Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 13: Vực sâu


Không nhất thiết phải trở thành “thánh mẫu” luôn cứu giúp mà không cần lý do, nhưng nếu một người không có chút lòng nghĩ cho người khác, thì khi có được sức mạnh quá lớn, rất dễ đánh mất bản thân.


Thấy Lương Hiển đã hiểu ra, Đàm Nghiên vui vẻ xoa đầu hắn.



Lương Hiển: “…”


Hắn cau mày hất tay Đàm Nghiên ra: “Đừng có không biết lớn nhỏ. Sao cậu phát hiện ra Lưu Thiên Huy bị truy đuổi sớm vậy?”


“Tôi nghe được.”


“…”


Bốn người đều im lặng. Họ từng trải qua huấn luyện tăng cường thính giác, khả năng cảm nhận tốt hơn người thường, nhưng cũng chỉ trong phạm vi 2-3 trăm mét, nhanh hơn người khác 1 phút là cùng.


Thế mà Đàm Nghiên phát hiện từ 5 phút trước, tức là nhanh hơn đến 1-2 kilomet. Khoảng cách này có hơi bất thường…


Còn cả động tác trên cây nữa… Không phải là quá phi thường, vì lính đặc nhiệm được huấn luyện bài bản đều có thể làm được. Nhưng Đàm Nghiên làm quá nhẹ nhàng, tựa như dưới chân có lớp đệm của loài mèo vậy, di chuyển giữa các cành cây mà không phát ra chút âm thanh nào.


Nếu tốc độ chế tạo bom có thể giải thích là do quen tay, thì năng lực vượt xa người thường này là gì?


Lương Hiển hiểu rõ giới hạn của con người. Một người có thể đặc biệt vượt trội ở một phương diện nào đó, ví dụ như hắn và Thôi Hòa Dự, cả hai gần như có trí nhớ siêu việt, nhưng về thể năng thì không bằng Tần Lực và Khâu Tề Chính.


Nhưng Đàm Nghiên…


“Dù thế nào đi nữa, có cậu trong đội thì tỷ lệ thành công của chúng ta cũng cao hơn.” Lương Hiển không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này. Tổ chức đã sắp xếp Đàm Nghiên vào lớp này, sớm muộn gì cũng sẽ biết.


“Đúng vậy, trước mắt vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.” Khâu Tề Chính nói. “Tôi nghĩ giờ không thể chia ranh giới giữa các nhóm nữa, chúng ta nên nhanh chóng tập hợp tất cả đồng đội, kiểm tra số người bị bắt, đánh giá thực lực của kẻ địch.”


“Còn khu rừng phía sau nữa. Tại sao bọn họ thấy Lưu Thiên Huy chạy vào rừng lại không đuổi theo?” Thôi Hòa Dự bổ sung.


Lương Hiển theo phản xạ nhìn về phía Đàm Nghiên: “Cậu nghe thấy họ nói gì không?”


“Tôi nghe không hiểu.” Đàm Nghiên lắc đầu. “Không phải tiếng Trung cũng không phải tiếng Anh, tôi không nhận ra.”


“Cậu có thể lặp lại một vài âm tiết không?”



Đàm Nghiên cố gắng nhớ lại, mô phỏng mấy âm tiết mà anh cảm thấy dễ phát âm nhất.


“Tiếng Việt.” Lương Hiển nói. “Những từ mà Đàm Nghiên nói có nghĩa là ‘không cần’, ‘thảm hơn’, ‘chết’.”


“Không cần đuổi theo vào rừng, sẽ thảm hơn, sớm muộn gì cũng chết?” Lưu Thiên Huy thử đoán nghĩa câu nói.


“Khu rừng này có thể nguy hiểm hơn ngôi làng, nhưng sớm muộn gì cũng phải vào.” Lương Hiển suy nghĩ một lát rồi nói: “Chia làm hai nhóm. Ba người sẽ lẻn vào làng ban đêm để tìm tung tích ‘con tin’, xác định số người bị bắt; ba người còn lại vào rừng.”


“Lưu Thiên Huy, tôi và Thôi Hòa Dự vào làng.” Khâu Tề Chính nhanh chóng quyết định. “Tần Lực, Lương Hiển, Đàm Nghiên vào rừng.”


“…Ông chia theo số chữ trong tên à? Tên hai chữ thì vào rừng?” Lưu Thiên Huy lẩm bẩm.


“Trong đội chúng ta, người có thể nhanh chóng phân tích tình hình là Thôi Hòa Dự và Lương Hiển, phải tách ra. Ông quen thuộc địa hình ngôi làng, đương nhiên phải vào đó. Tần Lực và Đàm Nghiên có năng lực chiến đấu mạnh, bảo vệ Lương Hiển điều tra trong rừng.” Khâu Tề Chính giải thích.


“Biết rồi, tôi nói đùa thôi mà.” Lưu Thiên Huy rụt cổ lại.


Xét về thể lực, Khâu Tề Chính không bằng Tần Lực và Đàm Nghiên, xét về trí tuệ, cậu không giỏi bằng Lương Hiển và Thôi Hòa Dự. Nhưng cậu có khả năng quan sát rất chuẩn xác, có thể đưa ra quyết định đúng đắn chỉ trong tích tắc. Tâm lý vững vàng, không tranh công, không tùy tiện ra lệnh, là một lãnh đạo vô cùng thích hợp.


Nhóm này đang dần thành hình.


Ban đêm, ba người Tần Lực thay trang phục. Khi ở trong rừng, mặc đồ rằn ri tiện hơn.


Như thường lệ, Đàm Nghiên giúp Lương Hiển thay đồ. Thực ra xét theo thời gian quen biết, Lương Hiển thân với Tần Lực hơn. Với tính cách của mình, hắn đáng lẽ gần gũi với Tần Lực hơn mới đúng. Mà Đàm Nghiên làm trong cục an ninh trật tự nhiều năm chẳng thân thiết với ai, dù là bạn học, đồng nghiệp hay chiến hữu ngày trước, anh đều cách họ một lớp màng vô hình.


Nếu Đàm Nghiên không ẩn chứa vô số nghi vấn trong lòng, có lẽ sẽ không thu hút sự chú ý của Lương Hiển, không khiến hắn để tâm đến và sẵn lòng cho anh đến gần. Nếu Lương Hiển không còn trẻ như vậy, nếu Đàm Nghiên không có nhiệm vụ tìm kiếm và bồi dưỡng thế hệ xuất sắc tiếp theo để cứu thế giới, anh cũng sẽ không chủ động tiếp cận người ưu tú như Lương Hiển. Nếu không có những lý do này, dù có gặp nhau ở nơi khác, họ cũng chỉ là người qua đường. Lương Hiển sẽ thấy Đàm Nghiên là một người rất đáng kính trọng, Đàm Nghiên sẽ cảm thấy Lương Hiển là trụ cột tương lai của đất nước, rất tán thưởng đối phương, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó.


Vậy mà giờ đây, họ lại vô cùng gần gũi. Đàm Nghiên giúp Lương Hiển cài cúc áo, chỉ cần cúi đầu, Lương Hiển có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, cùng đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định đến lạ thường.


Duyên phận giữa con người với nhau kỳ diệu khó tả như vậy đấy.


“Tiểu Nghiên, gọi vậy được chứ? Dù sao cậu cũng nhỏ hơn mọi người một tuổi.” Lương Hiển nhẹ giọng nói. “Đừng cẩn thận quá thế, tôi đâu có mong manh dễ vỡ, thay quần áo thôi mà.”


Đàm Nghiên: “…”


“Gọi tôi là Đàm Nghiên là được rồi.” Giọng nói thấp thoáng sự kháng cự.


“Hả?” Từ lúc quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Lương Hiển thấy Đàm Nghiên từ chối rõ ràng điều gì đó. Anh có vẻ là kiểu người thuận theo tự nhiên, chỉ cần không chạm đến nguyên tắc thì cái gì cũng được.


Nhưng một cách xưng hô thôi, có tính là nguyên tắc gì đâu?



“Vậy Tiểu Đàm?” Lương Hiển đổi cách gọi.


Lông mày trẻ trung của Đàm Nghiên khẽ nhíu lại: “Gọi thẳng tên tôi là được.”


“Không thích chữ ‘Tiểu’ à?” Lương Hiển tinh quái như mèo rình mồi, trêu chọc: “Không lẽ vì c** nh* thật nên nhạy cảm với từ đó?”


“Đừng đùa nữa.” Đàm Nghiên cài xong chiếc cúc cuối cùng, dứt khoát bế hắn lên.


Lần này đến lượt Lương Hiển: “…”


“Thả tôi xuống, mất mặt quá.” Hắn giãy giụa trong vòng tay Đàm Nghiên. “Cõng không được à?”


“Tay cậu bị thương, cõng không tiện. Cậu không thích kiểu này? Cũng đúng, hai tay bị vướng khi gặp tình huống bất ngờ sẽ không tiện.”


Đàm Nghiên suy nghĩ một chút, đổi sang tư thế khác. Anh để Lương Hiển ngồi lên cánh tay mình, một tay đỡ lấy hắn, tay còn lại để trống, cho cánh tay lành lặn của Lương Hiển vòng qua cổ anh.


“Như vậy thì tay phải của tôi rảnh ra.” Đàm Nghiên rất hài lòng với cách bế này.


Lương Hiển: “…”


Tư thế này trông chẳng khác nào bế trẻ con…


“Được rồi.” Tần Lực im lặng nãy giờ lên tiếng. “Mau xuất phát thôi.”


Lời của cậu cắt ngang ý định tiếp tục phản kháng của Lương Hiển. Lương Hiển quay đầu trừng mắt với Tần Lực, người này rõ ràng là rất thích thú khi thấy hắn bị dìm. Nếu có điện thoại, chắc chắn cậu sẽ chụp liên tục một phút, xong thì đăng lên nhóm lớp trước khi hắn kịp giật lấy.


Nhờ khả năng nhảy vượt trội, Đàm Nghiên ôm Lương Hiển di chuyển trên cây, còn Tần Lực thăm dò trên mặt đất. Đàm Nghiên theo sát Tần Lực, sẵn sàng nhảy xuống nhắc nhở nếu nghe thấy hoặc nhìn thấy điều gì bất thường.


Lương Hiển đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.


Hắn kiên quyết tham gia nhiệm vụ lần này vì không cam tâm. Rõ ràng là học sinh xuất sắc nhất lớp, nhưng chỉ vì bị thương mà phải chậm hơn đám bạn lớn lên cùng nhau một năm. Điều này, hắn không cách nào chấp nhận được.


Ban đầu, cấp trên từ chối đơn đăng ký của hắn. Nhưng hai ngày trước khi huấn luyện bắt đầu, bọn họ đột nhiên chấp thuận. Vì sao có sự thay đổi này…


Ánh mắt Lương Hiển dừng lại trên người Đàm Nghiên, trực giác và sự thật mách bảo rằng, mọi sự thay đổi đều bắt nguồn từ bạn học mới.


Có lẽ hắn là công cụ cấp trên dùng để kiểm tra giới hạn sức mạnh của Đàm Nghiên.


Lương Hiển đáng lẽ nên tức giận, nhưng hắn lại rất bình tĩnh. Hắn hoàn toàn hiểu được suy tính của cấp trên. Nếu đổi lại là hắn, khi gặp một người như Đàm Nghiên, chắc chắn cũng sẽ nhân cơ hội quan sát kỹ lưỡng.



Đàm Nghiên chợt nhún người nhảy lên, kéo cả Tần Lực lên cây: “Phía trước 2600 mét có người tập trung, khoảng hai mươi người.”


Lương Hiển: “…”


Tần Lực: “…”


Lại nữa rồi. Ban đêm mà cách tận 2600 mét cũng có thể phát hiện người? Khả năng cảm nhận của anh thật sự quá kinh khủng.


“Giảm tốc độ.” Lương Hiển ra lệnh. “Chúng ta cần lén tiếp cận quan sát.”


2600 mét, bọn họ mất tròn một tiếng mới âm thầm đến nơi.


Ở đây có vài lều trại, bây giờ là 10 giờ tối, những người đóng quân vẫn chưa ngủ, mà đang quây quần uống rượu trò chuyện. Ai cũng mang vũ khí, trên người đều toát ra sát khí hung hãn. Mùi máu tanh nồng nặc đến mức chỉ cần đến gần là có thể ngửi thấy.


Lương Hiển lặng lẽ quan sát vị trí đứng của bọn họ và nơi dựng trại, vẽ ra một bản đồ địa hình trong đầu. Sau đó hắn ra hiệu với hai người còn lại: Hướng Đông có khả năng cất giấu thứ gì đó quan trọng, đi xem thử.


Ba người lặng lẽ lùi ra, men theo tuyến đường vòng đến khu vực mà Lương Hiển chỉ định. Đó là một khoảng đất trống rộng lớn, không có cây cối. Dưới ánh lửa từ doanh trại, họ mơ hồ nhìn thấy có gì đó được trồng trên nền đất.


Bọn họ leo xuống đất, lợi dụng bóng tối để tiến sát mép ruộng. Lương Hiển cúi xuống rút một nhánh cỏ đưa lên ngửi, là một loại thảo dược giúp cầm máu và tiêu viêm.


Cùng lúc đó, Đàm Nghiên nhìn thấy một tấm biển cạnh mép ruộng. Anh chỉ tay cho Lương Hiển xem. Trên bảng viết rõ ràng: Ruộng anh túc.


Lương Hiển: “…”


Dùng kim sang dược để ám chỉ thuốc phiện á?


Cũng đúng. Dù gì cũng chỉ là huấn luyện quân sự, tổ chức không thể nào thực sự trồng cả một cánh đồng thuốc phiện, nên dùng cách này để mô phỏng.


Thôi Hòa Dự nói đúng. Buổi huấn luyện lần này được chuẩn bị quá vội vàng. Theo lý mà nói, bọn họ nên được đưa ra biên giới mới phải.


“Ai đó!” Một lính gác đột nhiên lao tới.


Ở đây hoàn toàn trống trải, không có cây cối hay bụi rậm để che chắn, rất dễ bị phát hiện. Dù ba người có nằm rạp xuống đất, nhưng vẫn tạo nên đường nét bất thường. Chỉ cần ai quen thuộc địa hình khu vực này là có thể nhận ra ngay lập tức.


“Rút lui!” Lương Hiển ra lệnh, họ đã có đủ thông tin.


Không nói hai lời, Đàm Nghiên ôm lấy Lương Hiển chạy đi, nhưng kẻ phía sau đã đuổi kịp, giương súng quát lớn: “Không được nhúc nhích! Giơ tay ôm đầu, quay mặt lại đây!”


Đàm Nghiên đặt Lương Hiển xuống. Trong khoảnh khắc đó, Lương Hiển cảm nhận được anh lén lấy một lưỡi dao mỏng từ thắt lưng mình giấu vào lòng bàn tay.



Đây là dao cạo râu bọn họ mua ở huyện Bình. Mỏng, nhỏ, rất dễ giấu và có thể dùng để đánh úp bất ngờ.


“Từ từ đi tới đây.” Kẻ cầm súng ra hiệu, những người khác trong trại cũng bắt đầu tiến về phía này.


Khi cách đối phương còn nửa mét, Lương Hiển nhìn thấy nét mặt trầm ổn đến đáng sợ của Đàm Nghiên, trong lòng hắn nảy ra một kế hoạch.


Hắn đang đi dép lê size lớn, nhân lúc di chuyển, hắn cố tình dùng lực hất rơi chiếc dép ra ngoài, để lộ bàn chân bị sưng như cái bánh bao.


Động tác này khiến đối phương dời ánh mắt xuống. Nhìn thấy bàn chân sưng vù của hắn, đối phương khựng lại trong giây lát. Ai mà ngờ người lén lút đột nhập “ruộng thuốc phiện” lại bị thương nghiêm trọng đến mức này.


Một giây xao lãng chính là cơ hội.


Đàm Nghiên đột ngột khom lưng, thân ảnh màu đen như hòa vào bóng tối. Trong một thoáng, ngay cả võng mạc của Lương Hiển cũng không thể bắt kịp chuyển động của anh.


Kẻ địch là người được huấn luyện bài bản, chỉ cần thấy động tĩnh từ khóe mắt là lập tức bóp cò, nhưng đã muộn. Đàm Nghiên cúi thấp người, viên đạn xé gió lướt qua đầu anh. Trong chớp mắt, cậu đã áp sát đối phương, một tay mạnh mẽ đấm vào bụng kẻ địch, tay còn lại ném lưỡi dao đi.


Lưỡi dao nhỏ bé hoàn toàn chìm trong bóng đêm, chỉ có một tia sáng lạnh lóe lên. Kẻ địch chỉ cảm thấy đau nhói nơi cổ tay, không thể giữ nổi khẩu súng nữa, ngón tay vô thức buông lỏng.


Đàm Nghiên vừa vặn chuẩn xác chộp lấy khẩu súng rơi xuống, họng súng chĩa thẳng vào trán đối phương.


Thành công rồi!


Lương Hiển còn chưa kịp cười, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến từ sau lưng, tựa như một cái miệng khổng lồ của bóng tối đang mở ra, từng chút nuốt chửng hắn.


Đồng thời, máy liên lạc trên người Đàm Nghiên rung lên, là tín hiệu khẩn cấp từ huyện Bình.


Đêm nay, Bình huyện lại xuất hiện lỗ hổng!


Đàm Nghiên lập tức túm lấy kẻ địch, định giao cho Tần Lực để tự mình chạy đến huyện Bình ngay lập tức. Nhưng khi quay đầu lại, anh nhìn thấy Lương Hiển và Tần Lực đang đứng trước một lỗ hổng đen ngòm như vực sâu, há miệng nuốt chửng lấy họ.


————


Lời tác giả: 


Tần Lực: Hôm nay lại là một ngày ăn cơm chó.


Đàm Nghiên: Hôm nay lại là một ngày bị gọi là Tiểu Nghiên, muốn đè thằng nhóc không biết lớn nhỏ này xuống đất đánh cho một trận quá.


Lương Hiển: Tưởng tượng đến “bé” Tiểu Nghiên, tự dưng thấy vui ghê, muốn nghiệm chứng quá à.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 13: Vực sâu
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...