Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 82


Lương Hiển vừa mở mắt ra liền thấy Đàm Nghiên. Hắn ngơ ngác nhìn Đàm Nghiên và nai con, không biết bản thân đang mơ hay là hiện thực.


Hắn giơ tay phải của mình lên, thấy găng tay đã bị tháo xuống, ba ngón tay cụt lộ ra. Lương Hiển lập tức rụt tay lại, giấu ra sau lưng, cả người còn nhích về sau.



Kho lúa sau lưng chặn lối thoái của hắn, động tác lùi biến thành mấy cử động run rẩy.


Cho dù đang nằm mơ, Lương Hiển cũng không muốn làm hại đến Đàm Nghiên. Tình cảm thôi thúc hắn muốn ôm lấy người thương đã xa cách hơn một tháng, nhưng lý trí bắt buộc hắn phải giữ khoảng cách. Giờ phút này, lý trí của Lương Hiển vẫn còn chiếm ưu thế.


Hắn không biết khi nào mình sẽ mất lý trí.


Đàm Nghiên nắm chặt bàn tay trái của hắn, không cho hắn chạy trốn.


“Không phải đang mơ.” Đàm Nghiên nhìn ra sự bối rối trong mắt hắn, trịnh trọng nói: “Em có thể thông qua nai con gửi hoa cho tôi, thì tôi cũng có thể dựa vào vướng mắc lượng tử của hai đứa tìm được em.”


Lương Hiển tỉnh táo hơn một chút, lắc đầu rồi cúi xuống nói: “Anh… đừng lại gần quá. Đầu óc em có lúc tỉnh táo có lúc hồ đồ.”


“Cố gắng kiên cường, giữ vững lý trí.” Đàm Nghiên nâng mặt hắn lên, nghiêm giọng: “Em đã cầm cự được đến bây giờ, nhất định sẽ chiến thắng được virus thây ma!”


Anh không giỏi ăn nói, chỉ có thể thốt ra mấy lời động viên sáo rỗng như vậy. Nhưng đối với Lương Hiển, việc Đàm Nghiên có thể xuất hiện trước mặt hắn đã là khích lệ lớn nhất.


Lương Hiển lắc đầu mạnh, cố làm mình tỉnh lại hơn, rồi hỏi: “Anh đến đây bằng cách nào?”


Đàm Nghiên kể sơ qua mọi chuyện, từ lúc nhận được hoa. Nghe đến đoạn tấm thiệp của mình bị đưa ra bàn bạc mở họp, gương mặt Lương Hiển hơi giật một cái.


Hắn lắc đầu, cười nhạt: “Biết thì biết thôi, dù sao cũng không thể quay về. Họ muốn cười thì cứ cười.”



Cuộc sống hơn một tháng ở dị giới dường như đã thay đổi hắn, khiến hắn trưởng thành hơn.


“Tôi đến để đưa em về.” Đàm Nghiên nghiêm túc nói.


“Không thể nào.” Lương Hiển đưa tay chống lên trán, chỉ vào cằm mình: “Anh xem đi, hơn một tháng nay em không cạo râu, vậy mà chẳng mọc thêm được chút nào.”


“Còn cái này.” Hắn vừa nói vừa rút dao rạch một đường trên cánh tay phải. Có vết máu, nhưng không chảy máu.


“Quá trình trao đổi chất trong cơ thể em đang dần dừng lại.” Lương Hiển bình thản giải thích, “Tuy em vẫn luôn dùng ý thức ngăn cản thi độc xâm nhập vào não, nhưng những biến đổi của cơ thể thì không thể lừa được.”


Hắn rất bình tĩnh, ít nhất là bề ngoài. Không rõ là bình tĩnh thật, hay chỉ là ngụy trang để che mắt Đàm Nghiên.


Lương Hiển dần thẳng lưng dậy, kể cho Đàm Nghiên nghe chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua từ ngày hai người chia cách.


Sau khi tiễn mọi người rời đi, hắn tiến đến chỗ xác sống cấp năm, cắt lấy một phần tổ chức cùng tế bào của nó, rồi dùng thiết bị mang theo trong ba lô để xét nghiệm, hy vọng phân tích được thành phần của virus xác sống. Chỉ cần hiểu rõ thành phần, có lẽ hắn sẽ có cơ hội phân giải thi độc trong cơ thể mình.


Nhưng kết quả lại khiến người ta kinh ngạc là: trong cơ thể con xác sống cấp năm hoàn toàn không có độc tố. Theo thiết bị phân tích, đây là một thi thể đã chết hơn một năm, không biết dùng cách gì mà vẫn giữ được sự tươi mới.


Vậy thì thi độc từ đâu ra? Ý thức ngày càng mơ hồ của hắn là như thế nào?


Đầu óc Lương Hiển choáng váng. Hắn gắng gượng giữ lý trí, nhớ lại hình dáng của những con xác sống mà mình từng thấy.


Xác sống vốn đã chết, nhưng dù khớp xương bị chặt gãy, chúng vẫn có thể cử động; chỉ khi đánh mạnh vào não mới có thể g**t ch*t chúng.


Vậy có khả năng thứ xâm nhập vào cơ thể sau khi bị cắn không phải là virus, mà là một dạng năng lượng? Loại năng lượng này khiến người ta tử vong, đồng thời giữ cho đại não vẫn duy trì hoạt động?


Nghĩ đến khả năng đó, Lương Hiển mổ não xác sống cấp năm, phát hiện bên trong có một viên tinh hạch màu đỏ máu.


Tinh hạch to bằng nắm tay, đỏ đến trong suốt. Hắn nhìn vào bên trong hộp sọ của vua thây ma, bên trong không có dịch não, chỉ có duy nhất viên tinh hạch đỏ au sạch sẽ.



Không có đại não, vậy thì ý thức từ đâu ra? Vì sao vua thây ma có thể khôi phục trí tuệ, thậm chí khống chế được nhân tâm?


Lương Hiển nhịn đau đầu, tiếp tục phân tích thành phần của tinh hạch, bất ngờ phát hiện nó không phải vật chất, mà là kết tinh của năng lượng.


Năng lượng vốn vô hình, thế mà có thể kết tụ thành tinh hạch, đủ để thấy sức mạnh trong nó khủng khiếp đến nhường nào.


Nếu mục đích của năng lượng xác sống là xâm thực đại não, vậy nếu ý thức của hắn chống cự lại, liệu có hiệu quả hay không?


Nghĩ vậy, Lương Hiển lập tức dồn hết tinh thần, điều động toàn bộ ý thức trong đầu, khống chế năng lượng trong cơ thể chống lại thi độc. Hắn ép nguồn năng lượng gần như lan vào tim và não quay trở lại, dồn hết xuống ngón trỏ bên phải.


Lương Hiển nhìn chằm chằm vào ngón tay đã biến thành màu đen, thử cử động nó, phát hiện mình không thể khống chế được. Ngón tay này đang chậm rãi mọc ra móng vuốt đáng sợ. Lương Hiển nhanh lẹ rút dao, chặt phăng ngón tay.


Khoảnh khắc ngón tay bị chặt xuống, não hắn tỉnh táo hơn nhiều. Lương Hiển hiểu rằng mình đã tìm ra cách để kháng lại virus, đồng thời cũng phát hiện ngón tay bị chặt không chảy máu, bản thân hắn cũng không cảm thấy đau đớn.


Đại não vẫn hoạt động bình thường, bởi đây là biểu hiện cụ thể của ý thức lực, năng lượng dồi dào. Nhưng thân thể thì không thể cứu vãn, virus xác sống đã đi một vòng trong cơ thể, để lại tác động không thể xoá bỏ.


Khi Lương Hiển dồn ép thi độc đến đầu ngón tay, viên tinh hạch trên tay trái thu nhỏ lại một chút.


Hắn đốt thi thể của xác sống cấp năm, rồi nói với dân chúng ở huyện Bình rằng người bảo hộ bọn họ đã chết. Không bao lâu nữa sẽ có một đợt lớn xác sống kéo đến, bảo họ tự tìm đường sống.


Hắn không thể giúp gì cho những người đó, bởi hắn không rõ mình sẽ biến thành xác sống vào lúc nào.


Lương Hiển ôm tâm trạng bình thản đi đến đơn vắng vẻ, tránh xa khu dân cư để không gây hại cho người khác. Hắn phát hiện lũ xác sống sẽ không tấn công mình, bởi trong mắt chúng, hắn không còn là người sống nữa.


Trong khoảng thời gian này, hắn liên tục mổ não xác sống để nghiên cứu, từ loại thường đến cấp hai cấp ba.


Hắn phát hiện trong đầu xác sống thường chỉ là một khối rỗng, ngoài chút dịch não đã hư thối thì chẳng có gì khác. Chúng không tấn công đồng loại, chỉ h*m m**n não bộ con người. Khi ăn quá nhiều người, chúng sẽ tiến hóa thành xác sống cấp hai.


Trong não xác sống cấp hai có tinh hạch nhỏ, thân thể trở nên linh hoạt hơn. Ngoài việc tấn công loài người, chúng còn ưa thích cắn xé đồng loại, nhất là những con cùng cấp.



Cấp ba, cấp bốn cũng như vậy, tranh đoạt tinh hạch lẫn nhau. Tinh hạch dần thay thế đại não, khôi phục ý thức.


Muốn tiến hóa thành “Vua thây ma” như Sở trưởng Lý, ít nhất phải lấy mạng của hàng chục triệu con người cùng hàng vạn tinh hạch biến dị của xác sống.


Lương Hiển có thể giảm bớt thi độc trong cơ thể, nhưng không thể loại trừ hoàn toàn. Thể trạng ngày càng tồi tệ, hắn chỉ còn cách chặt từng ngón tay để kìm hãm. Trong quá trình này, hắn dần phát hiện nguyên nhân mình có thể kháng lại virus là vì bản thân chậm rãi hấp thụ viên tinh hạch của xác sống cấp năm.


Không hấp thụ tinh hạch, ý thức lực trong đại não không thể chống lại virus; mà hấp thụ thì cái giá phải trả chính là quá trình trao đổi chất của cơ thể hoàn toàn dừng lại.


Nếu không phải trái tim vẫn còn đập chậm rãi, e rằng Lương Hiển đã tuyệt vọng rồi.


Đến ngày hắn hấp thu toàn bộ viên tinh hạch cấp năm, Lương Hiển đột nhiên nhận thấy cảnh vật chung quanh biến đổi.


Hắn nằm cạnh Đàm Nghiên, Đàm Nghiên ôm hắn ngủ.


Lương Hiển mừng rỡ như điên, giơ tay muốn ôm lấy Đàm Nghiên, lại phát hiện bàn tay mình biến thành hai cái móng guốc.


Không phải cơ thể hắn trở lại thế giới thực, mà là ý thức nhập vào cơ thể nai con. Nai con cảm giác được có kẻ xâm nhập vào đại não, khẽ giật mình, ý thức chủ sắp quay về.


Lúc này, Lương Hiển có thể cảm nhận rõ sức mạnh chênh lệch giữa mình và nai con. Hắn có khả năng cướp lấy ý thức của nó, bỏ lại thân thể ở thế giới xác sống, còn ý thức thì trở về.


Hơn nữa sau khi quay lại, hắn có thể lợi dụng sự liên kết lượng tử để đổi sang một cơ thể khác, một lần nữa trở thành con người.


Thế nhưng hắn không làm vậy. Hắn chỉ dặn dò nai con thay mình tặng hoa cho Đàm Nghiên, rồi lại quay về thế giới xác sống.


Đồng thời, Lương Hiển cũng hiểu được vì sao xác sống cấp năm có thể dùng ý thức lực điều khiển người khác. Bởi giờ đây, hắn cũng trở nên cường đại như vậy.


Với tư cách là một dạng năng lượng, khi độ sinh động electron đạt đến một mức nhất định, ý thức có thể tản ra xa, ảnh hưởng đến đại não của người khác.


Lương Hiển không rõ trong đầu mình giờ là tinh hạch hay là dịch não, hắn không thể mổ chính mình ra để xem.



Nhưng hắn nhận thức được, hắn cần tinh hạch. Cho dù đã hấp thụ viên tinh hạch cấp năm, hắn vẫn rất khó chống lại virus trong cơ thể.


Từ đó, hắn nảy ra giả thuyết mới: thi độc, tương đương một loại năng lượng, chỉ có thể truyền dẫn trong xác chết, vì vậy chúng phải biến người bị cắn thành xác chết. Còn tinh hạch chỉ đơn thuần là kết tinh năng lượng, có thể được hắn hấp thụ và chuyển hóa, bất kể hắn là người hay là xác sống.


Chỉ khi tinh hạch tồn tại trong đại não xác sống, năng lượng này mới hoàn toàn khống chế được cơ thể, đọc được ký ức, hấp thu kinh nghiệm của chủ thể cũ.


Năng lượng này cũng là một dạng ý thức lực. Sở dĩ hắn không thể chống lại, là vì bản thân hắn chưa đủ mạnh.


Cuối cùng, Lương Hiển đi đến kết luận: nguyên nhân khiến thế giới này lâm vào tận thế, rất có khả năng là do một loại ý thức lực. Nó muốn chiếm lấy thân xác, giống như việc hắn từng nhập vào cơ thể nai con.


Nó phân tán ý thức lực của mình khắp thế giới, biến con người thành thây ma; theo thời gian, tất cả nhân loại sẽ bị ăn hết, cả thế giới sẽ hóa thành một con thây ma mạnh nhất, sở hữu năng lượng được kết tụ từ ý thức của toàn bộ con người. Vậy nên thây ma thường tấn công con người, còn thây ma cấp cao thì tranh giành tinh hạch, xét đến cùng đều vì năng lượng.


Ý thức lực này mạnh đến mức có thể ảnh hưởng cả thế giới. Chỉ một mình Lương Hiển không thể chiến thắng nó, hắn cũng cần tinh hạch.


Vì vậy hắn triệu tập vô số thây ma, tìm đến một ngôi làng vắng vẻ, tận dụng các bể khí sinh học để tạo khí metan, thây ma tập trung thây ma một chỗ để dễ tiêu diệt và chiếm lấy tinh hạch.


Kế hoạch tiếp theo là liên tục giết thây ma, thu thập tinh hạch, tăng cường ý thức lực của mình.


Khi mạnh đến một mức nhất định, hắn sẽ mở não để trực tiếp đối kháng với ý thức lực đó; kết quả sống hay chết, người hay thây ma, sẽ phụ thuộc vào trận đánh đó.


“Em như thế này… còn được tính là người không?” Lương Hiển hỏi: “ý thức rời khỏi thân xác, hấp thụ tinh hạch của thây ma, nếu sau này chiến thắng e là không còn được gọi là người nữa, phải không?”


Hắn nhìn các ngón tay của mình. Hắn rất muốn đổi sang một thân xác khác khỏe mạnh. Dù luyến tiếc nai con, luyến tiếc người ở thế giới của mình, chí ít hắn có thể chọn một thân xác ở thế giới thây ma chăng?


Nếu đổi sang một thân xác khỏe đẹp không bị cảm nhiễm, ý thức có vướng mắc lượng tử với nai con, hắn có thể theo nai con và Đàm Nghiên trở về thế giới thật. Như vậy cũng coi là “về nhà”, phải không?


Nhưng hắn không thể làm vậy.


Lương Hiển nhìn thẳng vào Đàm Nghiên, nói: “Em không thể chạm vào ranh giới đó, nên em không thể cùng anh trở về.”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 82
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...