Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 84
Ngày 1 tháng 3 năm 2019, trời nắng.
Tâm trạng của Tần Lực như mưa nhỏ dần chuyển sang mưa lớn.
“Thi lại thôi mà, đừng làm mặt khổ sở thế,” Nghiêm Vĩnh Phong an ủi, “Chúng ta đi học ít, bị rớt một môn là chuyện bình thường. Bộ trưởng Vu đã trao đổi với trường rồi, chỉ cần ông thi lại đạt, thì điểm trước sẽ được xóa bỏ, trong hồ sơ cũng không ghi rớt môn đâu.”
Tần Lực trừng hắn ta, trong mắt bốc lên ngọn lửa ghen tức.
Sau Tết Dương lịch 2019 không lâu, mọi người nghên đón đợt thi cuối kỳ học kỳ đầu tiên. Nửa năm nay bọn họ gần như không đến lớp, các giáo viên đều rất không vui. May mà Cục An Toàn Công Nghệ Quốc Gia lấy lý do nhiệm vụ đặc biệt, yêu cầu các giáo viên chấm cho họ điểm chuyên cần, chỉ cần thi cuối kỳ không rớt thì vẫn qua được.
Khoảng thời gian này “lỗ hổng” rất ngoan ngoãn, suốt tuần thi không xuất hiện quấy rối, cho mọi người có chút thời gian th* d*c.
Cả nhóm cùng nhau ôn tập cấp tốc trước kỳ thi, cuối cùng cũng nắm được phần lớn môn học. Nào ngờ đến sát ngày thi mới phát hiện, môn Tư tưởng ai cũng xem nhẹ, năm nay đổi từ thi mở thành thi kín!
Khâu Tề Chính thức trắng cả đêm, ghi nhớ toàn bộ trọng điểm, hôm sau thi được trên 90 điểm; Thôi Hòa Dự không vào “lỗ hổng”, thi cử với cậu ta chẳng là gì; Nghiêm Vĩnh Phong nhờ năng lực xuất sắc của mình, biến thi kín thành như thi mở; chỉ có Tần Lực chịu khó học thuộc, mắt thâm quầng vì thức trắng, vậy mà vẫn rớt Tư tưởng.
“Có gì đâu, rớt một môn chứ mấy,” Thôi Hòa Dự ung dung bước lại gần, chỉ vào Đàm Nghiên nói: “Bên kia chỉ qua mỗi môn Tư tưởng, còn lại rớt hết.”
Đàm Nghiên: “…”
Tư tưởng là môn anh luôn tập trung ôn, lại là môn học thuộc lòng, chỉ cần bỏ công sức thì khó mà rớt. Nhưng các môn khác thì…
Thôi, không nhắc tới nữa.
“Có người thảm hơn kìa.” Thôi Hòa Dự chạy đến trước mặt Đàm Nghiên, vẻ mặt hả hê: “Lương Hiển chả thi được môn nào, tất cả đều đỏ lè. Nếu tháng 7 này còn không quay về, năm sau sẽ phải hạ lớp học lại năm nhất.”
Nghĩ đến việc tương lai Lương Hiển sẽ trở thành đàn em của mình, Thôi Hòa Dự cười không ngậm miệng.
Đàm Nghiên không tức giận, coi Thôi Hòa Dự như một đứa trẻ hay thích cãi vã với Lương Hiển.
“Em ấy sắp quay lại rồi.” Đàm Nghiên điềm tĩnh đáp.
Lần trước anh đi gặp, Lương Hiển đã tự mình giết được một con thây ma cấp năm khác ở thế giới thây ma. Sức mạnh của hắn ngày càng mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu biến thành thây ma, ngược lại còn tỉnh táo hơn.
Đối với việc đánh bại thứ ý thức tà ác kia, Lương Hiển càng thêm tự tin.
Đàm Nghiên đã nói với hắn chuyện tất cả môn học đều bị rớt, nhưng Lương Hiển không lo tí nào. Điểm thi lại được tính như điểm chính thức, nên chỉ cần quay về, hắn chắc chắn có thể thi qua.
Trái lại, hắn lo cho Đàm Nghiên hơn.
Tổ chức chắc chắn sẽ không để Đàm Nghiên rời khỏi nhóm đặc biệt, nhưng có thể sẽ hạ lớp của anh. Với tính cách hiếu thắng của Đàm Nghiên, hạ lớp sẽ là cú sốc lớn. Vì thế Lương Hiển nóng lòng muốn trở lại thế giới thực để kèm cặp anh học bài.
Thấy cậu sốt ruột như vậy, Đàm Nghiên không nói ra việc Kiều Tri Học đã đồng ý cho anh 60% điểm cộng đặc biệt trong kỳ thi lại. Có nghĩa là, dù anh có làm được 0 điểm thì cũng không rớt.
Nếu điều này có thể khiến Lương Hiển sớm quay về, Đàm Nghiên rất vui.
À, gần đây anh đã giấu Lương Hiển không ít chuyện, mong sau này hắn trở lại thế giới thực sẽ không giận.
Đàm Nghiên khẽ cười trộm.
Số sinh viên thi lại ít, nên lịch thi được sắp vào đúng ngày 1. Học viên Học Viện Quân Sự Trung Ương vốn đã giỏi, mỗi môn nhiều lắm chỉ có 1–2 người thi lại, lớp đặc biệt hầu như nhiều năm nay không có ai thi lại. Đàm Nghiên dựa vào sức mình kéo tụt điểm trung bình cả lớp, quả thật rất “xuất sắc”.
Thi cả ngày làm đầu óc quay cuồng, Đàm Nghiên và Tần Lực chán nản được xe chuyên dụng chở về căn cứ. Nghe nói Đồ Tử Thạch lại tiên đoán được một “lỗ hổng” mới, họ cần mau chóng trở về chuẩn bị.
Nào ngờ vừa về đến căn cứ đã nghe A Tam nói: “Ngày 8 tháng 3, lúc 19:23, ở Thạch Gia Trang, XX Sauna Time, phòng tắm nữ? Địa điểm này nghe có hơi…”
Nghe thấy câu đó từ xa, toàn thân Đàm Nghiên hơi cứng lại.
Đồ Tử Thạch lúng túng nói: “Cái này… tôi cũng hết cách… ‘lỗ hổng’ đâu có nghe lời tôi…”
“ Tôi nghĩ trọng điểm các cậu nên để ý là ‘lỗ hổng’ đã chuyển đến Thạch Gia Trang.” Giản Tri Học nghiêm túc nói: “Đừng mổ xẻ việc Đồ Tử Thạch đã ‘thấy’ cái gì nữa.”
Nghe vậy, mặt Đồ Tử Thạch càng đỏ hơn.
Cậu ta tiên đoán thấy “lỗ hổng” chủ yếu dưới dạng hôn mê nằm mơ. Trong mơ, cậu ta nhìn thấy vài cảnh… khá diễm lệ. Tỉnh dậy và báo thời gian địa điểm xong, cậu ta liền lao vào phòng tắm xối nước lạnh, ra ngoài còn lẩm nhẩm, nghe kỹ là đang nhắc đi nhắc lại mấy giá trị quan xã hội chủ nghĩa.
“May là dự báo trước một tuần, chứ nếu giống mấy lần trước, chỉ sớm hơn một tiếng đồng hồ trước khi ‘lỗ hổng’ xuất hiện, thì những người trong nhà tắm nữ khổ rồi.” Thôi Hòa Dự lắc đầu, “Thời gian dư dả, chỉ cần ngày 8/3 đóng cửa ngừng hoạt động là ổn, nói chung là dễ xử lý.”
“Đã lan đến Thạch Gia Trang rồi ư?” Đàm Nghiên bước vào cửa, nhíu mày.
Dạo gần đây “lỗ hổng” thường xuất hiện quanh thành phố B và vùng phụ cận, nay bất ngờ xảy ra ở Thạch Gia Trang, thực sự đáng lo.
Tốc độ lan rộng chỉ trong vòng 1 năm đã vượt qua 40 năm trước cộng lại.
“Chuyện sớm muộn thôi, mọi người nên chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi chứ.” Kiều Tri Học rất bình tĩnh, “Từ đầu năm mới đến nay, tính cả lần này, trong hai tháng đã xuất hiện 7 ‘lỗ hổng’, mà Đồ Tử Thạch chỉ thấy trước 3 lần. Nên trong vòng một tuần tới, chúng ta vẫn phải sẵn sàng cho tình huống ‘lỗ hổng’ xuất hiện ở nơi khác, không thể chỉ chăm chăm vào lần này.”
“Cũng may mấy lần cậu ấy không thấy đều ở ngoại ô, trên quốc lộ, không đụng chạm đến người dân, bằng không thì phiền toái lớn rồi.” A Tam thở phào.
“Phải nói chính vì gần ‘lỗ hổng’ không có người, nên Đồ Tử Thạch mới không nhìn thấy.” Người lên tiếng là Đàm Nghiên.
“Lương Hiển nói với anh?” Kiều Tri Học hỏi.
“Ừm.” Đàm Nghiên không tranh công, giải thích thay Lương Hiển: “Lương Hiển bảo, điều Đồ Tử Thạch để tâm nhiều nhất thực ra không phải ‘lỗ hổng’ xuất hiện, mà là không muốn có thường dân nào bị cuốn vào. Cho nên dị năng của cậu ấy thiên về con người, chứ không phải sự vật.”
“Có lý,” Kiều Tri Học ghi chép lại, “Anh không nên tắt máy quay. Tôi rất cần những phân tích từ Lương Hiển ở dị giới. Mặc dù anh ghi chép rất đầy đủ, nhưng tôi vẫn cần nguồn thông tin sơ cấp.”
Đàm Nghiên chỉ mở máy quay ở lần vượt không gian đầu tiên, kết quả toàn bộ cảnh hai người hôn nhau và Lương Hiển làm nũng đều bị ghi lại, còn bị mang nộp cho nhóm nghiên cứu. Kiều Tri Học, Bộ trưởng Vu cùng đám giáo sư già phân tích từng câu Lương Hiển nói trong video, Bộ trưởng Vu tức đến mức suýt phải đeo ống thở ngay tại chỗ.
Thôi Hòa Dự lén chép video từ máy tính của Kiều Tri Học, mang về cho đội dị năng coi rồi cười ầm ĩ, ngay cả dì Dương cũng ngượng ngùng vỗ vai Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên bị cười nhạo không phản ứng, không hóng hớt, không biểu lộ cảm xúc, trông như không hề tức giận. Nhưng từ lần tiếp theo đi gặp Lương Hiển, Kiều Tri Học phát hiện máy quay xuất hiện tình trạng màn hình đen: hễ khi nào không muốn bị quay, Đàm Nghiên trực tiếp tắt máy, chờ đến lúc trở về hiện thực mới bật lại, dứt khoát không cho người khác xem.
Khi Kiều Tri Học hỏi, Đàm Nghiên chỉ nói thế giới kia mọi người đã xem nhiều lần, không còn gì để nghiên cứu. Anh đã ghi chép vào sổ những phân tích hữu ích của Lương Hiển, giáo sư có thể tra cứu từ đó.
Lúc ấy mọi người mới nhận ra, hóa ra người thật thà cũng biết giận.
Kiều Tri Học cho rằng tâm lý như vậy là không ổn, không hợp tác với tổ chức, bèn tìm Bộ trưởng Vu, yêu cầu ông làm công tác tư tưởng cho đội viên.
Bộ trưởng Vu nhịn đau tim đi nói chuyện, ai ngờ lại nghe được câu trả lời thế này:
“Bộ trưởng, tôi biết tất cả quan hệ xã hội của thành viên đội dị năng đều phải báo cáo cho tổ chức, tôi cũng không định giấu. Nhưng theo quy định của Luật Bảo mật, chỉ khi nào người yêu có hành vi đe dọa an ninh quốc gia hoặc tình nghi làm lộ bí mật quốc gia, thì mới cần giám sát toàn bộ quá trình tiếp xúc giữa họ với người mang trọng trách, để tránh vô tình tiết lộ. Lương Hiển không nằm trong diện này, em ấy cũng là quân nhân quốc gia. Tôi cho rằng việc riêng tư giữa chúng tôi, tổ chức không có quyền giám sát. Đây là quyền riêng tư cá nhân.”
Bộ trưởng Vu: “…”
Ông phải ngậm vội một viên thuốc trợ tim dưới lưỡi, rồi chậm rãi nói: “Điều khoản thuộc lòng cũng khá đấy.”
“Trước đây tôi làm cảnh sát, sao có thể thi hành luật mà không hiểu luật được.” Đàm Nghiên khiêm tốn đáp.
Bộ trưởng Vu còn có thể khuyên giải gì nữa? Với tuổi tác và kinh nghiệm của Đàm Nghiên, gặp vấn đề có khi ông còn phải nhờ Đàm Nghiên khuyên ngược lại.
Huống hồ, đến giờ ông vẫn chưa vượt qua nổi cú sốc Lương Hiển và Đàm Nghiên yêu nhau. Mỗi lần nhìn thấy Đàm Nghiên, phản xạ đầu tiên của ông là sờ xem trong túi còn hộp thuốc trợ tim không. Người thực sự cần tư vấn tâm lý là ông mới đúng!
Đàm Nghiên chiến thắng rời đi, Bộ trưởng Vu liền nhờ Từ Minh Vũ liên hệ một chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong nước, hy vọng người đó có thể giúp ông vượt qua cửa ải này.
Vậy là chuyện này tạm khép lại; Kiều Tri Học bó tay bất lực, sau mỗi lần trở về chỉ biết nhìn vào sổ tay với vẻ mặt ủ ê.
Thôi Hòa Dự bị xử phạt bổ sung: Bộ trưởng Vu phạt cậu ta chỉ mặc q**n l*t, đứng trồng chuối trên sân trường một tiếng, để trải nghiệm cảm giác bị công chúng xem xét. Kể từ đó Thôi Hòa Dự ngoan hẳn, không dám đem chuyện Đàm Nghiên và Lương Hiển ra đùa nữa.
“Quay lại vấn đề chính,” Kiều Tri Học phàn nàn chuyện máy quay xong, nói: “lần tới anh không được đi tìm Lương Hiển.”
“Tại sao?” Đàm Nghiên hỏi, “Biết đâu lần này Lương Hiển có thể về được.”
“Có học sinh trao đổi tham gia.” Kiều Tri Học đáp.
“Để tôi giải thích.” Từ Minh Vũ biết Kiều Tri Học không rành việc này nên đứng ra nói: “Bộ trưởng Vu lâu nay vẫn liên hệ với vài nước phát triển, muốn đổi công nghệ tiên tiến lấy việc chúng ta giúp họ huấn luyện người dị năng. Tình hình tiến triển chậm, cho đến nửa tháng trước có một ‘lỗ hổng’ xuất hiện ở vùng hoang vắng bên ta, trong khi ‘lỗ hổng’ tương ứng xuất hiện ở New York, ngay tại một triển lãm thương mại lớn.”
“Vụ đó tôi biết.” Thôi Hòa Dự mở máy tính: “Lỗ hổng kéo dài tới 20 tiếng; 5 tiếng là anh Đàm đi tìm Lương Hiển, 15 tiếng còn lại là thời gian chúng ta đi lại. Vì lúc đó có rất nhiều người, toàn nhân vật nổi tiếng, chuyện không thể giấu được. Có một tỉ phú trong top 100 Forbes bị ‘lỗ hổng’ hút mất, mãi chưa thấy quay lại.”
Từ Minh Vũ nói: “Đúng vậy. Trước kia các nước khác may mắn vì ‘lỗ hổng’ đều xuất hiện chỗ vắng, chính phủ dễ khống chế tin tức, giống như chuyện ở huyện Bình 40 năm trước, tới lần này không che được nữa. Giới tư bản nhận ra rủi ro, họ mạnh mẽ yêu cầu chính phủ phải giải quyết vấn đề ‘lỗ hổng’, bởi chẳng ai muốn công ty mình một ngày nào đó sẽ bị nó nuốt chửng.
Áp lực từ tư bản đã khiến vài nước phát triển chủ động đề nghị hợp tác. Sau mười ngày mười đêm, Bộ Ngoại giao chọn ra ba học sinh trao đổi. Họ yêu cầu được quay toàn bộ quá trình ‘lỗ hổng’ xuất hiện đến biến mất. Chỉ khi xác định được mức độ nguy hiểm, các nước mới dễ liên hợp hành động.”
“Quay cả quá trình lỗ hổng xuất hiện?” Thôi Hòa Dự nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: “Các anh nói với họ là ta có thể dự báo lỗ hổng à?”
“Dĩ nhiên là không tiết lộ Đồ Tử Thạch.” Bộ trưởng Vu bước vào: “Sao có thể lật hết bài tẩy cho người ta biết được? Chúng tôi chỉ nói sơ rằng nước ta có phương pháp dự báo. Bị nạn suốt 41 năm, có vài biện pháp là hợp lý.”
“Hiểu rồi.” Thôi Hòa Dự gật đầu.
Bộ trưởng Vu quay sang Đàm Nghiên: “Lần này vì cần quay từ lúc lỗ hổng xuất hiện nên anh không được gặp Lương Hiển. Tôi không thể để họ biết có người có thể truyền thông tin bằng ý thức ở dị giới. Làm vậy để bảo vệ Lương Hiển.”
“Rõ.” Dù lòng không nỡ, Đàm Nghiên vẫn tuân lệnh.
“Yên tâm, Lương Hiển hiện rất quan trọng. Từ việc truyền thông tin bằng ý thức, đến những suy đoán về xác sống, và cả sức mạnh có thể đạt được sau khi hấp thụ nhiều tinh hạch… mọi thứ đều cần cậu ấy trở về để xác minh. Tổ chức sẽ không bỏ rơi cậu ấy.” Kiều Tri Học an ủi Đàm Nghiên.
Tổ chức không từ bỏ Lương Hiển không phải vì hắn là người yêu của Đàm Nghiên hay con trai Bộ trưởng Vu, mà vì thực lực bản thân Lương Hiển khiến quốc gia không thể để mất một nhân tài như vậy. Hắn đã trưởng thành, mạnh mẽ đến mức không thể bỏ.
Đàm Nghiên vui mừng mỉm cười.
Sau một thời gian trị liệu tâm lý, Bộ trưởng Vu đã bình tĩnh hơn khi nhìn thấy nụ cười đó, không còn phải sờ hộp thuốc trợ tim nữa.
Bộ trưởng Vu tiếp tục: “Về hành động lần này, các điểm cần chú ý như sau. Thứ nhất, khi điều kiện cho phép, chúng ta phải tỏ ra yếu thế.”
“Yếu thế?”
Đội dị năng sửng sốt. Không phải lúc này nên thể hiện sức mạnh để buộc các nước phải đưa công nghệ ra đổi chác sao?
Bộ trưởng Vu đổi cách nói: “Ý tôi là nếu Đàm Nghiên không cần ra tay thì đừng ra tay. Các cậu đã mạnh lên rồi, cho dù có gặp khó cũng không đến mức bó tay. Vậy nên trong hoàn cảnh này, chúng ta không nên phô bày quân át chủ bài.”
“Đúng vậy.”
Đội dị năng đồng tình. Chỉ nên thể hiện mức trung bình, tạm giấu “vũ khí hình người” không cho họ biết.
“Thứ hai, lần này Đồ Tử Thạch không được vào ‘lỗ hổng’. Chúng ta phải che giấu năng lực của cậu, rõ chưa?”
Đồ Tử Thạch gật đầu. Năng lực dự báo của cậu ta ở dị giới quả thật hữu ích, nhưng sức chiến đấu không cao, gặp phải thảm họa vượt khả năng con người, cậu ta sẽ giống như dì Dương, cần được bảo vệ. Vì thế sự vắng mặt của cậu ta không ảnh hưởng nhiều đến đội dị năng.
“Thứ ba, phải để bọn họ trực tiếp trải nghiệm sự nguy hiểm của thế giới sau ‘lỗ hổng’.”
Nói đến đây, giọng Bộ trưởng Vu lạnh hẳn.
Khâu Tề Chính giơ tay hỏi: “Tức là có thể chết một hai người, hoặc để họ bị thương không thể phục hồi sao?”
Bộ trưởng Vu đáp: “Trừ khi bất đắc dĩ, tuyệt đối không để chết người. Người sống quay về mới là bằng chứng. Nhưng bị thương thì phải có.”
Thấy mọi người có phần chùng xuống, Bộ trưởng Vu nói thêm: “Tôi hiểu, các cậu trở nên mạnh mẽ là để bảo vệ người khác, phải nhận nhiệm vụ thế này sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng chính trị vốn là như vậy. Nếu không dùng vài thủ đoạn, căn bản không thể khiến họ nhận ra đây là thảm họa toàn cầu, toàn bộ nhân loại đang đối mặt với diệt vong. Các quốc gia đã đấu đá nhau bao năm, nếu không chịu đau đớn, con người sẽ rất khó đoàn kết.”
••••••••
Lời tác giả:
Mọi người đừng sốt ruột nhé, bé Hiển sẽ xuất hiện trong phó bản này.
Người có kế ắt có cách giải quyết~
Dù sao thì khoa (chém) học (gió) cũng giải quyết được mọi vấn đề.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 84
10.0/10 từ 24 lượt.
