Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 81


Nhưng, theo lý thuyết của Giáo sư Kiều, lẽ ra anh mang theo nai con trực tiếp xuất hiện trước mặt Lương Hiển, giống như mỗi lần đều được truyền tống đến trước bia mộ. Thế mà trước mắt không có Lương Hiển, ngược lại là một đám thây ma.



Chẳng lẽ Lương Hiển thực sự đã biến thành thây ma? Trong lòng Đàm Nghiên hơi hoảng. Anh không sợ biển thây ma, chỉ lo cho Lương Hiển.


Đám thây ma thấy con người xuất hiện, liền bất chấp tất cả lao tới. Trong đó có thây ma cấp hai, thậm chí cấp ba, tốc độ cực nhanh, chỉ chưa đến vài giây đã xông đến trước mặt Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên không hoảng loạn. Anh ôm nai con nhẹ nhàng nhảy lên, giẫm lên đầu một con thây ma cấp ba, rồi ngay trước khi nó vung móng vuốt ra chụp, tung người nhảy sang đầu một con thây ma cấp hai khác.


Tựa như chơi nhảy lò cò, Đàm Nghiên cứ thế nhẹ nhàng di chuyển trên đầu lũ thây ma. Trường điện xung quanh bị anh khống chế, tạo ra luồng khí mạnh bao quanh thân thể. Móng vuốt thây ma cấp ba chạm tới lớp “khí” này, móng vốn sắc bén đến mức có thể xé thép cũng lập tức gãy vụn.


“Lương Hiển!” Đàm Nghiên vừa tìm kiếm trong đám thây ma, vừa lớn tiếng gọi, không để tâm việc bản thân sẽ dẫn dụ thêm thây ma.


Khắp nơi không thấy bóng dáng Lương Hiển, vậy tại sao anh bị truyền tống đến đây?


Mấy ngày nay học tập giúp Đàm Nghiên có chút khái niệm về vướng mắc lượng tử. Anh cố gắng suy nghĩ: nếu nai con đã xảy ra hiện tượng vướng mắc lượng tử với ý thức của Lương Hiển, vậy thì địa điểm anh được truyền tống đến, cho dù không có bản thân Lương Hiển, thì cũng lưu lại “ý thức” của hắn.


Nói cách khác, ý thức của Lương Hiển xuất hiện giữa đám thây ma này.


Nghĩ đến đây, lòng Đàm Nghiên lạnh buốt. Anh nhớ từ cấp bốn trở lên, thây ma có thể dùng ý thức khống chế bầy đàn; vua thây ma cấp năm thậm chí có thể thao túng ý chí con người. Anh bị đưa tới nơi này, chẳng lẽ vì Lương Hiển đang khống chế đám thây ma, nai con bị ý thức hấp dẫn, nên hai người mới đến đây?


“Con có cảm nhận được Lương Hiển đang ở đâu không?” Đàm Nghiên hỏi nai con.


Nai con lắc đầu, đôi mắt to ngập nước ánh lên vẻ vô tội.


Đàm Nghiên nhìn đồng hồ trên tay. Từ lúc truyền tống đến giờ đã một phút. Từ nghĩa trang huyện Bình quay lại trung tâm thương mại thành phố B, cho dù anh có chạy hết tốc lực, cũng phải mất ít nhất nửa tiếng.


Tính cả việc đi về hai lần cộng thêm tiêu hao dọc đường, thời gian an toàn chỉ có một tiếng rưỡi.


Anh chỉ còn ba tiếng rưỡi để tìm Lương Hiển.


Nếu nai con không có cảm ứng, thì manh mối duy nhất bây giờ chính là bầy thây ma này. Chỉ cần anh còn ở đây, bọn chúng sẽ tạm thời quên mất mục tiêu, chuyên tâm tấn công anh.


Vậy thì để chúng nhận ra mình là con người.


Đàm Nghiên cảm nhận xung quanh, khống chế luồng bức xạ ion, giống như lúc luyện tập, tập hợp từng chút từng chút các hạt, ngưng tụ thành một lớp màng trong suốt bao quanh anh và nai con.


Ngay khi lớp màng phủ lên cơ thể, lũ thây ma lập tức ngừng công kích. Chúng mù mờ quờ quạng quanh Đàm Nghiên, không tìm thấy mục tiêu bèn lững thững chuyển hướng, tiếp tục đi về một phía nào đó.


Động tác của thây ma quá chậm chạp. Thây ma cấp hai, cấp ba có lẽ đang gắng sức chống cự ý thức khống chế nên bước chân nặng nề, vừa khéo tốc độ ngang với lũ thường. Đàm Nghiên đi theo sau đám thây ma chậm chạp như rùa bò, trong lòng gấp gáp.


Thời gian quá gấp, không thể cứ đi theo thế này.



Suy nghĩ, phải nghĩ thật nhanh! Không thể như những lần xuyên không trước đây, chỉ cần chuyên tâm tìm điểm truyền tống để quay về là xong. Bây giờ anh buộc phải dựa vào chính mình, nghĩ ra cách tìm được Lương Hiển.


Bộ não hoen gỉ cố gắng xoay chuyển. May mà những ngày qua anh đã chăm chỉ học tập, ít nhiều cũng khai phá được một phần khả năng tư duy.


Thây ma bình thường là loài không có bất kỳ khả năng suy nghĩ, chỉ biết mù quáng lao vào mục tiêu. Nếu chúng phải đi đâu đó, liệu có cân nhắc đường đi có sông, có làng, có thung lũng mà lựa chọn đi đường lớn không?


Không.


Suy ra hướng chúng tiến tới là một đường thẳng. Hơn nữa, nếu Lương Hiển đang triệu tập bầy thây ma, dọc đường chắc chắn sẽ có thêm lũ mới nhập vào, anh không cần chỉ đi theo một nhóm này.


Để kiểm chứng, Đàm Nghiên bắt lấy một con thây ma, xoay mạnh cơ thể nó 180 độ. Thây ma ngẩn ra trong chốc lát, rồi chậm chạp quay người, tiếp tục tiến về phía trước.


Anh lại thử vài con khác, kết quả đều giống nhau, chúng nhất loạt cố chấp hướng về cùng một phương. Không có ngoại lệ.


Chính là hướng này!


Chỉ cần men theo hướng này, dọc đường ắt sẽ gặp thêm những thây ma khác “dẫn đường”. Nơi nào thây ma tụ tập càng nhiều, thì nơi đó rất có khả năng chính là chỗ Lương Hiển đang ở!


Nghĩ đến đây, Đàm Nghiên không còn chậm rãi theo sau bầy thây ma nữa, mang theo nai con chạy như điên.


Nai con là thành viên duy nhất trong đội dị năng có thể theo kịp bước chân Đàm Nghiên. Nó vui vẻ chạy bên cạnh, vừa chạy vừa không ngừng kêu “gru gru”, như giục Đàm Nghiên cưỡi lên lưng nó để nó chở đi.


Đàm Nghiên xoa nhẹ đầu nó. Làm sao anh nỡ cưỡi lên một con nai nhỏ còn chưa mọc sừng?


“Đợi đến khi con lớn, tốc độ nhanh hơn ba, lúc đó ba sẽ cưỡi con. Đừng nóng vội, hãy biết quý trọng thân thể mình, lớn lên thật khỏe mạnh. Khi con trở thành con nai cường tráng nhất, ba sẽ dựa vào con nhé.” Đàm Nghiên hứa hẹn.


“Gru gru~” Nai con kêu vui sướng, đáp lại lời hứa.


Khi nào lớn lên con sẽ trở thành sức mạnh của ba, giống như ba từng gieo mầm niềm tin cho con.


Một người một nai lao vun vút trên đường không đổi hướng. Gặp sông lướt thẳng qua mặt nước, gặp làng thì xuyên qua.


Trên đường chạm trán không ít thây ma, chúng cũng đang hướng thẳng về phía trước. Điều đó càng củng cố suy đoán của Đàm Nghiên.


Khoảng một tiếng sau, khi đồng hồ chỉ 21:20, nai con bỗng khựng lại.


Đây là một ngôi làng nhỏ, bên ngoài có nhiều thây ma tụ tập, nhưng tuyệt nhiên không có con nào bước vào trong. Thậm chí có vài con từ trong làng đi ra, rồi ngây dại đứng sững ở cổng.


Chính là chỗ này!


Đàm Nghiên dẫn nai con vào làng, lần lượt tìm kiếm từng nhà.


Anh ngửi thấy một mùi lạ. Nồng nặc, hôi hám nhưng lại quen thuộc… Là khí metan!


Anh nhớ khi còn làm cảnh sát, từng ngửi thấy mùi này tại hiện trường vài vụ nổ khí gas. Có nhiều làng dùng rơm rạ, nước thải hữu cơ để sản xuất khí metan. Khí này dùng để đun nấu, sưởi ấm, phần bã sau lên men là phân bón hữu cơ tốt nhất, một công đôi việc.



Trong làng tại sao nồng mùi metan quá vậy? Bình thường bể khí sinh học được bịt kín rất kỹ, vì đây là khí dễ cháy, yêu cầu an toàn nghiêm ngặt. Vì sao lũ thây ma tụ tập quanh ngôi làng tỏa ra khí metan?


Đi dọc đường, Đàm Nghiên thấy nhiều bể khí sinh học bịt kín rất tệ, hơn nữa mỗi bể đều dẫn ra một đường ống lớn. Xem qua mấy cái, anh phát hiện tất cả ống đều dẫn về cùng một chỗ.


Anh và nai con lần theo, điểm cuối đường ống hóa ra là khu nhà kho lương thực gần làng.


Ngôi làng này rõ ràng trồng nhiều lúa, kho chứa rộng lớn. Đàm Nghiên mở một cửa kho, bên trong kín như bưng, tràn ngập mùi khí metan, chỉ cần bén lửa là bùng cháy ngay.


Mỗi kho đều như vậy, cửa đóng kín, khí bị nhốt bên trong, ống dẫn thì lắp ghép cẩu thả, khiến khí rò rỉ ra ngoài. Giống như được chế tạo trong điều kiện hết sức tồi tàn, thậm chí ghép nhặt từ nơi khác mang đến.


Trong lòng Đàm Nghiên dần hình thành suy đoán. Anh dò theo từng đường ống, cuối cùng đến trước một kho lớn nhất, thấy một người nằm đó.


Người ấy mặc đồng phục bình thường của công nhân kho, đội mũ bông mùa đông, mũ kéo sụp xuống, chỉ lộ phần cằm. Bàn tay trái đặt trên ống dẫn, lưng dựa vào cửa kho, hình như đang ngủ.


Đàm Nghiên chậm rãi bước tới, ngồi xuống, vén mũ lên. Đúng là Lương Hiển.


Sắc mặt hắn bình thường, không có vẻ xanh tái đặc trưng của thây ma, trông chẳng khác gì ngày thường, hệt như Sở trưởng Lý. Không rõ hắn là con người hay đã trở thành thây ma cấp năm.


Nhưng từ cách bố trí những ống dẫn, khí metan, cộng với sự di chuyển bất thường của bầy thây ma, Đàm Nghiên có thể đoán ra đại khái sự tình.


Suốt đường đi thẳng tới đây, anh không gặp căn cứ loài người nào. Nếu đích đến của bầy thây ma là nơi này, vậy sẽ không có ai bị thương.


Dù Lương Hiển thật sự biến thành thây ma cấp năm, hắn cũng không có ý định hại người, trái lại còn tính toán làm sao tiêu diệt thây ma.


Nai con “gru gru” hai tiếng, tiến lại cọ cọ vào Lương Hiển. Hắn vẫn bất động, ngủ say như chết.


Một nỗi bất an không rõ nguồn cơn dâng lên trong lòng Đàm Nghiên. Anh chưa từng có cảm giác này.


Một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, thông minh, thiện lương, dũng cảm đối diện với tình cảm bản thân, thẳng thắn và chân thành. Dù bị bỏ lại trong một thế giới không thuộc về mình, hắn vẫn giữ vững bổn phận, cống hiến toàn bộ sức lực cho đất nước và nhân dân.


Một con người như thế, nếu thật sự chết đi, sẽ là tổn thất lớn lao đối với đất nước và nhân dân.


Đàm Nghiên run rẩy áp đầu lên ngực Lương Hiển. Lúc trước giao chiến với Sở trưởng Lý, anh phát hiện ra rằng cấp năm tuy bề ngoài chẳng khác gì con người, nhưng không có tim đập. Xác sống vốn đã chết, cho dù có khôi phục ý thức, tư duy cũng khác trước, không thể xem là nhân loại được.


Với thính lực của Đàm Nghiên, vốn dĩ không cần áp sát cũng có thể nghe rõ. Nhưng giờ anh lại thấy ù tai, không muốn tin vào thính giác của mình. Chỉ cần sát ngay tim, chỉ cần có nhịp đập, ít nhất anh vẫn có thể cảm nhận được rung động.


Anh lặng lẽ áp chặt, không nghe được gì.


“Gru gru~” Nai con không ngừng húc đầu vào mặt Lương Hiển, còn vươn lưỡi l**m, muốn l**m cho hắn tỉnh lại.


Nai con thông minh không hiểu chết nghĩa là gì.


Đàm Nghiên lắng nghe trọn một phút, vẫn không có kết quả. Anh cứ thế dựa vào ngực Lương Hiển, khuôn mặt hơi ướt.


Nếu phải tự tay g**t ch*t Lương Hiển, một người sắt đá như Đàm Nghiên chưa chắc sẽ rơi lệ. Nhưng nhìn cách bố trí của hắn, rồi thấy hắn ngồi dựa vào cửa kho ngủ say, Đàm Nghiên không kìm được nước mắt.



Dù biến thành xác sống, hắn vẫn không quên sứ mệnh của mình. Một xác sống như vậy, có thể nói hắn không phải quân nhân sao? Có thể phủ nhận hắn là con người sao?


Đàm Nghiên ôm lấy Lương Hiển, thì thầm: “Lương Hiển, tôi đến đưa em về nhà.”


Lời vừa dứt, anh nghe thấy bên tai truyền đến một nhịp đập rất khẽ, lồng ngực Lương Hiển cũng rung rung theo.


Đàm Nghiên vội đặt tay dưới mũi hắn, không có hơi thở, nhưng có tim đập. Rất yếu, rất chậm, khoảng cách giữa các nhịp rất dài, nhưng đúng là có.


Từng chút từng chút, nhịp đập yếu ớt vang lên.


“Lương Hiển, bây giờ em là con người hay xác sống? Có nghe thấy lời tôi không?” Đàm Nghiên nhỏ giọng bên tai hắn.


Lương Hiển không động đậy.


Đàm Nghiên lấy tấm thiệp từ trong ngực ra. 


Người EQ thấp như Kiều Tri Học muốn lưu lại nó, xem như tư liệu về lần truyền dẫn không gian đầu tiên trong lịch sử truyền tải lượng tử, là thứ sẽ được ghi vào sử sách, đánh dấu sự mở ra của một kỷ nguyên.


Tuy nhiên Đàm Nghiên không đồng ý, nói rằng nó là của Lương Hiển, có công khai hay không phải do hắn quyết định.


Đàm Nghiên cầm tấm thiệp, nói bên tai Lương Hiển: “Tôi đã nhận được quà sinh nhật của em.”


Hàng mi của Lương Hiển rung rinh. Đôi mắt tinh tường của Đàm Nghiên lập tức bắt được chi tiết này.


Anh tuyệt đối không nhìn nhầm, Lương Hiển có phản ứng với lời của anh, nhất là khi nhắc đến tấm thiệp.


“Lời đáp lại, tôi đã nói với nai con một lần rồi. Nai con không thể truyền thông tin như em, nên tôi nói lại lần nữa cho em nghe nhé.” Đàm Nghiên bình tĩnh nói.


Ngón tay trái Lương Hiển đặt trên thành ống dẫn giật giật.


Đàm Nghiên thấy vậy thầm mừng, đưa mắt nhìn tay trái hắn. Rất bình thường, không có vết cắn. Vậy thì vết thương nằm ở tay phải.


Tay phải Lương Hiển giấu trong túi áo công nhân. Đàm Nghiên muốn xem vết thương nên kéo tay hắn ra.


Mới lôi ra được nửa, động tác của anh khựng lại.


Tay phải Lương Hiển đeo một chiếc găng da, trông hơi rỗng.


Đàm Nghiên vén tay áo hắn lên, thấy trên cánh tay phải có dấu vết bị cắn, dấu răng rất nông, răng rất nhỏ, là dấu cắn của trẻ em. Tuy vết không sâu nhưng xuyên qua da, có chảy máu.


Giờ vết thương đã không còn máu, để lại vết sẹo.


Đàm Nghiên đeo găng tay, cố gắng không chạm trực tiếp vào vết thương.


Anh nhìn chằm chằm chiếc găng trên tay phải của Lương Hiển, tự nhủ suy nghĩ vừa rồi chắc là ảo giác. Có lẽ găng bị lệch, ngón tay co lại bên trong, tuyệt đối không phải…



Đàm Nghiên chậm rãi tháo găng hắn ra, kiểm tra từng ngón. 


Không phải ảo giác.


Ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út trên tay phải của Lương Hiển đã bị chặt đứt. Vết cắt vô cùng gọn gàng. Với kinh nghiệm nhiều năm điều tra hình sự, Đàm Nghiên biết người ra tay không hề do dự, hướng chém từ trái sang phải…


Nếu là người khác chém, trừ phi kẻ đó ở phía sau ôm chặt Lương Hiển mới chém được như thế. Thông thường, vết cắt do người khác gây ra sẽ từ phía trước hoặc từ bên sườn, không thể để lại dấu vết thế này.


Khả năng duy nhất là Lương Hiển tự mình chặt ba ngón tay.


Đàm Nghiên sờ thắt lưng của hắn, ở đó treo một con dao găm quân dụng, do nhóm Bộ trưởng Vu chuẩn bị cho bọn họ trước khi xuất phát.


Lương Hiển đã dùng con dao này chặt đứt từng ngón tay của mình.


Đàm Nghiên nhìn hai ngón tay còn lại. Khác với bàn tay và cánh tay, hai ngón này đã chuyển sang xanh đen, giống màu da của xác sống, màu sắc chưa lan đến lòng bàn tay. Ngón cái nhạt hơn một chút, còn ngón út thì trông cực kỳ nghiêm trọng.


Đàm Nghiên nghĩ, anh đã đoán ra đại khái suốt hơn một tháng qua Lương Hiển đã làm thế nào để khống chế thi độc trong cơ thể.


Nếu coi thi độc là một loại virus hoặc năng lượng, thì Lương Hiển không biết bằng cách nào đã ép toàn bộ độc tố tập trung ở đầu ngón tay. Một khi không thể khống chế nữa, hắn dứt khoát chặt bỏ phần chi bị nhiễm, ngăn thi độc lan rộng.


Vừa quyết đoán, vừa tàn nhẫn.


Giống như khi trước, Lương Hiển nhất quyết phải thức tỉnh dị năng, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng, ép bản thân ở trong trạng thái cận kề cái chết để đổi lấy thức tỉnh dị năng. Bây giờ hắn cũng dùng cách tự tổn thương để ngăn chặn cơ thể thây ma hóa.


Một con người thông minh ngoan độc như thế này dễ khiến người khác đề phòng. Nhưng hắn thà tự hại chính mình, chứ không muốn trở thành một con quái vật mất lý trí; trong khi bản thân khó mà bảo toàn, vẫn nghĩ đến việc giúp đỡ người sống sót ở thế giới khác.


“Mất em là tổn thất to lớn của đất nước.” Đàm Nghiên tháo găng tay, v**t v* gương mặt Lương Hiển, đau lòng vô cùng.


“Đồng thời, cũng là mất mát của tôi.”


Cho dù anh đã già, bất kể là tình cảm hay tư duy đều không thể theo kịp cách nghĩ của lớp trẻ bây giờ, nhưng anh sẵn sàng đáp lại tình cảm của chàng trai này.


Đàm Nghiên gỡ lớp màng bảo hộ trên người mình, đỡ lấy gương mặt của Lương Hiển, dùng đôi môi mình chạm vào bờ môi nứt nẻ vì lạnh của hắn.


Một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn chạm nước, đối với người nội liễm như Đàm Nghiên đã là cực hạn mà anh có thể làm được.


Sau khi bị hôn, hàng mi của Lương Hiển run rẩy dữ dội, nhịp tim cũng dần mạnh mẽ hơn. 


Hắn mở mắt ra.



Lời tác giả:


Tôi nghĩ, thấy cảnh này, cho dù là một người sắt đá như lão Đàm cũng sẽ muốn thể hiện chút xót thương của mình.


Dù không liên quan đến tình yêu, thì vẫn là một lời hứa.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 81
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...