Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 10: 18


Phải tìm một lý do để không xuống xe. 


Đàm Nghiên âm thầm suy tính. Một khi vào huyện Bình, anh rất có thể sẽ bị nhận ra vì giống cảnh sát Đàm. Nếu đối chiếu hai cái tên, với sự nhạy bén của đám học viên này, chẳng mấy chốc họ sẽ đoán ra chân tướng.



Đối với đồng đội tương lai, Đàm Nghiên không cần phải giấu giếm, nhưng hiện tại họ chỉ là bạn học bình thường. Anh chưa chắc chắn ai trong số này có thể cùng mình sát cánh chiến đấu, vì vậy tuyệt đối không thể lộ thân phận.


“Xuống xe mua đồ á, mày có tiền không?” Thôi Hòa Dự vẫn tiếp tục phản bác Lương Hiển như mọi khi.


Trong huấn luyện quân sự, không ai được mang theo đồ cá nhân. Họ chỉ mặc quân phục xuống lầu, trên người chắc chắn không có tiền. Thời gian gấp rút, dựa vào lao động kiếm tiền rõ ràng là không khả thi.


“Mượn một cái máy tính, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng là được.” Lương Hiển lườm Thôi Hòa Dự, “Không được mang đồ cá nhân, chẳng lẽ mày vứt não đi luôn? Kiến thức lý thuyết không tệ, đáng tiếc không biết tư duy ngoài khuôn khổ.”


Thôi Hòa Dự bị châm chọc đến mức muốn nhảy dựng lên đấm cho hắn một phát, nhưng chưa kịp ra tay đã bị Tần Lực ngồi bên cạnh túm chặt.


Tần Lực nghiêm túc nói: “Vừa nãy lớp trưởng giao cho tôi một nhiệm vụ: cấm ông và Lương Hiển đánh nhau.”


Thôi Hòa Dự tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Thầy Chu chia nhóm kiểu gì vậy, toàn nhét mấy người lộn xộn vào cùng nhau.”


“Rất hợp lý đấy chứ.” Lương Hiển phân tích, “Tao với mày trước giờ không hợp, thầy Chu muốn chúng ta nhân cơ hội này cải thiện quan hệ, ít nhất đừng gặp là cãi nhau. Lớp trưởng rất có uy tín, có thể kiểm soát mày, trong lúc quan trọng có thể ngăn chặn nội chiến. Tần Lực có thể chất tốt, bù đắp cho chiến lực thiếu hụt của tao vì bị thương. Tao giỏi ứng biến, có thể điều chỉnh kế hoạch theo biểu hiện của bạn mới, giúp bạn mới nhanh chóng hòa nhập vào tập thể. Đúng không, Đàm Nghiên?”


Câu cuối cùng là nói với Đàm Nghiên. Dứt lời, hắn ngồi thẳng lên, đôi mắt phượng dán chặt vào anh không rời.


“Tuy chưa rõ cậu trở thành học viên chuyển lớp kiểu gì, nhưng cấp trên chắc chắn không làm chuyện ngu ngốc, không thể nào đưa một kẻ vô dụng đến để chịu chết. Vừa nãy khi cậu bế tôi chạy, tôi có thể cảm nhận được sức bật của cậu cực kỳ mạnh, thể lực hình như cũng vượt xa vẻ ngoài. Chúng ta bây giờ là một tập thể, ít nhất cậu nên cho tôi biết bạn giỏi cái gì, có thể làm gì, không thể làm gì.” Lương Hiển nói.



Giỏi cái gì nhỉ? Đàm Nghiên hồi tưởng lại đánh giá của đồng nghiệp và Bộ trưởng Vu dành cho mình, nuốt lại hai chữ cũng tạm, cố ép ra mấy từ: “Đầu óc không tốt, năng lực chấp hành cao, có nghị lực.”


“Năng lực chấp hành cao là tốt rồi. So với mấy kẻ thông minh nhưng hành động theo ý thích, tôi thấy người tuân lệnh không hỏi lý do mới là quân nhân giỏi.” Lương Hiển rất hài lòng với câu trả lời của Đàm Nghiên, nhân tiện còn chọc ngoáy một câu chọc giận Thôi Hòa Dự.


Thôi Hòa Dự còn chưa kịp bùng nổ, Khâu Tề Chính lái xe phía trước đã lên tiếng: “Hòa Dự, không phục thì chứng minh bằng thực lực. Thực lực không phải dùng miệng để nói. Ít nhất bây giờ, trong mắt mọi người, Lương Hiển rất mạnh.”


Thôi Hòa Dự lập tức xì hơi, bị Tần Lực ấn về ghế ngồi, quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn Lương Hiển nữa.


“Sau khi vào huyện Bình, mọi người phải nhanh chóng hành động. Chia ra đi mua đồ theo những gì tôi đã dặn, cố gắng quay về xe trong vòng hai mươi phút.” Lương Hiển nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho từng người.


“Tôi không vào huyện Bình, ở lại trông xe.” Đàm Nghiên nghe danh mục mình được giao mua là “pháo hoa, pháo nổ”, liền trực tiếp từ chối.


Xem xét danh sách vật tư, ngoài quần áo và thực phẩm dễ mang theo, Lương Hiển mua thêm một số thứ giúp gia tăng hỏa lực. Hắn định chế tạo một số loại bom tự chế. Thứ này không mạnh bằng vũ khí chuyên dụng, nhưng trong thời điểm quan trọng vẫn rất hữu ích.


Nếu là đồ khác, Đàm Nghiên chỉ cần dựng cổ áo lên, cúi đầu thấp một chút, tìm một cửa hàng ít người quen biết để mua còn có thể qua mặt được. Chứ cửa hàng bán pháo hoa, pháo nổ là nơi anh từng kiểm tra định kỳ vào mỗi dịp lễ Tết và mùa cưới hỏi. Từ ông chủ đến nhân viên trong cửa hàng đều cực kỳ quen mặt anh.


Thậm chí vài tiểu thương buôn pháo hoa không giấy phép, chỉ cần nhìn bóng lưng anh là đã nhận ra cảnh sát Đàm, nhiều khi anh còn chưa bước tới, mới chỉ mặc thường phục đội mũ lưỡi trai đứng ở đầu ngõ, đám người đó đã nhanh chóng thu dọn hàng chạy mất dạng.


Đàm Nghiên có thể đảm bảo, đừng nói là trẻ lại, dù có hóa thành tro thì đám tiểu thương đó vẫn nhận ra anh.


Tuyệt đối không thể xuống xe.


“Cái này gọi là năng lực chấp hành mạnh?” Lương Hiển nhướng mày.


“Tôi có lý do không thể nói.” Đàm Nghiên dứt khoát đáp.


“Được thôi.” Lương Hiển không truy hỏi thêm, “Tần Lực và lớp trưởng đi mua, hai người chia nhau ra sẽ nhanh hơn.”



Khâu Tề Chính và hai người còn lại sớm đã nhận ra toàn thân Đàm Nghiên đều là bí ẩn. Họ đã ký thỏa thuận bảo mật nên đương nhiên sẽ không tò mò tra hỏi, chỉ lặng lẽ nhận nhiệm vụ.


Khâu Tề Chính lái xe phóng nhanh đến huyện Bình. Ba người vội vã xuống xe đi mua đồ, để lại Lương Hiển đang bị thương và Đàm Nghiên ngồi trong xe.


Trong không gian yên tĩnh, Lương Hiển đột nhiên hỏi: “Cậu là người huyện Bình? Sợ vào sẽ gặp người quen?”


Cậu trả lời của Đàm Nghiên là im lặng.


Khi ở căn cứ bí mật học toán lý hóa, anh đã trải qua một số khóa huấn luyện bảo mật. Các nhân viên tình báo chuyên nghiệp thường bất ngờ hỏi anh khi anh đang cúi đầu giải bài tập hoặc học từ vựng: “Anh là Đàm Nghiên, cảnh sát huyện Bình đúng không?”, “Tại sao anh không già đi?”, “Anh rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?”


Ban đầu Đàm Nghiên còn hơi sững sờ, bây giờ dù bị hỏi thế nào, anh vẫn có thể tiếp tục mặt không cảm xúc mà viết luận văn.


Không tìm thấy sơ hở trên gương mặt anh, Lương Hiển bật cười: “Huấn luyện bảo mật rất tốt, xem ra năng lực chấp hành của cậu đúng là không tệ.”


Khoảng thời gian huấn luyện quân sự một tháng này giúp Đàm Nghiên có thể tạm gác lại các môn lý thuyết, tập trung quan sát các bạn học mới.


Lương Hiển đã giải thích về nhóm này, Đàm Nghiên lại có cách nhìn khác.


Việc cấp trên sắp xếp năm người bọn họ vào cùng một nhóm hiển nhiên không phải ngẫu nhiên, mà là đã chọn ra những người phù hợp nhất để theo anh tiến vào “lỗ hổng”.


Lương Hiển thông minh, có tầm nhìn tổng quát, năng lực ứng biến rất mạnh. Nếu cả bốn người rơi vào nguy hiểm giống nhau, tỉ lệ sống sót của hắn là cao nhất.


Thôi Hòa Dự kiêu ngạo nhưng có kỹ thuật tốt, tuổi còn trẻ đã là hacker có tiếng, từng hợp tác với bộ phận tình báo thực hiện vài nhiệm vụ. Trong lớp, người giỏi nhất về học thuật là Kiều Tri Học đánh giá cậu ta rất cao, cho rằng nếu tiến vào “lỗ hổng”, cậu ta có thể thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích.


Tần Lực đúng như lời Lương Hiển nói, trời sinh khỏe mạnh, giỏi cận chiến, năng lực thực thi cao, là một chiến binh tuyệt vời. 


Khâu Tề Chính nhìn qua không có điểm nào quá nổi bật, nhưng lại có sức ảnh hưởng mạnh, có thể giữ vững tinh thần cả đội trong lúc nguy cấp, là một nhân tài tiềm năng cho vai trò lãnh đạo.



Trong mắt thế hệ của anh, bọn trẻ con này đáng lẽ phải vào đại học, trở thành nhà khoa học!


Cậu là người không dễ bộc lộ cảm xúc, dù có dao động nội tâm, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi rất ít. Nhưng Lương Hiển lại rất giỏi quan sát vi biểu cảm.


Hắn nhanh chóng nhìn ra trong mắt Đàm Nghiên chứa nhiều cảm xúc như “yêu quý nhân tài”, “trân trọng”, “bảo vệ”, “cưng chiều”…


Lương Hiển: “…”


“Tôi không định hỏi thêm, nhưng ánh mắt của cậu thật sự làm tôi khó chịu.” Lương Hiển nghiến răng, túm lấy cổ áo Đàm Nghiên, “Tôi cần cậu thương hại chắc?”


Vừa nói ra từ “thương hại”, chính hắn rùng mình một cái, cảm thấy buồn nôn không chịu nổi. Nghĩ lại màn “bế công chúa” ban nãy, hắn càng khó chịu hơn.


Sau một giây nổi giận, Lương Hiển thả Đàm Nghiên ra, lười biếng dựa người lại, hỏi bâng quơ: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”


“…18.”


“Nghe có vẻ hơi do dự về tuổi của mình đấy. Cậu kiểm soát biểu cảm rất tốt, khó để người khác nhìn ra cảm xúc thật, nhưng chỉ một con số 18 lại khiến cậu dao động lớn như vậy, có vẻ là một chuyện rất chấn động đối với cậu nhỉ.”


Lương Hiển nhìn chằm chằm vào da mặt non mềm như sắp ứa nước của Đàm Nghiên, đưa tay búng nhẹ một cái, “Có má sữa nè. Chưa đủ tuổi vị thành niên hả, nhóc con?”


Đàm Nghiên: “…”


Lần này thật sự không nhịn nổi nữa, anh dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Lương Hiển.


“Gì đấy? Mới thế đã nổi giận rồi?” Lương Hiển cười khẩy, “Trẻ thế mà nóng nảy như vậy là không ổn đâu. Theo quy định giáo dục quốc gia, mỗi sinh viên đại học đều phải vừa tròn 18 tuổi, nhưng trong lớp chúng ta, ngoại trừ cậu ra, ai cũng 19 tuổi. Cậu biết một năm kia đã xảy ra chuyện gì không?”


Hắn không đợi Đàm Nghiên trả lời, tự nói tiếp: “Lúc đầu có 100 người trúng tuyển vào lớp đặc biệt. Chúng tôi đều cùng nhau học từ mẫu giáo, rất hiểu rõ thực lực của nhau. Khi biết sẽ có một năm huấn luyện đặc biệt, không ai nghĩ mình sẽ bị loại. Thế mà cuối cùng, 60% trong số đó đã rớt lại. Có người vào hệ bình thường của học viện quân sự, có người thi đại học dân sự, có người đến giờ vẫn đang điều trị tâm lý, không biết khi nào mới hồi phục được.”



“Chúng tôi bị phân tán, theo chân tinh anh thực sự tham gia nhiệm vụ.” Lương Hiển cười khổ, “Coi như là thực tập vậy. Ai cũng cho rằng mình không thua kém các chiến sĩ quân sự, vô cùng nỗ lực thể hiện bản thân. Mà trên thực tế, về năng lực, chúng tôi cũng không hề kém cạnh. Nhưng mà…”


Hắn chưa kịp nói hết câu thì bị Đàm Nghiên kéo lại, ôm chặt vào lòng, ép đầu dựa vào ngực mình.


Lương Hiển chưa kịp giãy ra đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của Đàm Nghiên: “Cái chết rất đáng sợ, không cần phải cố gắng tỏ ra không sợ. Sợ chết không sao cả, không có gì đáng xấu hổ.”


“Cậu biết gì mà nói?” Lương Hiển vốn không định tâm sự, chỉ muốn nhân cơ hội này kiểm tra phản ứng của Đàm Nghiên. Không ngờ người bị quan sát lại là mình.


“Chĩa súng vào bia ngắm rất dễ bóp cò. Nhưng nếu đối diện với một con người, dù biết rõ kẻ đó là tội phạm nguy hiểm, cậu vẫn sẽ chần chừ. Cái chết rất đáng sợ, không cần tập quen với nó, chỉ cần học cách chế ngự nỗi sợ là được.” Đàm Nghiên nói tiếp.


“Tôi hiểu ý cậu.” Lương Hiển đẩy anh ra, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay Đàm Nghiên, “Phải kính sợ sinh mạng, đúng không? Đạo lý này ai cũng hiểu, tôi còn có thể nói trôi chảy hơn cậu đấy.”


“Ừ, hiểu là tốt rồi, cậu sẽ vượt qua được.” Đàm Nghiên chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt của người từng trải.


Lương Hiển lặng lẽ quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa. Hắn sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đấm anh một cú.


“Đợi đến khi cậu học được cách khắc phục, tôi sẽ nói cho cậu bí mật của tôi.” Đàm Nghiên nói.


—————-


Lời tác giả:


Lương Hiển: Tôi nói với mấy ông nè, tôi nghi ngờ thằng nhóc này chỉ có 15-16 tuổi, căn cước công dân 18 tuổi là giả!


Thôi Hòa Dự: Thành tích học tập của cậu ta làm tôi nghi ngờ cậu ta chỉ có 10 tuổi, so với Tần Lực còn kém hơn.


Tần Lực: Nằm cũng trúng đạn _(:з” ∠)_


Đàm Nghiên (nội tâm): Ôi chao, mấy đứa trẻ giỏi giang này đều là nhà khoa học xuất chúng, không muốn bọn trẻ đi theo mình chịu khổ chút nào.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 10: 18
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...