Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 9: 18


Huấn luyện quân sự của lớp đặc biệt khác với các khoa khác của Học Viện Quân Sự Trung Ương, ngay cả địa điểm tập trung cũng riêng biệt.


Không phải vì muốn cô lập lớp này, mà vì cường độ huấn luyện quá cao, sinh viên bình thường không thể theo kịp.



Huấn luyện viên phụ trách huấn luyện là người mà mọi người đều quen thuộc. Thầy nắm rõ thực lực, ưu điểm và khuyết điểm của từng học viên, có thể sắp xếp nhóm và điều chỉnh nội dung huấn luyện sao cho phù hợp. Thế nhưng năm nay có một học viên chuyển vào giữa kỳ. Dù cấp trên đã nói thể lực của Đàm Nghiên không tệ, nhưng khi chưa có hiểu biết cụ thể, Huấn luyện viên Chu khó mà sắp xếp ổn thỏa.


Cả lớp đứng thành hàng, chiều cao trung bình lên đến 1m85, Đàm Nghiên cao 1m80 vậy mà xếp cuối hàng, anh là người thấp nhất lớp.


Các học viên xếp thành từng cặp hai người, bên cạnh Đàm Nghiên lại bị trống, một mình anh tạo thành nhóm lẻ. Lớp đặc biệt có số lượng học viên là số lẻ.


“Nghiêm! Nghỉ!” Huấn luyện viên Chu quát lớn, “Tôi tin rằng tất cả đều đã quen mặt tôi, vậy nên không cần nói nhiều. Buổi huấn luyện quân sự đầu tiên của học kỳ mới sẽ không nhẹ nhàng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người, nhưng vẫn có khả năng xảy ra sự cố. Những người không đủ thực lực có thể sẽ mất mạng! Nếu ai muốn rút lui, hãy nộp đơn ngay bây giờ. Tuy sẽ bị điều xuống lớp thường, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống!”


“Trong vòng mười giây, quyết định đi!”


“Mười, chín, tám…”


“Sẽ không ai rời đi đâu, thầy dạy bọn em bao nhiêu năm rồi mà còn chưa rõ sao, thầy Chu?” Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía bên trái hàng ngũ.


Một thanh niên tay bó bột, đi dép lê, đứng bên cạnh Đàm Nghiên, chớp mắt với Huấn luyện viên: “Sao không báo với em về buổi huấn luyện quân sự? Nếu em bị điều xuống lớp thường, chẳng phải mấy năm qua của em uổng phí rồi sao?”


“Nhảm nhí!” Huấn luyện viên Chu bước tới, “Cậu đang bị thương, tổ chức đã đặc biệt cho phép cậu không cần tham gia huấn luyện, mau về nghỉ ngơi đi! Sao lại lén trốn viện?”


Chàng trai cười nhạt, dùng tay lành lặn đẩy nhẹ vành mũ: “Không phải miễn huấn luyện, chỉ dời sang năm sau, luyện chung với khóa mới thôi. Nhưng em không muốn tụt lại phía sau. Năm sau lúc mọi người đi lái tiêm kích, em lại phải chạy đi tập huấn với mấy đàn em, thế thì mất mặt lắm.”


“Trang phục không đúng quy định, không ra thể thống gì! Tôi ra lệnh cho cậu quay về nghỉ ngơi!” Huấn luyện viên Chu nghiêm khắc quát.


“Chân em vẫn còn sưng, không thể mang giày huấn luyện. Thầy cứ mắt nhắm mắt mở một chút đi. Dù sao lần huấn luyện này cũng không phải tập đội hình, mà duyệt binh còn tận một tháng nữa.” Chàng trai nhún vai, “Hơn nữa, nếu đây là chiến trường thực sự, em không thể vì bị thương mà bỏ chạy. Coi như diễn tập thực chiến đi, phải có khả năng ứng phó với mọi tình huống chứ.”



Ngữ khí hờ hững, nhưng ẩn sau là sự tự tin tuyệt đối.


Nếu không có lòng tin vào chính mình, sẽ chẳng ai cố chấp đòi tham gia huấn luyện dù đang bị thương. Bạn học này chắc chắn bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ dù mang thương tích.


Khốn thật! Hơn nửa số học viên trong lớp nghiến răng thầm chửi.


Ai cũng biết huấn luyện lần này có nhiệm vụ cụ thể. Lớp có bốn mươi người, chia thành tám đội nhỏ. Trong khu rừng huấn luyện, họ phải tìm ra “tội phạm” do tổ chức sắp đặt, giải cứu “con tin” thành công, đồng thời thu thập chứng cứ phạm tội. Đội nào mang chứng cứ về đích trước tiên sẽ chiến thắng.


Những đội không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không bị xuống lớp thường, nhưng sẽ phải chịu hình phạt. Mà ai lại muốn thua cơ chứ!


Ban đầu cứ tưởng lần này không có Lương Hiển, mọi chuyện sẽ dễ thở hơn một chút. Không ngờ hắn đã nửa tàn phế mà vẫn hiếu thắng như vậy.


“Không được!” Huấn luyện viên Chu kiên quyết, “Lệnh là lệnh!”


“Vậy được thôi.” Lương Hiển khó khăn lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc, rồi đưa thẳng cho Huấn luyện viên.


Huấn luyện viên Chu khó hiểu cầm máy: “Alo? Ai vậy?”


Không biết đầu dây bên kia nói gì, thầy lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào theo điều lệnh, giọng cũng đổi thành đanh thép mạnh mẽ: “Rõ, thưa chỉ huy! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”


Sau khi cúp máy, thầy trừng mắt nhìn Lương Hiển: “Vào hàng, đứng nghiêm chỉnh vào! Dù có bị thương thì cũng phải đứng cho ra dáng quân nhân, đừng có mềm oặt như tên du côn đầu đường xó chợ!”


“Rõ!” Lương Hiển theo phản xạ giơ tay phải chào, động tác động đến vết thương khiến hắn đau đến nhăn mặt. Dù vậy, hắn vẫn không rên một tiếng.


Mặc kệ cái chân băng bó, hắn đứng thẳng tắp bên cạnh Đàm Nghiên.


Huấn luyện viên Chu nhìn hai học viên cuối hàng mà đau đầu. Một người bị thương, một người chưa từng trải qua chương trình đào tạo của lớp đặc biệt, mà nội dung huấn luyện lần này lại cực kỳ khó. Đúng là…


Xem ra mình phải đặc biệt lưu tâm đến đội này.


“Nhiệm vụ của các cậu đã được phổ biến, sẽ không có thêm bất kỳ gợi ý nào. Điều duy nhất tôi có thể nói là: địa điểm nhiệm vụ hoàn toàn xa lạ, không có bản đồ, không rõ vị trí ẩn nấp của đối thủ. Các cậu sẽ phải đối mặt với một nhóm ‘tội phạm’ hung ác, sẵn sàng giết con tin và tiêu hủy chứng cứ bất cứ lúc nào. Các cậu phải giải cứu ‘con tin’ mà không để chúng phát giác. Nếu ‘con tin’ bị giết hoặc ‘chứng cứ’ bị tiêu hủy, nhiệm vụ thất bại, toàn đội sẽ bị phạt. Hiểu chưa?”



“Bây giờ tôi sẽ đọc danh sách phân nhóm.” Huấn luyện viên Chu lấy giấy bút từ trong túi ra.


“Nhóm một: Khâu Tề Chính, Thôi Hòa Dự, Tần Lực, Lương Hiển…”


Đọc đến người cuối cùng, thầy dừng lại một chút, liếc về phía hàng cuối, rồi mới tiếp tục: “Đàm Nghiên. Nhóm hai: Kha Hạo…”


“Đàm Nghiên?” Lương Hiển mấy ngày qua lo dưỡng thương, không động vào điện thoại, nên khi nghe thấy cái tên xa lạ này không khỏi sửng sốt.


Giờ hắn mới nhận ra, người đang đứng bên cạnh mình không phải bạn cùng lớp quen thuộc.


Sau khi đọc xong danh sách, Huấn luyện viên Chu nói: “Bây giờ các nhóm lên xe theo đơn vị nhóm. Mỗi nhóm có một điểm xuất phát khác nhau, không ai biết hành tung của nhóm khác. Trên xe có trang bị cho nhiệm vụ, các cậu có thể kiểm tra trên đường đi. Xuất phát!”


Bãi đỗ xe trước cổng trường có tám chiếc xe, không đánh số, ai nhanh chân sẽ giành được xe tốt hơn. Ngay khi Huấn luyện viên ra lệnh, mọi người lập tức chạy về phía bãi đỗ xe, chỉ có Lương Hiển là chậm chạp lê từng bước vì đi dép lê.


Đàm Nghiên đi trước thấy vậy, đến bên cạnh cậu, hỏi: “Cậu bị thương ở đâu?”


“Gãy xương cánh tay phải, chân bị rắn độc cắn, vẫn chưa hết sưng. Chỗ khác thì ổn.” Lương Hiển đáp thản nhiên.


Hắn liếc mắt nhìn học viên mới, xem thử anh định làm gì.


Lương Hiển sở hữu một gương mặt điển trai, đôi mắt trời sinh có nét phong tình, bất kỳ ánh nhìn nào cũng như câu dẫn người khác.


Đàm Nghiên xác nhận tình trạng thương tích của hắn xong thì dứt khoát bế ngang người lên, nhanh chóng đuổi theo đội ngũ, lao về phía bãi đỗ xe.


Lương Hiển: “…”


Các bạn học: “…”


Khoảng cách đến bãi đỗ xe không ngắn. Khi Đàm Nghiên bế Lương Hiển lên, phần lớn mọi người chạy được một phần ba quãng đường. Anh tăng tốc, đến gần bãi đỗ xe thì kịp thời đuổi đến hàng đầu, bám sát ngay sau lưng Khâu Tề Chính.


Khâu Tề Chính: “…”



Tốc độ của Khâu Tề Chính vốn không thuộc hàng xuất sắc, thế nên nhóm của họ là nhóm thứ năm đến nơi, chỉ giành được một chiếc xe van bình thường. Chiếc xe địa hình đầu tiên đã bị nhóm khác lấy mất.


Ít ra vẫn tốt hơn chiếc xe cuối cùng, mất cả bốn bánh xe.


Mọi người nhanh chóng lên xe, Khâu Tề Chính vào ghế lái, khởi động xe. Đàm Nghiên nhẹ nhàng đặt Lương Hiển xuống ghế.


Lương Hiển: “…”


“Cậu chạy nhanh như vậy, nếu không quan tâm đến thằng đó, chúng ta đã giành được chiếc xe tốt nhất rồi.” Thôi Hòa Dự không vui nói, “Lấy xe trước rồi đợi thằng đó sau chẳng phải tốt hơn à? Chiếc xe địa hình kia đã được cải tiến, có cả súng máy, cực kỳ có lợi thế.”


“Cậu ấy di chuyển khó khăn, nếu vết thương nặng hơn thì mất nhiều hơn được.” Đàm Nghiên trả lời ngắn gọn.


“Không ai bắt thằng đó phải tham gia.” Thôi Hòa Dự lầm bầm.


“Thôi Hòa Dự!” Khâu Tề Chính quát, “Bây giờ chúng ta là một đội, Đàm Nghiên làm vậy không sai.”


Lương Hiển không thèm để ý đến lời của Thôi Hòa Dự. Người nhìn hắn không vừa mắt có rất nhiều, mà Thôi Hòa Dự thì lại thuộc dạng đặc biệt không ưa nổi. Cả hai từ nhỏ đến lớn đã chẳng hợp nhau. 


Hắn chú ý đến học viên mới hơn, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía Đàm Nghiên: “Đàm Nghiên?”


“Ừ.”


“Học sinh chuyển lớp?” Lương Hiển lại hỏi.


“Phải.”


Đàm Nghiên ngồi xuống bên cạnh Lương Hiển, lấy một ba lô quân dụng từ hàng ghế sau đưa cho hắn.


“Đừng vội chia đồ, mở hết ra xem bên trong có gì trước đã.” Lương Hiển nói, “Kiểm tra vật tư là bước cơ bản nhất, kế hoạch hành động phải dựa trên vật tư, đồng thời cần phân bổ lại theo đặc điểm của từng người.”


Thôi Hòa Dự và Đàm Nghiên nghe lời mở ba lô ra. Bên ngoài trông chúng khá to, nhưng bên trong nhồi đầy bông. Sau khi dọn hết bông ra, họ mới nhìn thấy lượng vật tư ít ỏi đến đáng thương: 3 khẩu súng, 100 viên đạn, 5 quả lựu đạn, 3 chai nước khoáng, 4 ổ bánh mì.



“Điều này có nghĩa là chúng ta có thể tìm nguồn thức ăn tại địa phương. Nước khoáng và bánh mì là lương thực dự trữ, chỉ dùng trong tình huống khẩn cấp.” Lương Hiển không tỏ ra bất ngờ, “Nếu ‘tội phạm’ hung ác như vậy, thì chỗ vũ khí này không đủ. Còn phải tính đến vấn đề cắm trại. Nếu là bí mật lẻn vào, thì bộ đồ ngụy trang trên người chúng ta hơi bất ổn… Điều kiện lần này khắc nghiệt thật.”


“Vậy phải làm sao?” Khâu Tề Chính hỏi.


“Lớp trưởng, điểm đến của chúng ta là đâu? Còn bao lâu nữa thì tới?” Lương Hiển hỏi.


“Theo GPS trên xe, chúng ta đang ở phía nam thành phố B, còn ba tiếng nữa mới tới nơi.”


Phía nam à?


Đàm Nghiên nghiêng đầu nhìn bản đồ, phát hiện điểm đến của họ rất gần huyện Bình.


Xem ra trước khi sắp xếp huấn luyện, tổ chức đã tính đến khả năng lỗ hổng xuất hiện đột ngột. Đàm Nghiên vốn căng thẳng giờ mới thả lỏng đôi chút.


“Tôi nhớ gần đó có một huyện nhỏ. Chúng ta không đi thẳng đến điểm đến, rẽ vào huyện này trước.” Lương Hiển nói đến huyện Bình.


“Tại sao? Thời gian không đợi người, chúng ta đã xuất phát chậm hơn người khác rồi.” Thôi Hòa Dự không đồng tình.


“Để gom thêm vật tư, ít nhất phải kiếm được quần áo thường dân.” Lương Hiển đáp, “Chỗ đồ này chắc chắn không đủ, ba lô quân dụng to như vậy, chẳng lẽ chúng ta vác bông gòn đi làm nhiệm vụ? Với lại gấp cái gì, nhóm cuối cùng còn phải nghĩ cách lắp lốp xe nữa kìa. Không biết trường có chuẩn bị bánh xe dự phòng cho họ không.”


Hắn hình như hơi mệt, nói xong thì dựa vào người Đàm Nghiên, nhắm mắt thả lỏng cơ thể.


Huyện Bình… Đàm Nghiên bất giác hoài niệm. Anh chưa từng rời khỏi huyện nhỏ, cứ ngỡ khi theo Bộ trưởng Vu đến thành phố B sẽ không bao giờ quay lại nữa.


Ở đó có quá nhiều người quen biết anh, dù bề ngoài đã trẻ hơn, vẫn có khả năng bị hỏi rằng có phải họ hàng của cảnh sát Đàm không. Mà cảnh sát Đàm của huyện Bình đã được mai táng dưới danh nghĩa chết vì làm việc quá sức rồi.


—————–


Lời tác giả: 


Lương Hiển: Bổn công vừa ra sân khấu đã bị thụ bế công chúa. Tới đây, tác giả có ngon thì tới đây, tôi đảm bảo không đánh chết người.


Đàm Nghiên: Câm miệng, ngồi im, đang bị thương đấy!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 9: 18
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...