham đọc sách mà chẳng cầu hiểu sâu” thật sự do Đào Uyên Minh nói. Trong Ngũ Liễu Tiên Sinh Truyện ông có viết, ý là đọc sách thì không cần phải câu nệ từng chữ, cũng không nhất thiết phải phân tích sâu đến mức đó. Tôi hiểu là ông đang ám chỉ kiểu thi Ngữ văn bây giờ, phần đọc hiểu cứ bắt học sinh phân tích những điều mà ngay cả tác giả cũng chẳng nghĩ tới. Vậy nên nói không chừng tiên sinh Đào Uyên Minh cũng là một “người dị năng”, có thể nhìn thấy hàng ngàn năm sau học sinh sẽ bị “cầu hiểu sâu” hành cho khổ sở.


Thứ hai, có bạn bình luận hỏi: “Người nước ngoài chẳng lẽ cũng từng xem Thánh Đấu Sĩ Tinh Giả (Saint Seiya), sao lại biết Athena?” Athena vốn là nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ, Saint Seiya chỉ lấy hình tượng đó để sáng tác thôi.


Athena là con gái của Zeus và nữ thần trí tuệ Metis, là chị em cùng mẹ với Poros. Gaia và Uranus từng tiên đoán rằng, sau khi Metis sinh ra một cô con gái sáng trí, sẽ sinh thêm một đứa con trai có thể lật đổ Zeus. Zeus sợ lời tiên tri thành sự thật nên nuốt Metis vào bụng. Sau đó Zeus bị đau đầu dữ dội, Apollo không chữa được, cuối cùng Zeus đành để Hephaistos (có thuyết nói là Hermes) bổ đầu mình ra. Khi đó, một nữ thần xinh đẹp, uy vũ, sáng chói xuất hiện từ trong đầu ông, đó chính là Athena.


Nếu nhìn toàn cảnh thần thoại Hy Lạp, về cơ bản là xoay quanh Zeus, những đứa con ngoài giá thú của ông và các cuộc chiến giữa chúng với chính thất Hera.


Cá nhân tôi rất thích thần thoại Hy Lạp, vì nó khắc họa rõ ràng cả nhân tính lẫn thần tính.


Ví dụ như Medea: nàng yêu Jason, vì anh ta mà phản bội cha, giúp đoạt lấy bộ lông cừu vàng, rồi bỏ trốn theo Jason. Họ kết hôn, sinh được hai con. Nhưng về sau Jason phản bội, muốn cưới một cô gái trẻ hơn. Medea đồng ý cho hôn lễ, sau đó lập tức đầu độc tiểu tam và giết luôn hai đứa con ruột của mình, đốt luôn cung điện. Trong ngọn lửa và ánh mắt đau khổ của Jason, nàng bước lên cỗ xe bay rồi rời đi. Nàng quay về quê hương, làm hòa với cha và còn giúp ông giành lại ngôi vị hoàng đế.


Đó là một dạng “ thức tỉnh nữ quyền” phiên bản hiện thực, còn mạnh hơn cả mấy motif trọng sinh báo thù trong tiểu thuyết bây giờ.


Nói rộng ra một chút, cốt truyện Saint Seiya về cơ bản cũng chỉ là Athena dẫn theo một đám nhân loại yếu kém đi “cà khịa” với mấy vị thần cấp cao như chú mình (Poseidon – thần biển) hay bác mình (Hades – thần âm phủ).


Trong thần thoại Hy Lạp, chuyện thần muốn hủy diệt nhân loại không hiếm. Nhân loại từng bị thay thế nhiều lần. Đầu tiên là “thế hệ vàng” do Prometheus tạo ra, mạnh mẽ gần như thần, được thần yêu quý. Nhưng sau thấy họ không ngoan, bèn hủy diệt rồi tạo ra “thế hệ bạc”. Bạc không nghe lời, tiếp tục bị diệt, tạo ra “thế hệ đồng”. Đồng về sau có tận diệt hay không thì không rõ, nhưng chắc chắn còn có “thế hệ sắt” loạn lạc nhất, đến mức các thần chẳng buồn quản.


Trong thời kỳ ấy, Athena không thật sự bảo vệ loài người. Ở thế hệ đầu tiên, Prometheus tạo ra con người, Athena ban cho trí tuệ. Nhưng về sau, vì ghen tị với Prometheus, nàng giúp Zeus tạo ra Pandora, để Pandora mang chiếc hộp xuống nhân gian, giải phóng tai ương.


Athena trong thần thoại Hy Lạp rất thông minh, thường không biểu lộ thái độ, không đứng hẳn về phe nào. Khi Hera công khai chèn ép con cái của tiểu tam, Athena không đối đầu trực diện, mà lén giúp đỡ. Ngoại trừ vụ “quả táo vàng” thì rất hiếm khi nàng trực tiếp thách thức quyền uy của nữ thần hậu cung. Nhờ vậy mà Athena được lòng hầu hết các thần, chỉ đứng sau Hermes.


Nói đến Hermes thì càng là “người tốt bụng của Olympus”. Thôi, không thể nói thêm nữa, phải lo gõ chữ tiếp (:з∠).


Tôi thật sự cực kỳ thích thần thoại Hy Lạp, nhắc tới là không dừng được. Hồi nhỏ tôi ghét Hera, thấy bà ở đâu cũng hại người, ai cũng không tha. Nhưng lớn lên mới hiểu, trong thần thoại Hy Lạp, việc có quá nhiều thần con hoang và tiểu tam, tất cả đều do Zeus gây ra. Hera thật sự quá khổ tâm.


Nghĩ lại thì chính Zeus đã biến một Hera nhân hậu (từng thương hại chim cuốc ướt mưa, giấu vào ngực để sưởi ấm) thành một người đàn bà oán hận. Hầy…


Thôi tôi lăn đi viết tiếp đây (:з∠).


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 90
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...