Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 80
Nhận được tin, Bộ trưởng Vu lập tức phái người đi sơ tán, may mà lần này Đồ Tử Thạch sớm dự đoán được sự xuất hiện của “lỗ hổng”, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lỗ hổng xuất hiện đúng vào dịp Tết Nguyên Đán, còn ở trung tâm thương mại đông đúc, không chỉ rất nhiều người sẽ bị cuốn vào, mà còn có khả năng có người quay video rồi tung lên mạng, đến lúc đó dù có bao nhiêu Thôi Hòa Dự cũng không giải quyết nổi.
Liên hệ với cấp trên xong, Đồ Tử Thạch ngồi xuống, nhét nửa cái sủi cảo trong bát vào miệng.
Dì Dương mới gia nhập đội: “…”
Sau khi đồng ý tham gia, dì Dương ở luôn trong căn cứ, bồi dưỡng tình cảm với mọi người.
Tuổi dì quá muộn để huấn luyện, muốn thể lực ngang hàng với đám Lương Hiển là điều không thể, chỉ có thể tăng cường sức khỏe một cách khoa học và rèn sự ăn ý với đồng đội.
Bữa sủi cảo hôm nay là dì Dương đích thân vào bếp, mượn nhà bếp của căn cứ làm cho mọi người một bữa, để lũ trẻ cảm nhận chút ấm áp của gia đình.
Thức ăn trong căn cứ rất tốt, nhưng muốn có hương vị gia đình thì phải nhờ đến dì.
Sủi cảo được bưng lên, Đồ Tử Thạch cắn một miếng liền ngất xỉu. Dì Dương hoảng đến suýt khóc, luống cuống nói: “Không phải dì hạ độc, sao dì có thể hạ độc chứ?”
Đàm Nghiên trấn an dì: “Dì yên tâm, thực phẩm trong căn cứ có người chuyên trách mua, chắc chắn không có vấn đề. Đồ Tử Thạch không phải trúng độc.”
Đồ đạc trên người dì Dương đều do căn cứ cấp. Lúc đến dì không mang theo gì, quần áo cũng được đổi mới, đồ cũ cất trong tủ bên ngoài khi nào về nhà trả lại, căn bản không có khả năng hạ độc.
Thấy mọi người tin mình, dì Dương mới thở phào, nhưng vẫn lo lắng cho Đồ Tử Thạch: “Tiểu Thạch làm sao thế này? Có phải tập luyện quá sức không?”
“Chờ đã,” Thôi Hòa Dự bắt mạch cho Đồ Tử Thạch, “tôi nghi có liên quan đến dị năng, đợi ảnh tỉnh rồi hỏi. Giờ lo ăn trước đã.”
Thế là trong năm phút Đồ Tử Thạch ngất xỉu, cả nhóm nhanh chóng ăn hết sạch sủi cảo, đến khi cậu ta tỉnh lại thì trên bàn chỉ còn nửa cái trong bát mình.
Đồ Tử Thạch: “…”
Đậu xanh rau má, đám người này không biết ý tứ gì sất.
Sau khi nghe cậu ta nói, mọi người nhanh chóng đi thay quần áo. Lần này do có dự đoán trước nên thời gian khá dư dả, họ hành động nhanh cơ mà khá thong dong.
Đồ Tử Thạch ôm bụng đói. Sủi cảo đã hết, không biết căn cứ có phát cơm không, Tết đến nơi rồi chẳng lẽ phải nhịn đói đi làm nhiệm vụ?
Lúc này, dì Dương đưa cho cậu ta một hộp cơm: “Vừa rồi thấy bọn họ ăn nhanh quá nên dì gói riêng cho cậu một phần, vẫn còn nóng đấy.”
Đồ Tử Thạch cảm động ôm dì một cái: “Dì ơi, dì tốt quá!”
Nói rồi cầm hộp cơm ăn hết sạch, xoa bụng thỏa mãn rồi đi tập hợp.
Thực ra nhiệm vụ hôm nay không cần gấp gáp như vậy, lần này chủ lực là Đàm Nghiên và nai con, những người khác đợi họ trở về rồi mới vào.
Sau khi biết tin “lỗ hổng”, Bộ trưởng Vu liền phái hai đội: một đội đi sơ tán trung tâm thương mại, một đội đến thẳng nghĩa địa huyện Bình, chờ Đàm Nghiên trở về rồi lập tức đưa họ tới trung tâm thương mại.
Đội dị năng đến trung tâm lúc 8 giờ. Nơi này đã không còn khách, toàn bộ đều là người dưới quyền Bộ trưởng Vu.
“Làm sao mà sơ tán được hết vậy?” dì Dương tò mò hỏi.
Trung tâm lớn như thế, còn đúng dịp khuyến mãi cuối năm, làm sao có thể lập tức đuổi sạch khách và tiểu thương đi được?
Thôi Hòa Dự lấy điện thoại ra, mở Weibo, cho dì xem một tin vừa lên hot search. Dòng tiêu đề nổi bật: “Truy nã tội phạm xuyên quốc gia tại trung tâm thương mại XX thành phố B, thoát hiểm nghẹt thở”.
“Cái này là thật à?” dì Dương tròn mắt, “Nếu tội phạm bị truy nã mà lọt vào trung tâm thì chẳng phải…”
Ánh mắt bà quét qua những chiến sĩ vũ trang đầy mình bên cạnh, trong lòng âm thầm mặc niệm cho tên tội phạm kia.
“Tất nhiên là giả.” Thôi Hòa Dự giải thích, “Chỉ cần tìm một người giỏi ngụy trang, chỉnh sửa khuôn mặt, vào trung tâm giả vờ bắt cóc một người trong chúng ta, vờ lộ súng, cả trung tâm sẽ chạy hết sạch. Sau đó chỉ cần tuyên bố với bên ngoài là súng đồ chơi, tội phạm là bệnh nhân tâm thần bỏ trốn, đưa người vào bệnh viện tâm thần ở phòng đơn hai ngày rồi đón về là xong.”
Dì Dương: “Thì ra là vậy.”
“Vừa giữ được bí mật, vừa có thể lấy cớ đàm phán mà kéo dài thời gian, cả đêm cũng không thành vấn đề.”
Khi mọi người chạy tới, “lỗ hổng” chưa xuất hiện. Đồ Tử Thạch nhìn đồng hồ, căng thẳng nuốt nước bọt.
Thời gian là do cậu ta dự đoán. Lúc nãy bất chợt ngất xỉu năm phút, cậu ta đã mơ thấy cảnh chính giữa trung tâm thương mại xuất hiện “lỗ hổng”, rất nhiều khách và nhân viên bán hàng bị hút vào, mọi người kinh hãi bỏ chạy, trong cơn hỗn loạn xảy ra giẫm đạp, nhiều người bị thương. Có một bé gái bị lạc cha mẹ, khóc lớn rồi bị chen ngã, sau đó bị vô số người dẫm lên người…
Giấc mơ này khiến Đồ Tử Thạch kinh hãi, việc đầu tiên khi đến trung tâm thương mại là hỏi Từ Minh Vũ xem trong lúc hỗn loạn có ai bị thương không.
“Tất nhiên là không,” Từ Minh Vũ nói, “lúc đó chúng tôi đã bố trí rất nhiều người tại hiện trường, hướng dẫn khách rời đi có trật tự. Khách hàng có thể bị hoảng sợ, nhưng không có thương vong hay thiệt hại tài sản.”
Đồ Tử Thạch thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là có chút,” Đồ Tử Thạch đáp, “nhưng tôi rất vui vì mình có năng lực này. Tôi không muốn lặp lại bi kịch thế giới xác sống thêm lần nào nữa.”
Thần sắc của cậu ta thoải mái, có vẻ như đã bước ra khỏi bóng ma của thế giới xác sống.
Từ Minh Vũ lặng lẽ siết chặt nắm đấm, tin tưởng đội dị năng nhất định sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn!
20:16, “lỗ hổng” xuất hiện đúng như dự đoán.
Đây là lần đầu tiên mọi người tận mắt chứng kiến quá trình “lỗ hổng” hình thành. Kiều Tri Học vô cùng kích động, mang theo đủ loại thiết bị, đặt máy móc tại vị trí Đồ Tử Thạch chỉ, chờ đợi “lỗ hổng” xuất hiện.
20:16:32, không gian bỗng vặn xoắn một cái.
Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy không khí như ngưng đọng, vị trí “lỗ hổng” xuất hiện dần trở nên mờ ảo, rồi không gian ở đó biến mất.
“Năng lượng phản ứng quá mạnh,” Kiều Tri Học nhìn thiết bị nói, “hơn nữa là một dạng năng lượng hoàn toàn khác biệt so với trước đây, có chút tương tự với dị năng của đội dị năng, nhưng không hoàn toàn giống. Khoảnh khắc ‘lỗ hổng’ xuất hiện, trên thiết bị ghi lại một đoạn tần số bất thường, có lẽ là biểu hiện của sự chuyển đổi không gian.”
Anh ta vừa phân tích vừa khởi động thiết bị, khống chế phạm vi khuếch tán của “lỗ hổng”.
“Tiếp theo nhờ vào anh!” Bộ trưởng Vu nhìn Đàm Nghiên, “dù công hay tư, tôi đều hy vọng anh có thể mang Lương Hiển trở về.”
“Rõ!”
“Còn một chuyện nữa,” Kiều Tri Học đột nhiên nói, “mặc dù điều này có thể khiến mọi người thất vọng, nhưng tôi vẫn phải nhắc. Nếu anh vào dị giới và nhìn thấy một Lương Hiển bình thường, xin hãy đặc biệt cảnh giác. Không loại trừ khả năng Lương Hiển đã biến thành xác sống cấp năm.”
Lời Kiều Tri Học khiến mọi người chấn động. Trước đó ai cũng nghĩ theo hướng tích cực, chưa từng tính đến khả năng này.
Vua thây ma cấp năm có ý thức, hơn nữa còn giữ được ký ức, lúc không biến thân thì trông chẳng khác gì người bình thường.
“Dựa theo tình báo mà các anh nắm được, phải nuốt mười triệu xác sống mới có thể xuất hiện một Vua thây ma cấp năm. Tôi tính toán rồi, khả năng Lương Hiển đạt tới cấp năm là rất thấp, nhưng vẫn phải cẩn thận.” Kiều Tri Học dặn dò Đàm Nghiên, “nếu cậu ta thật sự đã hóa xác sống, anh biết nên làm gì.”
“Tôi hiểu.”
Đàm Nghiên bình thản trả lời, không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Đàm Nghiên bế nai con, bước vào “lỗ hổng”.
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng lời Kiều Tri Học từng nói.
Cơ hội chỉ có một lần. Ngay khoảnh khắc từ thế giới thực bước vào dị giới, anh chắc chắn sẽ ở giao điểm giữa hai không gian. Nếu lý thuyết Rubik là đúng, vậy giao điểm này luôn trong trạng thái vận động, có điều cách vận động mà con người trong không gian ba chiều không thể nào tưởng tượng nổi.
Chỉ khi đứng ở giao điểm đó, Đàm Nghiên mới có khả năng nhờ vướng mắc lượng tử mà đến được thế giới của Lương Hiển.
Trong quá trình xuyên qua thế giới, chắc chắn sẽ có khác biệt tinh vi nào đó. Ý thức của anh phải tìm ra sự khác biệt ấy, nắm bắt được dòng năng lượng vận động kia, mới có thể bắt được tín hiệu Lương Hiển.
Bước vào “lỗ hổng”, cơ thể anh tan rã, biến mất, chỉ còn lại ý thức tồn tại.
Anh ôm chặt nai con, trong đầu… không, trong ý thức bỗng “nhìn thấy” một sợi dây vô hình nối liền với ý thức của nai con, đầu bên kia thông về phương xa.
Đàm Nghiên tin vào trực giác của mình, men theo sợi dây, tái tạo lại thân thể ở đầu kia.
Anh mở mắt ra, trước mặt là biển xác sống mênh mông không thấy tận cùng.
Anh thành công rồi.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 80
10.0/10 từ 24 lượt.
