Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 89


Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Người của tiểu đội dị năng lao lên ghế phụ, vừa véo vừa nắn Lương Hiển để xác nhận có đúng là bản thân hắn hay không. Nai con dùng xong bị quăng ra ghế sau rất tức giận, chen đầu ra khỏi đám đông cắn Lương Hiển.



Ba sinh viên trao đổi thì bị màn “chết đi sống lại” của Lương Hiển dọa cho kinh hãi, cũng chen đến nghiên cứu xem rốt cuộc “Athena” làm thế nào mà nhảy ra từ đầu con nai.


Bản thân Lương Hiển cũng không hiểu sao mình đột ngột bị truyền tống sang thế giới khác, nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng nhất là phải tranh thủ hàn huyên với Đàm Nghiên trước đã. Hắn vẫn nhớ Đàm Nghiên từng nói, khi nào trở về thế giới thực sẽ cho hắn câu trả lời!


Thế là trong xe xuất hiện cảnh Lương Hiển ôm chặt lấy Đàm Nghiên, Đàm Nghiên xúc động muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng người ngồi hàng ghế sau cùng với nai con, kể cả tài xế, đều ùa cả lên người Lương Hiển, kẻ thì véo, kẻ thì đánh, kẻ thì cắn, ba sinh viên trao đổi thì thi nhau chụp ảnh lia lịa ghi lại toàn bộ.


Đám thể ý thức ngoài xe: “……”


“Dừng!”


Ở trung tâm hỗn loạn, Lương Hiển chịu không nổi cảnh bị kéo giằng bốn phía, hét lớn một tiếng.


Thấy mọi người ngoan ngoãn dừng tay, hắn thở hổn hển nói: “Từng người một thôi, để tôi trước đã.”


Nói rồi hắn siết chặt vòng tay ôm Đàm Nghiên: “Anh từng nói, chờ em trở về sẽ cho em đáp án…”


Giọng điệu yếu ớt bất lực, sặc mùi nũng nịu.


Đàm Nghiên: “…”


“Cậu có thể buồn nôn hơn không?” A Tam nhăn mặt, “Vừa rồi còn hét một tiếng oai phong dọa chạy ‘thứ kia’, giờ bày ra bộ dạng yếu đuối, cậu nghĩ chúng tôi tin nổi chắc?”


Nghiêm Vĩnh Phong tiếp lời: “Người anh em, yêu đương thì được, nhưng phân biệt trường hợp chút được không? Pha tỏ tình của ông suýt nữa được ghi vào sử sách, nhóm nghiên cứu còn ngồi xem lại video cảnh ông làm nũng. Bây giờ đoàn tụ, ông muốn mở thêm buổi phát sóng trực tiếp hả? Anh em tụi này đều độc thân, có mỗi ông yêu đương rầm rộ cho cả thiên hạ đều biết!”


Màn phô trương tình cảm này quá đáng đến mức Khâu Tề Chính cũng phải lên tiếng: “Bộ trưởng Vu nghe tư vấn tâm lý suốt hai tháng nay rồi.”


Tần Lực: “Hôm nhìn thấy tấm thiệp, ngài ấy ngất ngay tại chỗ, phải đưa vào phòng cấp cứu.”


Nai con: “Gru gru gru gru!!!”


Lương Hiển: “…”


“Được.” Lương Hiển kìm nén, quay sang nhìn Đàm Nghiên bằng ánh mắt sâu nặng: “Chúng ta về rồi tìm ch* k*n đáo nói chuyện riêng.”


“Ừm.” Đàm Nghiên mỉm cười, đưa tay vuốt mặt hắn, “Người trước mặt tôi bây giờ, là bản thân em?”


“Là em.” Lương Hiển nắm chặt tay phải Đàm Nghiên bằng tay trái, “Em không rõ vừa rồi sao lại kích hoạt truyền tống, nhưng có vài ấn tượng. Về rồi em sẽ tĩnh tâm phân tích kỹ lại.”



Đến khi nghe Lương Hiển khẳng định là chính mình, Đàm Nghiên mới thở phào. Anh buông tay trái của Lương Hiển ra, nâng tay phải của hắn lên.


Mọi người nhìn thấy tay phải của Lương Hiển thì đồng loạt sững sờ.


Tay phải của Lương Hiển đã bị chặt cụt đến cổ tay, không còn bàn tay phải nữa.


“Có hồi phục được không?” Trong mắt Đàm Nghiên thoáng hiện nét xót xa.


“Về lắp tay giả.” Lương Hiển nói, “Tay phải này vốn nên bỏ lâu rồi. Lần trước may mắn hồi phục, nhưng số mệnh có định, trốn cũng chẳng thoát.”


Đàm Nghiên áp cổ tay cụt lên má mình, khẽ nói: “Ừm, em trở về là tốt rồi.”


Tuy rằng mất đi một bàn tay, nhưng hắn đã trở lại, có thể cùng mọi người tiếp tục chiến đấu, vậy là đủ.


Không ai dám quấy rầy hai người, nai con dùng lưỡi l**m lên cánh tay cụt của Lương Hiển, trong mắt ánh lên vẻ thương cảm.


Bầu không khí ấm áp xen buồn bã kéo dài suốt năm phút. Lương Hiển không muốn tiếp tục đối diện ánh mắt đau lòng của Đàm Nghiên, bèn rút tay về, bình tĩnh quét mắt nhìn tiểu đội dị năng: “Còn ai muốn hỏi gì không?”


“Không…” A Tam đáp.


Một bàn tay, một lời thừa nhận, thế là đủ rồi.


Không dám mong Lương Hiển toàn vẹn, chỉ cần còn sống là tốt rồi.


“Còn mày?” Lương Hiển cúi nhìn nai con.


“Gru gru~” Nai con rộng lượng tha thứ.


Đã giải quyết xong chuyện người nhà, Lương Hiển chuyển ánh mắt sang tiến sĩ Lucas: “Athena nghĩa là gì?”


Hắn thỉnh thoảng lén chui vào đầu nai con để nhìn trộm Đàm Nghiên, nên không xa lạ gì với chuyện xảy ra ở thế giới thực. Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn kề vai chiến đấu, Lương Hiển rất rõ tình hình của ba sinh viên trao đổi.


“No, no, no!” Lucas đau đớn phủ nhận ba lần liền, “Athena, Venus cụt tay đều là nữ thần, cậu không phải họ!”


Lương Hiển: “Tôi thích câu trả lời này.”


Mọi vấn đề đã giải quyết xong, Lương Hiển nói với mọi người: “Ngoài đường có hố, chúng ta xuống xe.”


Trước đó chỉ có mình hắn có thể đối phó “thứ kia”, lại còn xuất hiện đột ngột để cứu cả nhóm, ngay cả nhóm Lucas cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn xuống xe.


Dì Dương định thu chiếc xe bọc thép vào không gian, bị Lương Hiển ngăn lại: “Dì Dương, ở thế giới này, những thứ dì lấy ra thì đừng thu về nữa. Ở đây tràn ngập năng lượng tối, nếu xe bọc thép bị thu hồi thì không gian của dì sẽ bị ô nhiễm. Đến khi quay về thế giới thực mà mở không gian ra, năng lượng đó sẽ xâm nhập vào thế giới của chúng ta.”


Mọi người vỗ ngực thở phào, may mắn khi nãy dì Dương bị nhập nên sức lực suy yếu, chưa kịp thu xe bọc thép lại, bằng không thì nguy to.



Lucas hỏi: “Chẳng lẽ năng lượng tối có thể đồng hóa năng lượng thế giới chúng ta?”


“Ừ.” Lương Hiển gật đầu, “Chắc anh cũng từng nghe nói: năng lượng tối sẽ dần dần nuốt chửng toàn bộ vật chất, cuối cùng khiến vũ trụ hóa thành hư vô, từ đó dẫn tới giãn nở và Big Rip, cũng chính là căn nguyên của hủy diệt và tái sinh vũ trụ?”


“Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi.” Tiến sĩ Lucas lấm lem chật vật, nghiêm túc gật đầu, “Trên Trái Đất có một lượng nhỏ năng lượng tối, nhưng nó không có tính hoạt hóa, nên giữ được sự ổn định. Một khi chúng ta mang loại năng lượng tối hoạt hóa này về, thì con người ở thế giới thực cũng sẽ biến thành dạng như chúng nó sao?”


“Tôi đoán là vậy.” Lương Hiển đáp, trò chuyện với người thông minh đúng là nhẹ đầu. 


Đội dị năng và 211, 203 không theo kịp mạch suy luận, đần mặt nhìn họ.


“Thực ra, năng lượng tối không phải không thể cung cấp năng lượng cho thế giới, chỉ là đối tượng mà nó cung cấp hơi khác.”


Lucas trầm ngâm: “Không phải cho sinh vật sống, mà là cho thể ý thức? Nó có thể nuốt thân xác, khiến thể ý thức cô đặc, từ đó tách rời khỏi cơ thể mà tồn tại?”


“Đúng vậy. Nhưng năng lượng mặt trời rất mạnh, loại nhiệt lượng này có thể tạm thời xua tan năng lượng tối trên Trái Đất. Không có năng lượng tối hỗ trợ, thể ý thức khó lòng tách khỏi cơ thể, vì vậy ban ngày chúng cần ‘xác ký sinh’. Chúng ta không thể mang năng lượng tối về, thì nhất định phải trở về vào đúng lúc giữa trưa, khi ánh mặt trời mạnh nhất. Nếu không, năng lượng tối mang trên người sẽ sinh sôi vào ban đêm.” Lương Hiển giải thích.


“Thì ra là vậy.” Lucas tỏ vẻ đồng tình, lấy sổ tay ra ghi chép, lúc này mới phát hiện cánh tay mình khi nãy đánh nhau đã bị gãy, đau đến mức hét toáng lên.


Dì Dương hỏi: “Vừa rồi đội trưởng Tiểu Lương nói gì thế, dì nghe chả hiểu câu nào?”


A Tam an ủi: “Đừng để ý quá, Lương Hiển quen dùng khoa học để giải thích hiện tượng thần quái. Ví dụ như vì sao quỷ có thể nhập xác, vì sao quỷ sợ ánh nắng. Dì xem, cậu ấy giải thích xong rồi đấy.”


Dì Dương: “Nhưng dì vẫn thích cách nói của người xưa hơn, dễ hiểu.”


Nghiêm Vĩnh Phong cũng lên tiếng an ủi: “Không sao đâu dì, mỗi người một cách. Họ theo khoa học, mình theo huyền học. Ví dụ dị năng của cháu, dùng cách nói khoa học là ‘ý thức cường hóa thị lực động’, nên cháu nhìn thấy thứ mắt người thường không thấy. Còn theo huyền học, thì gọi là bẩm sinh có âm dương nhãn.”


Dì Dương gật gù: “Ồ, vậy nên Tiểu Phong nhìn thấy ma đấy hả?”


Nghiêm Vĩnh Phong nghe đến chữ “ma” thì mặt hơi méo: “Dì Dương, dì cũng biết thường ngày chúng ta không nói từ ‘ma’, nên gọi là ‘thứ kia’. Không thì phối hợp theo cách của Lương Hiển, gọi là thể ý thức, lúc về đỡ gặp ác mộng.”


Cả đội đồng loạt gật đầu tán thành. Ở thế giới khác, họ thích dùng cách miêu tả trong tiểu thuyết để dịch lời Lương Hiển, nhưng ở thế giới này… thôi cứ gọi là thể ý thức và năng lượng tối đi.


Quả nhiên khoa học thắng ma quái. Chỉ cần Lương Hiển trở lại, nỗi sợ hãi vơi đi nhiều.


Tiến sĩ Lucas trò chuyện với Lương Hiển nửa ngày, mới nhớ ra phép lịch sự: “Xin lỗi, tôi nói chuyện học thuật dễ bị nhập tâm. Tôi tên là Jack Lucas, xin hỏi cậu là…?”


“Lương Hiển, thành viên đội dị năng.” Lương Hiển đưa tay trái ra bắt tay với Lucas.


“Cậu vừa rồi, làm sao đột nhiên xuất hiện vậy?” Lucas hỏi.


Lương Hiển tỉnh bơ đáp: “Tiến sĩ biết đến lý thuyết vướng mắc lượng tử và truyền dẫn lượng tử chứ? Tôi từng xảy ra hiện tượng vướng mắc lượng tử với nai con, nên cách xuyên không khác với mọi người, có thể trực tiếp truyền tống đến bên cạnh nó. Còn cụ thể làm sao xảy ra vướng mắc lượng tử thì tôi không rõ, dù sao nghiên cứu của loài người về ‘lỗ hổng’ vẫn nằm ở giai đoạn sơ khai. Nói chung là tôi tiến vào ‘lỗ hổng’ sau khi các anh đã vào, rồi nhờ vào vướng mắc lượng tử, trực tiếp dịch chuyển đến bên cạnh nai con.”


Nghe hợp tình hợp lý, không thể bắt bẻ.



Đội dị năng thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ họ định giữ bí mật về việc có giao lưu với dị giới, nhưng sự xuất hiện của Lương Hiển đã phá vỡ kế hoạch. May mà hắn tự mình chắp nối lời nói dối đủ kín kẽ.


Sau khi giải thích xong quán trình xuất hiện của mình, Lương Hiển bảo mọi người mang vũ khí, trước tiên đi bộ vượt qua cái hố sâu. Dì Dương lấy trực thăng ra, cả nhóm ngồi máy bay bay đến điểm truyền tống, tránh dọc đường lại gặp trắc trở.


“Không phải trước đó đã nói tình huống không rõ, sợ đi máy bay xảy ra chuyện thì khó thoát sao?” Lucas hỏi.


“Chúng dám!” Lương Hiển liếc mắt về phía sương mù.


Kỳ tích xảy ra: Bị Lương Hiển lườm, sương mù ấm ức tản đi, không còn che chắn con đường phía trước.


Mọi người: “…”


Sau khi khí thế áp chế thể ý thức, Lương Hiển quay lại “giải thích” với nhóm sinh viên trao đổi: “Tôi làm được là vì dị năng khác biệt. Đa số mọi người là loại năng lực vật lý, không thể đối phó với vật chất tối. Năng lực của tôi thuộc loại khống chế tinh thần, nên dễ xảy ra hiện tượng vướng mắc lượng tử với động vật, cũng dễ dàng trong việc ứng phó với thể thể ý thức.


Giống như chiến sĩ cầm vũ khí hạng nặng thì không sợ một đám đông vậy. Tôi cũng vậy, lấy dị năng làm vũ khí, nên không e ngại đám thể ý thức tụ tập.”


Lời giải thích này khiến nhóm sinh viên trao đổi cực kỳ tâm phục, lập tức chấp nhận.


Đội dị năng: “…”


Đúng là có học vấn thì ngay cả nói dối cũng khác hẳn.


Bọn họ hiểu rõ, việc Lương Hiển có thể đặt chân đến đây nghĩa là đã chiến thắng những ý thức tà ác của dị giới. Một loại ý thức đủ sức lây nhiễm toàn bộ một thế giới thì cường đại đến mức nào, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, nhưng chắc chắn đám thể ý thức này không thể so bì.


Nếu không có Lương Hiển, e rằng cuối cùng trong đội chỉ còn Đàm Nghiên sống sót trở về, còn những người khác sẽ bị ký sinh, trở nên điên loạn, rồi tự tàn sát lẫn nhau, ý thức tiêu tán, vĩnh viễn không thể quay về thế giới thực.


May quá, may mà Lương Hiển đã đến.


Khâu Tề Chính không nhịn được cảm thán: “An nguy tương dị, phúc họa tương sinh.”


Lương Hiển bị thay ma cắn phải ở lại dị giới, đó là họa. Nào biết hiện tại họa hóa phúc, cứu cả đội một mạng.


Thử nghĩ xem, nếu chỉ có Đàm Nghiên một mình trở về, đội dị năng mà quốc gia khổ công bồi dưỡng sẽ bị xóa sổ, cục diện lại quay về thời điểm Bộ trưởng Vu mới gặp Đàm Nghiên.


Không, tình thế còn nghiêm trọng hơn khi đó. Giờ “lỗ hổng” đã lan đến Thạch Gia Trang, ba sinh viên trao đổi người Mỹ tử vong ở dị giới, hợp tác tan vỡ chưa nói, thậm chí còn có thể tạo thành vấn đề quốc tế.


Hơn nữa, Đàm Nghiên không biết việc mang theo năng lượng tối sẽ hủy diệt thế giới. Cánh tay trái của anh đã bị năng lượng tối xâm thực, nếu giữa đêm lại truyền tống trở về… hậu quả không dám tưởng tượng.


May là Lương Hiển xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, không chỉ cứu mọi người, mà còn cứu thế giới đang trên bờ vực nguy hiểm.


Ngồi lên trực thăng, trong tình trạng không có định vị, vẫn là Nghiêm Vĩnh Phong có thị lực tốt đảm nhiệm lái, Đàm Nghiên phụ trách cảm nhận phương hướng. Trực thăng bay thẳng tới điểm truyền tống là được.


Bầu không khí căng thẳng ban đầu dần trở nên thoải mái.



Lương Hiển nói: “Tôi có thể trấn áp thể ý thức, nhưng không thể xua tan năng lượng tối. Mọi người sẽ cảm thấy khó chịu, cố gắng chịu đựng nhé.”


“Tôi không sao.” Đàm Nghiên đáp.


Anh cảm thấy khá ổn, chỉ là cánh tay không thể cử động, hơi khó thích nghi.


Lương Hiển nắm lấy tay anh. Đàm Nghiên cảm thấy có một luồng sức mạnh lạnh lẽo hơn cả năng lượng tối truyền vào cánh tay mình.


Rất nhanh, khí đen trên bàn tay trái tan biến, da tay trở nên trắng bệch cực độ. Mãi cho đến khi Lương Hiển buông tay, Đàm Nghiên mới dần dần lấy lại hơi ấm.


Loại sức mạnh này…


Đàm Nghiên nhanh chóng rút dao nhỏ, lén rạch một đường trên đầu ngón tay Lương Hiển. Tay đứt ruột xót, Lương Hiển nhìn máu tươi chảy ra ở đầu ngón tay, mỉm cười nói: “Đừng lo, thật sự không sao.”


Thấy được máu, Đàm Nghiên mới yên tâm.


Mọi người đều trông thấy hai người tương tác này, vừa cảm thấy bị “nhét cơm chó” vừa thấy khó hiểu. Rõ ràng Lương Hiển vừa nói bản thân không thể xua đuổi năng lượng tối, vậy sao lại giúp Đàm Nghiên được?


“Sức mạnh của tôi hơi đặc thù,” Lương Hiển giải thích đơn giản, “Mọi người có biết đến trạng thái ngưng tụ Bose–Einstein không?”


Đội dị năng: “…”


Cơ học lượng tử còn chưa học xong đâu!


Lucas biết, thảo luận sôi nổi với Lương Hiển: “Khi nhiệt độ đạt tới độ không tuyệt đối, các boson sẽ hình thành trạng thái ngưng tụ, đó là trạng thái lượng tử vĩ mô. Nhìn bề ngoài giống như chất lỏng, thực chất lại có khả năng xuyên thấu cực mạnh, thậm chí có thể đi xuyên qua khoảng cách giữa các phân tử. Nó còn có tính siêu dẫn, có thể thay đổi từ trường vốn có của vật chất, là một trạng thái vô cùng kỳ diệu. Đây cũng là một trong sáu trạng thái cơ bản của vật chất. Nhưng cậu làm sao đạt được độ không tuyệt đối? Độ không tuyệt đối thậm chí có thể đóng băng cả ánh sáng.”


Lương Hiển nghiêm nghị nói, “Tiến sĩ Lucas, về mặt khoa học, anh rõ ràng hơn ai hết việc từ hư không tạo ra một con người khó đến mức nào. Thế nhưng, người mẹ chỉ cần mười tháng đã có thể dễ dàng làm được. Tự nhiên tồn tại vô số hiện tượng rất phổ biến mà khoa học không thể giải thích. Dị năng của tôi cũng là một trong số đó. Tôi ngưng tụ năng lượng tối thành trạng thái Bose–Einstein, buộc chúng tách khỏi cơ thể Đàm Nghiên. Sau khi rời đi, chúng khôi phục lại trạng thái năng lượng ban đầu. Nhưng phương pháp này không thể áp dụng lên người khác. Đàm Nghiên có thể chịu đựng được cái lạnh cực độ do ngưng tụ mang lại, còn người khác thì không thể.”


Lucas tính toán trong đầu một lúc, rồi gật đầu công nhận.


Đội dị năng: “…”


Dì Dương nhỏ giọng nói: “Có phải Đội trưởng Tiểu Lương từng là Vua xác sống, âm khí nặng hơn ma quỷ, cho nên dùng âm khí của mình để giúp Tiểu Đàm trục ma khí? Mà cách này chỉ có Tiểu Đàm dương khí thịnh vượng mới chịu nổi, chứ mấy đứa không còn thân thể trong sạch thì chịu không nổi âm khí của Vua xác sống?”


Đội dị năng: “…”


Dì Dương quá đỉnh!


——————–


Lời tác giả:


Vua xác sống Lương Hiển: Tôi còn sống sờ sờ đây!! Xác sống cái gì?!


Tôi biết mọi người đọc không hiểu, không sao, tôi cũng chả hiểu. Con người mà, không cần sống quá minh bạch, mơ hồ một chút cũng được. Như Đào Uyên Minh từng nói: “Ham đọc sách mà chẳng cầu hiểu sâu.” Đại khái vậy là đủ rồi.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 89
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...