Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 87


Lời giải thích của Đàm Nghiên được mọi người chấp nhận, dù sao họ cũng là đội dị năng chính quy, một nhóm nhân loại tiến hóa thiên về khoa học, chứ không phải tiểu đội trừ ma, cũng chả ai biết cách bắt quỷ.



Để giúp ba du học sinh xua tan hàn khí và dấu vết kỳ lạ trên người, Đàm Nghiên chỉ có cách liên tục xoa cánh tay cho họ. Trong lúc “trị liệu”, nai con chạy đến đứng cạnh chân mấy người kia, nhìn không chớp mắt.


So với năng lực không gian của dì Dương, đôi móng có thể giẫm nát cả pháo phản lực của nai con càng gây áp lực. Bị vũ khí hình nai dòm ngó, ba du học sinh căng thẳng thấy rõ.


“Con nai này… tại sao lại nhìn chúng tôi? Tôi thấy ánh mắt nó giống như đang nhìn kẻ địch vậy.” Chàng bảnh trai da trắng – 203 Bob run giọng.


Đội dị năng: “…”


Bởi vì anh cao ráo, chân dài, mặt mũi trắng trẻo đẹp trai, mà lúc này Đàm Nghiên đang xoa tay anh đó!


Đội dị năng biết nai là con của ai. Nó đang giúp mẹ trông chừng tình địch tiềm tàng chứ gì nữa?


Đàm Nghiên bất đắc dĩ lẫn cưng chiều, chạm ngón tay lên trán nai con: “Đang nghĩ gì thế, không tin ba à?”


Nai con nũng nịu cọ vào người Đàm Nghiên, mặt đầy thỏa mãn.


Hưởng thụ xong, nó tiếp tục dán mắt giám sát vào mấy du học sinh.


Ba người: “…”


Họ không hiểu ở Trung Quốc có một từ ngữ mạng gọi là “hai mặt”, nhưng có thể cảm nhận được nai con “hai mặt” cỡ nào.


“Đội trưởng, tiếp theo phải làm sao?” Nghiêm Vĩnh Phong ngoài mặt hỏi A Tam, thực chất là đang hỏi ý Đàm Nghiên.


“Trừ phi tìm ra lối khác, không thì chỉ còn cách đánh liều xông lên. Ở lại thành phố này cũng chết.” A Tam nhìn sang Đàm Nghiên nói.


“Để tôi thử trước.” Đàm Nghiên cau mày. “Nếu tôi có thể giúp bọn họ xua đi hàn khí, hẳn cũng có chút tác dụng.”


Tuy nói phải giấu bớt thực lực, nhưng trong thế giới xa lạ này, chỉ nhìn cánh tay dì Dương ban nãy cũng đủ thấy nếu còn che giấu, e rằng cả mạng cũng không giữ nổi.


“Anh nhớ cẩn thận.” Nghiêm Vĩnh Phong lo lắng dặn, “Tôi nghi mấy thứ đó không chịu ảnh hưởng của đòn công kích vật lý. Ban nãy đạn của mấy ông bạn quốc tế b*n r* đều vô dụng.”


“Ừm.” Đàm Nghiên ổn trọng vỗ đầu nai con: “Tôi đi rồi sẽ về ngay. Con ở lại bảo vệ mọi người.”


Ba du học sinh được một con nai bảo vệ: “…”


Nai con cắn vạt áo Đàm Nghiên, không muốn để anh đi, trong mắt ánh lên lo âu.


Hành động này thật hiếm thấy. Từ khi được Đàm Nghiên mang về thế giới thực, nó kế thừa tính gan dạ của Lương Hiển, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ngoại trừ trước Kiều Tri Học đôi khi mới nhát gan. Nó đặc biệt tin tưởng Đàm Nghiên, chỉ cần có anh ở bên, đến cả Kiều Tri Học nó cũng chả thèm sợ.



Nhưng lúc này nai con lại ngăn cản, chứng tỏ ngay cả Đàm Nghiên tiến vào cũng sẽ gặp nguy hiểm.


“Không sao đâu.” Đàm Nghiên trấn an, “Ba sẽ không vào sâu, đi một xíu rồi về ngay.”


Nai con níu kéo cỡ nào cũng không thể thay đổi quyết định của anh. Đàm Nghiên để mọi người ở lại trên đường, giao cho nai con bảo vệ, sau đó mượn dì Dương một chiếc xe điện quân dụng mini, cưỡi xe lao vào màn sương.


Lucas nhíu mày khó hiểu: “Tại sao Đàm đi bằng một cái xe… nhỏ xíu thế kia? Sao không lái một chiếc xe bọc thép? Trong không gian của MS Dương chắc chứa được nhiều xe lắm.”


A Tam kiên nhẫn giải thích: “Nếu trong sương mù có nguy hiểm, Đàm Nghiên có thể bỏ xe chạy thoát bất cứ lúc nào. Xe điện dễ xoay sở hơn, xe bọc thép với lớp thép dày đôi khi lại thành gánh nặng.”


“Vậy sao không đi mô-tô? Ít nhất là nhanh hơn xe điện.” Bob cũng khó hiểu.


Quan trọng là xe điện không có khí thế!


Mặc dù với chiều cao thấp bé của Đàm Nghiên, trông hợp lạ lùng.


“Mô-tô không nhanh bằng người dị năng chạy bộ.” A Tam đáp đơn giản.


Quan trọng hơn là, Đàm Nghiên nghĩ mô-tô quá đắt, xe điện rẻ hơn, có thể tiết kiệm cho quốc gia.


Người này đúng là khó nói. Từ tập thể cho tới dân chúng, anh luôn mang tâm lý đau lòng hộ, không biết đau lòng cho mình.


Mọi người im lặng chờ đợi. Nai con đứng chắn phía trước, những người khác theo sau nó.


Ba du học sinh tuy hiếu kỳ, nhưng nghĩ đến việc trên tay mình xuất hiện những vết bầm khó hiểu kia, sống lưng họ lạnh toát. Chẳng ai muốn mất mạng, nên càng dè dặt hơn.


Chừng hai mươi phút sau, từ trong sương mù lóe ra ánh đèn xe điện, Đàm Nghiên thong thả chạy về, dừng lại trước mặt mọi người.


Lúc này tất cả mới thở phào, đồng loạt hỏi: “Thế nào?”


Đàm Nghiên nhìn mọi người, xắn tay áo bên trái lên. Ánh đèn pin rọi xuống, cả cánh tay anh đã tím bầm xanh đen.


Đội dị năng đồng loạt hít mạnh một hơi. Đây là Đàm Nghiên kia mà! Người luôn luôn vô địch, không gì không làm được. Ngay cả anh cũng không đối phó nổi thì rốt cuộc đó là thứ gì?


“Tôi không nhìn thấy chúng,” Đàm Nghiên nói chậm, “nhưng có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt ác ý vây quanh. Càng đi sâu vào, khí lạnh càng nặng, tôi không sợ lạnh, vậy mà trong sương mù lại thấy buốt tận xương. Lớp màng bảo vệ không có tác dụng, chúng có thể tự do xuyên qua. Tôi đi đến tận cùng màn sương, nhìn thấy cư dân thành phố.”


Trên người anh có máy ảnh chụp nhanh, lấy ảnh ra cho mọi người xem.


Cuối con đường sương mù là quốc lộ, mặt đường chất đầy cơ thể con người. Không một ai mang vết thương, thậm chí có người mỉm nụ cười quái dị. Hàng chục vạn thi thể chất chồng ken dày trên đường, một cảnh tượng khiến người ta lạnh gáy.


“Tôi kiểm tra vài người, họ còn tim đập, còn thở, nhưng ý thức hoàn toàn biến mất. Bị đè cả đống người lên mà không có phản ứng, sống mà không khác gì chết.”


Càng nghe, mọi người càng lạnh sống lưng. Lucas cầm tấm ảnh xem kỹ: “Trông giống như người chết não. Đã thử đo điện não đồ chưa?”


“Không làm được,” Đàm Nghiên lắc đầu, “ba lô mở không ra, kéo khóa thế nào cũng không động đậy.”



Một người có thể nhấc cả thiên thạch, thế quái nào đến cái khóa kéo cũng không mở nổi?


“Tôi nghe nói, ma quỷ có thể nhập thân.” Dì Dương bất chợt cất tiếng, ánh mắt chậm rãi quét qua từng người, giọng khàn đặc quái dị, “Chúng sợ ánh nắng, nên ban ngày mượn thân xác con người để tránh sáng. Đến ban đêm thì thoát ra tung hoành tự tại.”


“Dì ơi!” Nghiêm Vĩnh Phong run giọng. “Bây giờ sợ lắm rồi, dì làm ơn đừng kể chuyện ma!”


Một gã đàn ông cao 1m85, không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ ma. Nhất là Nghiêm Vĩnh Phong còn mơ hồ thấy những bóng lờ mờ trong màn sương, trong lòng vốn đã nghi ngờ đó là ma. Giờ nghe dì Dương nói vậy, hắn ta càng thêm hoảng.


Hắn ta đến để làm siêu nhân cứu thế giới, truyện tranh đâu có vẽ siêu nhân đánh nhau với ma quỷ!


“Dương Thục Mai.” Đàm Nghiên hiếm khi gọi dì Dương là “dì”, lần này anh gọi thẳng tên. “Thu ôtô, lấy xe điện ra. Chúng ta vòng theo đường nhỏ ra khỏi thành phố, chờ tránh khỏi đám người đó thì đổi sang xe lớn.”


Dì Dương không thu xe bọc thép lại: “Chúng mày trốn không thoát đâu. Thân xác không đủ dùng thì còn quần áo. Chúng mày trẻ trung khỏe mạnh, mặc lên trông càng đẹp.”


“Dì à, cháu xin dì, đừng dọa nữa!” Người vốn ít nói như Tần Lực lại đột nhiên vỡ giọng, nghe như sắp khóc.


“Dì Dương.” Khâu Tề Chính nhìn thẳng vào mắt dì, trầm giọng: “Dì còn nhớ con trai mình tên gì không?”


“Con trai?” Dì Dương đảo tròng mắt, rồi hé miệng cười ngoác, lộ ra cái lưỡi đỏ lòm: “Nó cũng đến đây sao? Cao bao nhiêu? Có cường tráng như chúng mày không?”


Lúc này mọi người mới bừng tỉnh. Đây đâu còn là dì Dương nữa, toàn thân toát ra âm khí quỷ dị!


Đàm Nghiên lập tức ấn dì xuống, lạnh lùng hỏi: “Quần áo phải thay… Chúng mày không có nhiều hơn dân số Thạch Gia Trang, nhưng thích đổi thân xác? Ý thức nguyên bản của cơ thể này đang ở đâu?”


“Hê hê hê…” Dì Dương vùng vẫy mấy cái, không thoát nổi tay anh, bèn bật cười rùng rợn: “Năng lượng, hấp thụ rồi. Ăn ngon, mặc vừa, hì hì hì~”


Tiếng cười vui vẻ ngập tràn ác ý, không phải tính cách của dì Dương thường ngày.


“Làm sao bây giờ?” A Tam hoảng hốt. Dì Dương không phải chiến sĩ, chỉ là dân thường, nhiệm vụ của họ là bảo vệ dì!


Đàm Nghiên bình tĩnh: “Khâu Tề Chính, Nghiêm Vĩnh Phong, hai cậu cùng tôi thử. Tôi cần đôi mắt của Vĩnh Phong.”


Nghe như thể chuẩn bị moi mắt, ba sinh viên trao đổi sợ đến run lẩy bẩy.


Trong tình huống vũ lực bất lực, ba người ngoan ngoãn bất ngờ, hiểu rằng im lặng quan sát mới là lựa chọn đúng, không dám gây thêm rắc rối.


Khâu Tề Chính nhớ lại lần hiếm hoi từng chia sẻ sức mạnh với Đàm Nghiên, thái dương liền nhói đau.


“Được, để tôi thử.” Cậu không từ chối, gọi Vĩnh Phong lại, đặt tay lên vai hai người.


Vài tháng gần đây, năng lực Khâu Tề Chính tiến bộ rõ rệt. Giờ cậu không cần chạm trực tiếp cũng có thể chia sẻ sức mạnh. Thôi Hòa Dự từng trêu rằng lớp trưởng từ “dây mạng” nâng cấp thành “wifi không dây”, chỉ là sóng wifi còn hơi yếu, người khác phải ở trong bán kính ba mét xung quanh mới nhận được năng lực.


Tuy nhiên đối với Đàm Nghiên, Khâu Tề Chính vẫn thấy tiếp xúc trực tiếp thì an toàn hơn, sức mạnh của anh quá lớn.


Tay vừa đặt lên, Nghiêm Vĩnh Phong lập tức hét lên: “A! Tôi nhìn thấy rồi! Trên người dì Dương có một cái bóng, nó chưa hoàn toàn dung hợp với dì!”



Sau đó hắn ta hướng mắt về phía màn sương, rồi hét thảm một tiếng, không rõ đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng gì.


Khâu Tề Chính cộng hưởng sức mạnh tăng cường của Đàm Nghiên với Vĩnh Phong. Hắn ta thấy rõ dị trạng trên người dì Dương, đồng thời Đàm Nghiên cũng có được thị lực của Vĩnh Phong, nhìn còn rõ hơn đồng chí “thiên lý nhãn”.


Thậm chí Đàm Nghiên còn thấy được ý thức nguyên bản của dì Dương đang co rúm lại trong thân thể, ngày một nhỏ dần.


Đây chắc là “năng lượng” mà cái lũ kia gọi. Chúng hấp thu ý thức lực của con người, biến thành sức mạnh cho mình. Vừa cường đại bản thân, vừa chiếm đoạt thân xác loài người.


Liệu có hiệu quả không? Đàm Nghiên nhìn bàn tay phải vẫn lành lặn, thử đặt lên trán dì Dương.


“Khâu Tề Chính, truyền sức mạnh của tôi và Vĩnh Phong cho Dương Thục Mai. Chúng ta không thể dùng ngoại lực để trục xuất nó. Nhưng nếu chính ý thức của bà ấy có sức mạnh, thì bà ấy có thể tự làm được!”


Thực ra Khâu Tề Chính không cần cố gắng gì, bởi ngay khi Đàm Nghiên cất lời, não bộ cậu đã bị ý thức cường đại của Đàm Nghiên khống chế, vô thức làm theo chỉ dẫn.


Nhờ có Khâu Tề Chính, ý thức của dì Dương được tiếp thêm năng lượng, mạnh mẽ trở lại.


Đàm Nghiên và Nghiêm Vĩnh Phong “nhìn thấy” dì Dương tóm chặt lấy cái thứ trong thân thể, trông giống như tóc? Rồi lôi, giật, đấm, cấu, cào, cắn, đá vào hạ bộ. Tóm lại là mười tám chiêu dữ dằn của phụ nữ chợ búa, chiêu nào cũng giáng xuống thứ kia. Chẳng bao lâu sau, nó biến mất sạch, còn ý thức lực của dì Dương sáng bừng, thậm chí hấp thu được một phần năng lượng của đối phương.


“Buông tay.” Đàm Nghiên ra lệnh.


Lời vừa dứt, Khâu Tề Chính ngã gục, Nghiêm Vĩnh Vĩnh Phong vội đỡ lấy. Sức mạnh tinh thần của Đàm Nghiên quá mạnh, lớp trưởng lại nửa tàn phế.


Dì Dương thở phì phò chống nạnh, mắng: “Thứ quái quỷ gì, dám cướp thân thể bà mày à? Đúng là vô liêm sỉ! Bà không cào chết cái con tiện nhân nhà mày thì thôi!”


Mọi người: “…”


Thấy dì sinh long hoạt hổ như trước, quả thật nhẹ cả người.


Ba sinh viên trao đổi: “…”


Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ảnh chụp núi xác người do Đàm Nghiên mang về, họ suýt tưởng đây là diễn kịch. Vì trong mắt người không có dị năng, bọn họ giống như đang nhảy múa chiêu hồn.


Ý thức dì Dương khôi phục, nhưng lông mày Đàm Nghiên lại nhíu chặt hơn.


“Rắc rối rồi,” anh nói. “Ý thức lực của tôi đủ mạnh, có thể đi vào sương mù không bị ảnh hưởng. Nhưng các cậu thì không. Có thể chống đỡ trước cá thể, chứ không thể kháng tất cả.”


Anh vừa nói vừa che cánh tay trái chưa thể khống chế hoàn toàn. Thực ra, không phải là anh không bị ảnh hưởng.


“Dù nói là khoa học, duy vật đi nữa, nhưng đó chẳng phải chính là mấy thứ kia sao?” A Tam lên tiếng. “Chúng chắn đường không cho qua. Nếu đi đường vòng như anh nói, liệu có thoát được không?”


“E là không được.” Đàm Nghiên lắc đầu. “Vừa rồi tôi mượn mắt Nghiêm Vĩnh Phong nhìn sương mù và bầu trời, phát hiện chúng đang di chuyển. Trước đó nhà tắm và đường phố đều trống không, cánh tay Dương Thục Mai vẫn đầy dấu tay… Tôi nghi ngờ chúng bám theo chúng ta tới đây, rồi vượt lên trước để tạo thành màn sương vây hãm.”


“Á á á á á!” Trong lúc mọi người đang phân tích, Lucas đột nhiên phát điên, lăn lộn giữa đất, gào lên: “Bọn vô dụng chúng mày, còn do dự cái gì nữa! Tao phải xông ra ngoài!”


Anh ta gào bằng tiếng Anh, đôi mắt đỏ ngầu, như lên cơn dại.



Hiển nhiên anh ta cũng bị nhập.


211 và 203 có nhiệm vụ bảo vệ Lucas, lao tới ghìm anh ta lại. Nhưng Lucas lúc này mạnh kinh người, một quyền hất văng được 211, đoạt luôn khẩu súng tiểu liên trên người hắn ta, rồi cười điên dại chĩa về phía cả nhóm.


211 bị đánh đến choáng váng, ngây người khó tin. Một tiến sĩ gầy yếu như Lucas mà có thể đánh ngã hắn ta?


“Cú đấm vừa nãy đã làm anh ta gãy xương.” Đàm Nghiên đỡ 211 dậy, ánh mắt không rời Lucas.


“Các cậu… có thể làm như vừa rồi cứu dì Dương được không?” 203 Bob lo lắng hỏi.


Đàm Nghiên quay sang nhìn Khâu Tề Chính.


Nghiêm Vĩnh Phong lắc đầu: “Lớp trưởng phế rồi.”


Khâu Tề Chính ôm đầu r*n r*. Cậu vẫn chưa theo kịp bước chân Đàm Nghiên, quá yếu!


Thế này thì không ổn. Họ đến đây là để các sinh viên trao đổi nhận thức được sự nguy hiểm của thế giới khác, chứ không phải để bọn họ bỏ mạng tại đây. Hơn nữa, nếu có người phải hy sinh thì phải chọn 211 hoặc 203, tuyệt đối không thể là Lucas. Lucas là tiến sĩ, chỉ có anh ta mới có khả năng biến toàn bộ những gì trải nghiệm thành lý luận chuyên môn.


Thế nhưng Khâu Tề Chính không còn sức làm lại lần thứ hai, còn Lucas thì bất chấp cơ thể mình, cánh tay gãy vung súng tiểu liên nhảy nhót lung tung. May mắn là anh ta không bắn về phía mọi người, có lẽ đúng như Dương Thục Mai đã nói: anh ta quý bộ quần áo lành lặn trên người.


“Muốn đấm một trận quá…” A Tam nhìn Lucas, siết chặt nắm đấm. Cái kiểu biểu cảm đó thật sự quá thèm đòn.


“Trình tự lần lượt là Dương Thục Mai, tiến sĩ Lucas…” Đàm Nghiên trầm giọng, “Xem ra chúng dựa vào ý chí mạnh yếu để sắp xếp thứ tự bị xâm nhập. Với sức mạnh của chúng, e rằng không ai trong chúng ta thoát được. Dù có cứu được tiến sĩ Lucas bây giờ, tiếp theo cũng sẽ có người khác bị chiếm đoạt. Chúng ta phải tìm ra cách tiêu diệt chúng.”


A Tam cau mày: “Nhưng súng đạn vô dụng, dị năng hệ Thủy của tôi cũng không có tác dụng. Ở đây hình như không ai có khả năng đối phó với mấy thứ thần quái này.”


Lúc này, mọi người đã biết nguyên nhân tận thế của thế giới này, là do ý thức ngoại lai xâm nhập. Thứ đó chui vào cơ thể con người, hút sạch ý chí của cư dân bản địa khiến họ chết não, rồi chiếm đoạt thân xác. Theo lời kẻ từng nhập vào dì Dương, chúng sẽ rời khỏi thân thể vào ban đêm, còn ban ngày sợ ánh nắng, buộc phải trú trong xác vật chủ.


“Ban ngày!” Đàm Nghiên nói, “Chỉ cần cầm cự đến khi trời sáng, chúng sẽ không thể tự do đi bên ngoài. Nếu lúc đó tấn công vật lý có hiệu quả, chúng ta sẽ có cơ hội rời khỏi đây!”


Nhưng hiện tại Lucas đã bị nhập, thời gian hiện tại là 21 giờ, còn đến 9–10 tiếng nữa trời mới sáng. Làm sao họ có thể cầm cự được chừng ấy thời gian?


Đang lúc mọi người rơi vào bế tắc, nai con đột nhiên nhảy bật lên, dùng cái trán vừa nhú ra hai cái sừng nhỏ húc vào trán Lucas. Lucas lập tức buông súng, ôm cổ tay kêu thảm thiết.


“Đau quá, đau quá, what happened?” Lucas gào lên.


Mọi người: “…”


———–


Lời tác giả:


Đội dị năng: Nai à, làm một con hươu thì mạnh mẽ đâu phải mục tiêu của mày! Với lại, chẳng phải trước nay mày luôn là số hai hả? Sao giờ lại vượt mặt Đàm Nghiên rồi?


Nai tổng tài (thổi móng guốc): “Hu hu.”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 87
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...