Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 83: Hết Quyển 1


Thời gian đã trôi qua hai tiếng. Đàm Nghiên tính toán khoảng cách từ đây đến điểm truyền tống, cho dù dốc hết sức chạy về cũng phải mất ít nhất một tiếng.


Anh chỉ còn một tiếng rưỡi, căn bản không thể chờ Lương Hiển hấp thụ hết tinh hạch của thây ma rồi chiến thắng virus để cùng rời đi.



Anh không thể đưa Lương Hiển trở về.


Đàm Nghiên không biết nên nói gì. Hứa hẹn “lần sau lỗ hổng xuất hiện sẽ tới thăm tiếp” ư? Lời hứa như thế quá hão huyền, anh không phải kiểu người trông đợi vào ngày mai, nên không nói được.


Anh cũng không thể mang một Lương Hiển như vậy trở về thế giới thực, bất kể là vì người dân, hay vì bản thân Lương Hiển cần tinh hạch thây ma.


Cảm giác bất lực dâng lên, anh cái gì cũng không làm được: không cứu nổi con mèo, không ngăn nổi “lỗ hổng” lan rộng không ngừng, không cứu được những người trên tàu điện ngầm, cũng không cứu nổi Lương Hiển.


Sức mạnh… chả có tác dụng gì.


Lương Hiển như đoán ra suy nghĩ của Đàm Nghiên, tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Đừng gánh hết trách nhiệm lên mình, Trái Đất không phải của riêng anh.”


Hắn mở mắt nhìn lên bầu trời. Thế giới thây ma khiến con người ngừng sản xuất công nghiệp nặng, hơn một năm tận thế khiến bầu trời trở nên trong trẻo. Ở thế giới thực, thành phố B quanh năm khói bụi mù mịt, chưa từng thấy bầu trời sao lấp lánh như thế này.


Được ngắm sao cùng người mình thích, thật sự rất tuyệt.


Bầu trời sao như một xoáy nước vô tận, hút hết mọi suy nghĩ, làm con người bất giác cảm thán về sự nhỏ bé của bản thân.


Trong vũ trụ mênh mông, con người… nhỏ bé quá thể. So với vũ trụ, con người còn bé nhỏ hơn cả một electron đối với loài người.


“Mấy ngày nay, lúc tỉnh táo em thường ngẩng đầu ngắm sao. Mỗi lần đều nghĩ: thế nào được gọi là tận thế?” Lương Hiển lẩm bẩm.


Đàm Nghiên yên lặng lắng nghe.


“Anh có phát hiện ra không, khi ‘lỗ hổng’ không ngừng mở rộng, đồ vật chung quanh, thậm chí không gian đều bị hút vào? Theo lý mà nói, chỉ có con người trở về từ điểm truyền tống, những vật thể khác không theo anh vào điểm truyền tống. Nhưng tại sao chỉ cần chúng ta quay về, thì không gian đã bị hút vào sẽ được khôi phục?”



“Các tận thế mà chúng ta gặp phải, nào là thế giới dung nham, tầng khí quyển biến mất, băng tan, Trái Đất ngừng quay, hay gần đây là thế giới ký sinh và thế giới thây ma… trong những thế giới đó, Trái Đất có diệt vong không? Vũ trụ có biến mất không?”


“Không.” Đàm Nghiên đáp.


“Đúng vậy.” Lương Hiển cười, “mấy thế giới trước còn có thể nói là tận thế của mọi sinh linh trên Trái Đất. Nhưng hai thế giới gần đây, bất kể ký sinh hay thây ma, đều chỉ nhắm vào loài người. Tính ra cho dù Trái Đất biến mất, vũ trụ vẫn còn. Cái gọi là ‘tận thế’, vốn dĩ là do con người tự định nghĩa.”


“Thứ chúng ta cố gắng cứu vớt, từ đầu đến cuối là bản thân mình.” Đàm Nghiên xoa đầu hắn, “Lúc này rồi mà còn nghĩ nhiều như vậy.”


“Ngẫm nhiều một chút giúp giữ lý trí.” Lương Hiển dụi đầu vào hõm cổ Đàm Nghiên, thở dài mãn nguyện: “Em nghĩ, những điều em vừa nói, chắc hẳn Kiều Tri Học đã sớm phân tích ra rồi, chỉ là vẫn im lặng, sợ gây hoang mang.”


“Tại sao?” Đàm Nghiên khó hiểu.


“Trước đây chúng ta từng phân tích vì sao ‘lỗ hổng’ chỉ truyền tống một chiều. Khi đó kết luận là: tận thế thuộc về một thế giới đã sụp đổ, còn thế giới của chúng ta nguyên vẹn, áp lực khiến cho ‘lỗ hổng’ chỉ có thể truyền tống một chiều.


Nhưng nếu như theo suy đoán vừa rồi của em – tận thế chỉ là định nghĩa của loài người, chẳng liên quan gì đến vũ trụ hay thế giới, vậy thì cái gọi là ‘sụp đổ’ và ‘áp lực’ rốt cuộc từ đâu ra?”


Theo mạch phân tích của Lương Hiển, Đàm Nghiên dần quên đi sự uể oải và bất lực, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ… chính là con người?”


“Có lẽ vậy, mà cũng chưa chắc.” Lương Hiển không biết Đàm Nghiên đã quyết tâm ở lại cùng mình, nhân cơ hội ôm chặt cánh tay anh. Dù sao giờ hắn yếu xìu, Đàm Nghiên chắc chắn sẽ không nỡ gạt ra, có thể gần thêm một chút thì tranh thủ gần thêm một chút.


“Thế anh đoán, cái gọi là ‘lỗ hổng’, ‘khe hở’ nơi biên giới thế giới, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?” Lương Hiển hỏi.


Đàm Nghiên nghĩ một lúc rồi dứt khoát lắc đầu: “Tôi nghĩ không ra, hay là em giải thích đi, em thông minh hơn tôi.”


“Em đoán nhé, chính là thế giới.” Lương Hiển lắc đầu, “Hoặc có thể nói, Trái Đất cũng có ý thức. Nó nhận ra loài người tiếp tục tồn tại rất có thể sẽ hủy diệt nó, vì vậy nó mượn quỹ đạo vận động của Rubik, liên tục đẩy con người vào những thế giới khác, nơi loài người đã sớm diệt vong.”


Hắn giơ bàn tay phải đã cụt mất ba ngón, nói: “Em từng đưa một tài liệu về tăng sản lượng lương thực cho người ở thế giới khác vì thương xót họ sống trong tận thế. Nhưng thực ra… chúng ta cũng đang trong tận thế. ‘Lỗ hổng’ chính là hình thức tận thế của thế giới thực.


Em đoán ‘lỗ hổng’ có chu kỳ hoặc giới hạn. Khi toàn bộ nhân loại trên Trái Đất đã vào các thế giới khác, hoặc khi Trái Đất cho rằng thời gian đã đủ, thì ‘lỗ hổng’ sẽ dừng lại.


Nếu không có anh, 40 năm trước Trái Đất đã diệt vong rồi. Khi đó Bộ trưởng Vu và mẹ em còn chưa kết hôn, thậm chí em còn chưa được sinh ra.”


“Em đừng coi tôi quá vĩ đại.” Đàm Nghiên lắc đầu.



Lương Hiển biết Đàm Nghiên luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường. Anh thuộc thế hệ tin vào sức mạnh tập thể hơn cá nhân nên Lương Hiển không ép, tiếp tục nói: “Anh thật sự nghĩ em nên quay về sao?”


“Hửm?” Đàm Nghiên nghi hoặc nhìn Lương Hiển. Anh nghe ra ý tứ, không phải Lương Hiển không muốn mà là không nên quay về.


Thấy vẻ mặt ấy, Lương Hiển hiểu ngay Đàm Nghiên chưa hiểu hết hàng loạt suy đoán vừa rồi của hắn. Hắn ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt Đàm Nghiên: “Em vừa nói Trái Đất đang bài xích con người. Nếu giả thuyết này đúng, thì trừ khi nhân loại trong thời gian ngắn tìm được một hành tinh khác thích hợp để sống và tiến hành di dân quy mô lớn, nếu không ‘lỗ hổng’ sẽ không bao giờ biến mất. Một khi tận thế đã bắt đầu thì không thể dừng lại.


Nếu một ngày nào đó Trái Đất ở đâu cũng có ‘lỗ hổng’, 24 giờ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, không phải 1 cái mà là 10 cái, 20 cái, 100 cái, 10.000 cái, thì phải làm sao? Chỉ dựa vào quân đội và cảnh sát chắc chắn không thể cứu hết tất cả. Và đến khi đó, em vẫn còn ở đây.”


Lương Hiển đặt tay lên ngực mình: “Thế giới này chỉ còn 1% dân số, hoàn toàn có thể dung chứa cư dân thế giới thực. So với việc đi tìm một hành tinh mới, chẳng phải giết sạch thây ma ở đây rồi đưa dân cư dời sang sẽ hợp lý hơn sao?”


Đàm Nghiên chỉ xoa đầu hắn.


“Sao vậy?” Lương Hiển vừa nói hăng say vừa thấy bối rối. Tại sao anh có biểu cảm này?


Đàm Nghiên hỏi: “Đó là chuyện của tương lai, không biết bao lâu nữa mới thành hiện thực. 40 năm qua ‘lỗ hổng’ mới từ huyện Bình lan đến thành phố B. Kế hoạch em nói có lẽ trăm năm sau cũng chưa thể thực hiện. Chẳng lẽ em muốn ở đây cả đời à?”


Lương Hiển cứng họng. Đàm Nghiên so với hắn càng hiểu rõ ý nghĩa của thời gian.


Đàm Nghiên lại hỏi: “Em nghĩ tôi để em ở lại đây sẽ cảm thấy khó chịu, nên muốn tìm cớ cho tôi? Chỉ cần coi em như một tọa độ đặt ở thế giới này, rồi tự nhủ rằng em vẫn đang chiến đấu bên cạnh chúng tôi, như vậy tôi có thể an tâm trở về nhà?”


“Em…” Lương Hiển không biết trả lời thế nào.


Đàm Nghiên không thông minh bằng Lương Hiển, thậm chí có khi không bằng một sinh viên bình thường, nhưng vào lúc này lại nhìn thấu lòng người.


“Mau chóng chiến thắng virus rồi theo tôi về nhà.” Đàm Nghiên khẽ nói, “Em từng nói năng lực của tôi là cường hóa. Khi tôi khát khao mạnh mẽ muốn em thức tỉnh dị năng, em đã làm được. Giờ tôi hy vọng em trở lại bình thường, em có thể không?”


Anh nhìn Lương Hiển, ánh mắt như muốn nói, tôi có thể chia sức mạnh cho em không?


Không biết mình đã được Đàm Nghiên hôn lúc đang ngủ, Lương Hiển ngẩng mặt chỉ vào má mình: “Nếu được hôn một cái… biết đâu có thể làm được.”


Hắn ngập ngừng e dè như một đứa trẻ đòi kẹo.


Đàm Nghiên mỉm cười, thơm một cái vào má hắn.



Tim Lương Hiển đập dữ dội. Hắn dùng bàn tay trái còn lành siết chặt tay Đàm Nghiên, căng thẳng nói: “Này, là anh chủ động hôn em đấy nhé. Đến khi em quay về, anh đừng có chối.”


Nói xong mà vô cùng thấp thỏm, đến mức tiếng tim đập vang rõ rệt.


“Thình thịch… thình thịch.” 


Khoảng ba giây đập một lần nhưng vô cùng mạnh mẽ. Đàm Nghiên cảm thấy trong đời này chưa từng nghe âm thanh nào dễ chịu hơn thế.


Có lẽ không hẳn là anh không có tình cảm với Lương Hiển. Tuy chỉ chiếm một góc nhỏ trong trái tim, thì cũng là Đàm Nghiên thích Lương Hiển, kể cả là thương yêu vãn bối hay tình yêu.


Anh hôn thêm một cái lên trán Lương Hiển, dịu dàng nói: “Tôi đợi em trở về thế giới thực.”


“Ơ?” Lương Hiển ngơ ngác sờ trán, dáng vẻ lanh lợi thường ngày mất sạch, “Đợi em quay về để làm gì?”


Đàm Nghiên chỉ mỉm cười, không trả lời.


Không phải anh không dám nói lại những lời từng nói với Nai con, mà là cảm thấy bày tỏ lúc này không cần thiết.


Đợi quay về thế giới thực rồi cùng nhau vui vẻ cũng được.


“Này, anh cứ mập mờ thế này, cho dù em có biến thành xác sống cũng sẽ không từ bỏ đâu!” Lương Hiển trừng mắt nhìn Đàm Nghiên.


“Vậy thì đến tìm tôi đi.” Đàm Nghiên vỗ ngực mình, “Tôi lúc nào cũng chờ em.”


Mặt Lương Hiển nóng bừng, vội lấy tay che mặt: “Em, em có đỏ mặt không?”


“Ừ.” Đàm Nghiên gật đầu. Đỏ mặt trông đáng yêu lắm.


“Em không mọc tóc nữa, thế mà biết đỏ mặt?” Lương Hiển kinh ngạc.


Tim hắn đập nhanh hơn, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh tình yêu? Không, không đúng, có lẽ là năng lực của Đàm Nghiên đang phát huy tác dụng, giúp ý thức của hắn mạnh lên.


Nói không chừng hắn có hy vọng đánh bại thứ ý thức kia, rồi cùng Đàm Nghiên trở về nhà.



“Đợi em!” Lương Hiển ôm chặt Đàm Nghiên: “Em sẽ tăng tốc, không chậm chạp nữa! Lần sau anh bước ra từ ‘lỗ hổng’, sẽ là lúc em về thế giới thực!”


“Nhỡ ‘lỗ hổng’ xuất hiện liên tục thì sao?” Đàm Nghiên hỏi.


“Ờ… cái này…” Nhanh thế thì hắn làm không kịp!


“Thế thì tôi sẽ bầu bạn với em.” Đàm Nghiên nhìn vẻ ngại ngùng của Lương Hiển, đôi mắt cong lên.


Anh đã hứa sẽ đồng hành, thì nhất định sẽ giữ lời.


Trái tim Lương Hiển đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra ngoài. Hắn rất muốn biết Đàm Nghiên có phải đang nói cái điều mà hắn nghĩ hay không, nhưng Đàm Nghiên chẳng chịu nói thẳng, làm hắn bứt rứt cả người.


Phải mau mau quay về mới được!


Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái Đàm Nghiên đã ở thế giới thây ma được ba tiếng.


Anh không thể ở lại trọn ba tiếng rưỡi, cần dành thời gian chuẩn bị để rời “lỗ hồng”. Không cần thêm lời hứa nào nữa, anh vẫy tay chào tạm biệt Lương Hiển rồi vội vàng rời đi.


Tuy rằng một lần nữa để hắn ở lại thế giới thây ma, nhưng chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.


Đàm Nghiên không sợ.


—————————-


Lời tác giả:


— Kết thúc Quyển 1 —


Khụ khụ, tôi biết chương này hơi ngắn, nhưng chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng lẽ lại để Đàm Nghiên với Lương Hiển anh hôn em em hôn anh thêm hai nghìn chữ nữa? Đến lúc kết thúc thì phải kết thúc.


Quyển 1 đại khái là giai đoạn loài người vượt qua thời kỳ mông lung đối với “lỗ hổng”, chuẩn bị đầy đủ để đối diện với thử thách mới.


Đầu quyển sau sẽ timeskip một đoạn thời gian, chứ tôi không muốn viết lê thê cảnh bé Hiển ngầu lòi thế nào ở thế giới zombie mãi đâu.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 83: Hết Quyển 1
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...