Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 86


Đội dị năng đã chuẩn bị tinh thần cho kịch bản núi lở đất nứt. Sáu lần gần đây bọn họ gặp phải đều là thế giới tai hoạ, chứng tỏ trong các nguyên nhân diệt thế, loại tai hoạ chiếm đa số. Còn những thế giới kiểu xác sống hay ký sinh là số ít.



Nhưng thế giới trước mắt trống trơn, không có gì hết.


Họ đang đứng trong một nhà tắm công cộng, song nơi này lạnh lẽo vắng tanh, bụi phủ dày đặc.


A Tam dùng thiết bị thu thập bụi trên sàn và nấm mốc trên tường, kết quả phân tích cho thấy thành phần hoàn toàn giống thế giới thực, không tồn tại khả năng biến dị.


Nhóm ba sinh viên trao đổi cũng lấy mẫu và phân tích, kết quả không khác gì A Tam.


Vì Đồ Tử Thạch không có mặt, cảm ứng nguy cơ kém đi. A Tam nói: “Công trình chính và các thiết bị của khu xông hơi không bị hư hại. Bụi bặm rất dày, không có dấu chân, chứng tỏ nơi này đã rất lâu không có ai lui tới.”


Khâu Tề Chính bổ sung: “Trước mắt có hai loại tận thế đã biết. Một là dạng tai hoạ phổ biến, trong đó công trình hầu như không còn nguyên vẹn. Loại thứ hai là thế giới bị xâm nhập — virus hoặc sinh vật ký sinh trên cơ thể người để sinh sôi, lây nhiễm. Dù nhân loại có diệt vong thì cũng còn dấu vết sinh vật ký sinh di chuyển, chứ không phải sạch sẽ đến mức không có một dấu chân như thế này.”


Sắc mặt A Tam trở nên nặng nề: “Đây là loại thế giới chúng ta chưa từng trải qua.”


So với trước kia non nớt, đội dị năng giờ đã trưởng thành hơn nhiều. Ít nhất, họ đã học được cách kính sợ cái chưa biết. Đây là một thế giới đủ để hủy diệt loài người, người dị năng sống sót đã là chuyện vô cùng gian nan, chứ đừng nghĩ đến việc làm anh hùng cứu thế giới. 


Không nên nán lại, phải nhanh chóng đến điểm truyền tống để quay về. Thế giới thực mới là nơi họ cần cứu.


Sau mấy câu ngắn ngủi, cả đội đi đến quyết định: “Lập tức đến điểm truyền tống.”


So với tai hoạ ngập trời, thứ vô hình càng khiến người ta sợ hãi hơn.


“What?” Tiến sĩ Lucas kinh ngạc: “Chẳng lẽ mọi người không tò mò về thế giới này sao? Tại sao không thu thập thêm thông tin mang về? Ít nhất cũng phải điều tra nguyên nhân diệt thế chứ? Nhiều lần tiến vào ‘lỗ hổng’, việc tổng kết kinh nghiệm chẳng lẽ không phải là quy tắc cơ bản ư?”


Ý tưởng của Lucas, đội dị năng từng có. Nhóm ba sinh viên trao đổi hiện giờ cũng giống hệt họ của ngày trước. Cách làm này không sai, vấn đề là vô cùng nguy hiểm.


“Nhưng kinh nghiệm đều phải trả giá bằng máu,” Với tư cách đội trưởng trên danh nghĩa, A Tam đáp lại bằng tiếng Anh lưu loát, “chúng tôi không muốn có thêm người hy sinh.”


Nói xong, anh ta ra lệnh: “Đi thôi, cố gắng đừng dừng lại ở công trình hoặc chỗ đông người. Dì Dương, tìm một bãi đất trống để lấy xe. Từ đây đến điểm truyền tống tận 300 km, chúng ta phải tăng tốc.”


Đội dị năng lập tức chấp hành. Nhóm sinh viên trao đổi tuy có ý kiến nhưng nơi này là “sân nhà” của đội dị năng, nên không dám phản bác, đành vội vàng bám theo.


Mà khoan… “dì Dương lấy xe” là sao?


Nước Mỹ tất nhiên không thể gửi ba người tay trắng tới đây. Nhóm sinh viên trao đổi đều biết tiếng Trung, giọng hơi kỳ, song giao tiếp không thành vấn đề. Họ nghe hiểu lời A Tam, nhưng không rõ một người phụ nữ trung niên có thể làm gì.


Trước khi đến đây, họ từng xin chính phủ Trung Quốc điều xe từ Đại sứ quán Mỹ, nhưng bị Bộ trưởng Vu từ chối, cho rằng đôi khi xe sẽ trở thành gánh nặng.



Chẳng lẽ họ phải đi bộ hơn 300 km?


Mang theo sự nghi hoặc, họ bước ra khỏi khu xông hơi.


Thời điểm đội dị năng tiến vào “lỗ hổng” là 19:43. Đây vốn là một con phố thương mại, hôm nay lại đúng ngày Quốc tế Phụ nữ, lẽ ra đang vào giờ cao điểm đông người. Thế nhưng bên ngoài chỉ có gió lạnh mùa đông rít qua con phố vắng tanh.


Không có đèn chiếu sáng, nhìn ban đêm khá khó khăn. May thay đội dị năng chuẩn bị sẵn kính nhìn đêm. Họ quan sát xung quanh, vẫn không thấy dấu vết phá hoại hay ẩu đả nào.


“Trong siêu thị kia, kệ hàng còn đầy,” Nghiêm Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn về phía siêu thị lớn gần đó, “Khu trưng bày nước ngọt có lon Coca sản xuất tháng 10/2016. Nếu hai thế giới không có chênh lệch thời gian thì đến nay, tận thế đã kéo dài khoảng hai năm.”


Sinh viên trao đổi cao 2m11 cố nhón chân nhìn tầng hai của siêu thị, dĩ nhiên chẳng thấy gì.


“Đi nhanh lên.” Đàm Nghiên im lặng nãy giờ mở miệng: “Tôi có linh cảm rất xấu.”


Đàm Nghiên nói vậy nghĩa là tình hình rất không ổn. Điều này cả nhóm từng nếm trải ở thế giới ký sinh.


Dì Dương xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, mở không gian, một chiếc xe đặc chủng 15 chỗ bỗng xuất hiện trên mặt đất. Ba sinh viên trao đổi suýt thì trừng rơi mắt ra ngoài.


Dị năng quá khủng khiếp. Một người phụ nữ trung niên không có sức chiến đấu cũng có thể sở hữu dị năng không gian!


Mọi người lần lượt lên xe. Không có “tay lái lụa” Thạch Đầu, chỉ có Nghiêm Vĩnh Phong sở hữu “Thiên Lý Nhãn”, đảm nhận vai trò tài xế.


Mấy biệt danh này là do tiểu đội dị năng đặt ra trong lúc huấn luyện, phù hợp với đặc điểm riêng của từng người.


“MS. Dương,” Lucas lễ phép hỏi, “xin hỏi, năng lực của bà là dị năng không gian phải không?”


Dì Dương nhìn A Tam, thấy đội trưởng gật đầu mới đáp: “Đúng vậy.”


“Vậy… không gian của bà lớn đến mức nào? Nó tồn tại dưới hình thức gì? Là không gian song song độc lập, hay xé rách thế giới này mở ra khe hở?” Lucas không kìm được hỏi một tràng.


Dương Thục Mai: “…”


Nhiều câu hỏi quá, dì chỉ nghe kịp câu đầu tiên.


“Cỡ một căn biệt thự ba tầng, còn lại thì không thể nói.”


Câu trả lời đơn giản toát lên ý thức giữ bí mật.


Lucas ra hiệu cho 203.


203 tên thật là Bob Grantham, cao 2m3, da trắng, mặt mày thư sinh, đặc biệt dễ tạo thiện cảm với phụ nữ, nhất là phụ nữ trung niên. Hắn ta ngồi xích lại gần, bắt đầu trò chuyện với dì Dương. Không nói gì đặc biệt, chỉ tán gẫu mấy chuyện đời thường.


Hắn ta muốn xen kẽ vài câu hỏi nhạy cảm vào trong câu chuyện, để làm dì dần thả lỏng cảnh giác, cách này rất thường dùng.



Đáng tiếc là, ngoài việc nấu cơm cho tiểu đội dị năng, dì Dương chỉ vào phòng gym rèn luyện sức khỏe, để lỡ có chạy trốn thì không kéo chân sau. Còn thông tin tuyệt mật của căn cứ, dì không biết gì hết.


Lần này hành động, dì được giao nhiệm vụ đặc biệt: dùng khả năng ăn nói xuất sắc để miêu tả tận thế cực kỳ khủng khiếp.


Mà nhiệm vụ này giao cho các bác gái Trung Hoa thì quá thích hợp.


Ghi nhớ lời dặn của Bộ trưởng Vu (ôi chao, Bộ trưởng Vu chắc là “quan lớn” nhất dì từng gặp, cấp bậc thủ trưởng hẳn hoi. Mỗi lần thấy ông, dì lại muốn xin chữ ký, còn phấn khích hơn gặp minh tinh nữa), dì không trả lời mấy câu hỏi khéo của Bob, ba câu chưa xong đã lái sang chuyện khác:


“Cậu hỏi công việc của dì hả? Úi giời, dì chỉ là một bà nội trợ, mỗi ngày nấu cơm cho mấy đứa nhỏ thôi. À, trong không gian của dì có mang theo cơm hộp, hồi trưa dì làm đấy. Không gian giữ nhiệt tốt hơn ở ngoài, vi khuẩn không vào được, giờ vẫn nóng hổi này. Mấy cậu có muốn ăn thử không? Dì nấu ngon lắm!”


“Nào nào, mỗi người một phần. Đây là đũa… ơ, mấy cậu không biết dùng đũa, không sao, dì có thìa nhựa nè. Còn nóng đấy, ăn nhanh đi, lỡ lát nữa gặp nguy hiểm thì không ăn được đâu.”


“Mấy cậu không biết đâu, lần đầu dì vào dị giới, gặp ngay tận thế zombie, xác chết chất thành từng đống cao mười mấy mét. Đánh nhau suốt một ngày một đêm, thảm khốc lắm… Chậc chậc!”


“Khi đấy dì chưa thức tỉnh dị năng, chưa có không gian. Hên là thằng bé Lương Hiển liều mạng cướp được ít lương khô từ tay người khác ở dị giới, vừa cứng vừa khô, giữa mùa đông rét mướt mà chỉ có nước lạnh, chạy xe máy điện nữa chứ! Dì già rồi không sao, chứ mấy cô gái trẻ đi cùng, ôi, sau này sợ ảnh hưởng đến việc sinh nở mất.”


“Thế nên từ đó về sau, mỗi lần sang dị giới dì đều chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, nhất định phải nóng hổi, cả áo ấm nữa, tuyệt đối không để chịu tội như lần đầu.”


“Ăn đi ăn đi, ăn no mới có sức đi đường… Úi, câu này nghe hơi xui nhỉ.”


Ba du học sinh: “…”


Năng lực tán gẫu của bác giá Trung Hoa quả thật khiến người ta phải ngả mũ.


Họ rất có lễ phép, bình thường không bao giờ chen ngang, nhưng dì Dương nói liền một mạch suốt nửa tiếng, không cần ngừng lấy hơi. Thời gian qua dì chăm chỉ tập luyện, dung lượng phổi tăng vọt; ngày trước nói chừng mười phút là phải uống nước kẻo chóng mặt thiếu oxy, giờ thì nói cả ngày cũng chả mệt!


Lucas nhịn không nổi: “MS. Dương, nếu không gian của bà rộng đến vậy, sao không nghĩ đến việc mang một chiếc chiến đấu cơ? Chẳng phải sẽ hiệu quả hơn xe ô tô sao?”


Câu hỏi này do A Tam trả lời: “Dr. Lucas, định vị trong dị giới khác hẳn với thế giới của chúng ta. Hơn nữa, trên không trung chưa biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. So với vùng trời xa lạ, mặt đất vẫn an toàn hơn nhiều. Ít nhất con người không biết bay.”


Nói xong, dì Dương chen vào, thao thao bất tuyệt về những mối nguy khi bay lượn.


Ba du học sinh: “…”


Trong khi phía sau rôm rả, đột nhiên phía trước vang lên tiếng phanh “két” chói tai. Cả nhóm lập tức bám chặt vào thành ghế.


A Tam hỏi: “Sao thế?”


Nghiêm Vĩnh Phong rịn mồ hôi tay, sắc mặt trắng bệch.


Hắn ta không tin nổi vào mắt mình, thứ vừa nhìn thấy trước mặt là…


Khâu Tề Chính nhìn phía trước: “Phía trước là chốt kiểm soát ra khỏi thành phố, sao lại dừng lại?”



“Trợ giảng Sài, lớp trưởng… e là chúng ta không ra được.” Nghiêm Vĩnh Phong ôm ngực, tim đập loạn nhịp, gần như không dám nhìn thẳng.


“Cậu thấy gì vậy?” A Tam đặt tay lên vai hắn ta, truyền thêm sức mạnh.


Nghiêm Vĩnh Phong nuốt khan, bước xuống xe. Những người khác lập tức theo sau. Hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt mỗi lúc một tệ hơn.


“Rốt cuộc là sao?” Khâu Tề Chính hiểu rõ Nghiêm Vĩnh Phong không phải kẻ nhát gan. Hắn ta lộ ra bộ dạng này, ắt là đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.


“Tôi không chắc…” Nghiêm Vĩnh Phong nói, “Cách đây không xa có sương mù, đèn xe không xuyên qua được. Tôi dùng ý thức dò xét, thấy một nhóm bóng người, rất mờ, không nhìn rõ được. Còn nữa… mọi người ngẩng đầu xem, có thấy ngôi sao nào không?”


Cả nhóm cùng ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời dày đặc mây đen, không chút ánh sáng.


“Phía trước có sương, mây mù trên trời đều không phải tự nhiên hình thành. Tôi không biết đó là gì.” Giọng Nghiêm Vĩnh Phong run run. “Nhưng trực giác mách bảo không được tiến vào.”


“Vậy bây giờ làm gì? Đổi hướng khác hả?” A Tam hỏi.


“Không dễ đâu.” Đàm Nghiên chợt lên tiếng. “Tôi cảm giác cả thành phố đã bị bao vây. Không thể tùy tiện xông vào đám sương đó. Tôi… đây là lần đầu tiên gặp phải loại này.”


Ngay cả Đàm Nghiên dày dạn kinh nghiệm còn chưa từng thấy, đủ biết chuyến này họ trúng “độc đắc” rồi.


“Rốt cuộc là thứ gì?” 211 soi đèn pin công suất lớn vào sương mù, chẳng thấy gì. Hắn ta dứt khoát nâng súng tiểu liên, nhả hết một băng đạn. Trong màn sương không lóe lên tia lửa nào, như thể đạn rơi vào vực sâu, cũng không phát ra tiếng vang.


Mọi người thầm rùng mình. Đây là lần đầu tiên họ cảm thấy bất lực bó tay.


“Lạnh quá!” Dì Dương không ngừng xoa cánh tay, “Dì muốn hỏi từ nãy rồi, Tiểu Nghiêm có bật sưởi không? Sao lạnh quá vậy?”


“Có bật,” Nghiêm Vĩnh Phong đáp, “Cháu thấy ấm mà.”


Các thành viên dị năng đội xác nhận lẫn nhau, ai cũng thấy ấm áp, chỉ bên ngoài mới lạnh.


Lucas hỏi 211 và 203: “Chúng tôi cũng thấy hơi lạnh, nhưng không đến mức như MS. Dương.”


Đàm Nghiên bước đến bên dì Dương, nhìn chằm chằm vào cánh tay dì, rồi bất ngờ vén tay áo lên. Quần áo của dì rộng thùng thình, tay áo dễ dàng bị kéo tới tận vai.


Cả nhóm hít mạnh một hơi.


Dưới ánh đèn pin, trên hai cánh tay dì Dương chi chít dấu vết tím bầm như vết ngón tay, có to có nhỏ, giống như bị vô số người bấu chặt.


“Trời đất, cái gì đây?” Dì Dương sững sờ. “Ban ngày dì có đi chỗ đông người đâu…”


Đàm Nghiên đặt tay lên cánh tay dì, dùng sức xoa. Qua vài lượt, vết bầm trên tay dì dần tan biến, cánh tay còn lại cũng được xử lý tương tự.


“Ơ, hết lạnh rồi!” Dì Dương thở phào.



Dì không còn lạnh, nhưng trong lòng mọi người lại dấy lên cơn rét buốt.


“Có thứ gì đó, chúng ta không nhìn thấy.” Khâu Tề Chính nâng súng, “Nghiêm Vĩnh Phong có thể lờ mờ thấy, nhưng lúc dì Dương bị bấu, cậu ấy không nhận ra. Có lẽ chúng chỉ hiện hình khi tụ lại thành sương mù hay mây đen, hoặc có khả năng ẩn thân.”


“Sao nghe giống ma quỷ vậy nhỉ?” Dì Dương quen nghe chuyện ma, thì thầm.


“Chuyện gì cũng có khả năng.” Khâu Tề Chính nói. “Giờ phải làm sao? Không thể rời đi, chúng muốn giam chúng ta ở đây, vì sao?”


“Tại sao chỉ mình dì Dương bị bấu, còn chúng ta thì không?” A Tam kéo tay áo lên, cánh tay trơn nhẵn.


“Dì là phụ nữ, âm khí nặng? Mấy cậu là trai tân, dương khí mạnh, ma quỷ không dám tới gần?” Dì Dương suy đoán theo hướng mê tín.


Đội dị năng: “…”


“Còn ba sinh viên trao đổi, người nước ngoài tính tình cởi mở, chắc chắn không phải trai tân. Thế nên mới thấy lạnh.” Dì Dương phân tích, nói có sách mách có chứng.


Ba du học sinh: “…”


“Kiểm tra tay chân của mình đi.” Đàm Nghiên nói.


Ba người miễn cưỡng nghe theo. Quả nhiên, trên người họ cũng xuất hiện không ít dấu vết, tuy nhạt hơn dì Dương nhưng vẫn đủ khiến rùng mình. 


Lucas cơ thể yếu nhất, trước ngực cũng có.


“Trời ạ… chẳng lẽ thật sự như MS. Dương nói, đây là thế giới ma quỷ? Hơn nữa ma quỷ còn phân biệt giới tính?” Lucas phân tích.


Đàm Nghiên vừa giúp họ xoa đi dấu vết, vừa lạnh nhạt đáp: “Đừng nhảm nhí. Trên đời không có ma.”


Đội dị năng: “…”


Suýt chút nữa họ quên mất, Đàm Nghiên tuy cùng thế hệ với dì Dương, nhưng là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, tuyệt đối không tin vào hiện tượng siêu nhiên.


“Vậy rốt cuộc tại sao?”


“Chúng tôi là người dị năng, sức chống chịu mạnh hơn ba người. Dì Dương tuy cũng có dị năng, nhưng vốn là người thường, chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, ý chí kém, nên dễ trở thành mục tiêu.” Đàm Nghiên đưa ra lời giải thích hợp lý.


••••••••


Lời tác giả:


Đàm Nghiên tuyên bố: Trên đời này không có ma, cho dù ma có bay trước mặt, tôi cũng không thừa nhận!


Tác giả: Okela, để tôi cho anh một lý do khoa (chém) học (gió) hợp (cực) lý (bay) để giải thích. 


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 86
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...