Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 7: 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu ý đặc biệt: Mọi thiết lập về học viện quân sự trong truyện này đều là hư cấu, hư cấu! Bối cảnh xã hội hiện đại này cũng là hư cấu, tất cả đều do tác giả bịa đặt, không liên quan gì đến thực tế!
Là lớp học cao cấp nhất trong học viện quân sự hàng đầu, lớp đặc biệt hoàn toàn khác biệt so với các khoa khác.
Đây là nơi đào tạo nhân tài dự bị cho quân đội quốc gia, hoạt động độc lập. Nội dung giảng dạy của lớp không bị giới hạn bởi bất kỳ khoa nào. Những gì các khoa khác phải học, lớp đặc biệt cũng học. Những gì các khoa khác không cần học, lớp đặc biệt cũng phải học.
Học Viện Quân Sự Trung Ương có hệ thống trường trực thuộc từ bậc mẫu giáo. Học sinh lớp đặc biệt gần như đều nhập học từ mẫu giáo, từ nhỏ đã chịu sự quản lý theo kiểu quân sự hóa. Những người có thể liên tục thăng cấp từ mẫu giáo lên đại học đều là tinh anh trong tinh anh.
Những ai bị loại giữa chừng, hoặc quay về học trường phổ thông bên ngoài, hoặc vào lớp thường của hệ thống trường trực thuộc.
Nói cách khác, học sinh lớp đặc biệt của Học Viện Quân Sự Trung Ương gần như đều quen nhau từ bé. Nếu có người vào giữa chừng thì cũng từ cấp một hoặc cấp hai. Đến bậc đại học, chỉ có người từ lớp đặc biệt rớt xuống hệ thông thường, tuyệt đối không có trường hợp tuyển sinh từ kỳ thi đại học quốc gia.
Lý do rất đơn giản. Chương trình giáo dục của lớp đặc biệt quá khắc nghiệt, học sinh phổ thông hoàn toàn không theo kịp.
Vậy mà năm nay, trong danh sách lớp lại xuất hiện một học viên ngoại lệ. Điều này chưa từng có tiền lệ!
Trước ngày khai giảng, cố vấn lớp đặc biệt Kiều Tri Học (người đã tha thiết xin được tham gia vào dự án “lỗ hổng”, dù thể chất không đủ để tiến vào nhưng vẫn muốn hỗ trợ về mặt lý thuyết) đã giao danh sách lớp cho lớp trưởng Khâu Tề Chính. Đồng thời dặn dò cậu rằng phải chăm sóc thật tốt cho học viên mới này, trường hợp học sinh chuyển vào rất đặc biệt, nhiệm vụ của cậu là giúp anh hòa nhập vào lớp nhanh nhất có thể.
Khâu Tề Chính: “…”
Phải có “chống lưng” lớn đến mức nào mới có thể trực tiếp vào lớp đặc biệt, lại còn yêu cầu cả lớp phải hòa nhập với mình?
Cậu nhìn sơ yếu lý lịch của học viên mới:
Khâu Tề Chính: Ha.
Trong lớp này, có vài người được tuyển thẳng vào từ bé vì thể hiện tài năng xuất sắc. Có người gia nhập do nguyện vọng cá nhân. Và có một số ít người vì bối cảnh gia đình bắt buộc họ phải theo học quân sự.
Nhóm thứ ba không nhiều, bình thường họ đều rất khiêm tốn, hòa đồng với mọi người. Dù sống cùng nhau từ nhỏ, nhưng không ai nhắc đến xuất thân của họ, mọi người cũng ngầm hiểu rằng không nên đề cập đến điều đó. Không biết họ là con cái của vị lãnh đạo nào, chỉ cần họ không nói ra, mọi người đều đối xử với nhau như bạn bè bình thường.
Thế nhưng, cho dù là người có bối cảnh cũng không ai có hồ sơ bảo mật ở mức này! Mức độ bí mật này gần như ngang hàng với cấp chỉ huy tối cao rồi…
“Bạn học này…” Kiều Tri Học do dự một lúc rồi nói: “Tình huống khá đặc biệt. Một số môn học có thể cậu ấy sẽ không theo kịp, mọi người hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
Không theo kịp là điều hiển nhiên. Bọn họ đã được huấn luyện đặc biệt từ bé, từ khi còn nhỏ đã quen thuộc với súng ống. Môn học đầu tiên của học kỳ mới là cách điều khiển chiến cơ. Một người chuyển vào lớp đặc biệt giữa chừng, dù học mười năm cũng không thể đạt tiêu chuẩn.
Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Khâu Tề Chính không nói gì. Đối với mệnh lệnh từ tổ chức, dù có vô lý đến đâu, cậu cũng không có quyền nói “không”.
Họ không phải học sinh bình thường, mà là quân nhân.
Cũng chính vì tính đặc thù của lớp đặc biệt, Bộ trưởng Vu đã quyết định không làm giả lý lịch của Đàm Nghiên để lừa dối các chiến hữu tương lai. Trong số những học sinh này, sẽ có người cùng Đàm Nghiên rời khỏi Trái Đất, tiến vào thế giới chưa biết. Mối quan hệ của họ không thể thành lập dựa trên lời nói dối. Thay vì làm giả, tốt hơn là giữ bí mật ngay từ đầu, đến khi tiết lộ sự thật sẽ không khiến người khác phản cảm.
Trong sơ yếu lý lịch, điều duy nhất bị làm giả là tuổi tác.
Chuyện này… chắc là không sao? Bộ trưởng Vu thầm nghĩ. Dù sao cũng không thể để tuổi tác cũng thuộc danh mục bảo mật, như vậy thì quá lố rồi.
–
Khâu Tề Chính chụp ảnh sơ yếu lý lịch của Đàm Nghiên, đăng vào nhóm lớp đặc biệt. Đây không phải nhóm WeChat thông thường, mà là ứng dụng liên lạc trên dòng điện thoại chuyên dụng của lớp đặc biệt. Điện thoại này không sử dụng sim thương mại, mà là sản phẩm đặc chế của quân đội, mức độ bảo mật cực cao.
Sinh viên ít dùng điện thoại này trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng bắt buộc phải mang theo bên người và nạp pin đầy đủ, vì bất cứ lúc nào cũng có thể nhận nhiệm vụ đặc biệt.
Tất nhiên, nhóm chat này không dùng để trò chuyện. Sau khi Khâu Tề Chính gửi tin, không ai trong nhóm trả lời. Nhưng trên nhóm WeChat của lớp thì lập tức bùng nổ.
[Năm Ngôi Sao]: Lớp trưởng, cái quái gì đây?!
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Học kỳ mới, học sinh mới, mọi người phải hòa đồng với bạn ấy nhé.
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Học? Sinh? Mới? Cái từ này nghe lạ quá. Từ lớp ba tiểu học đến giờ đã mười năm rồi không có học sinh mới, năm nào cũng chỉ nhìn thấy mấy cái mặt cũ, nhìn riết mắc ói luôn.
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: @Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa, mày nói ai đấy! Nhìn ai mắc ói đấy!
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Ai lên tiếng thì người đó mắc ói nhé!
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Được, mai trong buổi huấn luyện cận chiến, xem tao xử lý mày thế nào.
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Ai xử lý ai còn chưa biết đâu~
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Đều là đồng đội, không được đánh nhau.
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Lớp trưởng, bọn mình chỉ giao lưu thôi. Mà nói chứ, học sinh chuyển lớp thì không nói, nhưng cái sơ yếu lý lịch kia là sao vậy? Nãy tôi phải dụi mắt mấy lần, suýt tưởng mình bị loạn thị nhìn ra hình ảnh chồng lên nhau rồi. Sắp được lái phi cơ rồi, mắt tôi không thể có vấn đề được.
[Chúng Sinh Phàm Tục]: Ha, sơ yếu lý lịch này có cấp độ bảo mật cao hơn cả bố tôi.
[Chính Khí Lẫm Liệt]: @Chúng Sinh Phàm Tục, chú ý lời nói.
Chúng Sinh Phàm Tục đã thu hồi một tin nhắn.
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Giảng viên đặc biệt nhấn mạnh rằng lo lắng bạn học mới theo không kịp tiến độ lớp, mọi người giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn. Nhớ, chúng ta là một tập thể.
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Đây là mệnh lệnh!
[Năm Ngôi Sao]: Rõ!
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Rõ!
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Rõ!
[Chân Dài Mét 8]: Rõ!
…
[Chúng Sinh Phàm Tục]: Rõ~
[Chúng Sinh Phàm Tục]: Cái quỷ!
–
Hai tháng này, Đàm Nghiên trôi qua trong tình trạng đầu óc quay cuồng. Trải qua gió mưa 40 năm, bao gian khổ nào cũng đã chịu đựng, luyện được bản lĩnh dù Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc. Nhưng hai tháng này suýt làm anh sụp đổ.
Từ sáng đến tối, mỗi ngày học ít nhất mười hai tiếng, từ bảng chữ cái tiếng Anh ABCEFG đến phương trình bậc nhất hai ẩn trong toán học, từ lịch sử người Chu Khẩu Bắc Kinh đến điện từ trường trong vật lý, từ tư tưởng Mác trong chính trị đến công thức hóa học của các phân tử. Mỗi môn học hai tiếng, có giáo viên chuyên môn dạy kèm 1-1, ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Các giáo viên dồn hết kiến thức bốn mươi năm trống rỗng vào đầu anh như nhồi vịt.
Có thời điểm, anh cảm thấy mình ợ hơi cũng thở ra công thức toán học.
Dù anh đã cố gắng hết sức, nhưng các giáo viên vẫn vô cùng tuyệt vọng. Họ lần lượt tìm đến giảng viên phụ trách – Kiều Tri Học để phàn nàn: “Học sinh này, tôi thật sự không dạy nổi, cho bao nhiêu tiền cũng không dạy nổi! Cơ bản quá kém! Mười tám tuổi rồi, đến phát âm Pinyin còn không rõ, còn muốn thi đại học? Cứ học lại ba năm rồi bàn tiếp.”
Dạy đến mức này, ngay cả người giám hộ trên danh nghĩa là Kiều Tri Học cũng thường xuyên dùng ánh mắt “Anh sống đến giờ như thế nào vậy?” mà nhìn Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên thực sự rất oan ức. Hồi anh đi học, nhà trường không dạy Pinyin, trung học không học tiếng Anh. Hơn nữa anh đã 58 tuổi, điện thoại thông minh còn chưa quen dùng, có thể gọi điện tuyệt đối không nhắn tin, có thể gửi tin nhắn thoại tuyệt đối không gõ chữ, game máy tính chỉ biết chơi bài Spider Solitaire. Bây giờ bắt anh học một lúc nhiều môn như vậy, anh làm sao nhớ nổi?
May mà trong hai tháng này, lỗ hổng im lặng không xuất hiện. Nếu không, anh sợ mình sẽ bị nhét quá nhiều bài học đến mức đi lạc trong thế giới khác.
Cứ thế mà học đến ngày khai giảng, có cố gắng nhưng không đáng kể. Kiều Tri Học nhìn lịch trình học kỳ mới với các môn như: Tiếng Anh, tư tưởng chính trị, toán cao cấp, tin học, tâm lý học cơ bản, tâm lý học quân sự, giải phẫu cơ thể người… đã khiến Đàm Nghiên kinh hãi, càng khỏi bàn đến các môn bắt buộc sau này như: Kỹ thuật quang điện quân sự, kỹ thuật truyền thông, tự động hóa chỉ huy, y học quân đội…
Anh ta bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào để viết báo cáo xin cấp trên ra lệnh cho giáo viên bật đèn xanh trong các kỳ thi cho Đàm Nghiên.
Học choáng cả đầu cho đến ngày nhập học, Đàm Nghiên một mình xách hành lý đến trường, theo hướng dẫn trên giấy báo nhận quân phục và chăn màn.
Quân đội chi trả toàn bộ chi phí, nên anh không cần làm thủ tục đóng học phí như đại học bình thường. Sau khi nhận vật dụng cần thiết, anh đến ký túc xá.
Phòng ký túc là dạng sáu người, giường tầng phía trên, bàn học và tủ đồ bên dưới. Trong năm người có mặt bốn người, giường được sắp xếp ngăn nắp, tất cả đều ngồi ngay ngắn tại bàn học, lưng thẳng tắp, tư thế nghiêm túc.
Đàm Nghiên vốn không phải kiểu người chủ động bắt chuyện. Anh im lặng bước vào phòng, đặt chăn màn lên giường, đang định sắp xếp đồ dùng cá nhân thì một chàng trai cao ráo đứng dậy, giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
Tần Nghiên lập tức đáp lễ. Dù đã xuất ngũ 40 năm, nhưng anh luôn nghiêm khắc với bản thân, những gì từng học qua chưa bao giờ quên, động tác chào vô cùng tiêu chuẩn.
“Bạn học Tần Nghiên, tôi là lớp trưởng Khâu Tề Chính. Chào mừng cậu gia nhập lớp chúng ta, hy vọng cậu có thể nhanh chóng hòa nhập vào tập thể.” Khâu Tề Chính chìa tay ra.
Đàm Nghiên bắt tay với cậu, đang định tiếp tục sắp xếp đồ đạc thì Khâu Tề Chính lại nói: “Tần Lực!”
Một cậu trai cao lớn khác đứng dậy, nghiêm người: “Có!”
“Hướng dẫn các bạn khác giúp bạn Đàm Nghiên sắp xếp nội vụ, trong hôm nay phải nhớ rõ quy định sắp xếp từng món đồ!”
“Rõ!”
Cậu trai cao lớn tên Tần Lực dẫn theo mấy bạn học cùng giúp Đàm Nghiên dọn dẹp hành lý.
Đàm Nghiên: “…”
Anh không thấp, anh cao tận 1m80, đứng trong đám đông cũng không tính là thấp. Nhưng các bạn cùng phòng trước mặt đây, ai cũng từ 1m85 trở lên, riêng Tần Lực cao hơn 1m90. Đứng cạnh bọn họ, anh trông vừa gầy vừa nhỏ.
Khâu Tề Chính: “Bạn Đàm Nghiên, trước đây cậu từng trải qua quản lý theo kiểu quân đội chưa?”
“…”
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
Câu hỏi đầu tiên khiến Đàm Nghiên do dự. Anh là lính phục viên, từng nhập ngũ từ nhiều năm trước. Nhưng hiện tại anh mới 18 tuổi, theo quy định thì 18 tuổi mới đủ tuổi nhập ngũ, theo lẽ thường anh phải trả lời “chưa từng”.
Nhưng Bộ trưởng Vu đã dặn rằng, anh có quá nhiều bí mật, với người ngoài thì cứ theo thân phận đã chuẩn bị mà trả lời, nhưng với người sẽ là đồng đội tương lai, tốt nhất không nên nói dối.
Đàm Nghiên suy nghĩ một lát, lớn tiếng đáp: “Báo cáo lớp trưởng, tình huống đặc biệt, cần bảo mật, tôi không thể nói!”
Khâu Tề Chính: “…”
Cái này cũng phải bảo mật?
Đừng nhìn Khâu Tề Chính giọng nói vang dội, lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, thực ra trong lòng cậu khá căng thẳng. Đối diện với một người toàn thân đều là bí mật, phải làm sao để giao tiếp với bạn mới mà không đụng đến phạm vi bảo mật là một vấn đề nan giải.
“Vậy… sắp xếp nội vụ thì sao?”
“Báo cáo lớp trưởng, đã học qua, nhưng không thuần thục!”
“Rõ!”
Không chừa chút thời gian rảnh rỗi nào, Đàm Nghiên lập tức theo Tần Lực và ba người khác nghiêm túc ôn tập lại các quy tắc nội vụ. Dù sao cũng đã 40 năm trôi qua, môi trường thay đổi, một số chi tiết có khác biệt so với ký ức, anh nghiêm túc ghi nhớ những điểm khác nhau.
Sau một tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng cũng nén chăn mới cho phẳng, gấp lại thành khối vuông vức. Khâu Tề Chính kiểm tra, nhíu mày nói: “Chăn vẫn chưa đủ phẳng, tối nay tiếp tục nén chăn!”
“Rõ!”
“Bây giờ kiểm tra đội hình, đứng nghiêm!”
Về nội dung từng huấn luyện trước đây, Đàm Nghiên rất quen thuộc. Anh luôn yêu cầu bản thân nghiêm khắc, đứng ra dáng, ngồi ra kiểu. Khâu Tề Chính kiểm tra một lượt, xác nhận anh đã trải qua huấn luyện chính quy, ít nhất về đội hình sẽ không kéo chân đồng đội, lúc này mới hơi yên tâm.
“Đây là thời gian biểu và lịch học kỳ này, sách giáo khoa đều ở trên bàn, ghi nhớ thời gian biểu xong là có thể hoạt động tự do.”
“Rõ!”
Đàm Nghiên nhận thời gian biểu, rồi ngồi ngay ngắn trên ghế đọc sách như bốn người bạn cùng phòng khác. Anh mở quyển sách đầu tiên của học kỳ mới, là Toán cao cấp. Lật xem một trang, anh quả quyết đóng sách lại, mở quyển Tư tưởng và Đạo đức ra, kiên nhẫn học tập.
“Ồ, mọi người đến đủ rồi à?” Lúc này, người bạn cùng phòng cuối cùng đeo chiếc ba lô to bước vào.
Khâu Tề Chính cau mày: “Bạn Thôi Hòa Dự, bạn đến trễ.”
“Không tính là trễ đâu,” Thôi Hòa Dự gãi đầu, “Quy định chỉ yêu cầu báo danh trong hôm nay. Bạn Khâu à, ông cứng nhắc quá đấy.”
So với các bạn cùng phòng khác, Thôi Hòa Dự giống một sinh viên đại học bình thường hơn.
“Sao lại mang nhiều đồ như vậy, hành lý quá tiêu chuẩn rồi.” Khâu Tề Chính nhìn chiếc vali to đằng sau Thôi Hòa Dự, nhíu chặt mày.
“Tôi mang theo máy tính để bàn, ông biết sở thích của tôi mà, laptop không đủ cấu hình.” Thôi Hòa Dự nháy mắt với Khâu Tề Chính.
“Không được trộm đề thi, không được vi phạm luật an ninh mạng, không được truy cập tài liệu mật của quốc gia!” Khâu Tề Chính quá hiểu con người Thôi Hòa Dự, vừa thấy cậu ta lôi thùng máy tính ra liền lập tức cảnh cáo, “Nếu không, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên tịch thu máy của ông.”
“Được rồi được rồi, chút đề thi đó tôi còn cần trộm sao.” Thôi Hòa Dự bĩu môi, “Nhắm mắt cũng có thể đạt điểm tuyệt đối, trong các ông ai thi qua mặt được tôi chứ.”
Đàm Nghiên đang yên tĩnh đọc sách, nghe vậy liền nhìn Thôi Hòa Dự với ánh mắt kính nể. Hai tháng học hành chăm chỉ giúp anh hiểu rõ việc học không hề dễ dàng, đối với người học giỏi, anh vô cùng khâm phục.
Mà ngoài Đàm Nghiên ra, những người còn lại trong phòng đều đang tự hỏi trong lòng: Thôi Hòa Dự nói sẽ không trộm đề thi, vậy luật an ninh mạng và tài liệu mật quốc gia thì sao?
Khâu Tề Chính tiếp tục trừng Thôi Hòa Dự.
“Yên tâm.” Thôi Hòa Dự đặt máy tính xuống, vỗ vai Khâu Tề Chính.
Còn “Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy” hay là “Yên tâm, tôi sẽ không để bị phát hiện”, thì chỉ có một mình Thôi Hòa Dự biết.
Lưu ý đặc biệt: Mọi thiết lập về học viện quân sự trong truyện này đều là hư cấu, hư cấu! Bối cảnh xã hội hiện đại này cũng là hư cấu, tất cả đều do tác giả bịa đặt, không liên quan gì đến thực tế!
Là lớp học cao cấp nhất trong học viện quân sự hàng đầu, lớp đặc biệt hoàn toàn khác biệt so với các khoa khác.
Đây là nơi đào tạo nhân tài dự bị cho quân đội quốc gia, hoạt động độc lập. Nội dung giảng dạy của lớp không bị giới hạn bởi bất kỳ khoa nào. Những gì các khoa khác phải học, lớp đặc biệt cũng học. Những gì các khoa khác không cần học, lớp đặc biệt cũng phải học.
Học Viện Quân Sự Trung Ương có hệ thống trường trực thuộc từ bậc mẫu giáo. Học sinh lớp đặc biệt gần như đều nhập học từ mẫu giáo, từ nhỏ đã chịu sự quản lý theo kiểu quân sự hóa. Những người có thể liên tục thăng cấp từ mẫu giáo lên đại học đều là tinh anh trong tinh anh.
Những ai bị loại giữa chừng, hoặc quay về học trường phổ thông bên ngoài, hoặc vào lớp thường của hệ thống trường trực thuộc.
Nói cách khác, học sinh lớp đặc biệt của Học Viện Quân Sự Trung Ương gần như đều quen nhau từ bé. Nếu có người vào giữa chừng thì cũng từ cấp một hoặc cấp hai. Đến bậc đại học, chỉ có người từ lớp đặc biệt rớt xuống hệ thông thường, tuyệt đối không có trường hợp tuyển sinh từ kỳ thi đại học quốc gia.
Lý do rất đơn giản. Chương trình giáo dục của lớp đặc biệt quá khắc nghiệt, học sinh phổ thông hoàn toàn không theo kịp.
Vậy mà năm nay, trong danh sách lớp lại xuất hiện một học viên ngoại lệ. Điều này chưa từng có tiền lệ!
Trước ngày khai giảng, cố vấn lớp đặc biệt Kiều Tri Học (người đã tha thiết xin được tham gia vào dự án “lỗ hổng”, dù thể chất không đủ để tiến vào nhưng vẫn muốn hỗ trợ về mặt lý thuyết) đã giao danh sách lớp cho lớp trưởng Khâu Tề Chính. Đồng thời dặn dò cậu rằng phải chăm sóc thật tốt cho học viên mới này, trường hợp học sinh chuyển vào rất đặc biệt, nhiệm vụ của cậu là giúp anh hòa nhập vào lớp nhanh nhất có thể.
Khâu Tề Chính: “…”
Phải có “chống lưng” lớn đến mức nào mới có thể trực tiếp vào lớp đặc biệt, lại còn yêu cầu cả lớp phải hòa nhập với mình?
Cậu nhìn sơ yếu lý lịch của học viên mới:
- Họ tên: Đàm Nghiên
- Giới tính: Nam
- Dân tộc: Hán
- Tuổi: 18
- Lập trường chính trị: Quần chúng
- Quê quán: Bảo mật
- Tình trạng gia đình: Bảo mật
- Quá trình học tập: Bảo mật
Khâu Tề Chính: Ha.
Trong lớp này, có vài người được tuyển thẳng vào từ bé vì thể hiện tài năng xuất sắc. Có người gia nhập do nguyện vọng cá nhân. Và có một số ít người vì bối cảnh gia đình bắt buộc họ phải theo học quân sự.
Nhóm thứ ba không nhiều, bình thường họ đều rất khiêm tốn, hòa đồng với mọi người. Dù sống cùng nhau từ nhỏ, nhưng không ai nhắc đến xuất thân của họ, mọi người cũng ngầm hiểu rằng không nên đề cập đến điều đó. Không biết họ là con cái của vị lãnh đạo nào, chỉ cần họ không nói ra, mọi người đều đối xử với nhau như bạn bè bình thường.
Thế nhưng, cho dù là người có bối cảnh cũng không ai có hồ sơ bảo mật ở mức này! Mức độ bí mật này gần như ngang hàng với cấp chỉ huy tối cao rồi…
“Bạn học này…” Kiều Tri Học do dự một lúc rồi nói: “Tình huống khá đặc biệt. Một số môn học có thể cậu ấy sẽ không theo kịp, mọi người hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
Không theo kịp là điều hiển nhiên. Bọn họ đã được huấn luyện đặc biệt từ bé, từ khi còn nhỏ đã quen thuộc với súng ống. Môn học đầu tiên của học kỳ mới là cách điều khiển chiến cơ. Một người chuyển vào lớp đặc biệt giữa chừng, dù học mười năm cũng không thể đạt tiêu chuẩn.
Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Khâu Tề Chính không nói gì. Đối với mệnh lệnh từ tổ chức, dù có vô lý đến đâu, cậu cũng không có quyền nói “không”.
Họ không phải học sinh bình thường, mà là quân nhân.
Cũng chính vì tính đặc thù của lớp đặc biệt, Bộ trưởng Vu đã quyết định không làm giả lý lịch của Đàm Nghiên để lừa dối các chiến hữu tương lai. Trong số những học sinh này, sẽ có người cùng Đàm Nghiên rời khỏi Trái Đất, tiến vào thế giới chưa biết. Mối quan hệ của họ không thể thành lập dựa trên lời nói dối. Thay vì làm giả, tốt hơn là giữ bí mật ngay từ đầu, đến khi tiết lộ sự thật sẽ không khiến người khác phản cảm.
Trong sơ yếu lý lịch, điều duy nhất bị làm giả là tuổi tác.
Chuyện này… chắc là không sao? Bộ trưởng Vu thầm nghĩ. Dù sao cũng không thể để tuổi tác cũng thuộc danh mục bảo mật, như vậy thì quá lố rồi.
–
Khâu Tề Chính chụp ảnh sơ yếu lý lịch của Đàm Nghiên, đăng vào nhóm lớp đặc biệt. Đây không phải nhóm WeChat thông thường, mà là ứng dụng liên lạc trên dòng điện thoại chuyên dụng của lớp đặc biệt. Điện thoại này không sử dụng sim thương mại, mà là sản phẩm đặc chế của quân đội, mức độ bảo mật cực cao.
Sinh viên ít dùng điện thoại này trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng bắt buộc phải mang theo bên người và nạp pin đầy đủ, vì bất cứ lúc nào cũng có thể nhận nhiệm vụ đặc biệt.
Tất nhiên, nhóm chat này không dùng để trò chuyện. Sau khi Khâu Tề Chính gửi tin, không ai trong nhóm trả lời. Nhưng trên nhóm WeChat của lớp thì lập tức bùng nổ.
[Năm Ngôi Sao]: Lớp trưởng, cái quái gì đây?!
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Học kỳ mới, học sinh mới, mọi người phải hòa đồng với bạn ấy nhé.
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Học? Sinh? Mới? Cái từ này nghe lạ quá. Từ lớp ba tiểu học đến giờ đã mười năm rồi không có học sinh mới, năm nào cũng chỉ nhìn thấy mấy cái mặt cũ, nhìn riết mắc ói luôn.
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: @Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa, mày nói ai đấy! Nhìn ai mắc ói đấy!
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Ai lên tiếng thì người đó mắc ói nhé!
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Được, mai trong buổi huấn luyện cận chiến, xem tao xử lý mày thế nào.
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Ai xử lý ai còn chưa biết đâu~
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Đều là đồng đội, không được đánh nhau.
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Lớp trưởng, bọn mình chỉ giao lưu thôi. Mà nói chứ, học sinh chuyển lớp thì không nói, nhưng cái sơ yếu lý lịch kia là sao vậy? Nãy tôi phải dụi mắt mấy lần, suýt tưởng mình bị loạn thị nhìn ra hình ảnh chồng lên nhau rồi. Sắp được lái phi cơ rồi, mắt tôi không thể có vấn đề được.
[Chúng Sinh Phàm Tục]: Ha, sơ yếu lý lịch này có cấp độ bảo mật cao hơn cả bố tôi.
[Chính Khí Lẫm Liệt]: @Chúng Sinh Phàm Tục, chú ý lời nói.
Chúng Sinh Phàm Tục đã thu hồi một tin nhắn.
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Giảng viên đặc biệt nhấn mạnh rằng lo lắng bạn học mới theo không kịp tiến độ lớp, mọi người giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn. Nhớ, chúng ta là một tập thể.
[Chính Khí Lẫm Liệt]: Đây là mệnh lệnh!
[Năm Ngôi Sao]: Rõ!
[Tư Thế Quân Nhân Chuẩn Chưa]: Rõ!
[Siêu Mong Chờ Được Lái Phi Cơ]: Rõ!
[Chân Dài Mét 8]: Rõ!
…
[Chúng Sinh Phàm Tục]: Rõ~
[Chúng Sinh Phàm Tục]: Cái quỷ!
–
Hai tháng này, Đàm Nghiên trôi qua trong tình trạng đầu óc quay cuồng. Trải qua gió mưa 40 năm, bao gian khổ nào cũng đã chịu đựng, luyện được bản lĩnh dù Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc. Nhưng hai tháng này suýt làm anh sụp đổ.
Từ sáng đến tối, mỗi ngày học ít nhất mười hai tiếng, từ bảng chữ cái tiếng Anh ABCEFG đến phương trình bậc nhất hai ẩn trong toán học, từ lịch sử người Chu Khẩu Bắc Kinh đến điện từ trường trong vật lý, từ tư tưởng Mác trong chính trị đến công thức hóa học của các phân tử. Mỗi môn học hai tiếng, có giáo viên chuyên môn dạy kèm 1-1, ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Các giáo viên dồn hết kiến thức bốn mươi năm trống rỗng vào đầu anh như nhồi vịt.
Có thời điểm, anh cảm thấy mình ợ hơi cũng thở ra công thức toán học.
Dù anh đã cố gắng hết sức, nhưng các giáo viên vẫn vô cùng tuyệt vọng. Họ lần lượt tìm đến giảng viên phụ trách – Kiều Tri Học để phàn nàn: “Học sinh này, tôi thật sự không dạy nổi, cho bao nhiêu tiền cũng không dạy nổi! Cơ bản quá kém! Mười tám tuổi rồi, đến phát âm Pinyin còn không rõ, còn muốn thi đại học? Cứ học lại ba năm rồi bàn tiếp.”
Dạy đến mức này, ngay cả người giám hộ trên danh nghĩa là Kiều Tri Học cũng thường xuyên dùng ánh mắt “Anh sống đến giờ như thế nào vậy?” mà nhìn Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên thực sự rất oan ức. Hồi anh đi học, nhà trường không dạy Pinyin, trung học không học tiếng Anh. Hơn nữa anh đã 58 tuổi, điện thoại thông minh còn chưa quen dùng, có thể gọi điện tuyệt đối không nhắn tin, có thể gửi tin nhắn thoại tuyệt đối không gõ chữ, game máy tính chỉ biết chơi bài Spider Solitaire. Bây giờ bắt anh học một lúc nhiều môn như vậy, anh làm sao nhớ nổi?
May mà trong hai tháng này, lỗ hổng im lặng không xuất hiện. Nếu không, anh sợ mình sẽ bị nhét quá nhiều bài học đến mức đi lạc trong thế giới khác.
Cứ thế mà học đến ngày khai giảng, có cố gắng nhưng không đáng kể. Kiều Tri Học nhìn lịch trình học kỳ mới với các môn như: Tiếng Anh, tư tưởng chính trị, toán cao cấp, tin học, tâm lý học cơ bản, tâm lý học quân sự, giải phẫu cơ thể người… đã khiến Đàm Nghiên kinh hãi, càng khỏi bàn đến các môn bắt buộc sau này như: Kỹ thuật quang điện quân sự, kỹ thuật truyền thông, tự động hóa chỉ huy, y học quân đội…
Anh ta bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào để viết báo cáo xin cấp trên ra lệnh cho giáo viên bật đèn xanh trong các kỳ thi cho Đàm Nghiên.
Học choáng cả đầu cho đến ngày nhập học, Đàm Nghiên một mình xách hành lý đến trường, theo hướng dẫn trên giấy báo nhận quân phục và chăn màn.
Quân đội chi trả toàn bộ chi phí, nên anh không cần làm thủ tục đóng học phí như đại học bình thường. Sau khi nhận vật dụng cần thiết, anh đến ký túc xá.
Phòng ký túc là dạng sáu người, giường tầng phía trên, bàn học và tủ đồ bên dưới. Trong năm người có mặt bốn người, giường được sắp xếp ngăn nắp, tất cả đều ngồi ngay ngắn tại bàn học, lưng thẳng tắp, tư thế nghiêm túc.
Đàm Nghiên vốn không phải kiểu người chủ động bắt chuyện. Anh im lặng bước vào phòng, đặt chăn màn lên giường, đang định sắp xếp đồ dùng cá nhân thì một chàng trai cao ráo đứng dậy, giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
Tần Nghiên lập tức đáp lễ. Dù đã xuất ngũ 40 năm, nhưng anh luôn nghiêm khắc với bản thân, những gì từng học qua chưa bao giờ quên, động tác chào vô cùng tiêu chuẩn.
“Bạn học Tần Nghiên, tôi là lớp trưởng Khâu Tề Chính. Chào mừng cậu gia nhập lớp chúng ta, hy vọng cậu có thể nhanh chóng hòa nhập vào tập thể.” Khâu Tề Chính chìa tay ra.
Đàm Nghiên bắt tay với cậu, đang định tiếp tục sắp xếp đồ đạc thì Khâu Tề Chính lại nói: “Tần Lực!”
Một cậu trai cao lớn khác đứng dậy, nghiêm người: “Có!”
“Hướng dẫn các bạn khác giúp bạn Đàm Nghiên sắp xếp nội vụ, trong hôm nay phải nhớ rõ quy định sắp xếp từng món đồ!”
“Rõ!”
Cậu trai cao lớn tên Tần Lực dẫn theo mấy bạn học cùng giúp Đàm Nghiên dọn dẹp hành lý.
Đàm Nghiên: “…”
Anh không thấp, anh cao tận 1m80, đứng trong đám đông cũng không tính là thấp. Nhưng các bạn cùng phòng trước mặt đây, ai cũng từ 1m85 trở lên, riêng Tần Lực cao hơn 1m90. Đứng cạnh bọn họ, anh trông vừa gầy vừa nhỏ.
Khâu Tề Chính: “Bạn Đàm Nghiên, trước đây cậu từng trải qua quản lý theo kiểu quân đội chưa?”
“…”
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
Câu hỏi đầu tiên khiến Đàm Nghiên do dự. Anh là lính phục viên, từng nhập ngũ từ nhiều năm trước. Nhưng hiện tại anh mới 18 tuổi, theo quy định thì 18 tuổi mới đủ tuổi nhập ngũ, theo lẽ thường anh phải trả lời “chưa từng”.
Nhưng Bộ trưởng Vu đã dặn rằng, anh có quá nhiều bí mật, với người ngoài thì cứ theo thân phận đã chuẩn bị mà trả lời, nhưng với người sẽ là đồng đội tương lai, tốt nhất không nên nói dối.
Đàm Nghiên suy nghĩ một lát, lớn tiếng đáp: “Báo cáo lớp trưởng, tình huống đặc biệt, cần bảo mật, tôi không thể nói!”
Khâu Tề Chính: “…”
Cái này cũng phải bảo mật?
Đừng nhìn Khâu Tề Chính giọng nói vang dội, lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, thực ra trong lòng cậu khá căng thẳng. Đối diện với một người toàn thân đều là bí mật, phải làm sao để giao tiếp với bạn mới mà không đụng đến phạm vi bảo mật là một vấn đề nan giải.
“Vậy… sắp xếp nội vụ thì sao?”
“Báo cáo lớp trưởng, đã học qua, nhưng không thuần thục!”
“Rõ!”
Không chừa chút thời gian rảnh rỗi nào, Đàm Nghiên lập tức theo Tần Lực và ba người khác nghiêm túc ôn tập lại các quy tắc nội vụ. Dù sao cũng đã 40 năm trôi qua, môi trường thay đổi, một số chi tiết có khác biệt so với ký ức, anh nghiêm túc ghi nhớ những điểm khác nhau.
Sau một tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng cũng nén chăn mới cho phẳng, gấp lại thành khối vuông vức. Khâu Tề Chính kiểm tra, nhíu mày nói: “Chăn vẫn chưa đủ phẳng, tối nay tiếp tục nén chăn!”
“Rõ!”
“Bây giờ kiểm tra đội hình, đứng nghiêm!”
Về nội dung từng huấn luyện trước đây, Đàm Nghiên rất quen thuộc. Anh luôn yêu cầu bản thân nghiêm khắc, đứng ra dáng, ngồi ra kiểu. Khâu Tề Chính kiểm tra một lượt, xác nhận anh đã trải qua huấn luyện chính quy, ít nhất về đội hình sẽ không kéo chân đồng đội, lúc này mới hơi yên tâm.
“Đây là thời gian biểu và lịch học kỳ này, sách giáo khoa đều ở trên bàn, ghi nhớ thời gian biểu xong là có thể hoạt động tự do.”
“Rõ!”
Đàm Nghiên nhận thời gian biểu, rồi ngồi ngay ngắn trên ghế đọc sách như bốn người bạn cùng phòng khác. Anh mở quyển sách đầu tiên của học kỳ mới, là Toán cao cấp. Lật xem một trang, anh quả quyết đóng sách lại, mở quyển Tư tưởng và Đạo đức ra, kiên nhẫn học tập.
“Ồ, mọi người đến đủ rồi à?” Lúc này, người bạn cùng phòng cuối cùng đeo chiếc ba lô to bước vào.
Khâu Tề Chính cau mày: “Bạn Thôi Hòa Dự, bạn đến trễ.”
“Không tính là trễ đâu,” Thôi Hòa Dự gãi đầu, “Quy định chỉ yêu cầu báo danh trong hôm nay. Bạn Khâu à, ông cứng nhắc quá đấy.”
So với các bạn cùng phòng khác, Thôi Hòa Dự giống một sinh viên đại học bình thường hơn.
“Sao lại mang nhiều đồ như vậy, hành lý quá tiêu chuẩn rồi.” Khâu Tề Chính nhìn chiếc vali to đằng sau Thôi Hòa Dự, nhíu chặt mày.
“Tôi mang theo máy tính để bàn, ông biết sở thích của tôi mà, laptop không đủ cấu hình.” Thôi Hòa Dự nháy mắt với Khâu Tề Chính.
“Không được trộm đề thi, không được vi phạm luật an ninh mạng, không được truy cập tài liệu mật của quốc gia!” Khâu Tề Chính quá hiểu con người Thôi Hòa Dự, vừa thấy cậu ta lôi thùng máy tính ra liền lập tức cảnh cáo, “Nếu không, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên tịch thu máy của ông.”
“Được rồi được rồi, chút đề thi đó tôi còn cần trộm sao.” Thôi Hòa Dự bĩu môi, “Nhắm mắt cũng có thể đạt điểm tuyệt đối, trong các ông ai thi qua mặt được tôi chứ.”
Đàm Nghiên đang yên tĩnh đọc sách, nghe vậy liền nhìn Thôi Hòa Dự với ánh mắt kính nể. Hai tháng học hành chăm chỉ giúp anh hiểu rõ việc học không hề dễ dàng, đối với người học giỏi, anh vô cùng khâm phục.
Mà ngoài Đàm Nghiên ra, những người còn lại trong phòng đều đang tự hỏi trong lòng: Thôi Hòa Dự nói sẽ không trộm đề thi, vậy luật an ninh mạng và tài liệu mật quốc gia thì sao?
Khâu Tề Chính tiếp tục trừng Thôi Hòa Dự.
“Yên tâm.” Thôi Hòa Dự đặt máy tính xuống, vỗ vai Khâu Tề Chính.
Còn “Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy” hay là “Yên tâm, tôi sẽ không để bị phát hiện”, thì chỉ có một mình Thôi Hòa Dự biết.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 7: 18
10.0/10 từ 24 lượt.
