Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 11: 18


“Vậy sao?” Lương Hiển hờ hững đáp.


Hắn đúng là rất hứng thú với bí mật mà Đàm Nghiên đang che giấu, nhưng điều hắn thích hơn là tự mình điều tra ra, chứ không phải để người ta nói thẳng. Nếu thế thì còn gì vui nữa?



Nhìn chung, đám học sinh này là các thiếu niên đang ở độ tuổi mơ mộng, thế giới quan đã có hình dáng cơ bản nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh. Khi vừa trưởng thành, ai cũng nghĩ rằng mình có vô hạn khả năng, nếu không nếm trải thất bại thì sẽ không thực sự trưởng thành.


Tuy Lương Hiển có tốc độ phát triển nhanh hơn người khác, chung quy cũng chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.


Mỗi độ tuổi đều có những đặc điểm riêng, Bộ trưởng Vu đã nhìn trúng sự nhiệt huyết sôi sục trong lòng các học sinh này. Đối mặt với thử thách chưa từng biết đến, người trẻ tuổi luôn dũng cảm hơn người trưởng thành. Họ học hỏi nhanh, tiếp thu tốt, không bị thói quen cố hữu hay kinh nghiệm cũ kỹ ràng buộc.


Chỉ mới ở cùng bạn học một ngày, Đàm Nghiên đã dần hiểu được lời của Bộ trưởng Vu.


Đúng vậy, anh cần các đồng đội như thế này.


Vì trân trọng họ, anh phải làm gương, phải truyền đạt cho họ tất cả những gì mình biết, và trong khả năng của mình, anh sẽ bảo vệ họ hết sức có thể, cho đến khi họ đủ sức đứng vững một mình.


Đây mới là nhiệm vụ cuối cùng mà một người “sinh dưới cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân” như anh cần phải hoàn thành. Nửa đời trước dốc sức bảo vệ lợi ích nhân dân, nửa đời sau truyền ngọn lửa còn lại cho lớp trẻ. Ngọn đuốc cứ thế truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tinh thần dân tộc cũng theo đó kế thừa.


Đợi đến khi đào tạo xong lứa trẻ này, anh mới có thể an tâm về hưu.


Đàm Nghiên mỉm cười. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy tràn đầy hy vọng như thế này. Bảo sao mọi người đều yêu thích tuổi trẻ, vì họ chính là tương lai.


Anh nắm lấy tay Lương Hiển, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập đầy dịu dàng.


Lương Hiển: “…”


“Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Đàm Nghiên nghiêm túc nói, “Đừng sợ chết, có tôi ở đây, tuyệt đối không để cậu chết trước.”



Lương Hiển: “…”


“Cứ tin tôi.” Đàm Nghiên cố gắng nặn ra một nụ cười hiền hậu, trông như một bậc trưởng bối hòa ái bao dung. Tự dưng anh hiểu vì sao Bộ trưởng Vu luôn có nụ cười hiền từ dành cho mình, bởi vì người trẻ tuổi thật sự khiến người ta muốn bao dung!


Lương Hiển: “… Thả tay ra.”


Hắn chả hiểu tại sao câu chuyển diễn biến thành thế này. Dù có lật lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy hướng đi này quá kỳ cục. Đàm Nghiên rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?


Bầu không khí trong xe cứ thế tiếp tục trong tình trạng ấm áp đối với Đàm Nghiên, nhưng kỳ quặc và khó xử đối với Lương Hiển, cho đến khi ba người Khâu Tề Chính chạy về xe, thở hổn hển vì mệt.


“Mua được rồi, theo bản đồ thì còn một tiếng nữa là đến nơi. Giờ tranh thủ thay đồ và chế tạo thuốc nổ.” Khâu Tề Chính nhanh chóng thay quần áo, đặt mọi thứ vào phía sau rồi ngồi vào ghế lái khởi động xe.


“Hai người làm cái gì vậy?” Thôi Hòa Dự tinh ý nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong xe.


Đàm Nghiên quay đầu nhìn Thôi Hòa Dự, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ. Nhận thấy tình hình không ổn, Lương Hiển lập tức dùng cánh tay trái còn lành lặn đè đầu Đàm Nghiên xuống: “Im miệng giùm cái!”


Đàm Nghiên: “…”


Anh ngẩng đầu lên nhìn Lương Hiển, có hơi khó hiểu. Khuôn mặt trẻ trung lúc này lại lộ ra nét bối rối, như thể người sai là Lương Hiển chứ không phải anh. Có một gương mặt đẹp sẽ giúp chiếm rất nhiều lợi thế, ai mà biết người này vừa mới nói ra mấy câu nổi da gà cỡ nào.


Lương Hiển cảm thấy Đàm Nghiên chắc chắn mắc chứng rối loạn nhận thức về bản thân. Có một số người hay tưởng tượng mình là người mạnh mẽ, trầm ổn. Nếu nhẹ thì là tự luyến quá mức, nặng thì thành hoang tưởng. Hơn nữa một khi thực tế quá khác xa so với nhận thức bản thân, kiểu người này rất dễ sụp đổ tinh thần.


Dựa theo quan sát của Lương Hiển, Đàm Nghiên chắc chỉ mới ở giai đoạn đầu của chứng rối loạn nhận thức. Nếu được hướng dẫn tâm lý kịp thời, tình trạng có thể được xoa dịu.


Nhưng hiện tại đang trong kỳ huấn luyện quân sự, hắn không thể để Đàm Nghiên biểu hiện quá rõ ràng, khiến người khác mất niềm tin vào anh. Một khi ánh mắt thương hại của ba người kia chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Đàm Nghiên, cộng thêm áp lực từ nội dung huấn luyện, tình trạng của anh rất có thể sẽ chuyển biến xấu.


Giữ bí mật này cho riêng mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất.


Nhanh chóng phân tích tình hình, Lương Hiển lập tức đưa ra quyết định: trấn an cảm xúc của Đàm Nghiên và che giấu chuyện này với ba người kia.


Vì thế hắn lập tức buông tay, giả vờ yếu ớt tựa đầu lên vai Đàm Nghiên, nói: “Bây giờ tôi là thương binh, rất nhiều việc không thể làm được, cần có người bảo vệ. Cậu có sẵn lòng không?”



Thôi Hòa Dự nghiến răng: “Không ai bắt mày liều mạng! Tự chuốc khổ còn muốn liên lụy người khác?”


“Một người muốn đánh một người muốn chịu, liên quan gì đến mày?” Lương Hiển ôm chặt cánh tay Đàm Nghiên hơn.


“Chúng ta vẫn chưa biết thực lực của Đàm Nghiên thế nào đâu. Tốt nhất mày nên cầu nguyện cho cậu ta đủ sức bảo vệ mày! Đợi hết kỳ huấn luyện, tao phải đánh hai người một trận!” Thôi Hòa Dự giơ nắm đấm đe dọa.


Nắm đấm quơ đến trước mặt Đàm Nghiên bị ai đó giữ chặt, lòng bàn tay bất ngờ bị nhét vào một hộp kim loại.


“Cầm chắc.” Đàm Nghiên thấp giọng nói. “Tôi đã buộc đầu diêm vào dây dẫn của pháo, cố định cùng hộp diêm. Chỉ cần hơi động một chút là kích hoạt được. Rất tiện lợi, không cần nguồn lửa ngoài, nhưng khá nguy hiểm, phải cầm chắc.”


Trong lúc Lương Hiển và Thôi Hòa Dự cãi lộn, Đàm Nghiên đã dùng một tay chế xong năm quả bom tự chế.


“… Cậu làm nhanh vậy?” Thôi Hòa Dự sững sờ.


Cậu ta không nghi ngờ kỹ năng chế bom của Đàm Nghiên. Nếu ngay cả chuyện này cũng không biết thì chẳng thể nào vào được quân đội, tổ chức cũng chẳng ngu đến mức nhét một kẻ vô dụng vào đây. Nhưng tốc độ này… hơn nữa chỉ dùng một tay? Cậu ta liếc đồng hồ. Không sai, chỉ mới trôi qua đúng hai phút.


Trong hai phút, vừa lấy thuốc súng từ pháo hoa ra, vừa xử lý miệng hộp kim loại, lại còn thiết kế thêm cơ chế kích nổ tiện lợi, chưa kể làm tận năm cái! Thôi Hòa Dự không nhịn được mà hoài nghi thời gian của Đàm Nghiên vừa bị ai đó tua nhanh gấp ba lần.


Bên kia, Tần Lực đang dùng hai tay cố gắng hết sức vẫn chưa làm xong cái nào…


Lương Hiển cũng cảm thấy tốc độ này quá nhanh. Dù chính hắn ra tay cũng chưa chắc đã làm được như vậy.


Đàm Nghiên… Đàm Nghiên không nói gì, ngay trước mặt bọn họ làm thêm một cái nữa.


Thôi Hòa Dự và Lương Hiển dụi mắt, cảm giác như vừa chứng kiến kỳ tích. 


Từng bước của Đàm Nghiên đều không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở… nguyên liệu. Ví dụ như vỏ pháo rất khó bóc ra, nhưng dưới tay Đàm Nghiên chỉ cần một cái búng nhẹ, thuốc súng bên trong lập tức tự động chảy vào hộp kim loại. Thôi Hòa Dự nhặt một vỏ pháo dưới đất lên xem, không thấy một hạt thuốc súng nào sót lại, không có chút tàn dư nào, hoàn toàn trái ngược với định luật vật lý.


“Cậu vừa làm cái gì vậy?” Lương Hiển nhìn anh. Anh không dùng bất cứ công cụ nào, chỉ búng nhẹ một cái là xong, trong khi bên kia Tần Lực vẫn đang khổ sở vật lộn với con dao đa năng Thụy Sĩ.


“Móng tay của cậu có phải được cải tạo đặc biệt không?” Lương Hiển nắm lấy tay Đàm Nghiên, lật qua lật lại kiểm tra. Không thấy gì khác thường, móng tay của Đàm Nghiên được cắt gọn gàng sạch sẽ.



Điều khó tin nhất là bản thân Đàm Nghiên hoàn toàn không cảm thấy mình vừa làm điều gì kinh thiên động địa: “Không có gì đâu, từ nhỏ tôi đã làm việc nhanh rồi.”


Lương Hiển: “…”


“Được rồi, tôi tin cậu có thể bảo vệ Lương Hiển.” Thôi Hòa Dự mặt không cảm xúc quay lưng thay đồ, còn vỗ vai Tần Lực: “Ông cũng mau thay đồ đi, bên kia có người bật tốc độ tua nhanh gấp ba lần rồi.”


Tần Lực cúi đầu nhìn nửa thành phẩm trước mặt mình, rồi nhìn đống bom tự chế 7-8 cái bên cạnh Đàm Nghiên. Cậu không chút do dự đặt dụng cụ xuống, thay đồ ngay.


Ban đầu họ dự tính phải cật lực làm bom dọc đường, nhưng với tốc độ gấp ba của Đàm Nghiên, nhiệm vụ hoàn thành trong chưa đầy mười phút.


Sau khi phân chia bom xong, Đàm Nghiên dùng khăn ướt lau tay, thay quần áo, rồi tiện thể giúp Lương Hiển thay đồ.


Tay Lương Hiển vẫn đang bó bột, mặc đồ khá bất tiện, áo khoác rằn ri khoác hờ trên vai. Đàm Nghiên cẩn thận tháo băng ra trước, nhẹ nhàng giúp hắn thay đồ. Đổi xong, Lương Hiển vẫn suy tư nhìn chằm chằm vào tay anh.


Mặc thường phục vào, Đàm Nghiên trông càng trẻ hơn, gương mặt non nớt như học sinh trung học, biểu cảm lại nghiêm túc quá mức, tạo nên sự đối lập kỳ lạ.


Ngược lại, Lương Hiển toát ra khí chất kiêu ngạo của một thiếu gia, từ đầu đến chân mang phong thái của một người có địa vị. Đặt cạnh nhau, Đàm Nghiên trông không khác gì thư đồng của hoàng tử thời xưa.


“Tôi không tin thế giới này có siêu năng lực.” Thôi Hòa Dự đột nhiên lên tiếng. “Chắc chắn cậu đã giấu dụng cụ gì đó trong tay. Hơn nữa, cậu rất giỏi tạo bom tự chế.”


Cậu ta không thể nào tin vào cảnh mình vừa tận mắt chứng kiến.


“Cũng không hẳn là giỏi, chỉ là tôi đã thấy qua rất nhiều.” Đàm Nghiên hạ giọng giải thích.


Mỗi năm, anh đều thu giữ đủ loại bom tự chế, có kẻ cực đoan muốn tấn công tòa soạn, có đứa trẻ hiếu kỳ học hóa học rồi tự mày mò. Mọi người đủ kiểu, trí tưởng tượng cũng đủ dạng. Đàm Nghiên đã tháo gỡ từng cái một, nghiên cứu từng cấu tạo, nên mới có thể chế tạo dễ dàng. Còn tại sao anh làm nhanh như vậy, bản thân Đàm Nghiên cũng không biết. Nói chung từ nhỏ, anh đã làm việc rất nhanh.


Thế giới này không có siêu năng lực. Anh không thể bay, cũng không thể biến đổi khuôn mặt. Chỉ có trong “lỗ hổng” mới tồn tại sức mạnh đặc biệt. Đàm Nghiên vẫn luôn tin như vậy.


Bốn người còn lại đều im lặng. Càng lúc họ càng nhận ra tân sinh này có quá nhiều điều bí ẩn. Có vẻ họ đã hiểu vì sao anh có thể chuyển vào lớp giữa chừng.


Không phải nhờ gia thế, mà bởi chính bản thân anh có đủ thực lực và bí mật.



Đàm Nghiên đã quyết định làm một người thầy tận tâm, đương nhiên không ngại truyền thụ. Anh nắm lấy tay trái lành lặn của Lương Hiển, định hướng dẫn tận tay.


“Trước tiên ấn nhẹ ở đây, rồi trượt móng tay xuống, lớp vỏ sẽ dễ dàng bong ra.” Vừa nói, Đàm Nghiên vừa làm mẫu cho Lương Hiển.


Lương Hiển làm theo, lớp vỏ pháo vẫn còn nguyên.


“Ủa?” Đàm Nghiên ngơ ngác, “Sao lại thế? Bước nào cũng đúng mà…”


Thôi Hòa Dự: “…”


Tần Lực: “…”


Khâu Tề Chính: “…”


Bầu không khí rơi vào trầm mặc khó xử.


Chỉ có Lương Hiển là vươn tay xoa đầu Đàm Nghiên, tóc anh mềm mại đến bất ngờ. Hắn mỉm cười an ủi: “Không sao, không phải cậu dạy sai, mà là tôi bị thương nên khả năng học tập kém. Cứ hoàn thành nhiệm vụ trước, chuyện học hành để sau.”


Trước hết cứ dỗ dành cho yên ổn đã, mấy chuyện kỳ quái khác để về nghiên cứu sau.


——————


Lời tác giả: 


Spoil trước 1 xíu, Đàm Nghiên thực chất cũng có năng lực ngay cả trong thế giới hiện thực. Nhưng vì anh được sinh ra và lớn lên trong môi trường giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, tin tưởng vững chắc vào khoa học, nên trong nhận thức của anh, những thứ siêu nhiên, thần quái hay sức mạnh vượt ngoài hiện thực xã hội đều không thể tồn tại ở hiện thực.


Nhưng trên thực tế, trong từng giây từng phút của cuộc sống hằng ngày, anh luôn vô thức sử dụng năng lực ấy. Có điều bản thân anh không nhận ra.


Vậy nên, nếu anh tin rằng mình không có siêu năng lực, thì tức là không có!


Ý thức quyết định vật chất, vậy á~~~


P/S: Chú Đàm trong lòng tôi giống như câu thơ: “Con tằm đến thác tơ còn vướng, chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 11: 18
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...