Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 12: 18
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ là một khu rừng rậm rạp, phụ cận có một ngôi làng nhỏ. Người dân trong làng ăn mặc giản dị, trông có vẻ khá biệt lập.
Tần Lực dụi mắt liên tục: “Nơi này gần thành phố B mà? Sao trông như nơi hoang vu hẻo lánh nào đó vậy? Không đúng, các thành phố quanh thành phố B giá nhà đất đều tăng vọt, không thể có chỗ nào hoang tàn thế này được. Sao bọn chủ đầu tư có thể bỏ qua khu vực này chứ?”
Bình thường cậu rất kiệm lời, tự nhiên nói một tràng dài như vậy khiến người khác có chút không quen.
Lương Hiển ghé sát tai Đàm Nghiên cười khẽ: “Giá nhà là nỗi đau của Tần Lực, cứ nhắc tới là thao thao bất tuyệt.”
Dù là nhân tài tinh anh, tiền lương tương lai có thể rất cao, nhưng việc mua một căn nhà ở thành phố B vẫn là điều xa vời.
Đàm Nghiên nhớ lại hai căn hộ trong khu du lịch thương mại của mình, cộng thêm khoản tiền tiết kiệm mấy năm qua, hình như… nếu bán hai căn kia đi, anh có thể mua nhà ở thành phố B.
Suy nghĩ này thoáng qua rồi biến mất. Anh sống một mình, không có áp lực gia đình, cũng không quá chấp nhất chuyện nhà cửa. Hơn nữa nghĩ đến “lỗ hổng”, nếu một ngày nào đó nó mất kiểm soát, mở rộng ra nuốt chửng căn nhà, tuy lỗ hổng có thể xóa bỏ, nhưng mọi thứ bị hút vào sẽ trôi sang một thế giới khác. Anh không muốn căn nhà mình dành dụm cả đời lại chịu chung số phận với chiếc xe điện của Bộ trưởng Vu.
“Chắc là căn cứ bí mật gần thành phố B,” Khâu Tề Chính suy đoán. “Trên bản đồ không hiển thị những nơi như thế này. Chúng ta có không ít căn cứ kiểu này, không phải ai cũng có thể sử dụng.”
“Chỉ là một lần huấn luyện quân sự mà phải dùng đến căn cứ quy mô thế này à?” Thôi Hòa Dự nghi ngờ. “Trước khi huấn luyện, tôi đã tìm hiểu về các khóa trước, đều được đưa thẳng ra biên giới, huấn luyện cùng với quân đội đóng tại đó. Sao lần này lại chọn căn cứ bí mật gần thành phố B?”
Đàm Nghiên nghe vậy, mí mắt khẽ giật. Có lẽ… là vì anh.
Anh không thể rời khỏi huyện Bình, nên Bộ trưởng Vu bất đắc dĩ phải sử dụng căn cứ này.
“Chỗ này tôi có nghe qua,” Lương Hiển nhíu mày. “Nhiệm vụ lần này không dễ đâu. Trước hết vào làng đã, giữ cảnh giác.”
“Nếu vào làng thì đi huyện Bình mua vật tư đúng là thừa thãi.” Thôi Hòa Dự vẫn không nhịn được mà chọc ngoáy Lương Hiển.
“Não mày mọc ở thắt lưng à? Làng gần căn cứ thế này, mày nghĩ dân ở đó thực sự chất phác như vẻ bề ngoài sao?”
Lương Hiển còn chưa nói hết, Đàm Nghiên đột nhiên đưa tay bịt miệng hắn, giơ tay ra hiệu cho mọi người.
[Im lặng, có người đến. 1 người chạy phía trước, 3 người phía sau đuổi theo.]
Người đâu? Thính giác và trực giác của bọn họ đều nhạy bén, nhưng lúc này không phải là lúc nghi ngờ. Cả nhóm nhanh chóng ẩn nấp sau các gốc cây to gần đó, không rút sâu vào rừng mà quan sát ở rìa rừng.
Mười phút sau, một thanh niên mặc quân phục rằn ri thở hổn hển chạy đến. Đó là bạn học Lưu Thiên Huy, thành viên tổ 3.
Lương Hiển và Đàm Nghiên cùng nấp sau một thân cây, thấy Lưu Thiên Huy nhếch nhác vô cùng. Tay áo bị thứ gì đó sắc nhọn cắt rách, vết thương thấm đẫm máu.
Tổ 3 là nhóm giành được xe cải tiến đầu tiên, trên xe có vũ khí, rõ ràng là tổ có lợi thế nhất.
Nhóm người nấp sau cây trao đổi ánh mắt. Không ai có ý định ra tay giúp đỡ. Bọn họ và tổ 3 là đối thủ cạnh tranh, lúc này không nên…
Mọi người chưa chốt kết quả, Lương Hiển bỗng cảm thấy bên tai có cơn gió xoáy lướt qua. Người bên cạnh đã biến mất.
Đàm Nghiên không lao thẳng ra ngoài mà nhảy lên cây.
Lưu Thiên Huy không cam lòng nhưng vẫn chưa bỏ cuộc. Nếu hắn ta không ngu, chắc chắn sẽ chạy vào rừng, đó là con đường duy nhất để thoát thân.
Quả nhiên vừa thấy khu rừng, hắn ta lập tức lao vào. Đàm Nghiên mặc áo phông đen, quần cũng là màu đen. Lương Hiển đã dặn cả nhóm chọn trang phục tối màu để tiện hành động vào ban đêm.
Anh nhẹ nhàng như một con báo đen lướt qua các thân cây mà không phát ra chút tiếng động nào. Thậm chí khi đáp xuống cành cây ngay trên đầu Khâu Tề Chính cũng không làm cậu phát giác. Đàm Nghiên nhanh chóng đuổi kịp Lưu Thiên Huy vừa xông vào rừng, rồi đột ngột nhảy xuống từ trên cây. Trước khi đối phương kịp kêu lên, anh bịt miệng, kéo người lên cành cây.
Lưu Thiên Huy được huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức nhận ra người bắt mình là Đàm Nghiên – học viên chuyển trường. Hắn ta không vùng vẫy, để mặc Đàm Nghiên vác lên vai, lướt qua các tán cây.
Khi trở lại chỗ ẩn nấp của Khâu Tề Chính, Đàm Nghiên ném Lưu Thiên Huy xuống bên cạnh, rồi không chút chần chừ quay về bên Lương Hiển.
Khâu Tề Chính: Sao lại vứt cho tui…
Lúc này, ba kẻ truy đuổi đã đến rìa rừng. Nhưng bọn chúng không tiến vào, chỉ bàn bạc gì đó rồi rời đi. Giọng nói quá nhỏ, ngay cả Lương Hiển đứng gần nhất cũng không nghe rõ.
Xác nhận rằng chúng đã đi xa, cả nhóm mới tập trung lại. Lưu Thiên Huy lôi băng gạc trong túi ra, bắt đầu cầm máu.
“Mấy ông có băng gạc?” Thôi Hòa Dự ghen ghét hỏi.
“Trên xe trang bị đầy đủ, vũ khí có sẵn, thức ăn tiện lợi cũng không thiếu. Mấy ông thì sao?” Lưu Thiên Huy không nhận ra hành vi của mình đang thu hút thù hận.
“Lớp trưởng, chúng ta vứt thằng này đi.” Thôi Hòa Dự nói. “Vô dụng.”
Khâu Tề Chính lúc này đã hiểu ý của Đàm Nghiên, liền phụ họa theo: “Trước tiên lục soát lấy hết vật tư trên người cậu ta, rồi ném vào trong làng. Đàm Nghiên mặc đồ đen, hành động không gây ra tiếng động, vứt lúc ban đêm sẽ không bị phát hiện.”
Lương Hiển càng không khách sáo, quay sang nói thẳng với Tần Lực: “Trói lại!”
Tần Lực với tinh thần chấp hành mệnh lệnh cực cao, lập tức hành động.
“Này này này, mấy ông không có tình nghĩa bạn cùng lớp nào sao?” Lưu Thiên Huy lúc này mới nhận ra mình là “cá nằm trên thớt”, mà con cá này còn tự mình nhào vào dao thể hiện độ béo tốt của bản thân.
Lương Hiển dùng tay trái túm tóc hắn ta, nở nụ cười đầy nguy hiểm: “Ông có tình nghĩa bạn học hả? Nếu có thì lúc đầu sao không nhường xe cho bọn tôi? Xe của mấy ông đâu rồi?”
“Được rồi được rồi, tôi khai.” Lưu Thiên Huy bất đắc dĩ nói. “Điểm đến của chúng tôi là nhà trưởng thôn, thân phận giả là bạn đại học của con trai trưởng thôn, vừa huấn luyện quân sự xong thì đến nhà bạn chơi. Nhưng chưa kịp uống ngụm nước nào thì nghe thấy tiếng kêu cứu từ nhà kho. ‘Bạn học’ của chúng tôi – con trai trưởng thôn – bảo rằng em gái mình bị tâm thần, đang phát bệnh nên không dám thả ra, sợ làm bị thương người khác.”
Nhóm Lưu Thiên Huy biết chắc không đơn giản như vậy. Rõ ràng đây là một manh mối, người tự xưng là “bạn học” có vấn đề, còn cô em gái phát bệnh rất có thể là con tin.
Bọn họ lén lút vào nhà kho, thấy một cô gái bị trói. Sau khi cứu ra mới biết cô ấy là nạn nhân của một vụ buôn người. Ngoài cô ra, còn bốn cô gái khác bị bắt cóc, nhưng cô không biết họ bị giam ở đâu, chỉ nhớ rằng họ đều bị nhốt trong nhà của những người đàn ông trẻ chưa vợ trong làng.
Sau khi nhóm của Lưu Thiên Huy đưa “cô em gái” lên xe, con trai trưởng thôn liền dẫn người đuổi theo.
Người đóng vai con trai trưởng thôn là sinh viên năm nhất, nhưng năng lực rất mạnh, một mình có thể quật ngã hai thành viên của tổ họ.
Nhóm người đi theo con trai trưởng thôn có súng. Chúng nổ súng bắn thủng động cơ xe, khiến nhóm Lưu Thiên Huy phải liều mạng chạy trốn.
“Cuối cùng chỉ còn mình tôi thoát ra được.” Lưu Thiên Huy kể đến đoạn này thì vô thức động vào vết thương, đau đến mức nhăn mặt. “Lũ khốn này ra tay ác quá!”
“Chỉ là vết thương ngoài da.” Lương Hiển xem xét miệng vết thương rồi kết luận. “Sạch sẽ, gọn gàng, không ảnh hưởng lâu dài. Bọn họ đã nương tay, nếu không ông đã không chạy thoát được.”
“Mấy người còn lại của tổ ông đâu?” Khâu Tề Chính hỏi.
“Bị chúng đánh ngất rồi kéo vào trong làng.” Lưu Thiên Huy đáp. “Mấy đội khác ở đâu thì tôi không rõ, chưa gặp ai.”
“Mỗi đội có điểm tập kết khác nhau…” Lương Hiển phân tích. “Chúng tôi di chuyển khá chậm, giữa đường còn mất một khoảng thời gian, ngoại trừ đội còn phải lắp bánh xe, các đội khác chắc đã đến nơi. Nhưng từ lúc vào đây, chúng tôi mới chỉ gặp mỗi mình ông… Xem ra bọn họ hoặc là đã bị đưa thẳng vào rừng, hoặc là bị bắt giống tổ của ông.”
“Hầy, chỉ còn lại một mình tôi, xem ra nhiệm vụ này hết hy vọng rồi.” Lưu Thiên Huy mặt dày nói. “Đại ca Lương, cho tôi theo các ông đi. Tôi đang bị thương, hành động bất tiện, chẳng biết lúc nào sẽ bị tóm mất, đi theo mấy ông có khi an toàn hơn chút.”
Thôi Hòa Dự cười khẩy: “Hừ, muốn theo bọn tôi chui vào sào huyệt địch cứu đồng đội, tiện thể ly gián nội bộ à? Ông mơ đẹp nhỉ!”
Lưu Thiên Huy ngớ người: “Tôi chỉ muốn được bảo vệ ké thôi, ly gián chỗ nào?”
“Cậu gọi Lương Hiển là đại ca, chẳng phải muốn tôi và thằng đó đánh nhau giành quyền chỉ huy sao?” Thôi Hòa Dự nhìn hắn với vẻ mặt “tao hiểu mày quá rồi”.
Lưu Thiên Huy: “…”
Không, tôi thật sự không nghĩ mấy người trẻ con đến vậy, à mà không ngờ cậu là trẻ con thật đấy.
“Mất mặt quá.” Khâu Tề Chính ấn đầu Thôi Hòa Dự xuống. “Mỗi người làm nhiệm vụ của mình, lát nữa ông tự hành động đi.”
“Không được, phải cứu người!” Lương Hiển và Đàm Nghiên đồng thanh nói.
“Tại sao?” Khâu Tề Chính không tức giận khi bị Lương Hiển phản bác, chỉ hỏi, “Ông đoán ra gì hả?”
“Nhiệm vụ của chúng ta là cứu ‘con tin’ và tìm ‘chứng cứ phạm tội’. Tôi vẫn luôn nghĩ, ‘con tin’ này ám chỉ điều gì. Nhóm của Lưu Thiên Huy có thân phận là ‘bạn học của con trai trưởng thôn’. Nếu chúng ta bỏ qua yếu tố diễn tập quân sự, gặp trường hợp thực tế như vậy, bọn họ có được coi là ‘con tin’ không?”
“Có!” Sắc mặt Thôi Hòa Dự sa sầm. “Đúng là lắm trò. Một mặt bảo chúng ta cạnh tranh, mặt khác biến đối thủ thành ‘con tin’.”
“Không hẳn là thủ đoạn,” Lương Hiển vỗ đầu Lưu Thiên Huy. “Thả tên này thoát ra chính là gợi ý. Vết thương trên tay rõ ràng là bị dao rạch ở khoảng cách gần. Một kẻ có thể một mình hạ gục hai thành viên, đã tiếp cận gần đến mức này, ông còn có thể chạy thoát sao? Khác nào thả cả Thái Bình Dương!”
“Họ biết chúng ta tập kết ở địa điểm này, cố tình đuổi Lưu Thiên Huy đến đây để chúng ta cứu.” Thôi Hòa Dự lập tức hiểu ra. “Nếu lúc nãy Đàm Nghiên không ra tay, chúng ta sẽ bỏ lỡ manh mối này. Chỉ sơ suất một chút thôi là thất bại ngay.”
“Thực chiến chính là như vậy.” Lương Hiển quay sang nhìn Đàm Nghiên. “Tại sao cậu liều lĩnh mạo hiểm bị lộ để cứu cậu ta? Còn ủng hộ tôi cứu người?”
“Tại sao không cứu?” Đàm Nghiên khó hiểu hỏi ngược lại.
Tại sao không cứu?
Câu hỏi này có vô số đáp án. Với nhóm của Lương Hiển, Lưu Thiên Huy là đối thủ, đây chỉ là một buổi diễn tập, cứu đối thủ chẳng khác nào tự làm khó chính mình.
Nhưng, nếu đây là tình huống thực tế thì sao? Tại sao không cứu một người vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là đồng đội có chung mục tiêu với mình?
“Cậu nói đúng, vốn dĩ không có lựa chọn ‘không cứu’.” Lương Hiển nghiêm mặt nói.
————-
Lời tác giả:
Huấn luyện viên Chu: Khà khà khà, chờ bọn nó thất bại rồi quay về bị mình dạy dỗ lại. Nghĩ tới cảnh đó mà vui ghê, khà khà khà~~~”
Đàm Nghiên: “Thấy không? Đây chính là sai lầm trong phương pháp giáo dục. Để tôi.”
Cuộc đối đầu giữa “giáo dục bằng đả kích” và “giáo dục bằng khích lệ” chính thức nổ ra, người chiến thắng là thầy Đàm~
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 12: 18
10.0/10 từ 24 lượt.
