Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 8: 18


Đàm Nghiên không có lòng hiếu kỳ, cũng không giỏi giao tiếp, sau khi ghi nhớ tên của vài người bạn cùng phòng thì tiếp tục vùi đầu học trước bài mới.


Trong các môn học cơ bản, các môn như tư tưởng chính trị, giải phẫu cơ thể người hay tâm lý học còn tạm ổn, không đòi hỏi nhiều về nền tảng cá nhân, chỉ cần chịu khó học thuộc là được. Nhưng đến các môn tiếng Anh, toán cao cấp, vật lý cơ bản, lý thuyết cơ học, kiến thức cơ bản về máy tính và lập trình thì anh hoàn toàn mù tịt, mở sách ra chỉ thấy toàn ký hiệu rối tung như thiên thư, chẳng nhận ra nổi thứ gì.



Nào còn tâm trí để giao lưu với bạn học mới, Đàm Nghiên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kiều Tri Học. Vì trong ký túc xá không tiện gửi tin nhắn thoại, mà lại chưa quen với bàn phím Pinyin, anh đành dùng chức năng nhập liệu bằng chữ viết tay, cẩn thận viết từng nét một.


[Đàm Nghiên]: (hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh) Mấy môn này tôi không hiểu.


Anh nói “không hiểu” thì nghĩa là một chữ cũng không biết.


[Kiều Tri Học]: Tối nay đến chỗ tôi tự học, tôi giảng bài cho.


Đàm Nghiên lúc này mới thoáng yên lòng. Nghe nhóm nghiên cứu nói, đồng chí Tiểu Kiều mới hơn 30 tuổi đã là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ. Nghe bảo anh ta là một thiên tài, 12 tuổi đã nhảy cóc lên đại học, 20 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, 24 tuổi bắt đầu quan tâm đến công nghệ quốc phòng, rồi học lại từ đầu. Chỉ trong hai ba năm đã vươn lên hàng ngũ tinh anh trong ngành, được Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia đặc cách tuyển vào nhóm nghiên cứu.


Tổ trưởng của dự án “lỗ hổng” không phải Kiều Tri Học, nhưng anh ta lại là thành viên chủ chốt. Kiến thức hiện tại không thể giải thích hiện tượng “lỗ hổng”, cần có tư duy đột phá. Các giáo sư lớn tuổi thường bị hạn chế bởi tư duy cố hữu, trong khi Kiều Tri Học có góc nhìn linh hoạt nhờ nền tảng học thuật đa dạng, có thể thoát khỏi lối tư duy truyền thống để tiếp cận vấn đề.


Chính nhờ sự sáng tạo táo bạo của anh ta mà nhóm nghiên cứu mới có thể chế tạo ra thiết bị ngăn chặn sự lan rộng của “lỗ hổng”.


Có Kiều Tri Học đích thân phụ đạo, Đàm Nghiên rất yên tâm.


Thực tế là ngay sau khi đặt điện thoại xuống, Kiều Tri Học lập tức gọi điện cho các giáo viên phụ đạo của Đàm Nghiên để hỏi về tiến độ học tập của anh. Nghe nói anh mới chỉ ôn tập xong toán cấp hai, trình độ tiếng Anh tối đa tương đương cấp trung học cơ sở hiện nay, anh ta lập tức thấy đau đầu.


“Tại sao học toán lại chậm thế? Không phải trước đây anh ấy đã học cấp hai rồi sao?” Kiều Tri Học cầm xấp tài liệu giảng dạy được biên soạn riêng cho Đàm Nghiên lên xem, “Mấy bài tập này…”


Anh ta bắt đầu cố gắng nhớ lại cách mình học toán hồi nhỏ. Hình như là năm lớp hai tiểu học, anh ta mượn toàn bộ sách giáo khoa của ông anh họ đang học cấp ba, xem lướt qua một lượt, rồi trực tiếp đi thi tốt nghiệp cấp hai…


“Ơ? Mấy thứ này cần dạy sao? Không phải chỉ cần xem qua là hiểu à?” Kiều Tri Học lật giở tài liệu giảng dạy, hoàn toàn không thể hiểu nổi Đàm Nghiên không hiểu chỗ nào.


Càng là thiên tài, càng không giỏi dạy học, vì họ vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khổ của người thường, càng không biết bắt đầu giảng từ đâu.


Bên này, Đàm Nghiên giống như thường ngày ở Sở Quản Lý Trị An, sau khi sắp xếp lại giường chiếu và chào hỏi từng bạn cùng phòng xong liền chuyên tâm vào việc học. Chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại, chỗ nào hiểu thì ôn trước một chút, chăm chỉ học thuộc để tiết kiệm thời gian dành cho các môn yếu hơn.



Đàm Nghiên là trẻ mồ côi, sau khi học xong cấp hai do nhà nước hỗ trợ thì không còn tiền để tiếp tục học. Anh chỉ có một mình, không có cha mẹ kỳ vọng, càng không chịu áp lực học tập. Không có tiền, anh đành phải chọn một con đường khác.


Vậy nên dù chỉ có bằng cấp hai, điều đó không có nghĩa là Đàm Nghiên không biết cách học. Cả trí não lẫn cơ thể anh luôn duy trì trạng thái trẻ trung nhất, sau hai tháng học cấp tốc, anh đã nắm được phương pháp học tập phù hợp với mình.


Trong lúc anh vùi đầu vào sách vở, năm người bạn cùng phòng vì tò mò về sinh viên chuyển trường này mà trông có vẻ cũng đang học bài, thực chất đang bàn luận rôm rả trong nhóm chat.


[Năm ngôi sao]: Tân sinh viên trông non quá, tôi ngồi ngay bên cạnh bạn mới đây, mấy ông có để ý tay bạn mới không? Không hề có vết chai, da mềm mịn cứ như bóp nhẹ là ra nước, nhìn giống hệt cậu ấm nhà giàu.


[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Cậu ấm nhà giàu mà chọn vào lớp mình? Tự tìm ngược à?


[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Tôi chịu thua, trông bạn mới non quá, mấy ông nói xem tôi chọc chọc mặt bạn mới được không? Nhưng mà tôi sợ lỡ tay làm rách da mất!


[Chúng Sinh Phàm Tục]@Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ, cúi xuống lật cuốn “Giải phẫu cơ thể người” ngay trước mắt ông ra xem, học cho kỹ vào, xem thử có đâm rách được không!


[Chính Khí Lẫm Liệt]: Mọi người đừng đoán mò, muốn hiểu một người không thể chỉ trong ngày một ngày hai, phải tiếp xúc nhiều hơn mới có cái nhìn cụ thể. Tôi cảm thấy Đàm Nghiên là người có năng lực chấp hành rất mạnh, lại có tinh thần cầu tiến, mọi người nhìn xem cậu ấy đã viết nửa cuốn ghi chép tư tưởng chính trị rồi kìa.


[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: @Chính khí lẫm liệt, lớp trưởng đừng đùa nữa, người ta chỉ đang nhồi nhét cho kỳ thi mở sách thôi.


[Năm ngôi sao]: Tôi chỉ quan tâm đến việc bạn mới đẹp trai đến mức có thể đi làm ngôi sao. Đám sao nam hot bây giờ còn không bằng cậu ấy.


[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Đó là do bọn họ trông ẻo lả quá, chỉ có mấy em gái mới thích, chứ đàn ông con trai bình thường ai mà mê nổi. Tân sinh viên tuy có vẻ non nớt nhưng không hề yếu đuối, trông sáng sủa đấy chứ.


[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Thôi đi, từ lúc bạn mới vào cửa đến giờ, ngoài mấy câu trả lời lớp trưởng thì chỉ nói đúng tên mình, còn lại nửa câu cũng không thèm nói, tôi sắp nghi ngờ cậu ấy bị tự kỷ rồi, sáng sủa gì chứ.


[Chúng Sinh Phàm Tục]: Tiếng phổ thông của bạn mới khá ổn, nhưng có vẻ như mới bị ép sửa khẩu âm gần đây. Không nói chuyện nhiều chắc là sợ nói nhiều sẽ lộ giọng. Tôi vừa ghi âm lại giọng nói của bạn mới, đưa vào phần mềm phân tích, sơ bộ xác định phạm vi sinh sống của bạn mới thuộc các tỉnh Đông Bắc, Nội Mông, Hà Bắc, Sơn Đông.


[Năm ngôi sao]: Phần mềm gì mà lợi hại vậy?


[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Là phần mềm do đại thần trong nhóm chúng ta tự viết đó.


[Chúng Sinh Phàm Tục]: Tôi đã tra cứu trong mấy tỉnh này, có tổng cộng 1378 người cùng tên, trong đó có 213 người nằm trong độ tuổi 16-20. Đợi chút, tôi đang thu hẹp phạm vi tra cứu.


[Chính Khí Lẫm Liệt]: Ông đã tra cứu tên của bao nhiêu tỉnh rồi? Bây giờ mạng internet đã phát triển đến mức này sao?


[Năm ngôi sao]: Ông lại xâm nhập hệ thống hộ tịch quốc gia đúng không? Vừa nãy mới dặn ông cái gì?!



[Chúng Sinh Phàm Tục]: Không có, tôi chỉ xâm nhập hệ thống đường sắt thôi. Cái hệ thống đó như cái rổ thủng ấy, so với hệ thống an ninh công cộng dễ vào hơn nhiều.


[Chính Khí Lẫm Liệt]: Dù vậy cũng không được! Còn làm vậy nữa tôi sẽ tịch thu máy tính của ông!


[Chúng Sinh Phàm Tục]: Đợi tí đợi tí. Hừm? Không có số căn cước của bạn mới trong hệ thống đường sắt? Một người ở độ tuổi này sao có thể chưa từng đi tàu hỏa? Ewwww… để tôi kiểm tra lại hệ thống hộ tịch.



“Thôi Hòa Dự!” Khâu Tề Chính đập bàn bật dậy, làm cả phòng giật mình. Chỉ có Đàm Nghiên vẫn chăm chú ghi chép bài tư tưởng chính trị, tập trung cao độ, không bị ảnh hưởng.


Thôi Hòa Dự nhanh chóng đóng mấy cửa sổ đang mở trên màn hình, mỉm cười nhìn Khâu Tề Chính: “Lớp trưởng, tôi có giấy phép giám sát mạng do cơ quan an ninh cấp đàng hoàng đấy. Nếu ông muốn tịch thu máy tính của tôi thì phải có bằng chứng cụ thể, sau đó phải báo cáo lên cấp trên, đợi nhà trường và Bộ Công An thỏa thuận xong mới được phép thu giữ. Máy tính của tôi ở ngay đây, ông cứ kiểm tra thoải mái, tìm thấy dù chỉ một dấu vết cũng coi như tôi thua.”


Khâu Tề Chính hoàn toàn bó tay với Thôi Hòa Dự. Tên nhóc này có biệt danh là “Thôi Gan To”, từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, bao nhiêu năm qua vẫn không sửa được. Chỉ cần hứng lên là cậu ta có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa.


Một năm trước, trong lúc thi hành nhiệm vụ, cậu ta đã tự ý thay đổi kế hoạch mà không tuân theo mệnh lệnh. Mặc dù cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, nhưng vì không chấp hành lệnh nên bị ghi một vết xử phạt. Thế mà cậu ta chẳng chịu thay đổi, vẫn cứ làm theo ý mình.


Thôi Hòa Dự không chỉ thông minh, học gì cũng giỏi, mà thể chất cũng thuộc hàng đỉnh cao, đúng nghĩa một thiên tài toàn năng, ở bất kỳ phương diện nào cũng vượt xa bạn cùng lứa. Cũng chính vì thiên phú hơn người này mà cậu ta không phục ai, hành sự luôn theo nguyên tắc “Tao là số một, trời là số hai”, kiêu ngạo đến mức muốn bay thẳng lên trời. Người như thế, sau này không biết vị sĩ quan nào quản nổi.


Dù sao thì Khâu Tề Chính luôn bó tay với Thôi Hòa Dự.


Bên này cãi cọ ồn ào, Đàm Nghiên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí còn chẳng buồn liếc Thôi Hòa Dự một cái.


Thôi Hòa Dự vốn luôn ngạo mạn, đối với học sinh chuyển lớp như Đàm Nghiên, cậu ta có chút hứng thú nên tìm cách điều tra thân phận của anh. Nhưng người thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu ta lại không để ý đến cậu ta.


Thiên tài từ bé đã quen làm trung tâm của đám đông cảm thấy không phục, bèn chủ động bước đến trước mặt Đàm Nghiên, đập mạnh một cái lên sách của anh: “Ê, có bị đần không đấy? Một môn thi mở sách mà cũng đáng để lãng phí thời gian hả?”


Bàn tay che khuất trang sách, lúc này Đàm Nghiên mới ngước mắt lên nhìn Thôi Hòa Dự, thản nhiên đáp: “Nếu đã được đưa vào chương trình giảng dạy và trở thành môn bắt buộc của tất cả sinh viên, vậy thì nó đáng để chúng ta nghiêm túc học tập.”


“Hả? Tồn tại là chân lý chắc? Đừng đùa, mấy thứ như tư tưởng chính trị, triết học Mác-Lênin chỉ là nhiệm vụ chính trị, mang tính hình thức.” Thôi Hòa Dự lắc đầu, “Ngay cả trường học cũng không coi trọng, cậu bận tâm làm gì?”


Đàm Nghiên không tức giận vì thái độ của Thôi Hòa Dự, trong mắt anh, cậu ta như một đứa trẻ con đang cáu kỉnh.


Sau khi đã xem qua chương đầu tiên của tất cả các môn khác, anh tập trung đọc sách tư tưởng chính trị là vì anh cho rằng, những môn học này có tác dụng giúp sinh viên rèn luyện tư duy đúng đắn, mà đã là nền tảng tư tưởng thì càng phải coi trọng.


Anh không thể nói rằng phẩm hạnh quan trọng hơn năng lực, bởi vì một người có phẩm chất đạo đức tốt nhưng tư chất bình thường chắc chắn sẽ khó mang lại đóng góp to lớn cho đất nước. Sau nhiều năm làm việc, anh đã chứng kiến nhiều tội phạm trí tuệ cao gây ra mối đe dọa đối với an toàn tính mạng và tài sản của người dân lẫn quốc gia còn lớn hơn cả tội phạm thông thường.



“Tôi muốn học.” Anh không tranh luận với Thôi Hòa Dự, chỉ trả lời đơn giản một câu. Không có lý lẽ nào có thể đánh bại được động lực chủ quan, chỉ một câu ngắn gọn là đánh tan mọi lý do mà Thôi Hòa Dự chuẩn bị sẵn.


“Cậu…”


Thôi Hòa Dự định nói gì đó thì điện thoại của Đàm Nghiên đột ngột reo lên. Đây là chiếc điện thoại đặc chế do Bộ An Ninh Kỹ Thuật cấp cho anh, có mức độ bảo mật cao hơn hẳn so với điện thoại của các bạn cùng lớp.


Anh lập tức nghe máy, giọng căng thẳng của Kiều Tri Học truyền đến: “Huyện Bình xuất hiện lỗ hổng, bên đó đã kích hoạt thiết bị, xe sắp đến đón anh, chúng ta lập tức xuất phát!”


“Được!”


Đàm Nghiên lập tức đi giày, chuẩn bị ra ngoài. Khâu Tề Chính cau mày: “Bây giờ đã mười giờ tối, sắp đến giờ giới nghiêm rồi, ngày mai là lễ khai giảng và bắt đầu huấn luyện quân sự, cậu định đi đâu?”


“Sẽ có người xin phép giúp tôi.”


Đàm Nghiên để lại một câu ngắn gọn rồi vội vàng rời đi.


Sau khi anh đi, phòng ký túc xá trở nên vô cùng yên lặng. Mãi một lúc sau, Tần Lực có giọng nói to nhất, mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Bạn mới qua đêm bên ngoài à? Trường chúng ta quản lý lỏng lẻo vậy sao?”


“Quản lý nội trú khép kín, y như trong quân đội.” Nghiêm Vĩnh Phong lười biếng nói, “Còn nghiêm hơn hồi cấp ba của chúng ta.”


“Vậy bạn mới ra ngoài kiểu gì?” Kha Hạo thắc mắc.


Khâu Tề Chính liếc tin nhắn trên điện thoại, nói với các bạn cùng phòng: “Giáo viên hướng dẫn Kiều vừa gửi tin nhắn, chuyện Đàm Nghiên ra ngoài tối nay là thông tin mật, lát nữa sẽ có người đến yêu cầu chúng ta ký thỏa thuận bảo mật. Sau này cậu ấy cũng sẽ không định kỳ ra ngoài vào ban đêm, muộn nhất là chiều hôm sau sẽ trở lại. Chúng ta không được tiết lộ chuyện này với ai.”


“Nếu cần ra ngoài thường xuyên, tại sao còn ở ký túc xá tập thể? Rốt cuộc bạn mới là ai?” Kha Hạo khó hiểu.


“Đây là chuyện cơ mật, tổ chức không có nghĩa vụ phải giải thích với chúng ta.” Khâu Tề Chính đáp, “Không nghe, không nhìn, không tò mò, chấp hành nhiệm vụ của mình là được.”


“Rõ!” Tần Lực, Nghiêm Vĩnh Phong, Kha Hạo đồng thanh đáp.


“Còn ông thì sao?” Khâu Tề Chính nhìn sang Thôi Hòa Dự, “Đây là mệnh lệnh.”


“Ha.” Thôi Hòa Dự hừ một tiếng, nghịch điện thoại trong tay, “Mấy ông có để ý đến chiếc điện thoại mà bạn mới vừa dùng không? Còn nhớ trong môn Tình báo học chúng ta đã học về nó không? Cấp độ bảo mật của chiếc điện thoại đó là bao nhiêu?”


Nghiêm Vĩnh Phong ngẫm lại một lúc, giật mình thốt lên: “Đặc cấp? Cùng cấp với gấu trúc quốc bảo!”



“Với kỹ thuật tôi nắm được hiện tại, để giải mã chiếc điện thoại đó ít nhất phải mất một năm. Chỉ riêng mở máy thôi đã có chín lớp bảo vệ, bên trong còn vô số tệp tin mã hóa và ẩn giấu. Cái điện thoại đó chắc chắn trị giá hàng triệu. Nhưng cậu ấy lại đi giày hàng nhái, loại kém chất lượng, chỉ mấy chục tệ một đôi. Con người này mâu thuẫn quá.” Thôi Hòa Dự vừa xoa cằm vừa nhìn chằm chằm vào cây bút Đàm Nghiên để trên bàn.


Khâu Tề Chính đè tay Thôi Hòa Dự, giọng nghiêm nghị: “Không được thu thập dấu vân tay, máu, tóc hay bất cứ thông tin cá nhân nào của cậu ấy. Nếu bị xử phạt một lần nữa, ông sẽ bị đuổi học đấy.”


“Đuổi thì đuổi, tôi đâu có tự nguyện vào học cái trường này, tại người nhà ép buộc mà.” Thôi Hòa Dự thờ ơ đáp.


Mọi người trong phòng ký túc đều biết gia đình Thôi Hòa Dự có thế lực, nhưng vì liên quan đến bảo mật nên không ai biết bố mẹ cậu ta thực sự là ai. Ai cũng nhớ rằng hồi tiểu học, Thôi Hòa Dự bị “trói” đến trường, học sinh chuyển lớp trước Đàm Nghiên chính là cậu ta.


“Tần Lực, lấy máy tính của cậu ta khóa vào tủ của ông. Vĩnh Phong, dọn dẹp phòng, xóa sạch mọi dấu vết Đàm Nghiên để lại, không để cậu ta thu thập thông tin. Kha Hạo, trông chừng cậu ta.”


Thấy khuyên nhủ không được, Khâu Tề Chính dứt khoát áp dụng biện pháp cứng rắn.


Thôi Hòa Dự chả quan tâm, dù sao thì thời gian còn dài, cậu ta nhất định sẽ nghĩ cách tra ra thân phận của Đàm Nghiên.


Không lâu sau, một nhóm người đến ký túc xá để ký thỏa thuận bảo mật. Thôi Hòa Dự đọc kỹ từng điều khoản rồi ngoan ngoãn ký tên.


Tối hôm đó, Đàm Nghiên không quay lại ký túc xá. Sáng hôm sau, khi tới giờ tập hợp, anh đã đứng dưới tòa nhà ký túc, trên người mặc bộ huấn luyện dã chiến mới phát, trông không khác gì vừa bước ra từ ký túc xá.


Mấy người bạn cùng phòng nhìn nhau, chôn thắc mắc trong lòng.


—————–


Lời tác giả: 


Bộ trưởng Vu (hận sắt không thành thép): Anh tới chọn đội viên, phải làm thân với bạn cùng lứa tuổi chứ!


Đàm – 58 – Nghiên: Bộ trưởng Vu, mấy bài tập này…


Bộ trưởng Vu: Đừng hỏi tôi, đồng chí Tiểu Kiều, cậu tới giảng bài đi.


Kiều Tri Học (đọc sách giáo khoa một lượt): Đã hiểu chưa?


Đàm Nghiên:…


Kiều Tri Học: Không hiểu? Vậy tôi đọc lại lần nữa, trong sách ghi rất rõ ràng dễ hiểu.


Đàm Nghiên:…


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 8: 18
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...