Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 88
Nai con đáp đất, đảo mắt nhìn quanh mọi người, ánh mắt mang theo khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Đội dị năng: “…”
Đây không phải là nai con mà họ quen biết.
Bản chất nai con là động vật ăn cỏ, tính tình cực kỳ ôn hòa, chưa bao giờ lộ ra ánh mắt khí phách như vậy.
Mọi người đều vô cùng khó hiểu, tại sao nai con có thể đột nhiên xua đuổi thứ xâm nhập trong cơ thể tiến sĩ Lucas?
Chỉ có Đàm Nghiên đã hiểu ra. Anh ôm lấy đầu nai con, hỏi: “Lương Hiển?”
Nai con vươn lưỡi l**m môi Đàm Nghiên một cái, l**m xong lại điên cuồng dùng móng trước đá vào mặt mình. Động tác khó tin này khiến cả đội trợn mắt há mồm.
“Is it crazy? (Nó điên à?)” Tiến sĩ Lucas hỏi.
Trong mắt người ngoài, không phải điên thì là gì? Ai đời có con hươu cứ cố hết sức lấy móng tự đá vào miệng mình chứ.
Đội dị năng vừa nghe hai chữ “Lương Hiển”, lập tức hiểu ra. Họ biết ý thức của Đàm Nghiên từng chui vào trong đầu nai con. Kết hợp với tính cách của Đàm Nghiên mà suy luận, chân tướng chính là…
Khó khăn lắm mới thấy Đàm Nghiên, không kìm được hôn một cái, hôn xong lại phát hiện đây không phải cơ thể của mình. Thế thì toang rồi, nai con được lợi! Nên hắn hối hận, điên cuồng tự vả miệng.
Thấy bộ dạng này, Đàm Nghiên suýt bật cười. Anh giữ chặt đôi móng đang không ngừng vung loạn: “Đừng tự đánh nữa, nai con mà biết sẽ giận đấy.”
“Nai con” thân mật cọ đầu vào trán Đàm Nghiên, cọ xong lại như bị sét đánh, phát điên muốn lấy đầu húc vào xe bọc thép.
“Đừng quậy nữa.” Đàm Nghiên nói, “Sao em đến đây? Mau quay về đi. Thân thể em còn ở thế giới thây ma, ý thức chạy ra ngoài thế này rất nguy hiểm.”
Nếu Lương Hiển quyết tâm bỏ xác thân thì còn đỡ, nhưng hắn muốn giữ thân thể của mình. Ý thức và cơ thể đã tách rời, nếu cơ thể kia bị công kích, hắn sẽ không còn chỗ để trở về.
Huống hồ trong cơ thể hắn vẫn còn thứ ý thức thần bí của virus zombie, đang cần Lương Hiển toàn lực áp chế.
“Nai con” không thể nói, mở miệng chỉ phát ra tiếng “gru gru~”. Lương Hiển không cách nào diễn đạt, sốt ruột giậm móng.
Đàm Nghiên chỉ có thể đoán: “Em biết chuyện chúng tôi gặp nạn? Nai con nói cho em hay em tự thấy? Nếu nai con nói thì gật đầu, tự thấy thì lắc đầu.”
“Nai con” lắc đầu như cái trống bỏi.
“Vậy tức là em không nghe tôi dặn, lén theo dõi tôi.” Đàm Nghiên nói.
Lương Hiển: “…”
“Mau quay về đi!” Đàm Nghiên nghiêm giọng, “tôi sợ em gặp nguy hiểm.”
Làm sao mà quay về được? Lúc này Lương Hiển ở trạng thái ý thức, “nhìn thấy” những thứ mà người khác không thể thấy. Hắn thấy có một bóng xám xịt với vẻ mặt thèm khát lao về phía Đàm Nghiên, bị sức mạnh ý thức cường đại của anh chấn văng ra.
Những người khác cũng bị bao vây, nhưng sức mạnh ý thức của họ kém xa Đàm Nghiên. Càng ở lâu trong môi trường tràn đầy năng lượng tối, càng dễ bị xâm nhập. Ba sinh viên trao đổi càng nguy hiểm hơn, 203 đã bị chiếm gần nửa cơ thể, đang cầm súng lăm lăm chĩa vào thái dương mình.
“Cậu đang làm gì thế?” 211 nhìn thấy đồng đội lúc thì cười nham hiểm lúc tự đánh tay mình, bèn hét lớn.
Âm thanh lập tức khiến mọi người chú ý.
203 Bob chưa bị chiếm hoàn toàn, thấy mọi người cuối cùng cũng nhìn về phía mình, vội kêu thất thanh: “Help me! Hel… hề hề hề, cơ thể này thật tuyệt, khỏe mạnh… me…”
Bob lúc nói tiếng Trung, lúc bật ra tiếng Anh, như thể có hai linh hồn đang tranh nhau.
Mọi người vừa mới trải qua hai lần, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, đồng loạt nhìn sang “nai con”.
“Nai con” nhận mệnh, húc vào đầu Bob một cái, Bob liền trở lại bình thường.
“May mà có cậu, Oriental Divine Deer (Thần lộc phương Đông)!” Tiến sĩ Lucas dùng thứ tiếng Anh gượng gạo phong cho “nai con” một danh xưng để tỏ lòng cảm kích.
Lương Hiển tức tối cắn anh ta một phát. Không phải nai con làm, là hắn!
“Why? Tại sao nó cắn tôi?” Lucas ôm vết thương rớm máu, uất ức kêu lên, “Tôi cần tiêm vaccine dại!”
May mà kẻ cắn là hươu chứ không phải một trận đánh lộn, nếu không thì đã thành sự cố quốc tế rồi.
Trong số thuốc men mang theo có vaccine phòng dại, đề phòng lỡ gặp quái thú ở dị thế. Khâu Tề Chính lấy ra một liều, tiêm cho Lucas, anh ta mới bình tĩnh lại.
A Tam bước đến khuyên giải: “Tiến sĩ Lucas, ở phương Đông chúng tôi có câu ‘Mông hổ không thể sờ’. Nai con tuy không phải hổ, nhưng sức mạnh của nó ai cũng thấy, còn lợi hại hơn hổ gấp trăm ngàn lần. Sơ suất một chút thôi cũng dễ bị cắn, bị đá. Anh còn may đấy, chứ như cán sự Từ mà anh từng gặp, là chàng trai trẻ bên cạnh Bộ trưởng Vu ấy. Chỉ vì ôm nai con không đúng tư thế, đã bị đá một cước đến chảy máu dạ dày!”
“Nhưng trong tình huống này, anh có thể trách một con hươu sao? Ở nước các anh, nếu gặp chuyện như vậy thì xử lý thế nào?”
“Đòi bồi thường từ chủ nuôi.” Lucas đáp.
Anh ta không có ý định đòi bồi thường, chỉ trả lời câu hỏi của A Tam thôi. Dù sao thì nai con cũng đã cứu anh ta, thật sự muốn tính toán thì cũng không phân rõ ràng được.
“Anh cảm thấy nó có chủ không?” A Tam chỉ vào “nai con” đang kiêu ngạo, nói: “Nếu là động vật hoang dã, chẳng phải đều có cảnh báo không được tới gần à? Anh nói chỉ thú dữ mới cần cảnh báo, thế chẳng lẽ nai con của chúng tôi không phải thú dữ?”
Lucas trầm mặc.
Dăm ba câu nói đã hóa giải được nguy cơ quốc tế.
A Tam hung hăng trừng “nai con” một cái. Cắn cái gì mà cắn, tưởng mình thật sự là hươu chắc, còn bắt tao đi chùi đít cho nữa chứ.
Lương Hiển: “…”
“Em lo cho chúng tôi, tôi hiểu.” Đàm Nghiên vẫn lo cho thân thể của Lương Hiển, “Thế này đi, em đưa chúng tôi ra đường cái, chờ xe chạy thì lập tức quay về, được không?”
Anh hiểu Lương Hiển sẽ không bao giờ bỏ mặc bọn họ. Đặt mình vào cùng vị trí, nếu là Đàm Nghiên, chỉ cần bản thân có năng lực, cho dù mạo hiểm mất luôn thân thể, anh cũng sẽ chọn cứu người.
Đây không phải vấn đề thánh mẫu hay không, mà là trách nhiệm phải làm của quân nhân Trung Hoa.
Lương Hiển đồng ý với đề nghị này. Hắn có thể nhìn thấy những thứ trong màn sương mù và trên bầu trời. Đám đó vốn chậm chạp, bây giờ tập trung tại đường cái chỉ để chặn đường đội dị năng. Chờ mọi người bị năng lượng tối ăn mòn thì chúng mới tha hồ chiếm lấy cơ thể.
Hắn điều khiển cơ thể nai con chưa quen, mới chạy được mấy bước thì hai chân trước vướng vào chân sau, ngã lăn ra.
Đàm Nghiên nhanh mắt nhanh tay, ôm lấy “nai con”, không để hắn té ngã.
“Nai con”: “…”
Nếu mặt hươu có thể lộ màu sắc, thì giờ nhất định đỏ bừng bừng.
Trong đầu Lương Hiển nhớ đến lần đầu tiên gặp Đàm Nghiên, cũng là một cái bế công chúa siêu ấm áp. Khi đó hắn cảm thấy rất mất mặt, giờ nhớ lại lại thấy vô cùng ngọt ngào.
Đó chính là khởi đầu duyên phận á~
Nhìn ra mục đích của Lương Hiển là chiếc xe bọc thép, Đàm Nghiên bế nai con lên xe. Mọi người thấy anh lên thì cũng nối gót đi theo.
Đàm Nghiên ôm “Nai con” ngồi vào ghế phụ, thay mặt chỉ đường cho Nghiêm Vĩnh Phong.
Nghiêm Vĩnh Phong xoay vô-lăng, gãi đầu khó hiểu: “Ê, sao ông biết đường hay vậy?”
Đây là nơi dị thế, Lương Hiển không nên biết địa hình.
‘Nai con’ không thể nói, chỉ có thể dùng móng trước chỉ phương hướng. Nghiêm Vĩnh Phong chạy theo hướng hắn chỉ.
Đêm tối lại lạ lẫm, Nghiêm Vĩnh Phong lái xe chậm, chỉ khoảng 60km/h. Kết quả bị “nai con” vung một cước, buộc phải tăng tốc.
Mấy người Lucas ở ghế sau trố mắt nhìn con hươu ra sức giơ móng đạp một chiến binh Trung Quốc, thoạt nhìn tính khí cực kỳ hung dữ.
“Thần Lộc… tính cách của Mr. Deer thật là… thẳng thắn!” Lucas vắt óc mới tìm được từ Hán ngữ uyển chuyển để hình dung.
A Tam bật cười gật đầu: “Đúng, đúng. Bình thường chúng tôi cũng bị như vậy. Nhớ năm đó tôi còn bị nó cắn thương nặng, miệng cắn tàn nhẫn lắm.”
Nghiêm Vĩnh Phong phải tăng tốc đến 100km/h, Lương Hiển mới thôi không đá nữa. Trong thành phố chạy tốc độ này rất nguy hiểm, may thay Thạch Gia Trang ở dị thế đã không còn bóng người. Xe bọc thép gầm cao, độ an toàn tốt, gặp chướng ngại thì cứ đâm thẳng, chả lo tai nạn.
Xe lao vun vút, Nghiêm Vĩnh Phong với thị lực tốt dần hiểu vì sao Lương Hiển bắt hắn ta tăng tốc.
Hắn ta mơ hồ thấy được chút bóng dáng những thứ kia, hình ảnh mờ nhạt. Ban đầu ẩn trong bóng tối nên hắn ta không chú ý, hiện giờ cố gắng quan sát, có thể “nhìn” ra được đường nét.
Khi chạy 60km/h, những bóng đó luôn bám theo xe. Khi tốc độ tăng lên 100km/h, chúng dần ít đi.
Vẫn còn một số chặn trước đầu xe, nhưng Nghiêm Vĩnh Phong chẳng thèm chớp mắt, cứ thế đâm thẳng. Dù sao bóng ma không chịu ảnh hưởng của tấn công vật lý.
Nhưng rất nhanh hắn ta lại lo lắng: “Đám trên đường không theo kịp, vậy trong xe thì sao? Vừa rồi chúng ta dừng lại lâu như vậy, chẳng lẽ không có thứ gì lọt vào à?”
Lương Hiển đá hắn ta thêm một cước, rồi dùng móng chỉ chỉ vào gương mặt hươu.
“Ồ, ông đuổi chúng đi rồi.” Lúc này Nghiêm Vĩnh Phong mới yên tâm, may mà có Lương Hiển.
Ba sinh viên trao đổi nghe không hiểu, bọn họ chỉ cảm thấy trong xe cuối cùng cũng ấm áp hơn, không còn lạnh thấu xương như lúc nãy.
Thế nhưng cái cảm giác âm u vẫn quẩn quanh bên người, không thể xua tan.
Dì Dương và Lucas vốn không phải nhân viên chuyên nghiệp, thể chất yếu ớt hơn nhiều so với lính đặc chủng, lại từng bị nhập vào một lần, nên dần dần không chịu nổi loại âm khí này, tâm trạng trở nên bất ổn.
Xe chạy rất nhanh, trong lúc xóc nảy, Lucas vô tình chạm phải dì Dương, dì lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, hét thảm một tiếng, rồi đập mạnh vào người Lucas: “Cậu bị bệnh à, to xác như vậy mà ngồi không vững sao?”
Lucas cũng bị dì Dương chọc giận, không buồn nói tiếng Trung nữa, chỉ tay vào dì Dương xả một tràng tiếng Anh, tốc độ quá nhanh, còn có cả tiếng lóng địa phương. Đội dị năng không nghe hết nhưng cũng biết chẳng phải lời tử tế gì.
211 và 203 đều sững người, vội kéo Lucas lại, đồng thời hướng về phía đội dị năng xin lỗi: “Sorry, sorry! Tiến sĩ Lucas không phải loại người này, có lẽ là… di chứng sau khi bị nhập vào?”
Đội dị năng cũng vội kéo dì Dương đã xắn tay áo chuẩn bị ăn thua đủ, vừa giữ vừa xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, dì Dương cũng không phải người như vậy. Bọn họ bị sao thế?”
“Không chỉ riêng bọn họ,” Đàm Nghiên nói, “ở thế giới này quá lâu, chúng ta cũng sẽ thành như vậy.”
Anh giơ cánh tay trái đang bị ăn mòn cho mọi người xem. Trên đó, màu xám đen càng nặng hơn. Rõ ràng anh vẫn luôn ôm “nai con” trong ngực, nếu sức mạnh của Lương Hiển có thể xua tan hoàn toàn, chắc chắn sẽ không để anh chịu đựng đau đớn. Chứng tỏ ở môi trường này, Lương Hiển không cách nào loại bỏ triệt để.
“Tôi hiểu rồi,” A Tam bừng tỉnh, “trong thế giới này có những thứ chúng ta không nhìn thấy, nhưng chúng không ngừng ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng ta. Bây giờ ý chí còn kiên định thì có thể chống bị nhập vào, nhưng lâu dần, chúng ta sẽ giống như dì Dương và tiến sĩ Lucas, tinh thần sụp đổ, không còn đủ tập trung để kháng cự.”
“Chúng đang kéo dài thời gian. Mà chúng ta chưa chắc đã trụ được tới lúc trời sáng, trận tuyến có thể sụp bất cứ lúc nào!”
Người ở thế giới này cũng vậy, sống lâu trong năng lượng tối, dần dần trở thành thức ăn và quần áo của chúng.
21:46 tối. Cả xe lặng ngắt, không khí nặng nề ngột ngạt.
Dù đội dị năng kinh nghiệm dày dạn, nhưng đối mặt với kẻ thù vô hình, quả thực không biết phải làm thế nào. Hơn nữa, kẻ thù ở đây không phải một cá thể, mà là cả một thế giới.
“Giữ bình tĩnh, đừng để vui quá buồn quá.” Trên ghế phụ, Đàm Nghiên nói, “Mọi người đều đã được huấn luyện cảm xúc, các cậu là dân chuyên nghiệp, chắc chắn làm được.”
Bất kể khi nào, giọng nói của anh luôn điềm tĩnh, như ngọn hải đăng trong lòng những kẻ trôi dạt ở dị giới, chỉ lối đúng cho người lạc đường.
Nghiêm Vĩnh Phong đạp mạnh chân ga: “Sợ gì chứ, sóng to gió lớn còn vượt qua được, ma quỷ có gì mà phải sợ! Bọn mình là đội ‘thanh niên FA’ cơ mà, dương khí dồi dào, nó còn dám bén mảng lại gần thì lát nữa cho nó uống nước tiểu đồng tử!”
Ba sinh viên trao đổi: “…”
Từ khi nào mà trai tân lại được hô to đầy kiêu hãnh như vậy? Thật là thần kỳ, đúng là người Trung Hoa.
Có câu đùa hùng hồn của Nghiêm Vĩnh Phong, bầu không khí trong xe bớt căng thẳng. Dù sao thì dì Dương cũng là người từng lăn lộn mấy chục năm, nhanh chóng ép cảm xúc xuống, giống như khi đối diện với mấy ông chủ quỵt lương mà còn vênh váo trước mặt mình – phải nén lại.
Xe đổi hướng sang một con đường khác. Đường rất hẹp, ổ gà nhiều, xe lắc mạnh. May mà đây là xe việt dã, khung gầm cao nên ảnh hưởng không lớn.
Chạy thêm một đoạn, xe không tiến được nữa. Phía trước hiện ra lớp sương mù dày đặc, đám kia không biết bằng cách nào đã đi trước chặn đầu.
“Có lao qua không?” Nghiêm Vĩnh Phong giảm tốc, nhìn sang “nai con”.
Móng nai giơ về phía trước, như đang nói: Lao thẳng!
Nghiêm Vĩnh Phong nhìn chằm chằm những bóng mờ trong sương, lòng hoảng hốt cơ mà tay lái vững chắc, đạp côn, vào số, chân ga đạp đến sát sàn.
Chiếc xe vũ trang không chút do dự lao vào màn sương. Trong xe, mọi người vô thức siết chặt tay của người bên cạnh.
Bọn họ có sức mạnh, ở thế giới này lại chẳng có tác dụng gì. Giây phút này, họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Vừa lao vào màn sương, thân xe lập tức treo đầy bóng ảo. Tài xế Nghiêm Vĩnh Phong ăn khổ vì thị lực quá tốt, kính chắn gió trước mặt toàn là ảo ảnh bám chặt, căn bản không nhìn thấy đường.
“Thế này không ổn, tôi có thể liều, nhưng nhỡ phía trước có hố thì sao? Không né kịp đâu, trong xe có người thường đấy!” Nghiêm Vĩnh Phong nói.
“Cứ chạy đi.” Đàm Nghiên đặt nai con lên ghế phụ, rồi mở cửa sổ nhảy ra ngoài. “Tôi sẽ chỉ đường cho cậu.”
Thị lực của anh không tốt bằng Nghiêm Vĩnh Phong, nhưng đứng trên nóc xe, dựa vào đèn pin siêu sáng vẫn có thể nhìn thấy chút ít. Khoảng cách không đủ cho Nghiêm Vĩnh Phong phanh xe, nhưng vừa đủ để Đàm Nghiên có thể nhảy ra chắn phía trước.
Thấy Đàm Nghiên rời khỏi phạm vi bảo vệ của mình, chạy lên nóc xe liều mạng đối đầu với những bóng ma, “nai con” sốt hết cả ruột, lại không thể bỏ mặc cả xe đầy người mà chạy theo anh.
Đúng lúc này, những bóng ảo không ngừng áp lực cuối cùng cũng chen được vào xe. Bị chúng khống chế, dì Dương nổi điên, sức lực bỗng dưng mạnh đến bất thường, lao lên đoạt vô lăng của Nghiêm Vĩnh Phong.
Đàm Nghiên đứng trơ trọi trên nóc xe, cũng bị bóng ảo phủ kín.
Vốn nổi danh sức mạnh vô song, giờ đây anh lại thấy thân thể nặng trĩu, ngực tức nghẹn, đừng nói tay trái, tay phải cũng nâng không nổi.
Trong xe, mọi người liên tiếp nổi điên. Ba sinh viên trao đổi không có dị năng bảo vệ bị nhập xác, giơ súng nhắm vào thành viên đội dị năng. Súng đạn vật lý vô dụng với bóng ma, chứ với con người thì vẫn đủ làm người ta sợ hãi.
Dì Dương liên tục kéo giật cánh tay Nghiêm Vĩnh Phong, xe sắp lật đến nơi. Đúng vào khoảnh khắc nguy cấp, từ thân thể “nai con” vang lên một tiếng quát giận dữ…
“Cút!”
Một luồng sáng trắng phát ra từ trán con nai. Trong tầm mắt mọi người, một thanh niên từ hư không hiện ra ngay ghế phụ. Hắn vung tay, đẩy văng nai con ra băng ghế sau, rồi đập mạnh lên cửa kính: “Cút hết cho tao!”
Âm lượng không lớn, nhưng lại khiến trong xe bỗng chốc yên lặng. Dì Dương không còn giật vô lăng, xe ổn định trở lại, trước kính cũng không còn bị che khuất. Nghiêm Vĩnh Phong nhìn thấy phía xa có một con mương lớn, lập tức đạp phanh.
Thanh niên mở cửa sổ, gọi với ra ngoài: “Xuống mau, không sao rồi. Em về rồi!”
Đàm Nghiên nhảy vào từ cửa sổ, hai người chen chúc trên ghế phụ ôm nhau.
Tiến sĩ Lucas nhìn Lương Hiển vừa xuất hiện, kinh ngạc hỏi: “Athena?”
Lương Hiển: “…”
——————-
Lời tác giả:
Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena sinh ra từ đầu của Zeus.
Lương Hiển chui ra từ đầu “nai con”.
Cho nên, Lương Hiển là con trai của nai con~
Lương Hiển: ……
Bộ trưởng Vu: ……
Nai con: Mẹ ơi, chú trong đội dị năng bảo con hỏi, rốt cuộc là gà có trước hay trứng có trước?
Lương Hiển: Nói với họ là Cút!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 88
10.0/10 từ 24 lượt.
